I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 57 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1053 / 18
Cập nhật: 2023-03-26 22:09:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
hương 34:
Trong ấn tượng của Phùng Ki, Thiệu Tình thủy nhưng vẫn là cô gái dịu dàng, với hành vi thường ngày của Thiệu Tình, anh chưa từng hoài nghi, đối với dây dưa gần đây của cô, Phùng Ki cho rằng Thiệu Tình hồ đồ, hoặc là, do anh thật sự chưa cùng cô nói rõ ràng, tạo thành hiểu lầm, để chuẩn bị cho đợt huấn luyện gần nhất, Phùng Ki bận việc ở doanh bộ đến hơn mười giờ mới hoàn thành, ngẩng đầu liền phát hiện Thiệu Tình mới vừa đi lại đã trở lại.
Phùng Ki không khỏi xoa bóp huyệt thái dương co rút đau đớn, nếu có thể, anh thật hy vọng Thiệu Tình biết khó mà lui, nhưng hiển nhiên không có khả năng, trong tay Thiệu Tình cầm khay thức ăn, tràn ra một tươi cười ôn nhu: "Đói bụng chưa, em vừa rồi trở về gói bánh trẻo, nghĩ chắc là anh chưa ăn gì, liền mang đến cho anh, còn đang nóng, anh mau ăn đi, còn có dưa chua anh thích ăn nhất nữa."
Phùng Ki nhíu nhíu mày, thì ra là trở về gói bánh trẻo, loại săn sóc hiền thục này, chính là lý do khiến Phùng Ki động tâm trước đây, lúc đó, đây là thứ Phùng Ki luôn mong muốn hằng ngày, bình thường lại ấm áp, mà hiện tại, Phùng Ki lại chỉ cảm thấy rất phiền toái, cô nàng này thực phiền toái.
Cũng không biết là thật không rõ, hay là giả bộ hồ đồ, quan hệ của hai người ba năm trước rõ ràng đã chấm dứt, ái muội như vậy không hề có ý nghĩa.
Lưu Triệu ho khan một tiếng, giương mắt quét Phùng Ki liếc mắt một cái, một cái liếc mắt này thật sự rất có hàm nghĩa, bộ đội trong doanh trại cũng điểm danh xong rồi, mấy Đại đội trưởng nhận chỉ đạo xong cũng lục tục đi ra ngoài, chỉ còn Lưu Triệu ở chỗ này, giả vờ thu dọn gì đó, còn đang đứng, Lưu Triệu không dọn dẹp, là không dám đi, sợ Phùng Ki phạm sai lầm.
Anh là đàn ông, thực hiểu biết thói hư tật xấu của đàn ông, có một câu nói thế này, nam theo đuổi nữ có thể vượt qua núi cao, nữ theo đuổi nam có thể qua sông lớn, trong chuyện này, mục đích của Thiệu Tình thật rõ ràng, Phùng Ki lại là chàng trai nhiệt tình mạnh mẽ, nếu bị cô làm cảm động, gây ra chút lỗi nhỏ nào, đến lúc đó nói gì cũng muộn.
[ alobooks.vn ]
Lúc đó có hối hận cũng không kịp, nha đầu Manh Manh kia không biết sẽ náo thành cái dạng gì, nha đầu kia không dễ chọc, ai ngờ, Phùng Ki không quan tâm chút nào đến khổ tâm của anh, đứng lên, nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện." Lưu Triệu trơ mắt nhìn hai người ra khỏi doanh bộ, cũng may hai người không đi quá xa, đứng ở cây Dương lớn bên kia.
Phùng Ki thực dứt khoát, vừa đứng lại liền trực tiếp nói với Thiệu Tình: "Thiệu Tình, anh đã có đối tượng, hơn nữa rất nhanh sẽ viết báo cáo kết hôn, nếu em tìm anh vì việc công, anh hoan nghênh, nếu là việc tư, anh cảm thấy có ảnh hưởng không tốt." "Ảnh hưởng không tốt..." Thiệu Tình không khỏi cười chua chát, lấy cớ như vậy, cô nghe qua nhiều lắm, những gã đàn ông kia, lúc ở trên người cô, nói lời ngon tiếng ngọt, lúc mặc quần áo rồi, sắc mặt vội vàng xanh mét, giống như rất sợ cô dính vào người bọn họ.
