Số lần đọc/download: 2224 / 13
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:33 +0700
Chương 25: Ly Cung Trời Lặng Lửa Phai Tàn
Ở dải đất bắc cực này, không có ngày cũng không có đêm.
Các yêu tộc chuyên cần làm việc mọi lúc mọi nơi. Để thành Long hoàng được tráng lệ hơn, họ sẵn sàng dốc ra gấp mười lần tâm huyết, nhưng đến một lúc nào đó, họ sẽ cùng ngưng lại tất cả mọi việc đang làm, lặng lẽ đi về nhà, thanh thản nghỉ ngơi. Khi đi ngang qua nhau, họ sẽ mỉm cười thay lời chào, nụ cười ấy rất yên bình, rất ấm áp. Hôm trước đại điền khai quốc, họ nghỉ ngơi hai canh giờ rồi khẩn trương trở dậy, cùng tập trung đến quảng trường trung tâm.
Yêu ma không có thân thể con người, mà mang đủ hình đủ dạng, kẻ thì to tướng như trái núi, kẻ thì nhỏ bé như hạt bụi. Cũng có kẻ diễm lệ quyến rũ, có kẻ ung dung cốt cách, nhưng đa phấn là xấu xí quái dị, chẳng hạn mình người mặt thú, ba đầu sáu tay, khắp mình đầy vảy, ngàn tay mắt ngàn tay, yêu tinh khổng lồ, linh trưởng đầu chó, thuỷ quái, voi lai sư tử, rồng lai hổ, tinh dây leo, tính cổ thụ, hoa yêu, thạch yêu, điệp yêu, hoặc là sâu bọ con con. Bất kể hình dạng ra sao, vào thời khắc quan trọng này, họ cũng khoác lên mình những bộ y phục và trang sức đẹp đẽ nhất, đến tụ tập ở quáng trường, lòng ngập tràn kính ngưỡng và hy vọng, dõi mắt lên ngọn núi thánh ở giữa thành. Khuôn mặt họ tràn đây phấn khởi, mong đợi, nhưng không ai hò hét hay làm ổn. Niểm kính trọng với Long hoàng và công chúa khiến bọn họ không dám gây huyên náo, ai nây cảm động nhìn nhau, mắt lệ rung rưng.
Quảng trường mênh mông trải rộng suốt bảy mươi dặm, chất đầy các loại sản vật, hoa tươi, quả ngọt, ngũ cốc, kỳ trân dị bảo, miễn là thứ có thể tồn tại dưới vòm trời này thì đều hiện diện cả, nhưng đây không phải là kết quả nhặt nhạnh ở khắp thiên hạ, mà là do yêu ma tìm hạt giống về, dùng pháp lực để kích thích cho chúng nảy nở trên đất Đại Ma quốc. Họ tin chắc rằng, chỉ cần mái nhà này còn che trên đầu, thì dẫu mặt đất phủ dày băng tuyết, họ vẫn có thể làm hoa tươi khoe sắc, cây cối sinh trưởng. Vì thế, họ không tiếc đổ ra rất nhiều bản lĩnh tu hành suốt bao lâu, để quảng trường xanh lam này trở nên rực rỡ như tiên cảnh nhân gian.
Hoa cỏ sinh sôi, rễ nằm sâu trong băng tuyết mà lá vẫn xanh tươi, hoa vẫn xinh đẹp. Tuyết lam lãng đãng rơi. Cây cối rậm rạp, trố ra sum xuê rực rỡ, muốn dùng khoảnh khắc sống động này để bù đắp cho bao nhiêu tịch mịch tùi hờn suốt trăm năm. Xung quanh các yêu ma chất đầy lúa gạo, đại mạch, hạt dẻ, gai lanh, tất cả các hoa màu đang sinh trưởng ở Sơn Đông. Sơn Tây, Hổ Nam, Giang Tây. Cây dương, cây liễu, cây tùng, cây bách đan xen giữa chúng, thi thoảng điểm xuyết hoa thơm có lạ lấy giống từ những nơi đặc biệt. Hươu con chạy nhảy qua các thân cây, sư tử uể oải vươn vai, cùng đang ngẩng đầu nhìn lên, hướng ánh mắt về phía ngọn núi thánh vĩ đại.
Yêu ma và vạn vật cùng rưng rung nước mắt. Họ đã dốc hết sức lực, dốc hết mong ước của mình để bắc cực ngập đầy hoa tươi, dùng niềm khát vọng với cuộc sống của mình để đón chờ Long hoàng, đón chờ công chúa. Đón chờ lễ khai quốc của nước Đại Ma.
Một luồng sáng xanh nhàn nhạt bừng lên khỏi thánh điện trên đỉnh núi, chỉ tích tắc đã chiếu sáng cả thành Long hoàng. Ngọn Câlm Thiên cũng nhuốm sắc xanh, trông như được chạm trổ bằng ngọc lam, lung linh trong suốt, vươn thắng lên trời. Thánh điện uy nghiêm kia cũng biến ra trong suốt, lấp lánh tựa cung khuyết của thần tiên, trông tinh khiết và oai nghiêm vô cùng. Các yêu ma cùng dõi mắt ngắm nhìn, say sưa đến mức quên cả thở.
Một con rồng khổng lồ đột ngột hiện ra. Bạch Cực Kinh Thế long. Nó đáp xuống chính giữa quảng trường, ngay trước cổng thánh diện, nhưng cẩn thận để không làm nát lấy một bông hoa. Bạch Cực Kinh gầm lên rầm rộ, bắt đầu thi triển hồn ngoài xác. Muôn vàn luồng sáng trắng xông vọt lên trời, giống hệt những ngọn núi chồng lên nhau, rồi rào rào đổ xuống, hoá thành một sân khấu lớn, ước chừng phải cao bằng một phần ba ngọn Cấm Thiên, đúng sừng sững giữa quàng trường.
