Số lần đọc/download: 736 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:40:26 +0700
Chương 24: Quốc Vương Định Đoạt.
Tác Giả: Loạn Thế Cuồng Đao
Quyển 1: Ta là quốc vương.
Chương 24: Quốc vương định đoạt.
Dịch: Shita (Dịch giả Độc Cô Thôn).
Biên tập: Tiểu Tiếu Tà.
Nhóm dịch: Độc Cô Vô Lại [Độc Cô Thôn]
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Lão già chết tiệt này, biết rõ anh đây đã trở thành người bình thường rồi mà còn dám cậy già lên mặt như thế, muốn ra tay phủ đầu khiến anh không kịp trở tay sao? Hừ, dám không để quốc vương như anh vào mắt hả? Đi, ngươi dám đánh người của anh một cái thì anh đây nhất định đánh ngươi mười lăm, hai mươi cái.”
“Thân thể vẫn còn thương tích sao? Hừ, anh khinh.” Tôn Phi hừ lạnh một tiếng nói: “Bì Nhĩ Tư, ngươi lập tức mang hai mươi người tới đó. Không cần biết lý do gì lập tức đem người đưa tới đây cho ta. Coi như là cưỡng chế cũng phải đem Cách Các Nhĩ đưa tới trên tường thành. Nếu có ai dám ngăn cản, lập tức giết chết tại chỗ.”
“Tuân lệnh bệ hạ.”
Bì Nhĩ Tư đại hỉ. Một quốc vương có phong thái, có uy nghi, có sự sát phạt, quyết đoán như vậy mới xứng đáng là nơi để hắn và các binh sĩ dựa vào ủng hộ. Nam tử tóc trắng này nghe Tôn Phi nói mà kích động hết cả người giống như là săp được xx yy vậy. Hắn cười cười mấy cái rồi xoay người đem theo mấy tên vệ binh quốc vương xuống thành chấp hành nhiệm vụ.
“Bố Lỗ Khắc! Ngươi lập tức phái người truyền gọi Quân pháp quan Khổng Tạp cùng giám ngục quan Áo Lai Cách đến tường thành tham chiến. Nếu chống cự, giết ngay tại chỗ.”
Thanh âm Tôn Phi lạnh như băng, từ thân thể hắn, sát khí cùng phẫn nỗ trùng trùng điệp điệp tỏa ra ngoài, ai cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
“Tuân lệnh bệ hạ.”
Tôn Phi liên tiếp truyền ra hai đạo mệnh lệnh cực kỳ nghiêm khắc, vô tình, hiển nhiên hắn đang mượn tình huống này để lập uy. Hôm qua thì sắp đặt việc cứu chữa cùng trực tiếp điều trị cho thương binh, hắn đối với binh sĩ có đại ân cực lớn, đến hôm nay lại đem bắt mấy tên quý tộc suốt ngày viện cớ trốn ở nhà để tránh chiến đấu chạy đến, đây quả thật chính là giết gà dọa khỉ. Đây chính là biện pháp mà ngày hôm qua Tôn Phi phải tốn công suy nghĩ hết cả đêm mới ra. Đối với địch nhân tạm thời đã không có biện pháp, nhưng ít nhất đối với nội bộ thì vẫn còn cách.
Muốn đuổi ngoại xâm, trước tiên phải trừ nội loạn.
Cái chiêu bắt gà dọa khỉ này vốn được nêu đầy trong các cuốn sách lược dở người của “Tưởng đầu trọc” (Tưởng GT), lúc này áp dụng vào tình huống ở Hương Ba Thành lại vô cùng thích hợp. Quả nhiên, hai đạo mệnh lệnh vừa ban ra, binh sĩ trên tường thành sau khi nghe được chí khí chiến đấu bắt đầu hừng hực, khí thế dâng cao.
Vào lúc này, An Kỳ Lạp miệng mỉm cười từ trong địch lâu đi ra, tiểu nha đầu Cơ Mã thì theo ở phía sau, vẫn giữ một bộ dạng mơ mơ màng màng, vừa ngáp ngáp vừa liếc nhìn về phía Tôn Phi vừa len lén giơ nắm tay nhỏ nhắn mũm mĩm biểu lộ “thâm ý” hù dọa của nàng.
Tôn Phi thấy thế cười ha hả. Trải qua cuộc nói chuyện lúc trước, Tôn Phi có thể cảm giác được địch ý của nha đầu này với mình đã hoàn toàn biến mất.
