Số lần đọc/download: 3868 / 97
Cập nhật: 2016-04-16 02:30:20 +0700
Chương 25: Đòn Ghen Gái Dữ
B
uổi sáng... Cuối hạ sơ thu. Trời cao mây xanh thẳm, gió mát nắng vàng nhảy múa trên chòm cây. Trấn sơn cước Yên Bái bỗng nhộn nhịp hơn lên, ngựa xe qua lại tấp nập, phố xa vui như ngày hội. Các sắc dân Kinh, Mán, Trại, Mèo, Thổ... từ các miền xa gần đổ tới, ngựa thồ, xe ngựa, khách bộ hành từng đoàn từng lũ, nam phụ lão ấu đủ hạng, mặt mày hớn hở, cười nói líu lo, y phục sặc sỡ coi rất vui mắt.
Giữa đám thổ dân ra vào thị trấn, có một cô gái mặc áo đen chẽn tay rộng đi từ phía ga vào, cạnh có con beo đen to lớn mang "sắc" hành trang vật dụng trên lưng. Con beo đen này to gần bằng con cọp coi hết sức dữ tợn, nhưng nó lại ngoan ngoãn đi bên cô gái, thỉnh thoảng mới giương mắt nhìn khách qua đường, vẻ lơ đãng. Cô gái này mặt đẹp tuyệt trần, mắt phượng sáng như sao, da trắng như ngà, dáng hình thon lẳn, coi thông minh bướng bỉnh gan góc khác người, nhưng mặt hoa trông ủ ê, não nùng hết sức. Nàng đi như gái chán đời, đầu cúi thấp, không buồn nhìn cảnh phố xá tấp nập bên mình.
Nàng đi giữa đường phố tưởng như đi giữa sa mạc, xe cộ đều phải tránh. Bỗng tới trước chợ lúc nào không biết. Cô gái ngẩng mặt lên, thở phào, khẽ vỗ đầu con beo, lẩm bẩm:
- À chợ tỉnh! Tội nghiệp mi từ qua chắc đói lắm, để ta kiếm thịt heo cho. Con beo kêu "hí hí" chồm lên vẻ mừng rỡ, cô gái rẽ vào chợ mua thịt cho beo ăn và lững thững rời chợ, tạt vào một tiệm cao lâu khách trú. Quán đông khách, nàng lên lầu, ngồi bàn góc, gọi rượu thịt tới nhắm như đàn ông. Nàng uống rất nhiều, lại cho cả con beo phục dưới chân ăn. Ngay khi đó, ngoài cửa quán, có một thớt ngựa khoang dừng trước thềm. Trên yên ngựa là một nữ lang trẻ đẹp uy nghi, mặc lối gái Thổ Thái quý tộc Tây Bắc "phá lãnh" đen viền thùy ba kim tuyến lấp lánh, ngoài còn khoác một cái áo choàng tía màu hoa láng, nhác trông ai cũng biết đó là một "bà chúa rừng xanh" về tỉnh, vì ngay khi nữ lang dừng ngựa, phía sau lại thấy một bọn năm, sáu gái hầu nữa lóc cóc đi tới. Nữ lang đưa mắt nhìn tiệm cao lâu khách trú, đoạn ngoắt tay một cái. Cả đám chủ tớ xuống ngựa, vào quán, lên thẳng lầu.
Nhưng trên lầu hết bàn. Nữ lang đứng đưa mắt nhìn quanh, hai con mắt sáng quắc như hai mũi kiếm phát tiếng sang sảng như khánh gióng làm thực khách giật mình nhìn cả ra:
- Chủ quán đâu? Ta cần một bàn rộng! Tửu bảo giật mình chạy tới dạ ran, lăng xăng ngó quanh nhưng bàn nào cũng đầy khách, may sao có một bọn lái buôn người Kinh vừa ăn xong lập tức đứng lên nhường chỗ. Nữ lang dẫn bọn gái hầu vào ngồi. Mãi tới lúc thức ăn dọn lên nữ lang mới chợt để ý tới cô gái và con beo đen ngồi cuối phòng cạnh cửa sổ trông ra ban công. Nữ lang vụt sáng mắt, vẻ ngờ ngợ gật đầu, cúi nói nhỏ gì với bọn gái hầu. Chủ tớ bàn tán thì thào, nữ lang vùng gọi giật:
- Giao Long Nữ!
