Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 25
NÀNG THỬ NẤU ĂN LẦN ĐẦU TIÊN, và có vẻ như không ai ở lại để ăn cả. Tiffany lấy làm lạ và cảm thấy thất vọng – cho đến khi nàng thật sự nếm món súp của mình. Súp loãng toẹt còn thịt thì dai nhách. Nàng gần như muốn ném cuốn sách đi đến khi Andrew đoán ra là có lẽ nàng đã bỏ sót cái gì đó khi đọc sách. Nàng đọc lại và thấy sách nói phải nấu súp cả ngày liền. Vài giờ thôi là không đủ.
Nhưng ít nhất nàng cũng có thể phục vụ ông Zachary và bà Mary vì họ ở nhà ăn tối, cùng với món bánh mỳ gần như ngon nhất trong đời nàng, nhờ có Degan. Andrew mang ra mấy lon đậu hộp để ăn với bánh mỳ và mang nồi súp to tướng bỏ vào ngăn cấp đông, giữ nó qua đêm để mai nàng nấu tiếp. Cảm ơn Andrew.
Spoiler
Suýt nữa thì nàng đã quẳng cuốn sách dạy nấu ăn đi nếu cậu bé không nhắc nàng đọc lại. Nàng tự vắt tay ra sau vỗ vai khen ngợi mình vì đã thuê được cậu bé này. Cậu nhóc còn tự nhận sẽ chuẩn bị bột làm bánh mỳ luôn hộ nàng trong tối nay, sau khi nàng đọc thấy là phải ủ bột qua đêm. Degan đã đúng. Không phép thần nào có thể làm bột nở ra để sẵn sàng nướng luôn trong buổi sáng. Nàng tin ngay khi đọc thấy nó.
Nàng bước ra hàng hiên trước để nghỉ ngơi trước khi quay vào dọn dẹp căn bếp. Nàng quá sửng sốt với quanh cảnh nhìn thấy đến nỗi bất động mất một lúc. Bầu trời làm nàng gần như nghẹn thở. Rặng cây phía sau đủ xa để nàng nhìn thấy rõ ràng ráng chiều đỏ cam đang lấp đầy bầu trời. Đây là cảnh mà nàng không bao giờ được nhìn thấy ở thành phố với các tòa nhà cao tầng.
Nàng ngồi xuống ghế xích đu dưới hiên, còn không nghĩ cả đến chuyện phủi bụi trước khi ngồi xuống. Nàng sẽ phải thường xuyên ra ngoài để ngắm hoàng hôn mỗi chiều – trong thời gian ở đây. Sẽ không thể nhìn thấy quang cảnh như thế này khi đã quay về nhà.
Một nhóm người làm thuê cưỡi ngựa qua nàng về phía thị trấn. Nàng không nhìn thấy Hunter đi cùng họ. Một nhóm khác tiến ra từ phía bên kia ngôi nhà. Degan và anh em của Hunter. Anh cũng không đi với họ, nhưng họ dắt theo Patches, ngựa của anh. Họ dừng lại để đợi anh, và cùng chạm tay vào mũ để chào nàng. Rồi cánh cửa cạnh nàng mở ra, nàng quay lại và thấy Hunter đang chiếu cặp mắt xanh lơ vào nàng.
“Đợi tôi về nhé Đỏ?”
Nàng sững lại khi nghe thấy âm sắc mơn trớn trong giọng anh, chỉ rõ cái anh mong đợi khi nói nàng đợi anh về. Lại trêu nàng nữa hay lần này anh nói thật?
“Không.”
“Tôi hứa sẽ làm em bõ công chờ đấy.”
“Đừng hòng.”
Anh nhún vai và nhanh chóng cưỡi đi cùng với anh em mình. Nàng mong có thể đi theo để xem những anh chàng chăn gia súc này thật sự chơi bời như thế nào, vì nàng chắc chắn Degan đã bỏ qua một số chi tiết. Không, không hẳn như thế. Nàng muốn theo dõi Hunter. Nàng nghi Hunter đang đến với Pearl.
“Có đúng là tôi sẽ phải mang bánh mỳ và đậu hộp lên cho Mary không thế?”
Tiffany nhăn mặt. Nàng quên béng mất là phải dọn bữa cho chủ nhà. Ông Zachary đứng ở ngay cửa trước. Ông không có vẻ khó chịu nhưng giọng ông rõ ràng là có.