Nhưng những lời chói tai những gã đàn ông kia nói, cũng không chui ra từ trong miệng Phùng Ki, trước mặt Phùng Ki, cô cảm thấy, chính mình còn có chút tôn nghiêm cuối cùng. Còn nữa, đối tượng? Ánh mắt Thiệu Tình lóe lóe, oán hận chôn dấu đã lâu dễ dàng trút ra: "Phùng Ki, đối tượng mà anh nói không phải là chỉ Phương Manh Manh chứ! Em nhớ rõ, năm đó anh nói Phương Manh Manh là em gái của anh, giống như em gái ruột, còn nói em suy nghĩ lung tung, không nói lý lẽ, hiện tại anh lại nói, Phương Manh Manh là đối tượng kết hôn của anh, bắt đầu từ trước kia, hai người đã vờ là anh em, hiện tại rốt cục đã dũng cảm thừa nhận, anh không thấy, như vậy không công bằng với em sao, em không tin anh thích Phương Manh Manh, cô ấy thì biết gì, chỉ là tiểu nha đầu bị làm hư thôi!"
Trong lòng Phùng Ki vốn lưu lại không nhiều lắm về chút tình cảm này, Thiệu Tình lại khí thế bức người chất vấn như vậy, rốt cục biến mất không còn một mảnh, Thiệu Tình quả thực cố chấp, hơn nữa, Phùng Ki thật không thể nghe người khác nói Manh Manh không tốt, tuy rằng anh biết rõ, tiểu nha đầu có chút bị cưng chìu mà có tật, nhưng trong những người cưng chìu khiến cô có tật xấu cũng có anh, anh thích cưng chìu cô, dỗ ngọt cô, cô nhỏ hơn anh rất nhiều mà.
Phùng Ki có một loại tình cảm rất phức tạp với Manh Manh, như với con gái, em gái, còn là với tình nhân, với đàn ông mà nói, loại tình cảm mang theo bí ẩn cấm đoán này sẽ trở nên tương đối khắc sâu, ở nhà đóng cửa lại thì nói sao cũng được, nhưng không chấp nhận được người khác nói không tốt chút nào, Phùng Ki chính là loại tâm tính này.
Thiệu Tình đụng phải điểm mấu chốt trong lòng anh, sắc mặt Phùng Ki hờ hững nhìn cô: "Thiệu Tình, anh nghĩ anh đã nói thực rõ ràng, về sau ngoài việc công, chúng ta không nên lại liên hệ." Giọng nói của Phùng Ki đều đặn trầm thấp, cùng với âm thanh gió thu thổi qua lá cây Dương, có loại lạnh lẽo cuối mùa thu.
Thiệu Tình cắn môi nhìn Phùng Ki, trước đây, cô thiếu chút nữa gả cho chàng trai này, hiện tại, chàng trai này cơ hồ dùng giọng nói không hề cảm tình đuổi cô đi, Thiệu Tình không thể nhận, cô bỗng nhiên nhào qua, chui vào trong lòng Phùng Ki, cánh tay mở ra, gắt gao ôm lấy thắt lưng của anh, có chút xúc động được ăn cả ngã về không.