Đang cúi đầu buồn bã, cô gái áo đen chợt ngẩng mặt lên và cặp mày liễu hơi nhướng lên khi tia mắt chạm nữ lang. Nữ lang chợt cười khanh khách:
- À! Không sai! Chính gái Giao Long! Này cô em! Nữ nhi tửu lượng khá lắm, uống cùng ta ly rượu tương phùng! Quán đâu? Một bình Mai Quế Lộ hảo hạng!
Tửu bảo đem rượu tới. Nữ lang lấy trong mình ra một chiếc chén ngọc, cầm bình rượu rót vào... Thực khách ngồi quanh đấy tò mò liếc trộm, bỗng sửng sốt như coi trò quỷ thuật, vì rượu Mai Quế Lộ trắng rót vào chén tới đâu đổi màu tới đó, lấp lánh nhiều màu. Chừng ly đầy, coi rượu đã đen sì như mực tàu, khói bốc như sôi sục.
Nữ lang cất tiếng khánh, giọng nói vang sang:
- Hân hạnh gặp đây, xin mời cô em chén rượu "bách vị" chúc sống bằng nhật nguyệt!
Đoạn sai gái hầu đưa sang. Cô gái áo đen không ai khác hơn Giao Long Nữ, từ đêm lên tầu tại Tân Kiêng, gặp chuyện Dâm Thần bắt đầm non lại là Thần họ Võ, cô gái buồn như chết, đi lang thang như kẻ mất hồn. Nghe giọng đầy vẻ đàn chị khiêu khích. Giao Long Nữ vẫn không tỏ vẻ tức giận, hỏi:
- Coi nàng như gái họ Khan miền ba biên giới!
- Ha ha! Cô em tinh ý lắm! Chính ta là Bắc Yên Thần Nữ đây! Giao Long Nữ nghe xong vùng thở dài, trầm lời:
- À, thì ra nữ chúa Phù Dung giả thê của "chàng"! Nữ lang quắc mắt:
- Sao lại giả thê? Ta là chính thất của chàng, lễ cưới long trọng nhất biên thùy, có thần dân, có Thánh Y Lãn Ông làm nguyệt lão thị kiến, sao dám bảo giả thê?
Gái hầu đem rượu tới dâng.
Giao Long Nữ vẫn buồn rầu bảo:
- Dầu vợ thật vợ giả, giờ cũng ích chi đâu? Chàng còn nhớ ai đâu? Tay đỡ lấy chén ngọc bốc khói, thoáng ngạc nhiên cầm lấy chiếc khay sắt trên tay tửu bảo, rót xuống vài giọt rượu. Khay bốc khói, rượu dùi thủng mặt khay rớt xuống sàn, để lại mấy vết thủng lỗ chỗ tổ ong!
Thực khách thất kinh kêu "úy", Giao Long Nữ buồn hỏi:
- Không thù oán sao lại mời rượu độc? Đây là "Bá độc cường toan đoạt hồn tửu"! À! Nàng không phải là Bắc Yên Thần Nữ!
Nữ lang choàng áo tía quắc mắt:
- Cô em biết gì dám bảo không phải Bắc Yên?
Vẻ mặt buồn rầu, cô gái áo đen giơ cao chén ngọc, ngửi, trầm giọng bâng khuâng lơ đãng:
- Ta nghe Bắc Yên Thần Nữ, giả thê của Võ Minh Thần là người tài sắc vẹn toàn, nói năng khiêm tốn, không ưa gây sự. Lại nghe Bắc Yên có cô em ruột giống nàng như đúc, tài sắc cũng vẹn toàn nhưng hay nuôi lòng thù hận, thích mời người uống rượu cường toan! Nàng đó là Bá Diện Ma Quân Khan Sao Linh. Có lẽ đây là Sao Linh.
Nữ lang cười ré:
- Sao cô em biết rõ thế?
- Võ huynh kể! Nữ lang cười dữ tợn, lông mày xếch ngược:
- Võ huynh? Lúc nào cũng Võ huynh! Thì ra chàng đã kể cho cô em nghe! Nhưng chính chàng cũng chưa phân biệt nổi hai chị em huống chi cô em! Vậy ta nói thật cho hay! Ta chính là Bắc Yên Thần, ao ước gặp mặt cô em từ lâu. Nay hạnh ngộ xin mời cô em cạn một chén!
Giao Long Nữ từ tốn:
- Cám ơn. Nhưng nàng không phải là Bắc Yên! Võ huynh có nói Bắc Yên Phù Dung Nương uy nghi chững chạc, điềm đạm lắm. Chỉ có Bá Diện Ma Quân Khan Sao Linh tính dữ như chằn lửa, người cô độc, hay dùng chất cường toan. Nàng đúng là Bá Diện! Nhưng tại sao lại mời ta rượu độc?