“Ông Callahan, tôi đã nói ông rồi mà. Tôi biết nấu ăn giỏi như ông thôi. Thật ra có khi ông còn giỏi hơn tôi. Tôi đã quyết định sẽ học, nhưng hôm nay là một thất bại vì tôi không đọc kỹ sách. Tôi sẽ dọn mâm – mà có bánh mỳ ngon tuyệt hảo cho ông và bà nhà đấy. Nếu đến cuối tuần sau tôi vẫn không thể làm khá hơn, thì tôi sẽ tự nghỉ việc chứ không để ông phải làm vậy đâu.”
Môi dưới của ông hơi cong lên. “Ta đã nhìn thấy cuốn sách để trên bàn. Cô sẽ làm được thôi.”
Rồi ông sẽ thấy hối tiếc thôi, nàng lầm bầm khi bước đến bếp để chuẩn bị bữa ăn đạm bạc cho vợ chồng ông Callahan rồi đưa khay cho ông Zachary.
Vài phút sau nàng lại quay lại hàng hiên, nhìn ngắm những vệt màu sáng cuối cùng phía chân trời trước khi chúng le lói dần và chìm trong bóng tối. Rồi nàng gần như kêu thét khi cảm thấy cái gì đó nhúc nhích ở mặt sau cổ chân, ngay phía trên giày nàng. Tưởng là rắn, nàng giãy mạnh chân làm cái xích đu lắc dữ dội. Phải mất một lúc nàng mới có gan nhìn xuống dưới ghế. Rồi nàng phá lên cười, nhìn thấy một con vật nhỏ lông trắng mũm mĩm với cái mũi tẹt màu hồng và đôi tai to đùng.
“Vậy là mày không bao giờ đi lang thang hả?” nàng nói thành tiếng, nhớ đến lời Jakes lúc trước. “Tao cá là mày lỡ mất bữa tối rồi phải không. Chắc giờ Jakes đã đổ hết thứ thức ăn lõng bõng của lão đi rồi, mà hôm nay thì chúng tao không có món gì nữa cả. Đi nào, tao sẽ lấy cho mày đĩa đậu, nhưng mày không được mẩu bánh mỳ ngon tuyệt nào đâu vì có vẻ như mọi người sẽ ăn đến không còn mẩu vụn nào.”
Nàng đi được nửa đường vào nhà thì nhận ra là có khi con heo con không hiểu lời nàng nói. Nàng quay lại, định sẽ đưa nó về chuồng, nhưng rồi nàng nghe thấy tiếng bước chân lon ton giẫm lên sàn gỗ cứng phía sau nàng. Con heo có thể không hiểu nàng nói gì nhưng lại vẫn muốn đi theo nàng. Rồi nàng nhận ra sàn nhà có thể bị bẩn vì dấu chân của nó, nên cúi xuống bế nó lên tay. Con heo nằm im một lúc trước khi mềm nhũn người trên tay nàng. Nàng liếc xuống và thấy nó thậm chí còn nhắm mắt lại. Nhìn nó khoan khoái đến độ có thể rên gừ gừ lên như mèo. Nàng lại bật cười. Đã từ lâu lắm rồi nàng mới thấy cái gì đó làm nàng cười, và thật sự thấy biết ơn con heo. Và suy nghĩ đó lại làm nàng cười to!
Ôm con heo con với một tay vì sợ chân bẩn, nàng đổ chỗ đậu còn lại vào một cái đĩa rồi đặt cả đĩa cả heo ở trước cửa bếp. Không có nhiều, nhưng chắc cũng đủ cho một con heo con. Nàng không biết nó bao nhiêu tháng tuổi, nhưng nó còn chưa dài đến một thước (30cm). Nàng mở cửa cho thoáng trong khi dọn dẹp bếp, nhưng một lúc sau một cơn gió mạnh làm nó đóng lại. Nàng vội vã đóng luôn cửa sổ ở phía bên kia phòng luôn, không biết có phải sắp mưa không. Nàng hy vọng con heo đã kịp về đến chuồng.
Nàng quay lại chỉ để nhận thấy con heo lại đang ở quanh chân nàng, ngước lên nhìn trông đợi. Nàng lắc đầu, bế nó lên lần nữa rồi đi về phía chuồng lợn. Vẫn chưa tối hẳn nên nàng có thể nhìn thấy đàn lợn con đang rúc vào bú mẹ. Nàng khúc khích cười, lúc trước nàng đã nghĩ con heo con lang thang có thể bị đói, trong khi nàng lợn nái vẫn đang cho đàn con bú.
Tiffany không nán lại lâu. Gió không thổi liên tục nhưng thi thoảng hơi giật lên, đủ mạnh để giật ngược búi tóc ra sau đầu nàng và làm gấu váy quấn vào chân nàng. Nàng vội vã đi về nhà. Ít nhất gió cũng không thổi hết đám mây ngũ sắc đi trước hoàng hôn.