Các yêu ma cùng run rẩy vi xúc động. Họ đều cảm nhận được rằng một sự kiện trọng đại sắp diễn ra. Công chúa của họ, Long hoàng của họ, sắp giáng lâm!
Lại một tiếng rầm như sấm nổ. Ánh đỏ nhấp nháy khắp trời, thân thể to lớn của Ngọc Đỉnh Xích Tiến long cuồn cuộn trên không. Thái độ nó khác hẳn bình thường, không còn nghịch ngợm nữa mà vô cùng nghiêm túc, nó thong thả đáp xuống, ngoác cái miệng rộng, khè khè khè một hồi. Ba ngọn lửa từ miệng nó bùng ra, bay lên lưng chừng trời, cùng nổ bung. Tức thì khắp trời đầy những pháo hoa rực rỡ với muốn hình vạn trạng, là tả đổ xuống. Nào cây cõi hoa lá bừng nở, nào rồng cả uốn lượn, mỗi chùm pháo hoa là một màn biến hoá, cùng những tiếng nổ giòn giã vui tai. Cả màn trời, cả thành Long hoàng hoá thành một biển pháo hoa, xán lạn vô cùng, đẹp đẽ vô cùng. Đám yêu ma cứ run lên từng hồi, phải cắn chặt môi mới nén được tiếng hoan hô cứ chực trào ra.
Đúng lúc đó, một cây cầu vồng đẹp tuyệt vời bật ra khỏi thánh điện thanh lam, vắt ngang qua vòm không vạn dặm. Huyền Thiên Bá Hải long lùng lững hiện hình, nhẹ nhàng phun xuống một màn mưa bay. Mưa bay hoá thành cầu vồng sặc sỡ dưới ánh dương xanh lam. Cầu vồng xuất hiện thật đột ngột, thật huy hoàng, các loài yêu chỉ biết giương mắt thật to, ngây người cảm nhận oai lực đẹp đẽ ghê gớm của trời đất.
Một cỗ xe lộng lẫy từ từ xuất hiện ngoài rìa núi, lăn bánh qua cầu vồng đó và nhẹ nhàng bay xuống, cỗ xe màu trắng, tinh khiết như vầng trăng sáng, xuất hiện với vẻ yên bình và thánh thiện giữa nẽn cánh lam hồng đan xen của đất trời. Bay trước là sáu con rồng ngọc màu trắng, thân thể dẻo dai, trông như sáu luồng sáng nối giữa không trung. Hai bên thành xe là một đôi cánh im lìm chuyển động. Mỗi lần cụp vào, những chiếc lông trắng muốt liền rời ra, rụng xuống, cùng múa với những bông tuyết lam, cảnh tượng đẹp đến nỗi khiến người ta nín thở.
Thanh Đế Chân Khí long trong lốt con người, mình bận trang phục tao nhã, áo trắng như tuyết, mũ cao ngất ngưởng, trông như thần tiên thời xưa, đang cẩm dây cương điều khiến sáu con rồng, men theo sườn núi Cấm Thiên, xoay từng vòng từng vòng thấp dần xuống.
Xe lông vũ, do rồng kéo. Lúc này thì các yêu ma không kiềm chế được nữa, ai nấy cùng bật lên những tràng hoan hô phải nén trong đáy lòng từ đầu đến giờ. Họ hất mạnh lên không tất cả những sàn vật đã đố bao tâm huyết ra mà vun xới, hành động đó chính là sự dâng hiến của họ, là cách biếu lộ lòng kính trọng của họ đối với Long hoàng và công chúa. Nước mắt tràn mi, các yêu ma cảm thấy chỉ những đợt sóng hoan hô rầm rộ mới diễn tả được sự xúc động trong lòng họ. Họ vừa hét vừa ôm chặt lấy mặt, sọ rằng bột phát quá độ một chút nữa thôi thì tiếng hoan hô của mình sẽ tắt lịm.
Trong tích tắc, cả thành Long hoàng như bừng lên sự sống. Hoa tươi, ngũ cốc hoà với tuyết lam dày đặc, hoà với pháo hoa nghìn nghịt, toả bừng ra khắp trời, xông mãi lên tận đỉnh Cấm Thiên. Đây là niềm hân hoan chân thực, sự kính ngưỡng chân thực, cũng là thứ tôn nghiêm khiến con người xúc động nhất trên thế gian. Đến lúc này, các yêu ma đã cùng hạ quyết tâm, cho dù thịt nát xương tan cũng phải bảo vệ thành trì. Họ chân thành cầu chúc Long hoàng và công chúa có thể mãi mãi bên nhau, yêu thương gắn bó, sánh vai cai trị con dân của mình.
Cỗ xe lông vũ sáu rồng từ từ hạ thấp, dừng lại dưới chân sân khấu của Bạch Cực Kinh. Rồng thần gầm lên, cúi đầu xuống, biến thành một dải cẩu thang rộng rãi, tuôn chảy đến tận bậc lên xuống ở cửa xe. Khi cỗ xe dùng lại chắc chắn rồi, một bóng dáng xanh lam hiện ra trên nền trời.
Thạch Tinh Ngự.
Y lặng lẽ dừng lại trước cỗ xe, sau lưng là cầu thang thả xuống từ sân khấu, cầu thang trái lên ngút mắt, tưởng chừng dẫn đến tận trời. Hừng đông rải trên người Thạch Tinh Ngự, soi lên khuôn mặt như ngọc tạc của y. Khuôn mặt ấy không cố ý trang điểm gì, mà cũng không cần trang điểm gì, vì trên thế gian này không có vật trang điểm nào xứng với vinh quang tuyệt thế của y. Chỉ cần một tấm áo xanh lam buông rủ, không nhiễm bụi trần là đủ. Màu xanh lam ấy thuãn khiết như bầu trời thuở hồng hoang, không dữ dội hay hỗn loạn, mà xanh một cách thuần tuý, xanh đến mức trái tim người ta muốn tan chảy.