Tự nhiên nữ lang long sòng sọc mắt, hét giận xung thiên:
- À! Ngươi nói thật? Võ Minh Thần khen Bắc Yên điềm đạm, chê ta là chằn lửa, trước mặt gái thuồng luồng? À, cả Bắc Yên, ngươi đều đáng uống rượu cường toan! Vì bọn ngươi ô mị chàng mới chê ta! Hà hà! Chính ta là Đông Âm Bá Diện, chính ta mới chính là vợ chàng!
Mấy câu cuối, đột nhiên nữ lang chuyển sang hàng chục giọng, nói hàng chục thứ tiếng, mỗi giọng vài tiếng, nghe chói chang như khánh gióng chuông khua, búa đóng lỗ tai người, làm đám thực khách quanh phòng giật mình, muốn vỡ màng tang, ai nấy đều buông vội đũa, bịt vội tai, nhìn cả lại.
Nhưng hai cô gái có vẻ như không để ý đến thực khách. Giao Long Nữ chợt thở dài trầm giọng:
- À, thì ra đúng là Đông Âm! Nhưng Đông Âm hay Bắc Yên cũng thế thôi!
Còn gì nữa đâu mà căm giận ghen tuông?
Nữ lang trợn mắt:
- Sao không căm giận? Ngươi lợi dụng có mối thù giống chàng, ngày đêm bám sát, ngươi đem chàng đi đâu suốt ba năm ròng? Uống rượu đi!
Giao Long Nữ bâng khuâng nhìn chén rượu độc, đoạn quay nhìn nữ lang xưng Đông Âm thở dài lắc đầu:
- Nàng ghen? À, trước đây cũng có lúc muốn đưa nhiều gái về âm phủ, nhưng nay... muộn hết rồi! Cả chị em nàng, cả Bạc Khao Lan Phi Mã Yên, cả ta, tất cả thua một kẻ gớm ghê rồi. Vì nó, chàng không còn nữa, hay nói đúng là chàng đã quên tất cả! Hỡi ôi! Hồ hải biến tang điền cũng chưa tang thương bằng chàng đã đổi lòng! Nhà ngươi có ghen cũng bằng thừa! Nàng và ta đều thua nó rồi!
Vừa nghe nói, nữ lang đứng sổ dậy, vỗ "rắc" mặt bàn thủng luôn một mảng theo hình bàn tay xòe, làm thực khách sợ hết vía.
- Ai? Nó là ai? Con nào? Trong thiên hạ lại còn có con nào độc chiếm được tình chàng? Nói mau! Ta đi mời uống rượu? Con nào?
- Số mạng! Ôi thôi! Số mạng đã cướp mất chàng rồi! Số mạng đã giết chết Minh Thần còn đâu?
Rắc cái nữa, lại một lỗ bàn thủng, nữ lang xô ghế, sấn một bước tỏ vẻ nóng nảy hết sức, mặt thoáng biến sắc:
- Số mạng? Ngươi nói sao? Chàng đã chết? Cúi đầu, Giao Long Nữ thở dài buồn mênh mông:
- Chưa chết, nhưng còn thảm hơn cái chết! Vì Võ Minh Thần xưa không còn nữa, nay chàng đã trở thành kẻ hoàn toàn xa lạ, cùng hung cùng ác cực dâm, không còn tình yêu, không hiếu để, không đạo lý, không còn gì nữa, chao ôi! Chàng là Khôi Vĩ Dâm Thần! Nữ lang áo tía lùi lại rung giọng, mắt trợn trừng kinh dị.
- Ngươi nói sao? Chàng là Dâm Thần Khôi Vĩ, tên quái mới nhập giang hồ hắc đạo hơn hai năm, nhưng tiếng dâm đang tranh cùng Ma Vương Sắc. Tên ác ma heo nọc chuyên gặm nhũ đàn bà như chó gặm lại là Thần họ Võ quang minh như Liễu Hạ Huệ đời xưa? Vô lý! Không tin nổi!
Giao Long Nữ nhếch miệng cười chua cay:
- Phải, ai tin nổi. Chính ta chứng kiến trước mắt cùng Đổ Bác Thần trên chuyến tầu đêm đến vùng Tân Kiêng. Giờ còn tưởng như cơn ác mộng! Nhưng số mạng thế đó! Đêm ấy, chàng bắt cóc hai cô đầm con Tây Gầm, Sáu Việt Trì đòi xác thịt đầm non ngay trên tầu!
