Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 24
T
ừ khi Josy biến mất, giấc mơ thường hay trở về một cách thất thường. Nhưng dù nó ám ảnh ông nhiều lần trong một tuần hay chỉ một lần trong tháng - kết cấu của nó không bao giờ thay đổi. Lần nào cũng vào lúc giữa đêm, Viktor ngồi sau tay lái chiếc Volvo của ông, Josy bên cạnh ông trên ghế trước. Viktor có nghe nói về một chuyên gia mới ở miền Bắc có thể giúp cho con ông. Và bây giờ họ đã đi nhiều giờ đồng hồ trên đường đến phòng khám bệnh của ông ấy ở cạnh biển. Chiếc xe chạy quá nhanh, nhưng Viktor không thể nào chuyển về số thấp hơn. Mặc dù Josy xin ông hãy giảm tốc độ, ông vẫn không làm được. May mắn là con đường dẫn ra biển lúc nào cũng thẳng tắp. Không khúc quanh, không ngã rẽ. Không nhìn thấy đèn giao thông hay ngã tư ở đâu cả. Thỉnh thoảng có một chiếc ô-tô chạy ngược chiều với họ, nhưng con đường rộng đủ để họ không bao giờ bị lâm vào một tình huống nguy hiểm dù vận tốc quá cao. Sau một lúc, Viktor hỏi lẽ ra họ đã phải ở cạnh biển từ lâu rồi. Josy chỉ nhún vai. Dường như em cũng ngạc nhiên vì chuyến đi kéo dài. Với vận tốc cao như thế, lẽ ra họ đã phải đến con đường ở cạnh biển từ lâu rồi. Không nhìn thấy một chiếc xe nào khác ở đâu cả. Và còn một cái gì khác cũng kỳ lạ: Trời càng lúc càng tối đi. Họ càng tiếp tục chạy thì càng có ít đèn đường. Thay vào đấy, cây hai bên đường càng lúc càng dầy đặc. Cuối cùng, không còn có đến một cây đèn đường duy nhất, và một cánh rừng dầy đặc che khuất tầm nhìn trải ra ở hai bên của con đường càng lúc càng hẹp lại.
Đến đoạn này của giấc mơ, Viktor bao giờ cũng cảm nhận được cảm giác của sự kinh hoàng. Không phải là sợ hãi, không phải là lo ngại, mà là một điều khủng khiếp mơ hồ làm cho ông tê liệt và càng mạnh hơn khi ông nhận thấy mình không thể chậm lại được. Ông đạp chân phanh, nhưng không có tác dụng. Thay vì vậy, chiếc xe tăng tốc và trở nên nhanh hơn trên con đường thẳng tắp. Viktor bật đèn bên trong của chiếc Volvo, và Josy tìm đường trên bản đồ. Nhưng em không tìm thấy con đường họ đang ở trên đó.
Cuối cùng, em cười nhẹ nhõm và chỉ ra phía trước.
“Kia kìa, ở kia có ánh sáng. Phía trước phải có cái gì đấy”.
Viktor cũng nhận ra được một ánh sáng yếu ớt ở đằng xa, càng sáng hơn khi họ càng đến gần nó hơn.
“Đó phải là một ngã tư hay một thị trấn. Có lẽ là bãi biển. Bố con mình đơn giản chỉ phải chạy thẳng thôi”.
Viktor gật đầu, và nhịp đập của ông lại dịu đi một ít.
Ở phía trước đó họ được an toàn. Bây giờ ông còn cố tình tăng tốc và còn chạy nhanh hơn trước nữa. Ông muốn ra khỏi khu rừng. Ra khỏi bóng tối.
Nhưng rồi nó bất chợt lại hiện diện.
Sự khủng khiếp. Sự kinh hoàng.
Vì bây giờ ông chợt nhận rõ được mọi thứ ở xung quanh mình. Ông bất thình lình biết được ánh sáng đang chờ họ ở đó là một thứ ánh sáng nào. Ông nhận ra sai lầm của Josy và lỗi lầm của chính mình, cái đã bắt đầu với chuyến đi vào lúc giữa đêm. Josephine bây giờ cũng bắt đầu sợ hãi, khi em nhìn ra ngoài qua kính cánh cửa.
Không phải cây cối đứng trong bóng tối ở vệ đường. Ở đó hoàn toàn không có gì cả. Ở đấy chỉ có nước. Nước đen, lạnh, tối tăm và sâu vô tận.
Nhưng đã quá muộn. Viktor biết rằng nhận thức này không còn giúp ông được gì nữa.
Cả thời gian vừa rồi họ đã chạy trên một chiếc cầu tàu ở trên mặt nước. Họ đã tìm đường ra biển cả giờ đồng hồ và đã ở ngay trên đó suốt cả lúc đấy. Họ đã đi nhiều ki lô mét từ bờ biển và bây giờ đang lao đến ngọn đèn cuối cùng trên cầu mà không thể dừng lại được.
Viktor cố bẻ tay lái, nhưng cũng không được. Vì không phải ông lái xe, mà chiếc ô-tô tự chạy lấy.
Chiếc Volvo lao với một vận tốc tàn bạo đến cuối con đường, phóng lên và bay vài mét trên những làn sóng của biển Bắc cho đến khi chúi xuống. Viktor nhìn trừng trừng qua kính taíớc, cố nhận ra được một cái gì đó trong ánh sáng yếu ớt của đèn xe. Nhưng ở phía trước ông không có gì để nhìn ngoài đại dương lớn vô tận đang sắp sửa nuốt chửng lấy họ. Josy, chiếc ô-tô và ông.
Viktor bao giờ cũng thức dậy trong giây đó, ngay trước khi chiếc xe đập vào mặt nước. Đối với ông đó là khoảnh khắc ghê sợ nhất của giấc mơ. Không phải vì ông biết rằng ông sắp chết đuối cùng với người con gái duy nhất của mình, mà là vì ông đã phạm sai lầm, nhìn vào kính chiếu hậu thêm một lần nữa ngay trước khi đập vào sóng biển. Cái ông nhìn thấy ở đó lần nào cũng khiến cho ông hét to lên, và tiếng hét vang luôn luôn đánh thức ông và tất cả những người đang ở gần ông. Nó là ảo ảnh kinh dị khủng khiếp nhất của ông. Ông hoàn toàn không nhìn thấy gì. Kính chiếu hậu trống rỗng.
Chiếc cầu tàu mà ông đã chạy một lúc lâu ở trên đó để ra biển đã tan thành mây khói và biến mất.