Ánh mắt xanh lam ngước lên, dừng lại ở rèm xe, không chớp lấy một lần. Thế giới của Thạch Tinh Ngự đã thu hẹp lại ở tấm rèm cửa này. Cảnh hoan hỉ rộn rã và tiếng reo hò như sấm của muốn dân ở sau lưng không mảy may ý nghĩa với y. Hôm nay là ngày mùng Chín tháng Chút năm Thiên Thụ đầu tiên dưới triều Long hoàng. Đối với muôn vàn yêu ma, đây là ngày lễ mà họ đã thiếu vắng suốt ngàn năm. Còn đối với Thạch Tinh Ngự, đây là sự chờ đợi đã muộn mất ba đời ba kiếp.
Chỉ đợi một người xuất hiện.
Con người xanh lam ung dung đứng dưới sân khấu này, trông không mấy nổi bật, nhưng vẻ uy nghi lại đủ che lấp cả trời.
Bọn yêu ma nín thở, chăm chú theo dõi Long hoàng của chúng. Lệ nóng cứ cạn lại tràn, tiếng hoa hô rầm trời dần đổi ra nghẹn ngào nức nở. Họ bất giác quỳ thụp xuống đất, bổng bột ghé môi hôn mặt đất bắc cực, mặt đất tượng trung cho uy nghiêm tối cao của Long hoàng.
Thạch Tinh Ngự đứng yên, hơi thở vốn dĩ êm đềm như biến, bỗng gợn lên làn sóng lẽ ra không nên có.
Gió thổi, làm lay động tấm rèm vẽ chín loan chín phượng. Một chiếc hài thêu xinh xắn nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất lạnh giá. Mũi hài thêu một con hổ điệp rung rinh, thân hài thêu đầy các loại hoa, sạch bong tinh khiết. Một đường lượn nhẹ làm nổi bật bàn chân nhớ xinh đặt vừa trong lòng bàn tay, trông như mánh trăng cong đầu tháng. Mũi chân xinh xinh chỉ đặt nhẹ xuống, mà chứa đụng bao nhiêu yêu kiều, bao nhiêu diễm lệ. Gợi nhớ biết bao người con gái đáng yêu của một trăm năm trước, nàng nở nụ cười hờn dỗi, hoá thành chín luồng ảo ảnh vây quanh Thạch Tinh Ngự, múa nhảy hát ca trên tấm thảm đỏ tươi đêm tân hôn.
Thạch Tinh Ngự như bị sét đánh.
Hương hoa thoang thoảng, con người đáng yêu bận đổ cưới vén màn chui ra. Dưới ánh ban mai rực rỡ, tấm thân óng ả từ từ vươn thẳng lên, cô dừng lại cách Thạch Tinh Ngự một tầm tay, mỉm cười nhìn y. Hào quang mênh mang ngưng tụ trên mặt cô, làm nổi bật dung nhan mĩ lệ tựa thiên tiên. Dung nhan ấy xa mờ và mịn màng, tuy vẫn mang đường nét của Tô Do Liên, nhưng bờ môi khóe mắt lại vương vất bóng dáng của Cửu Linh, son phấn của Cửu Linh, vẻ yêu kiều của Cửu Linh. Ngay cả nụ cười phảng phất nơi góc miệng kia, vẻ thiết tha trong đôi mắt kia, cũng giống lắm.
Môi hồng nhoẻn cười, một nụ cười khiến thành trì nghiêng ngả. Nụ cười ấy đã xoá sạch luân hồi ba sinh, xoá sạch những u ám, xoá sạch sự cách trở âm dương. Ngọn Cấm Thiên khổng lồ vốn đã phai nhạt hào quang, nay như trở lại vẻ đẹp trong cái đêm tân hôn trăm năm vẽ trước ấy.
Người con gái mỉm cười thuỳ mị trước mặt y đây rõ ràng là Cửu Linh, mình bận tấm áo cưới năm ấy, nàng cúi đầu làm lễ, đưa mắt ngước nhìn duyên dáng.
Chính là Cửu Linh của y. Ánh mắt Thạch Tinh Ngự dần dần mờ đi, gió sớm thổi qua, lệ nóng lã chã rơi. Y lẳng lặng ngắm cô, mặc nước mắt tuôn rơi, mặc sự hiện diện của muốn dân, kiên quyết không dời ánh mắt đi chỗ khác.
Trong lúc Thạch Tinh Ngự còn mơ hồ chưa tình, Tô Do Liên đã bước đến trước mặt y, nhẹ nhàng nhón gót, dùng tay áo lụa lau nước mắt cho y, rồi dịu dàng ghé tai y thì thầm:
- Chàng là vua của thiếp, nhưng đừng rơi nước mắt ở buổi lễ khai quốc.
Ngón tay thon nhớ chan chứa nhu tình nũng nịu ân nhẹ lên trán y.
Thạch Tinh Ngự nhắm mắt. Ngay cả ngữ điệu nửa cười nửa hờn trách ấy, cũng giống Cửu Linh vô cùng. Linh nhi, nàng đã quay về bên ta thật rồi ư? Đến giờ, y thật sự tin vào mệnh trời, tin vào luân hồi, tin vào ba sinh. Đen giờ, y chỉ muốn quỳ xuống bái lạy số mệnh tàn khốc. Đến giờ, y sẵn lòng tin vào tất cả các thần linh trên đời.