Nữ lang trầm mặt suy nghĩ, bỗng cười thốt:
- Điên ngôn! À, gái thuồng luồng xảo quyệt, đặt chuyện cho ta chán, để nàng quyến rũ một mình! Uống rượu đi!
Tưởng Giao Long Nữ giận, nào dè nàng nhướng cao đôi mày hỏi:
- Rượu này uống vào liệu có tiêu nổi sầu vạn cổ chăng? Nếu tiêu nổi, tưởng nàng cũng nên dùng? Nhưng chỉ ngại rượu này nhẹ quá, chưa đủ quên sầu thời gian.
Dứt lời, Giao Long Nữ đưa luôn chén ngọc lên môi, ngửa cổ, uống ực và dốc ngược chén quăng vèo sang. Chén khô sạch, đảo một vòng và đặt êm trước mặt nữ lang.
Cả thực khách, nữ lang, gái hầu đều kinh dị. Nhiều kẻ kêu lên "úy trời đất", nữ lang vùng kêu lớn:
- À, uống hết chén "Bá độc cường toan đoạt hồn tửu" của Đông Âm Thánh Quân Bá Diện thiên hạ vô song! Nếu không thủng ruột, gái thuồng luồng không là quỷ cũng ma ruột gỗ.
Lời vừa dứt, trông sang đã thấy Giao Long Nữ lừ đừ gục luôn mặt xuống bàn, bất động.
- Úy! Thủng ruột nát dạ dày rồi kìa! Rượu a xít sao không đứt ruột? Cả buồng ăn nhao nhao bàn tán. Đông Âm cười ré, đứng dậy bước sang chỗ Giao Long Nữ. Trong khi đó, phía ngoài thị xã bỗng xuất hiện một bóng nhân mã đen sì. Con ngựa từ trong bụi vọt ra đứng sững bên cao lầu. Kỹ sĩ là một lão khách mặc xường xám dài lê, đội mũ rộng vành câm nín dòm sang thị trấn Yên Bái qua con sông rộng. Y có râu thưa mà dài, hai con mắt xanh biếc coi dễ sợ. Cả người ngựa đứng im như tượng gỗ, chừng mấy phút, chợt có chiếc chài đi qua, y cất tiếng lơ lớ vọng hỏi:
- Hầy à, chú thuyền chài! Phải cái dinh công sứ bên kia? Cho ngộ sang! Chạm cặp mắt biếc, bác chài kinh gật đại, chèo riết, lão khách "tỉu nà" cho luôn ngựa xuống sông. Con ngựa lội sông rất tài, chỉ ngập ngang sườn. Sang sông là vào trấn.
Lão khách để mặc ngựa ướt, lững thững đi thẳng vào phố. Quanh cho tới phố đông, lão chợt túm lấy một chú lính khố xanh, hỏi:
- Nị à! Dinh sáu Tây Gầm đâu? Chú lính kêu:
- Ê, chú khách này làm gì dữ thế? Ngộ chỉ biết trại ông Năm!
Lão khách buông ra, lại đi. Tới gần chợ, lão tóm lấy một người lính khố đỏ Nùng đi bộ hỏi:
- Sáu Tây Gầm mới về Yên Bái, ở đâu? Phải sáu mới đem con gái về? Người lính Nùng lại chính thuộc hạ Tây Gầm ngạc nhiên hỏi lại:
- Nị có việc gì cần gặp quan sáu?
- Có chuyện riêng! Quan sáu cần ngộ à! Người lính chỉ trỏ mươi khắc rồi bỏ đi, lão khách cũng mất dạng phía trại binh. Lát sau chợt lại thấy lão khách xuất hiện gần chợ, rồi lừ đừ xuống ngựa. Vào tiệm cao lâu, khách lên thẳng gác. Đúng lúc đó, trên lầu thực khách đang xôn xao về chuyện uống rượu cường toan của Giao Long Nữ, nữ lang Đông Âm thấy nàng gục, vừa sấn tới, cười ngất hỏi:
- Sao, cô em còn sống chứ? Tửu Chúa trùng rượu còn chưa uống nổi, cô em ruột gỗ sao dám uống?
Lay gọi mấy lần, ai cũng tưởng nàng đã chết, bất thần nàng ngẩng đầu lên, vẻ lơ đãng sầu thẳm cất giọng trầm u:
- Ta nghe rượu uống vào có thể tiêu sầu vạn cổ, nhưng sao chẳng thấy gì? Trời đất mênh mang, sao không nơi chứa lòng sầu? Nàng đã uống chưa?