Sự tình phát sinh rất đột nhiên, Phùng Ki không hề phòng bị, căn bản là không kịp phản ứng, đã bị cô ôm lấy, khi Phùng Ki phục hồi tinh thần lại, chưa kịp đẩy cô ra, Manh Manh đã nhảy xuống xe vọt đến
[ alobooks.vn ]
Phùng Ki liền cảm giác có một lực thật lớn, cánh tay trên lưng anh đã buông lỏng ra, Manh Manh xuống tay không chút lưu tình, trực tiếp kéo cánh tay Thiệu Tình ra, xoay người, đem cô xoay đến một bên, nhấc chân, chỉ một cước, đem cô đá qua một bên, động tác liên tiếp vừa nhanh vừa dứt khoát, hơn nữa, đá qua một bên còn chưa chịu bỏ qua, xông lên nhấc chân muốn đạp, giống như đối đãi với con gián, như là, hận không thể đạp chết Thiệu Tình. (^.^)b
Thời điểm Phùng Ki chặn ngang đem cô ôm trở về, tiểu nha đầu còn giương nanh múa vuốt, giống người điên, Manh Manh như vậy thực khiến Phùng Ki khiếp sợ, không biết là, đây mới là nguyên hình của Manh Manh, nói đến đây, Manh Manh có võ đến tam đẳng, từ nhỏ lại đi theo bên người anh họ Vệ Hiểu Phong nghịch phá, giai đoạn Vệ Hiểu Phong phản nghịch, Manh Manh cũng không ít lần đi theo học được, bất quá không phải đi gây chuyện, không trêu chọc đến điểm mấu chốt của cô, tiểu nha đầu sẽ không so đo, nhưng chạm đến, cô nhất định sẽ để ý, thoắt một cái, tiểu nha đầu có thể biến thành sói mẹ cắn chết người.
Ai biết cũng nói, Ki ca ca là người đời này tiểu nha đầu chú ý nhất, có lúc, thậm chí còn quan trọng hơn cha và mẹ xinh đẹp nhà cô, hơn nữa, mối hận đoạt yêu ba năm trước đây, Manh Manh đã rất khó khăn mới nhịn được, hiện nay, nữ nhân này còn dám dựa vào chuyện trước đó, Manh Manh không đá chết cô, xem như Thiệu Tình nhặt được tiện nghi.
Hơn nữa cô nàng Thiệu Tình này quen thói giả vờ, Manh Manh cũng không ngốc, vừa rồi đạp cô một cước, chân thứ hai đã bị Ki ca ca ôm lại, một cước kia Manh Manh tương đối có chừng mực, trước kia đi theo bên người anh Hiểu Phong đánh qua vô số trận, lực đạo, vị trí, đều đắn đo tương đối đúng chỗ, một cước đá ra, đá thế nào cô hiểu rõ nhất, cũng sẽ không bị thương, cho nên, cô nàng đang nằm dài ở đây, cuộn mình ôm đầu gối, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn chính là giả vờ.
Khi bình tĩnh lại Manh Manh cũng có chút hối hận, khoảnh khắc vừa rồi, cô hoàn toàn bị ghen tị trong lòng khống chế, lúc này hiểu được, đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của Phùng Ki, chu miệng, đứng ở một bên không nói lời nào, thực sáng suốt hiểu được, lúc này, cô tốt nhất nên bảo trì trầm mặc, nhưng mà, ánh mắt lại rất tức giận nhìn chằm chằm Thiệu Tình.
Phùng Ki bỗng nhiên có loại cảm giác giật mình, nha đầu kia căn bản không phải chỉ là con mèo nhu thuận, mà là một con báo hung ác tàn bạo, nhưng lộ dáng vẻ hung dữ, Phùng Ki lại cảm thấy cũng rất đáng yêu, cá tính yêu ghét rõ ràng như vậy, phủ thêm một tầng tính cách thú vị cho cô, tiểu nha đầu bá đạo, xinh đẹp làm cho tầm mắt người ta không thể rời.
Nhưng mà, Phùng Ki còn phải thay cô thu thập tàn cục, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Phùng Ki dù sao cũng phải tiến lên nâng Thiệu Tình dậy, nhưng mới vừa đi một bước, đã bị tiểu nha đầu gắt gao túm ở góc áo, bộ dáng không được tự nhiên lại vô cùng đáng thương, trái tim Phùng Ki thịch một cái liền mềm nhũn. Manh Manh mở cái miệng nhỏ nhắn nói: "Em đi." Tiến lên liền đỡ Thiệu Tình lên, còn rất hiểu biết thay cô phủi phủi bụi đất trên người: "Chị Thiệu, vừa rồi em không thấy rõ là chị, em tưởng hồ ly tinh nào không biết xấu hổ câu dẫn Ki ca ca của em, ra tay hơn nặng, thật có lỗi!"