Tô Do Liên nín lặng quan sát Thạch Tinh Ngự. Cô cảm nhận rất rõ từng bồi hồi, từng xao xuyến trong tim y lúc này. Nhưng cô không cảm động như trước nữa. Thứ tình yêu mà số phận đã chù định là không cho thuộc về cô, đã xoá bỏ hết những tươi sáng khiến cô không còn lòng dạ nào mà thành tâm chúc phúc, chỉ còn lại nỗi nhức nhối lạnh lùng. Yêu càng sâu sắc, tổn thương càng nặng nề.
Không biết mất bao lâu, cũng không biết là Tô Do Liên dắt Thạch Tinh Ngự, hay Thạch Tinh Ngự dắt cô, chỉ biết hai người nắm tay nhau bước lên cầu thang Bạch Cực Kinh. Từng bước một, vượt qua bao tuế nguyệt, vượt qua sự đằng đẵng của luân hồi. Bên tai họ là tiếng hoan hô vang lùng của muôn vàn yêu ma.
Tô Do Liên đưa mắt liếc nhanh Thạch Tinh Ngự. Y đã lấy lại vẻ trầm tĩnh và hoàn mỹ ngày thường, y không còn là nam tử run rẩy vì tình nữa, mà là vì để vương ngồi trên thiên hạ. Trải qua bao giày vò suốt ba sinh, cuối cùng y đã có được tất cả: sức mạnh khuynh đảo thiên hạ, uy nghiêm bao trùm muốn phương, tình yêu ghi tâm khắc cốt. Pháp lực Long hoàng từ bàn tay y toả ra, hoá thành hơi ấm nồng nàn bao bọc lấy Tô Do Liên, che chắn cho cô, không để gió lạnh buổi sớm lọt vào người cô. Tô Do Liên kín đáo nhếch mép, nở một nụ cười lạnh lùng.
Hai người nắm tay đứng trên sân khấu, nhìn xuống thành trì ngập tràn hoa tươi, đón nhận tiếng hoan hô và lời chúc tụng của muốn dân.
Trên quảng trường rộng lớn, các yêu ma đủ hình đủ dạng mình bận quần áo đẹp, đang phủ phục trên nền đất băng tuyết. Yêu tinh, khỉ núi, thuỷ quái, voi lai sư tử, rồng lai hổ, dây leo, cổ thụ, hoa, đá, tinh linh hồ điệp, sâu bp nhỏ nhoi… tất thảy đều thành tâm ngưỡng mộ nhìn lên Long hoàng.
Đẳng sau chúng là những con đường chạy ngang dọc. Bên đường san sát hàng quán, nhà của, lan can, sạp chợ. Nhờ có yêu lực duy trì, quanh đấy còn có cổ thụ chọc trời, dây leo rậm rạp, cả cua lượn bai, vườn hoa ngay ngắn đón đợi ánh nắng… Lại đằng sau nữa, là nền trời xanh của bắc cực, tuyết lam lặng lê rơi rồi vỡ bung giữa không trung, giống hệt một trận pháo hoa xanh lam bất tận đang toả xuống quốc đô mới khai sinh này. Tất cả đều vô nhiễm, đều toát ra sức sống bừng bừng.
Tuy mới thành lập, nhưng nhờ sự cần mẫn và nhiệt tình của các yêu ma, sớm muộn thành Long hoàng gì cũng vươn lên thành một đô thành còn vĩ đại hơn Trường An. Về điểm ấy thì không ai hoài nghi cả.
Trái tim Tô Do Liên bắt đầu se lại. Viễn cảnh ấy đẹp để biết nhường nào, đây là giấc mộng suốt trăm năm của các loài yêu ma. Nhất định phải làm như thế ư? Nhất định phải phá huỷ cảnh mộng này ư?
Ánh lệ loang ra trong mắt cô.
Đại lễ lên đến cao trào, pháo hoa nổ bùng bùng theo những hình dáng kì lạ.
Được Long hoàng cho phép, một lão già tóc trắng như cước từ từ bước lên sân khấu để dâng hiến lễ vật của thần dân. Lão già vốn là cổ thụ thành tinh, rất gày yếu, tay chân khô héo như khúc cây, rầu tóc dài chấm đất.
- Chín vạn tám ngàn thần dân của Đại Ma quốc, xin dâng tặng Long hoàng chén rượu mấy.
Lão già nhiệt thành quỳ xuống đất, nâng chiếc chén lưu ly lên đỉnh đầu. Rượu mây này nguyện kết tâm huyết của tất cả các yêu ma trong Đại Ma quốc. Mỗi yêu ma đã vận dụng hết yêu lực của mình để tạo ra một loài hoa cò trong bảy ngày. Tuỳ theo mức độ tu vi của mà hoa tươi họ dâng lên có hình dáng khác nhau, nào cây quế cung trăng, nào hoa rong đại dương, nào cỏ dại nhỏ xíu, nhưng bất luận là hoa lạ hay hoa thường, đều tích tụ sức mạnh lớn nhất của họ. Nhuỵ của các loài hoa ấy được tập hợp lại, giao cho một trảm yêu ma có tu vi cao nhất dùng lửa nguyên đan của mình để nung lên, lại thêm bảy ngày nữa mới chung cất ra được một chén rượu mấy.
Lão không nói chén rượu mấy này hao phí bao nhiêu tâm huyết của các yêu tộc. Những ngày vừa qua, họ lao động đêm ngày, lại cẩn thận vun đắp bông hoa của mình, gần như không ngơi nghi. Những yêu ma trực tiếp lo việc chưng cất thì còn tiểu tuỵ mệt mỏi hơn, nhưng họ không hề oán trách. Bởi vì mỗi bông hoa đều đại diện cho chính bản thân họ, họ muốn đem tất cả tâm sức mình dâng hiến cho Long hoàng vĩ đại. Các yêu ma đứng từ xa nhìn lên chén lưu ly trong suốt ấy, mắt rung rung lệ, họ tin rằng, Long hoàng có thể cảm nhận được tấm lòng của họ. Miễn Long hoàng đẹp lòng, là đủ rồi.