Nữ lang cùng mọi người dồn mắt nhìn cô gái. Nữ lang kêu "cả chén rượu cường toan vào bụng còn sống nổi được sao, không phải tà ma, không quỷ pháp". Cô gái áo đen chậm chạp đứng lên, con beo đứng dậy theo. Nàng ngó quanh gọi tửu bảo trả tiền, bỗng giật mình sửng sốt, đưa tay dụi mắt, lắp bắp "Trời! Ta tỉnh hay mơ ngủ thế này? Không lẽ ta mơ? Chàng đứng kia như bóng hình dĩ vãng...".
Nữ lang lúc đó vẫn đứng trước mặt, thấy vẻ mặt lạ lùng, vội ngoảnh nhìn lạ, và cũng giật mình một cái, nhưng là giật mình đắc ý nhiều hơn.
Vị lão khách lúc này đứng ngay khung cửa cầu thang lên, đã đưa tay lột bỏ tấm mặt nạ da người từ lúc nào, và đang cởi áo dài xường xám, lột mũ nồi, hiện ra một chàng trai trẻ khôi vĩ, mặt lạnh như tiền đồng, mắt biếc màu xanh thép nguội.
- Thần... họ Võ! A! Vừa nhắc đến Thần lại thấy người đây! Chàng trai trẻ tuổi vẫn đứng câm nín như một bóng cô hồn, chẳng hiểu trong lòng nghĩ sao, nhưng chàng ta cứ đứng ngó trùng tia mắt biếc, quét từ nữ lang áo tía và cô gái áo đen.
Qua giây xúc động kinh sững, cô áo đen Giao Long Nữ lao đao gieo phịch người xuống ghế, phát tiếng xót xa cực độ:
- Lại gặp nhau đây... còn gì nữa đâu? Sao Linh! Nàng vừa ý chứ? Nàng đang kiếm chàng, chàng tới đó!
Nữ lang áo tía tươi nét mặt, cười khanh khách:
- Thần chàng! Gái thuồng luồng vừa nói xấu, bảo chàng mới bắt cóc đầm non, con gái sáu Tây!
Mãi lúc đó, chàng Thần mới phát âm:
- Đúng! Ta bắt đầm non con sáu Tây trên tầu đêm, nhưng đầm non đã trốn mất rồi! Ta ngờ có đưa cứu đem về trả sáu Tây, ta về Yên Bái kiếm, hai nàng vừa tới trấn này?
Giao Long Nữ buồn rầu không nói chi, nữ lang tỏ vẻ thích chí, thánh thót:
- Vâng! Thiếp mới tới! Thiếp kiếm chàng suốt mấy năm không thấy, nhưng thiếp không tin chàng lại là Lao Ái được. Nhưng nếu chàng thích làm Lao Ái, thiếp sẽ đích thân lập ngay một Cung A Phòng còn hơn Tần Thủy Hoàng, hơn cả cung vua Ả Rập, động Ma Vương. Thiếp sẽ tập trung ba ngàn mỹ nữ, lập đủ "bách cung" họp đủ gái đẹp Ta, Tầu, Thổ, Mán, Mèo, Khạ, Nhắng, Hmông, Trại, Mường. v. v... đủ các sắc dân, bộ tộc, mỗi mỹ nữ là kết tinh nhan sắc của từng miền!
Giao Long Nữ lúc đó tuy đang buồn nản ghê gớm về sự thay đổi kỳ dị của người yêu, nhưng nghe nữ lang áo tía dụ chàng Thần, hứa lập "cả trăm mỹ nữ", cô gái cũng thấy bực hết sức, vùng thở dài, lắc đầu bảo:
- Nàng kia, ta nghe nàng cũng tay kỳ nữ đầy lòng kiêu ngạo, dẫu loài gái dữ cũng phải có lương tri, không loạn óc sao dám mở miệng nói câu điên cuồng thế? Chàng đang người anh dũng quang minh, bỗng mê tâm hành động như quân hắc đạo, nàng không biết kiếm cách nào giúp chàng quay về đường chính, lại xúi thêm điều quấy, "trợ Kiệt vi ác" là thế nào? Nữ lang phát tiếng cười ré:
- Ngốc nữ! Ngươi là gái lang thang thiên hạ, sao chưa thông đạt chuyện đời? Đàn bà mỗi người có một cách yêu. Ta, ta có cách riêng của ta! Nếu chàng muốn, ta sẵn sàng lập mười cái Cung A Phòng, bắt cả ngàn mỹ nữ hầu chàng, miễn chàng về với ta! Với ta, cả đàn bà trong thiên hạ không đáng ngại bằng mấy đưa gái như ngươi!