“An Kỳ Lạp, nàng mới tỉnh lại đó sao? Ta vừa có một chuyện rất quan trọng cần nàng thay ta xử lý.”, bị vẻ đẹp hớp hồn của An Kỳ Lạp lúc vừa tỉnh ngủ làm cho choáng váng trong chốc lát mới hồi phục, Tôn Phi lập tức bước sang giúp “vị hôn thê” sửa sang lại mái tóc đang rối bời, vừa cười vừa nhẹ nhàng nói.
“Chuyện gì vậy?”
Vừa nghe Tôn Phi muốn nhờ mình làm thay hắn việc gì, An Kỳ Lạp bỗng trở nên vô cùng tĩnh táo. Vốn nàng sợ mình chỉ đem lại gánh nặng cho Á Lịch chứ không giúp gì được cho hắn trong lúc này, cuối cùng cũng có thể góp chút ít công sức, như vậy quả thật là quá tốt rồi. Lúc này nàng cũng chẳng quan tâm việc Tôn Phi đang vuốt ve mái tóc của nàng nữa, nàng ngẩng đầu mang theo khuôn mặt ửng hồng nhìn hắn nói.
“Nàng cùng Cơ Mã cùng đi mời Lan Mạt Đức thúc thúc mời đến, chiến đấu có lẽ sẽ xảy ra rất nhanh. Với năng lực của thúc thúc, ta muốn nhờ thúc thúc giúp ta tọa trấn tường thành.” Tôn Phi bày ra một bộ dạng nghiêm trang nói.
“Được, ta sẽ đi mời Lan Mạt Đức thúc thúc tới.”
Biết rõ tình hình có chút gấp gáp, An Kỳ Lạp lập tức lôi kéo Cơ Mã còn đang mơ màng bước đi.
“Đợi đã An Kỳ Lạp, sau khi tìm được Lan thúc thúc, ngươi cũng đừng theo thúc ấy đi lên tường thành được không? Còn có một ít thương binh còn chưa khỏi hẳn, nàng cùng Cơ Mã giúp ta chiếu cố tới bọn hắn một chút được không, việc này có thể sẽ hơi vất vả một chút.” An Kỳ Lạp vừa bước đi mấy bước thì ở phía sau Tôn Phi đã hô to.
An Kỳ Lạp ngẩn người, nàng vốn băng tuyết thông minh, sao lại không hiểu được tâm ý của Tôn Phi cơ chứ. Sắp tới chiến trận sẽ nổ ra, trên tường thành chính là trận địa chính, nơi đó sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm. Nếu chính mình ở lại chỗ này, đã không giúp được gì cho hắn, lại còn mang tới phiền toái và cản trở. Hắn là đang cố ý đẩy nàng sang nơi an toàn, cái gọi là chiếu cố thương binh gì đó chỉ là để cho danh chính ngôn thuận mà thôi. Nàng tuy hiểu nhưng cũng không hề lên tiếng phản bác.
Thật ra An Kỳ Lạp rất muốn ở trên tường thành trợ giúp Tôn Phi, bất quá nàng cũng minh bạch, nếu ở lại sẽ chỉ là gánh nặng, vậy nên nàng chỉ yên lặng gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Nha đầu Cơ Mã kia hiển nhiên cũng hiểu được dụng ý của Tôn Phi.
Tiểu nha đầu này mặc dù đang chạy theo An Kỳ Lạp rời đi, nhưung vẫn lặng lẽ quay đầu hướng về Tôn Phi tỏ ý khích lệ, dựng thẳng ngón tay cái.
Hai mươi phút sau.
Địch nhân phía bên kia đã có động tĩnh, quân địch đã bắt đầu tập kết. Nguyên một đám bộ binh mang áp giáp đen sì nện bước khá chỉnh tề ra khỏi đại doanh, dưới ánh sáng ban mai rực rỡ, hàng hàng thanh đao, kiếm tỏa ra hàn mang có chút lạnh lẽo. Từ tường thành nhìn xuống, ánh đao, kiếm tua tủa như rừng rậm sững sừng, điều này chỉ có ở những đội quân được huấn luyện nghiêm túc và chuyên nghiệp. Một cổ sát khí hung lệ từ phía xa nhanh chóng chèn ép tâm hồn mọi người.
Đứng trên tường thành quan sát động tĩnh, đột nhiên Tôn Phi nghe một tiếng động lớn từ phương xa truyền tới.