Chén rượu mấy chưa uống, bàn tay chằng chịt nếp nhăn của con thụ yêu đã run run.
Thạch Tinh Ngự lẳng lặng nhìn cái chén, cũng cảm nhận được sức nặng của nó. Cái chén lưu ly bé nhỏ này chứa đựng tấm lòng của biết bao yêu ma. Trong ánh ban mai xán lạn, Thạch Tinh Ngự mỉm cười, nhẹ nhàng giơ tay lên. Chén lưu ly bay khói tay thụ yêu, được pháp lực của y nâng lên không trung. Từ giữa những ngón tay Thạch Tinh Ngự chảy ra một dòng sáng cục kỳ ấm áp, lách khối rượu mấy trong chén ra, hoá nó thành một giọt sương xoay châm chậm trong không trung, còn chiếc chén lưu ly tinh xảo thì được chẻ làm đôi.
Giữa ánh sáng dập dềnh, hai mảnh lưu ly từ từ tan chảy trong không trung, rồi được ráp lại lần nữa. Rất nhanh, cái chén vốn lớn bằng bông sen ấy biến thành một cụm hai chiếc chén hình sen mọc chụm vào nhau, kích cỡ nhỏ hơn một chút. Rượu mấy vẫn xoay trong không trung, cho đến khi chén hoa sen thành hình và ngưng tụ xong, rượu mới từ từ hạ xuống, rẽ làm đôi chảy vào hai tâm sen.
Suốt từ đầu đến cuối quá trình tách làm đôi và hợp lại của chiếc chén lưu ly, rượu mấy hoàn toàn không hao mất một giọt nào.
Thạch Tinh Ngự ngắt cụm hoa gồm hai bông sen ấy xuống, chia ra cầm ở hai tay. Y nhìn khắp các yêu ma, giơ cao một trong hai chén sen lên, tuyên bố với chín vạn tám ngàn con dân của mình:
- Từ nay trở đi, tất cả những lễ vật kính dâng Long hoàng đều phải chia làm hai. Bởi vì có một người nữa cũng sẽ trở thành chủ nhân của thành Long hoàng.
Chiếc chén sen lưu ly đó vạch ra một đường cong màu hồng trong không trung, trước ánh mắt của các yêu ma, nhẹ nhàng bay đến trước mặt Tô Do Liên. Uyển chuyển, dịu dàng, y như bông hoa đầu tiên của buổi sáng trong vườn hoa xuân, được quân vương ngắt tặng nàng công chúa mà mình yêu thương.
- Người đó là công chúa của các ngươi, Cửu Linh! - Thạch Tinh Ngự mỉm cười ấm áp. Trong buổi lễ khai quốc, nhìn xuống tất cả các thần dân, y cất tiếng thề ước rành mạch - Từ nay trở đi, nàng sẽ cùng ta chung hưởng tất cả quyền lực, sức mạnh, vinh hoa và trường sinh. Mọi con dân của Đại Ma quốc đều phải yêu thương và tôn trọng nàng, giống như yêu thương và tôn trọng ta vậy. Ta sẽ yêu nàng muốn ngàn thiên thu, đời đời kiếp kiếp, cho đến vĩnh hằng.
Mỗi lời đều được khắc ghi vào năm tháng, chiếu khắp trần thế nhỏ nhoi, toả ra thứ ánh sáng trường cửu bất diệt. Đó là lời thề yêu thương mà ma vương đã từng nói với công chúa. Trời đất và chúng sinh làm chứng, năm tháng và luân hồi làm chứng. Bốn bề im phăng phắc, không một tiếng động, vạn đều chấn động vì tình yêu sâu nặng trong lời thề. Nhưng chỉ chốc lát, đám yêu ma cùng reo hò vang lùng trời đất. Họ nhảy nhót trên quảng trường, người nào người nây cùng cảm nhận được niềm hạnh phúc sâu sắc, hệt như sinh mệnh hèn mọn của họ cùng được lời thề ấy soi chiếu vậy. Cuối cùng họ cũng được chứng kiến một truyền kỳ.
Giữa những tiếng reo hò rầm rộ, Thạch Tinh Ngự mỉm cười giơ tay. Được Long hoàng triệu gọi, một luồng sáng rực rỡ vạch ngang vòm trời bắc cực, từ vạn dặm thinh không trút xuống nlnt sao băng. Giữa những tiếng thở dài kinh ngạc của yêu ma, luồng sáng ngưng lại trước mặt Tô Do Liên, màu sắc biến ảo từ từ tan đi, để lộ ra hình dáng thật sự của nó.
Một chiếc vương miện.
Chiếc vương miện trơn, không đính trang trí, mà rất đơn thuần, tinh khiết như một tia sáng. Nó không phải làm từ vàng bạc châu báu gì, mà là dùng cực quang của bắc cực luyện thành, lung linh thứ hào quang của một vũ trụ khác. Ánh sáng thay nhau biến hoá, thành hình loan phượng, hoa lá, tinh tú, sông núi, vấn vít đến vô tận vô cùng. Mỗi luồng sáng, mỗi màu sắc, đều là một vẻ đẹp mà thếnhân khó lòng tưởng tượng được.
Thứ cực quang tráng lệ từng trải khắp bầu trời ấy, hiện tượng tự nhiên từng bao trùm vạn dặm hoang nguyên ấy, cảnh tượng tuyệt vời từng khiến vô số lữ khách từng xuýt xoa cảm thán ấy, cuối cùng được tinh chế đề tích tụ cả vào chiếc vương miện nho nhớ này, và sẽ được đặt ĩên đầu công chúa. Từ nay, vẻ đẹp khiến trời đất xao xuyến sẽ chỉ được dùng để điểm xuyết cho nhan sắc lộng lẫy của một người con gái.