Giao Long Nữ ngó đăm đăm ra phía chàng Thần, mắt bỗng trầm thêm nữa. Cô gái lẩm bẩm như nói để mình nghe:
- Không không! Dẫu cách nào cũng chỉ uổng công! Chàng đã để mất linh hồn, giờ chàng chỉ là Thần hiếp sát làm khổ đàn bà con gái, thù cha mẹ sâu như Đông Hải còn quên, chàng làm gì biết yêu ai? Nàng lầm rồi!
Nữ lang áo tía cười thét:
- Ha ha! Chính nàng lầm! Ngày nay lòng chàng không hợp với nàng, mà hợp với ta! Nếu nàng chán nản, hay đi khuất, mặc ta với chàng!
Giao Long Nữ vụt cau mày, cao giọng:
- À, thì ra nàng sẵn sàng chiều theo tính ác của chàng để chiếm lòng chàng, miễn sao chiếm được! Dâm phu ác phụ! Nếu đến thế, thà ta chết, thà ta mất chàng, mất hết, chứ không khi nào vì lòng yêu ích kỷ cam tâm hùa theo tội ác để... tủi vong hồn các bậc phụ mẫu trong cõi u minh...
Dứt lời, bằng một cử chỉ hết sức điềm tĩnh và buồn vô tả, Giao Long Nữ giơ tay vỗ đầu con beo bước ra chỗ bọn nữ lang, nói:
- Ta nhường nàng! Ta đã uống rượu độc cường toan, giờ ta nhường nàng!Với ta, Võ Minh Thần ba năm trước đã chết rồi! Giờ chỉ còn Nhũ Hoa Thần. Ta chịu thua số mệnh.
Nói đoạn, nàng tiến ra phía cầu thang, nhưng ở khung cửa, chàng Thần đứng sững câm nín, chàng lùi ra phía ban công, Giao Long Nữ vụt rung giọng nói lớn:
- Anh cứ đi theo đường oan nghiệp, không nghĩ đến thù cha mẹ! Tôi không để cho quân thù khốn kiếp sống yên! Tôi sẽ đi tìm Giao Long Chúa, tôi sẽ thay anh tìm Ma Vương Sắc, tôi sẽ giết hết loài quái vật, báo oán cho các bậc sinh thành ra anh và tôi.
Nói xong, cô gái mở rầm cánh cửa thông ra ban công định vọt đi. Nhưng ánh mắt biếc của chàng tuổi trẻ Thần bỗng quét dọc từ nữ lang sang nàng. Thần vùng gọi:
- Giao Long Nữ! Khoan đi! Ta có điều muốn nói!
Cô gái ngoảnh mặt lại, Thần tiếp luôn, giọng thật khó hiểu:
- Thần này không loạn óc! Cần dùng mỹ nữ, nhưng Thần này vẫn yêu hai nàng! Hãy cùng nhau hòa hợp theo Thần này rời trấn về rừng! Rồi sẽ hiểu.
Giao Long Nữ nghe giọng hoàn toàn tỉnh táo, cô gái như tìm lại được giọng nói quen thuộc của cố nhân ba năm trước, nàng thoáng ngạc nhiên xoay hẳn người lại, ngó chàng chòng chọc. Nhưng nữ lang áo tía nói luôn gay gắt:
- Hòa sao được? Nàng ta sẽ phá hỏng việc lập cung mỹ nữ! Nàng đã nói thế, chàng còn đợi gì không dứt khoát! Giữa thiếp và nàng, chàng hãy chọn một! Thiếp xin lập cung mỹ nữ cho chàng tự do chia xẻ, nhưng không xẻ với gái thuồng luồng!
Chàng Thần nhìn hai cô gái đẹp bỗng phát tiếng trầm u:
- Thật đáng buồn...! Ta phải chọn vậy! Ta nặng lòng cả hai, nhưng nàng với ta dầu sao cũng cưới nhau! Đi thôi!
Nữ lang áo tía phất tay ra hiệu cho bọn gái hầu, đoạn quay nhìn Giao Long Nữ, nàng ta tiến luôn ra chỗ chàng Thần đứng cười, thỏ thẻ:
- Giờ chàng tính đi đâu? Giao Long Nữ thấy thế vùng nói lơn:
- Thần! Anh biết nàng là ai? Gái đó đâu phải Bắc Yên Thần Nữ giả thê của anh. Chính Đông Âm Bá Diện đó!