Lời nói của nha đầu này không hề có ý hối hận, ánh mắt Thiệu Tình lướt qua Phương Manh Manh dừng ở trên người Phùng Ki, một chàng trai, nếu nhìn thấy một cô gái bị đá một cước, mà không có chút thương tiếc, chứng tỏ điều gì, Thiệu Tình quá rõ ràng, lòng của cô hoàn toàn lạnh, nhưng mà, Phương Manh Manh, cô tuyệt không để cô ta như ý...
Lưu Triệu nhanh chóng mang theo hai anh lính tới: "Tiểu Trương, tiểu Vương, hai cậu nhanh đưa đồng chí Thiệu Tình đến bệnh viện quân khu đi, kiểm tra cẩn thận, đừng làm có lệ, Phùng Ki, vừa lúc mình không có việc gì, đi theo xem thử!" Nói xong, xoay qua hướng Manh Manh nháy mắt mấy cái: "Việc này, Manh Manh à, vô luận như thế nào, đánh người luôn không đúng, về sau cũng không thể như vậy." Miệng Lưu Triệu nói như vậy, nhưng đáy mắt lại rõ ràng hàm chứa ý cười.
Động tác của Lưu Triệu tương đối lưu loát, nhanh chóng đem sự tình khống chế, Thiệu Tình bị hai anh lính vừa dìu vừa ép mang đi, cô nói không có việc gì cũng không được, Lưu Triệu đi theo, trực tiếp vào bệnh viện, ép buộc kiểm tra, cẩn thận đến không chịu được, cuối cùng còn làm một báo cáo tường tận sau khi kiểm tra, chứng tỏ Thiệu Tình một chút thương tích cũng không có xong, sau đó cười tủm tỉm đem Thiệu Tình thả trở về.
Lưu Triệu trở về doanh bộ, đã hơn nửa đêm, Manh Manh lại giống như học sinh tiểu học phạm lỗi, ngồi ở trên ghế, bàn tay đặt trên đầu gối, cúi đầu, một bộ dáng thành thật nhận sai.
Phùng Ki chỉ vào cô liên tiếp thuyết phục giáo dục, tận tình khuyên bảo, thực giống như giáo dục con gái của mình, Lưu Triệu không khỏi mỉm cười, nha đầu kia biết sai mới lạ, mà Phùng Ki, đã bao nhiêu năm, còn chưa nhận rõ bộ mặt thật của tiểu nha đầu.
Lưu Triệu vừa tiến đến, Phùng Ki liền ngừng nói, thực biết chừng mực, trước mặt người ngoài, biết giữ mặt mũi cho tiểu nha đầu: "Sao rồi? Thiệu Tình không có việc gì chứ?" Lưu Triệu gật gật đầu: "Làm sao có việc? Tiểu nha đầu sao lại có nhiều khí lực, đá một cước mà gây tổn thương sao, Thiệu Tình lại là quân nhân, không có việc gì không có việc gì..."
[ alobooks.vn ]
Thời điểm Phùng Ki thở ra, bắt gặp ánh mắt tiểu nha đầu lóe sáng như tên trộm, không khỏi cảnh cáo một câu: "Sự tình dừng ở đây, không được vụng trộm đi tìm Thiệu Tình gây phiền toái, biết không?" Manh Manh chu miệng thật cao, cuối cùng miễn cưỡng gật gật đầu.
Ép buộc đến ba giờ sáng, Phùng Ki mới đem tiểu nha đầu mang về ký túc xá, tiểu nha đầu sớm buồn ngủ không chịu được, làm gì còn tinh lực để ý tới việc khác, đầu dính vào gối liền ngủ. Phùng Ki tắm rửa sạch sẽ đi ra, tiểu nha đầu cũng không biết đã ngủ mấy giấc, Phùng Ki cúi đầu nhìn ‘người anh em’ của mình, thở dài, quay đầu lại đi trở về..
Anh Sẽ Phải Yêu Em Anh Sẽ Phải Yêu Em - Hân Hân Hướng Vinh Anh Sẽ Phải Yêu Em