Đôi mắt xanh lam của Thạch Tinh Ngự không còn chút nghiêm khắc nào nữa, chỉ còn chan chứa tình yêu. Y ngắm Tô Do Liên rất lâu, muốn ghi khắc vào lòng từng ánh mắt nụ cười của cô. Đây là dung nhan tuyệt vời mà dù nhìn suốt ba sinh cũng không thể nào thấy đủ. Lâu lắm, y mới thở dài êm ái, đặt chiếc vương miện lên đầu cô, vén gọn lại cho cô từng sợi tóc xoã ra bên mai.
Lúc ấy, cầu vồng xé gió, lông vũ xoay bay. Các yêu ma nhất tề cất tiếng hoan hô vạn tuế, cả thành Long hoàng tức thì chìm đắm trong không khí cuồng hoan sôi nổi. Nhưng Thạch Tinh Ngự không để ý, tất cả mọi huyên náo đều không dính dáng tới y. Trong mắt y chỉ có Tô Do Liên, chỉ có sự yên bình xuyên suốt luân hồi. Ngón tay thon dài của y từ từ lướt qua mái tóc của cô, vuốt qua những sợi hơi rối bên mai, lướt qua gương mặt trang điểm cầu kỳ. Từng chút từng chút một. Hết lần này đến lần khác.
Tô Do Liên đứng yên, chịu đựng tất cả, trên mặt trước sau vẫn giữ nguyên nụ cười ngọt ngào đẹp đẽ, tưởng đâu thần trí đã lạc đi cõi khác tự lúc nào rồi. Ở gần đó, lão thụ yêu quỳ dâng rượu mấy không kìm được vui sướng, đã khóc nức lên, nước mắt lã chã nhỏ xuống sàn sân khấu, cùng lúc, bao nhiêu lệ nóng phấn khởi cũng tràn ra khỏi đôi mắt vốn đã khô kiệt của bọn yêu ma.
Bọn họ thiết tha hy vọng, Long hoàng và công chúa có thể ở bên nhau như thế này, đời đời kiếp kiếp. Một lúc lâu lắm, khuôn mặt Thạch Tinh Ngự mới dần dần khôi phục lại vẻ điểm tĩnh ngày thường. Y mỉm cười bảo Tô Do Liên:
- Công chúa thanh tao và hiền dịu ơi, nên đáp tạ lễ vật của thần tử thôi.
Y trỏ lão thụ yêu vẫn đang quỳ. Tô Do Liên nhìn y, mỉm cười ngọt ngào, gật gật đầu. Cô đón lấy chiếc chén lưu ly trong tay Thạch Tinh Ngự, chậm rãi bước đến trước mặt lão thụ yêu. Thụ yêu già nua dùng tay áo lau mắt lia lịa, vui sướng quá đỗi đến mức chưa bình tĩnh ngay được. Tô Do Liên nhẹ nhàng cúi xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt chi chít nếp nhăn của lão ta, tay cô nhẹ nhàng xoay nghịch chiếc chén tinh xảo. Màu sắc trong suốt của rượu phản chiếu lên mặt cô, sáng bừng đẹp đẽ. Vẻ kiều diễm của cô giống như một dây hoa leo nở rộ, đẹp đẽ, thê lương, lại mang theo cả những chiếc gai nhọn hoắt. Thụ yêu cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào dung nhan hoàn mỹ ấy. Tô Do Liên khẽ cười, mỗi lời buông ra đều nhẹ như thổi bông hoa rụng trên đầu ngón tay:
- Ngươi có biết ta không? Ta là ai?
Thụ yêu kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt đục lờ lộ rõ sửng sốt và hoang mang. Lão lẩm bẩm:
- Cô… cô là Cửu công chúa.
Tô Do Liên bật cười, đăm đăm nhìn chiếc chén lưu ly trên tay. Rượu mấy liên tục xoáy trong lòng chén, theo cử động của cô. Nụ cười tàn nhẫn lóe lên đáy mắt. Rốp! Chỉ một cái bóp nhẹ, chiếc chén lưu ly trong tay Tô Do Liên vỡ tan, rượu mấy như máu trào ra khỏi các kẽ tay cô, đổ tràn xuống sân khấu lạnh ngắt, bắn tung lên một lớp sương mờ diễm lệ.
Không khí hoan hỉ, trong khoảnh khắc ấy, cũng vỡ vụn theo. Hoa rơi và lông vũ tức thì ngừng lại, cả thành Long hoàng tịch mịch như chết. Thụ yêu sửng sốt ngẩng đầu, không hiểu chuyện gì xảy ra, niềm vui sướng ưên mặt lão mau chóng đông cứng, đến các nếp nhăn trên mặt cũng trắng bệch.
Trong gió sớm, Tô Do Liên vẩy những ngón tay ướt đẫm một cách thán nhiên, như thế vừa sơn móng tay và đang đợi cho chúng khô đi. Trước ánh mắt kinh hoàng của muôn vàn yêu ma, cô từ từ đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Các ngươi nhận lầm người rồi. Trên đời này không còn Cửu công chúa nữa.
Giọng cô nhẹ nhàng, êm ái, dễ nghe, như giọng người ta dùng để nói chuyện hoa ở nơi nào nở rộ, trăng nơi nào vằng vặc vậy. Nhưng mỗi từ mỗi chữ đều như sấm nổ, đánh mạnh vào trái tim của tất cả các yêu ma đang vui sướng, khiến cho niềm vui, hy vọng và ước mong trong lòng họ chìm dần dìm dần xuống. Muôn vàn đôi mắt kinh sợ cứ nhìn trùng trừng vào cô, lổ lộ một nỗi khiếp đám đủ khiến nguôi ta ngạt thở.