Lạnh lùng, chàng Thần khô giọng:
- Là ai cũng vậy thôi! Tiếp theo một cái khoát tay, nữ lang áo tía uyển chuyển bước qua cửa, bất thần chàng trai mặt lạnh xòe tay chặt một nhát ngang gáy Đông Âm nhanh như chớp. Quá bất ngờ không đề phòng. Nữ lang áo tía ngã gục luôn xuống tay một gái hầu vừa giơ ra đỡ. Cả bọn nữ tùy tùng giật nẩy mình, khựng lại, đánh tay vào sườn. Nhưng chàng Thần đã vung tay điện, chặt "véo véo", cả bọn gục không kịp trở tay. Thực khách có kẻ kêu "úy" sững sờ khiếp vía. Giao Long Nữ cũng giật mình ngơ ngác trước chuyện xảy ra nhanh hơn sức tưởng tượng, chỉ còn biết giương mắt phượng nhìn sững. Sực thấy chàng Thần cúi nhìn bọn Đông Âm, phát cười khô khan:
- Hà! Bá Diện nàng còn tính theo ám hại ta nữa chăng? Cho nằm ngủ một giấc! Tưởng ta lầm ư?
Giao Long Nữ vùng hỏi:
- Thần sao lại thế? Xem chừng nàng muốn theo anh?
Chàng trai nghiêm mặt:
- À, tưởng Thần này loạn óc, phối hợp cùng ả! Lầm to! Dứt lời bước vào, nhìn Giao Long Nữ, trầm giọng bảo:
- Chính nàng cũng lầm! Cả thiên hạ đều lầm! Ta làm Nhũ Hoa Thần là có nguyên do bí mật! Lại đây! Đã đến lúc nàng biết điều bí mật đó.
Ngạc nhiên, Giao Long Nữ chậm bước lại, mắt vẫn mở to nhìn Thần. Chàng trai quay đi ra chỗ cầu thang khuất đợi Giao Long Nữ lại gần, mới thấp giọng bảo:
- Biết vì sao Thần này phải hành động thế không? Cả Giao Long Chúa, Ma Vương Sắc... đều đi biệt tích! Chắc nó sợ ta tìm báo oán. Nếu không làm kế nhử, tỏ vẻ quên cả thù cha mẹ, làm sao dụ nó xuất đầu?
Giao Long Nữ ngó trừng trừng, nhưng trong lòng bỗng như sóng dậy khi nghe Thần tiết lộ cũng hữu lý, cô gái xúc động bước sát lại, rung lời "anh... làm thế để dụ nó". Chàng trai gật đầu bảo:
- Chốn này bất tiện, ta nên đi chỗ khác! Cô gái theo xuống chỗ chàng, nhưng vừa bước một bước, bất thần chàng trai đã ngầm điểm một nhát vào huyệt gáy, cô gái bất ngờ gục liền. Ngay lúc đó tên tửu bảo từ dưới xồng xộc đi lên, cả sợ kêu "úy trời đất" quay đầu chạy xuống, chàng Thần điểm véo theo đến nơi, ngửa mặt phát tiếng cười như điên, chàng trai cúi xuống vác Giao Long Nữ lên vai, con beo đen vừa theo tới, nhảy chồm lên tát nhanh như cắt. "Xoạc!" trúng vai áo, chàng trai nổi giận đá tung ra một ngọn cước trúng mông sau, con thú bắn lộn xuống cầu thang.
Vọt vào, xốc luôn Đông Âm, chàng trai quét lia cặp mắt liếc nhìn thực khách hét chìm:
- Ngồi ăn như thường! Thực khách xanh mặt theo lệnh. Dưới nhà có tiếng beo rống, người la thất thanh, chàng trai lừ đừ bước ra phía ban công. Cửa ra bị gió đóng lại. Chàng trai dùng chân hất toang cửa định vọt ra.
Nhưng... một bóng trắng xóa đã đứng sững ngoài ban công, tà áo dài nhảy bay vừa khép lại: Đông Tửu Trại Lưu Linh!
- À... Cố hữu! Thì ra là chú lính Nùng báo không sai! Cố hữu vào tận Yên Bái bắt mỹ nhân.
Chàng Thần lùi lại. Chợt nhận ra mặt hai nàng vác trên vai hắn, Đông Tửu vùng cười lớn:
- Thế giới này thật loạn rồi, điềm tận thế chăng? Thủa này giờ mới thấy cóvụ bắt cóc người yêu! Ha ha! Sao lại bắt cóc người yêu?