“Đừng đem mấy bàn tay bẩn thỉu ti tiện của các ngươi động vào ta. Cút ngay! Chết tiệt! Ta nhất định sẽ lột da hết thảy bọn giòi bọ ti tiện các ngươi.”
Tiếp theo, một âm thanh quen thuộc, nghe có chút càn quấy và hung hăng truyền tới. Xoay người nhìn lại, Tôn Phi nhận ra đó chính là tên heo mập Cách Các Nhĩ bị Bì Nhĩ Tư lôi tới, tên mập này hiển nhiên không có chút nào thức thời mà giác ngộ, vẫn một bộ dạng không biết sống chết, liên tục mắng chửi kêu gào.
Đồng tử Tôn Phi nhất thời co lại, ánh mắt lạnh như băng hướng về tên heo mập mà quét tới, sau đó tập trung vào một người đứng phía sau.
Đó là một lão nhân mặc một bộ trường bào tơ lụa màu lửa đỏ, dáng người có chút gầy gò, cao khoảng một mét bảy, mũi ưng, khuông mặt âm trầm, ánh mắt híp híp. Lưng có chút còng nhưng dáng vẻ đi đường lại cực kỳ trầm ổn, một đầu tóc hoa râm được cột lại bởi một sợi đai bằng vàng ròng được khảm đầy bảo thạch ôm lấy, nhìn toàn thân rất tỉ mỉ, chu đáo. Lão già này có vẻ rất biết cách khoe của.
Đang suy nghĩ mơ mơ màng màng thì đã thấy Bì Nhĩ Tư bộ dạng có chút đắc ý đi tới, cười một cách âm hiểm báo cáo: “Bệ hạ, thần theo mệnh lệnh của ngài đã đem tiểu tử Cách Các Nhĩ kia bắt đến.” Vừa nói hắn vừa chỉ về lão già lưng còng, mũi ưng, mặc bộ trường bào màu hồng nói: “Quan truyền lệnh Ba Trạch Nhĩ cũng cùng đi.”
Tôn Phi đánh giá lão đầu này một lượt, không biết vì sao, nhưng lão đầu nhìn có vẻ tầm thường, thậm chí có chút hèn mọn cùng bỉ ổi này, lại mang đến cho hắn một thứ cảm giác nguy hiểm, giống như một con độc xà đang cuộn mình nghỉ đông ngay trước mặt mình, tùy thời có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
“Bệ hạ, thần cần một lời giải thích cho chuyện này.”
Ngay lúc hắn vẫn đang đánh giá lão đầu này, thì lão bỗng đột nhiên tiến về phía trước với một bộ dạng hùng hùng hổ hổ mà chất vấn hắn: “Á Lịch bệ hạ! Thần muốn biết Cách Các Nhĩ con thần đã làm điều gì vi phạm tới pháp luật mà bị người trói lại lôi tới tường thành? Xin bệ hạ cho thần một lời giải thích hợp lý.”
Đứng ở bên cạnh, Cách Các Nhĩ cũng vô cùng biết cách phối hợp cùng với cha hắn, không để ý hết thảy xung quanh mà liên tục hướng về Tôn Phi kêu gào: “Á Lịch Sơn Đại, cái tên ngu ngốc kia, mau chóng kêu bọn ti tiện này thả ta ra mau.”
Tôn phi nhìn nhìn rồi lạnh lùng cười, dám ở trước mặt anh mà hung hăng quấy rối sao? Cũng dám cùng anh so đấu khí thế à?
Lần này hắn cũng không nhìn tới hồng lão quỷ Bạch Trạch Nhĩ nữa, mà từng bước tiến nào tiến về phía tên heo mập, không nói tiếng nào lập tức giáng ngay mấy cái bạt tai cực mạnh.
“Bép Bép Bép.”
Liên tục mười mấy cái tát được đánh ra, khuôn mặt Cách Các Nhĩ lúc này phải nói là cực kỳ tương tự quả khí cầu đang được bơm hơi lên, liên tục phình to. Mỗi một cái tát vừa rồi Tôn Phi đều không lưu tình, dùng hết sức mà đánh. Sức mạnh của Dã nhân khiến cho khóe miệng của Cách Các Nhĩ tóe máu, đau đớn khiến tên mập trực tiếp ngất xỉu.
“Bá đạo! Tuyệt đối bá đạo!”
Không cùng đối phương nhiều lời mà lập tức ra tay, mục đích của hắn chính là như vậy. Ba Trạch Nhĩ khuôn mặt tối sầm xuống nhanh chóng, hai mắt chứa đầy giân dữ giống như sắp phát điên lên.