Tô Do Liên chỉ cười khẽ, thong thả nói:
- Cô ta chết rồi. Chính Long hoàng của các ngươi đã tự tay giết cô ta.
Bốn bề ồ lên hoảng loạn, sợ hãi lấn át kinh ngạc, khiến ai nghe câu đó đều thấy ón lạnh đến tận xương tuỷ. Mặc kệ ánh nhìn chăm chú của muôn vàn yêu ma, Tô Do Liên ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Tinh Ngự, mỉm cười ngọt ngào. Cô nhận ra, khuôn mặt y đã biến màu trắng bệch.
Đau hả?
Tô Do Liên thấy lòng nổi lên cảm giác khoái trá tàn nhẫn, cô nhấc tay áo, nhẹ nhàng chùi đi những vết nước dính trên các ngón tay.
Thạch Tinh Ngự tiến tới một bước, nắm lẩy tay cô, nhìn trừng trừng như muốn xuyên thấu cô. Giọng y trầm và khàn, mỗi lời mỗi chữ đều khó nhọc như được nặn ra từ đáy sâu linh hồn:
- Linh nhi…
Giọng y là tiếng kêu sửng sốt lẫn kinh hãi, chứa đựng nỗi thất vọng sâu sắc, cũng chứa đựng nỗi nhức nhối thấu xương thấu tuỷ khiến người ta không nỡ nghe. Tô Do Liên chỉ lẳng lặng nhìn y, muốn nắm bắt từng biểu hiện đau khổ trên mặt y. Sự trầm tĩnh và phong thái ung dung của y đã tiêu biến, y hoảng hốt. Đôi mắt lam thẫm như bầu trời của y mất màu, thành ra trắng nhợt. Một Long hoàng mà chỉ phất tay cũng đủ khiến thành trì nghiêng ngả, bỗng thành ra yếu ớt, bi thương.
Nhưng sự khoái chí cũng như miếng sắt thả vào nước, mau chóng chìm lỉm, làm tổn thương người ta xong, cuối cùng lại làm thương tổn chính bản thân mình. Tô Do Liên bất giác biến sắc mặt. Cô không kìm được tự hỏi, nhất định phải làm y thương tổn đến thế này ư? Chính y đã không ngại phạm vào mệnh trời, không ngại bị sét đánh, cương quyết cứu cô trở về từ vực sâu tử vong, chính y đã cầm tay cô bước lên đài cao trăm bậc, để cô chung hướng lời cẩu chúc của toàn dân. Chính y đã tự lay đội lên đầu cô chiếc vương miện, nhẹ nhàng vén tóc cho cô, thề rằng từ nay về sau sẽ chia sẻ với cô quyền lực, vinh hoa, trường sinh. Mà cô thì, giữa lễ khai quốc mà yêu ma mong đợi ngàn năm nay, trước mặt tất cả các con dân của y, lại làm y thương tốn ghê gớm như vậy, bất chấp mọi tôn nghiêm, không nương tay chút nào.
Nhất định phải làm như vậy ư?
Tô Do Liên bỗng thấy đau nhức nơi tay, thì ra Thạch Tinh Ngự nắm tay cô mạnh đến nỗi nghiền nát được cô. Nhưng cô cảm nhận rất rõ, những ngón tay lành lạnh ấy đang run lên khe khẽ. Đôi tay ấy đã từng cầm Tử Cực Tiêu Dao kiếm, khiến đất nước lửa gió phải thuần phục, đã tùng phá tan các quý binh trong Thiên Địa đại trận chỉ bằng vài cử động, cũng từng khía vào tượng băng để chạm trồ mối tương tư của mình. Bây giờ, đôi tay ấy cúng đờ bất lực.
Tô Do Liên biết, khắp trời đất này chỉ mình cô đủ sức khiến Thạch Tinh Ngự tổn thương sâu sắc như vậy. Y sắp đem sức mạnh khiến chúng sinh thiên hạ run rẩy, đem uy nghiêm khiến để vương khanh tướng phải kính sợ, đem tình yêu khiến nhật nguyệt luân hồi phải thở dài làm lễ vật tình yêu, sắp quỳ xuống trước mặt cô với sự chân thành và khiêm nhường cao độ. Nhưng cô lại tàn nhẫn đến mức quét sạch các lễ vật đó xuống đất đen.
Có nên như thế không?
Linh nhi! Thạch Tinh Ngự chằm chằm nhìn cô, không phẫn nộ, không oán hận. Từ đáy mắt y, Tô Do Liên trông thấy một tia khẩn cầu. Khẩn cầu cô đừng làm y tổn thương đến vậy.
Khi một minh đối mặt với vạn mã thiên quân, y ngạo nghễ đứng trước trận tiền, chém tướng đoạt cờ, không hề tỏ ra yếu thế. Khi đối mặt với Luân Hồi kiếm, y thà bị phân thây bị trấn áp, rơi vào luân hồi, cũng không thèm cầu xin khoan thứ. Thế mà bây giờ, y đang khấn cầu cô. Tô Do Liên thấy tim thắt lại, cô thật sự muốn thu lại những mũi gai của mình, cho y, và cũng để cho cô, một đường lui.
Nhưng không được. Màn phục sinh sai lầm này phải kết thúc trong hôm nay. Không có tương lai nào cả. Tiếng thở dài u buồn bị gió sớm thổi tan, gương mặt Tô Do Liên lại nổi lên nụ cười ngọt ngào nhợt nhạt. Nhẹ nhàng, cô ngà vào lòng Thạch Tinh Ngự như ba ngày trước, dựa sát vào ngực y, nhẹ nhàng đùa những sợi tóc xoã của y. Mỗi một từ buông ra đều thơm như lan, đều như lời thì thầm của tình nhân, nhưng lại rõ ràng, vang vọng khắp quảng trường:
- Kẻ giết Cửu Linh không phải là Tâm ma, mà là tâm của chính ngươi.