Lời vừa dứt, bỗng nghe có tiếng chú khách la inh ỏi, lơ lớ dưới nhà "Lính nhà nước! Ý a! Cái này lính nhà nước đâu mà nhiều thế". Chàng Thần đá tung luôn chiếc bàn lớn vào mặt Đông Tửu.
Đông Tửu vẫn đứng yên xòe tay gạt "rắc". Chàng trai ném huỵch hai nàng xuống, quăng vèo mình ra phía cầu thang.
Đông Tửu chém sả theo một lưỡi tiểu kiếm, sát trốc đầu, hớt ngay chỗ tay vịn, chàng "vua rượu" nhảy tới, điểm véo véo hai nhát chỉ giải cách không. Cả hai nàng vùng tỉnh, chồm dậy, ngơ ngác:
- Chàng đâu rồi?
Đông Âm thấy gái hầu nằm một lũ, vội vung tay giải huyệt. Đông Tửu trỏ kiếm:
- Y vừa chạy xuồng cầu thang! Rất buồn là nhị vị cô nương toàn là gái trứdanh, cứ bị tình làm mờ con mắt, bất phân chân giả. Y vác hai cô lên vai định mang đi, y chỉ là giả Thần!
Ngay khi đó, bỗng nghe tiếng Tây hô như sấm:
- Vây chặt! Nó trên lầu! Voa là! Nó tẩu thoát cửa trước! Phơ! Nhiều tiếng hò hét, tiếp liền có tiếng súng nổ đì đẹt. Mọi người đổ xô nhìn xuống đường. Thấy quan quân phi ngựa tới như rươi, vừa phi vừa nhả đạn. Đông Tửu, Giao Long Nữ và bọn Đông Âm cùng lao xuống cầu thang. Cô gái áo đen nói nhanh "chớ để lính bắn càn trúng chàng", Đông Tửu nhanh giọng "Họ chỉ muốn bắt sống! Tại sao cô nương không để lính bắt sống để rõ giả chân?" Đông Âm rít lên "nếu không phải là chàng, thánh quân ăn thịt nó". Cả ba xuống tới dưới đã thấy con beo từ ngoài phóng vào. Vọt ra cửa, chẳng thấy Thần đâu, chỉ thấy quan binh ào ào đổ tới, toàn lính kỵ binh, có bóng Tây
Gầm đứng giữa đám thủ hạ tứ chiếng, bắn đì đẹt. Bọn Đông Tửu vọt ra, còn thoáng thấy bóng chàng Thổ phỉ cuối phố chợ.
- Quan sáu! Coi chừng lạc đạn! Để ngu mỗ. Giao Long Nữ nhảy lên lưng beo, cùng Đông Tửu, Đông Âm thét ngựa đuổi theo như gió cuốn, vượt trước cả quan binh.
Lúc này chợ đang họp đông, phố xá đầy người, dân chúng đang qua lại. Bỗng nghe súng nổ đì đẹt, nhân mã rượt nhau như bắt giặc, thiên hạ hoảng hồn réo gọi, dìu dắt nhau chạy như vịt. Có kẻ đâm rầm vào chân ngựa. Đông Tửu quát lớn:
- Tránh ra! Lời vừa dứt, một bọn mấy người đàn bà Kinh chạy qua đường, cắm đầu lao thốc vào beo đen. Giao Long Nữ lật đật vỗ beo nhảy qua đầu, bọn này kêu ré, ngã chúi. Viên quan sáu Tây Gầm hô lớn:
- Nổi kèn hiệu báo cho đội tuần tra bìa trấn! Vòng các ngả! Kèn Tây thổi rền, các kỵ binh lập tức chia thành ba bốn đội chạy xé các ngả. Tây Gầm cầm một đội binh mạnh cứ phóng theo bọn Đông Tửu! Đường thẳng, bóng nhân mã đen xám vẫn thấp thoáng xa xa. Bọn Đông Tửu rượt qua hai, ba phố, vòng qua bìa trấn. Từ nẻo trước một tiểu đội kỵ binh Ả Rập do một viên đội Tây chỉ huy kéo ào tới ngay đầu ngã ba. Sực thấy bóng nhân mã đen phi ra, viên đội hô dừng. Tiếng hô vừa thốt, tiếng trung liên đã nổ dòn "tặc tặc" liền năm bóng ngã lộn nhào, còn hai chú Ả Rập thấy ô chĩa lia, vừa kịp trở súng, chưa kịp lên cò đã ăn đạn nhào nốt, hai ba kẻ đổ dần dần, chân móc dính bàn đạp bị ngựa c