Đây là điều mà hắn chưa bao giờ ngờ tới, dù cho đã biết Á Lịch Sơn Đại trong trận chiến hôm qua đã có những biểu hiện kinh người, cũng biết hắn có thể cùng Chiến thần “kết nối”, có thể cứu chữa cho thương binh, trong nội tâm hắn cũng đã coi Á Lịch như người bình thường, thậm chí hắn còn có chút cẩn thận chuẩn bị đâu đó trước khi tới nơi này.
Kỳ thật việc hắn cùng tới đây cùng con trai là hoàn toàn có dụng ý, quốc vương trở lại bình thường thì đã làm sao? Hắn không tin một tên nhãi mười tám tuổi, lông còn chưa mọc hết lại có thể là đối thủ của hắn. Dùng võ không được, nhưng ai cấm dùng văn đây.
Từ từ nói vài chuyện “đạo lý” cùng tên nhãi này, đùa bỡn hắn trong lòng lòng bàn tay chính là âm mưu ban đầu của Ba Trạch Nhĩ. Hắn đối với việc “thuyết phục” Á Lịch cực kỳ tự tin, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn là có thể hoàn toàn che mắt tên nhãi này, sau đó Hương Ba Thành sẽ trở thành thiên hạ của hắn.
Thế nhưng sự đời đâu có đơn giản như vậy. Ba Trạch Nhĩ có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được mọi âm mưu sắp đặt từ trước của hắn đều đổ sông đổ biện. Á Lịch Sơn Đại sau khi trở lại bình thường trở nên bá đạo, sát phạt ngoài dự kiến của hắn. Lúc này, hắn đã có chút hối hận.
Dựa theo tin đồn ở Hương Ba Thành, Á Lịch Sơn Đại đột nhiên trở thành người bình thường cũng nhờ bị mũi tên bắn rớt khỏi tường thành, đầu bị va chạm mạnh mới được nhân họa đắc phúc. Khiến Ba Trạch Nhĩ cảm thấy nhột chính là việc hắn mang theo Á Lịch lên tường thành, hắn vốn định mượn đao giết người, đê cho tên nhãi quốc vương này chết trong tay địch nhân. Hắn không ngờ rằng, chính vì điều đó mà hắn đã góp phần “tạo nên” một cái chướng ngại còn cường đại hơn. Nhưng hối hậm cũng đã muộn, Ba Trạch Nhĩ rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng.
Mặt dù nhi tử bị đánh tới khuôn mặt biến dạng như đầu heo khiến hắn chút nữa phát điên, nhưng Ba Trạch Nhĩ vẫn còn có thể nhịn được. Kế hoạch của hắn tuyệt đối không thể vì việc nhỏ như thế này mà bị ảnh hưởng, như thế mọi công sức sẽ trở thành công cốc, huống hồ hắn còn thấy vị đệ nhất cao thủ Phất Lan Khắc Lan Mạt Đức từ xa đi tới.
“Bệ hạ, về hành vi vô lễ vừa rồi của Cách Các Nhĩ, thần thay mặt hắn hướng tới ngày xin lỗi.”
Ba Trạch Nhĩ thu liễm tâm trạng, hắn bước tới trước mặt Tôn Phi làm một động tác cúi chào quốc vương theo đúng nghi thức tiêu chuẩn, sau đó bổ sung: “Thần vừa rồi vì quá quan tâm cho nhi tử, bản thân có chút sốt ruốt, xin bệ hạ thông cảm. Nhưng là giờ Cách Các Nhĩ đã… đã hôn mê, chỉ sợ không cách nào tham gia chiến đấu nữa, không biệt hạ thần có được mang hắn về nhà tịnh dưỡng trước được không?”
“Tịnh dưỡng? Tịnh dưỡng cái gì? Hương Ba Thành luc này đang gặp phải đại nạn, chỉ cần là nam nhân đều phải lập tức ra trận, chết cũng phải chết trên chiến trường mới xứng đáng. Một chút vết thương nhỏ như vậy thì có đáng gì?”
Tôn Phi trực tiếp không để ý Ba Trạch Nhĩ mặt mũi. Hắn nói xong liền xoay người phân phó, lập tức có binh sĩ mang tới một thùng nước lạnh không chần chừ lập tức xối lên người Cách Các Nhĩ. Tên heo mập như bị người ta mang dao tới mà đâm cho mấy chục nhát lập tức hồi tỉnh, liên tục giãy giụa kên rên.