Ngón tay thon nhỏ của cô đặt trên ngực y, mềm mại nhạy cảm, muốn đích thân sờ vào sự vỡ nát của trái tim y. Đúng như ước nguyện, qua những ngón tay, Tô Do Liên cảm nhận được cơn rùng mình chấn động của Thạch Tinh Ngự. Cô mỉm cười, chìa tay gạt lên đầu. Chiếc vương miện luyện Tử Cực quang rớt khỏi đầu cô, vỡ tan làm muôn mảnh trên đất. Mỗi từ buông ra lại tiếp tục nhọn như dao, đâm mạnh đến nỗi máu cháy đẩm đìa:
- Chính ngươi đã khiến cô ấy phải mất cả hồn lẫn xác, không bao giờ siêu sinh được.
Hoàn toàn tịch mịch, không khí như bị rút sạch chỉ trong tích tắc. Sát khí ghê gớm từ trời đổ xuống, như sấm sét chém mạnh xuống sân khấu, mặt đất rền lên bi ai. Chỉ tích tắc, đôi mắt xanh lam của Thạch Tinh Ngự ngầu máu, tóc tay bay cuộn lên trong gió. Tô Do Liên mỉm cười, đã mường tượng ra một kết cục dự đoán từ trước.
- Ta không phải là Cửu Linh, ta chỉ là một tuyết yêu hèn mọn - Cô cương quyết ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thạch Tinh Ngự, dịu dàng mà cương quyết - Giết, ta, đi!
Bàn tay thon thon đưa lên, xé toang tấm áo cưới thêu phượna loan, để lộ làn da trắng như mỡ đông.
Mây nổi cuốn cuộn, chỉ tích tắc đã che kín cả bầu trời xanh lam. Một con rồng trong suốt với bộ dạng hung ác bùng ra khỏi nội thế Thạch Tinh Ngự, xé gió múa may trong không trung, gầm lên thịnh nộ. Yêu ma run rẩy quỳ xuống, mọi vui sướng và cầu mong của họ đều đã bị nỗi kinh sợ xé vụn. Hoa bay, lông vũ múa, cẩu võng, pháo hoa đều bị con rồng khổng lồ lồng lộn kia quét tan thành khói bụi, rơi lả tả xuống đất. Đất trời trở lại hỗn loạn như thuở hồng hoang, mọi niểm hy vọng đều tan tành, sự tăm tối và tuyệt vọng lập tức chiêm lĩnh tất cả.
- Giết ta đi! - Tô Do Liên dũng cảm nhắc lại.
Con rồng gầm rít, Thạch Tinh Ngự bóp tay vào cố họng cô, từng chiếc vảy rồng lam thẫm rụng hàng loạt trên cánh tay y. Bàn tay nhẹ nhàng trìu mến, từng đội chiếc vương miện cho Tô Do Liên chỉ tích tắc đã biến thành vuốt rồng hung dữ, sắp sửa xé xác cô ra. Tô Do Liên bị đóng cứng lại trên không, ngạt thở, nhưng không cựa quậy, chỉ chằm chằm nhìn ma vương hung dữ, nụ cười vẫn ngọt ngào:
- Giết ta đi!
Con rồng điên cuồng vần vũ, lửa rơi ngùn ngụt. Đột nhiên, giọng Tô Do Liên thấp xuống, ánh mắt đổi ra trắng bạc, yếu ớt, ngập tràn bi thương:
- Giết Cửu Linh đi!
Bốn chữ đó như bốn luồng sét quất mạnh vào con rồng đang lồng lộn. Bùng một tiếng, con rồng tưởng chừng sắp xé tan bầu trời, tàn sát chúng sinh bỗng biến mất, hoá thành vô hình.
Thạch Tinh Ngự lảo đảo giật lùi. Bàn tay y đã trở lại hình dáng cũ, cũng không còn chẹn vào cố Tô Do Liên nữa, thay vào đó, y dùng các khớp ngón tay bịt chặt lấy miệng mình. Máu tươi từ miệng y liên tục trào ra, theo những cơn ho rũ rượi.
Tô Do Liên lẳng lặng đợi, đợi xem đến lúc nào y lại hoá thành rồng và nghiền nát mình. Nhưng Thạch Tinh Ngự chỉ nhìn sâu vào mắt cô. Một tiếng thở dài. Sát khí hung hãn dãn dần tiêu tan, bầu trời bắc cực trở lại sắc xanh lam ban đầu. Xanh đến vô tận. Thạch Tinh Ngự quay mình bỏ đi. Chỉ tích tắc, bóng người xanh lam chìm vào màn trời, không ngoái đầu lại.
Tô Do Liên đứng sững trên đài, quanh mình là ánh mắt như kim châm của muôn vàn yêu ma. Trong những ánh mắt đó có đau thương, thất vọng, cũng có nỗi căm hận và phẫn nộ. Lúc ấy, Tô Do Liên thực lòng mong chờ họ sẽ xông lên bằm nát người con gái đã phá nát lễ hội mà họ mong đợi suốt ngàn năm này. Giết ta đi. Giết cái kẻ đã lừa gạt Long hoàng của các ngươi đi này! Tuyết yêu đã sẵn sàng ngủ sâu trong cái chết, khẩn khoản cầu xin từ tận đáy lòng.
Nhưng bọn họ không làm gì hết. Họ cũng chỉ thở dài, dần dần giải tán. Quảng trường sôi động nhộn nhịp mau chóng mất đi màu sắc rực rỡ, biến ra trống rỗng.
Chỉ còn lại một mình Tô Do Liên và cảm giác cô quạnh tịch mịch khiến người ta ngạt thở.