No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40 41: Ra Khỏi Từ Đường
i. Tuyển vào Diệp gia quân vô cùng chặt chẽ, quân pháp lại càng nghiêm khắc, cho dù không tính là chiến trường nhưng huấn luyện cũng vô cùng vất vả.
- Dù vậy ta cũng muốn hắn tham gia tuyển binh, lão hữu sát vách nhà ta có nhi tử tham gia Diệp gia quân, nhìn hắn không ngừng ba hoa, hừ!
Đang nói, chợt từ xa xa truyền đến tiếng chuông ngựa, cả đám nhìn lên, chỉ thấy một người có chữ "Dịch" thật to trên y phục, cưỡi một con ngựa lông vàng, đốm trắng chạy vội đến, liên tục đá vào mình ngựa, một đường đi qua kéo theo bụi mù mịt.
Tuấn mã chạy như bay, như một cơn gió, thế nhưng người kia dường như cảm thấy vẫn còn chậm lại vung chiếc roi lên, vút xuống một tiếng vang dội.
Ba.
Âm thanh thanh thúy vang lên, khiến cho con ngựa lông vàng kia hí một tiếng, càng thêm ra sức vọt tới cửa thành.
- Công văn khẩn cấp!
Người cưỡi ngựa kia rống lên một tiếng, khiến cho bách tính đang tập trung ở cổng thành đều sợ hãi, vội vã lui về phía sau, ngay cả tên lính thủ vệ cũng nhanh chóng lùi sang bên để lộ ra một con đường.
Hí.
Con ngựa lông vàng kêu lên một tiếng, trong nháy mắt đã đi qua cửa thành, làm xuất hiện một đám bụi mù mịt, tốc độ nhanh như vậy, người qua đường ngay cả mặt của kẻ cưỡi ngựa cũng không thấy rõ, chỉ để lại tiếng vó ngựa vang vọng xa xa...
Phòng khách Diệp phủ.
Diệp Hạo Nhiên ngồi ngay ngắn ở đại đường, cúi đầu thưởng thức trà, chén trà nhỏ được phủ men xanh, chè xuân còn non, uống một ngụm xuống, thơm ngát cả lòng người.
- Trà tốt!
Diệp Hạo Nhiên buông chén trà, than thở.
- Một chén chè xanh, hai lượng rượu đục, cuộc sống thư thái như thế này liệu có thể duy trì được bao lâu đây?
Đang cảm thán, chợt một lão bộc mặc đồ đen chạy vào, chính là quản gia Diệp Tài.
- Tướng quân, bên ngoài có cấp báo từ An Đô!
- Nhanh! Mau mời đến!
Diệp Hạo Nhiên thần sắc ngưng trọng, lông mày nhíu lại.
Trong chốc lát, một người toàn thân bụi bặm tiến đến, nhìn thấy Diệp Hạo Nhiên, lập tức quỳ một gối, nâng một phong thư đã được niêm phong, lớn tiếng nói:
- Tham kiến Trấn Nam tướng quân! Thư tín khẩn từ An Đô Phương thị lang!
- Ngươi khổ cực rồi!
Diệp Hạo Nhiên uống một ngụm trà, lúc này mới đứng dậy tiếp nhận thư tín, rồi bảo người đó đứng dậy nói.
- Phương thị lang còn có nhắn gì nữa không?
Diệp Hạo Nhiên không xem thư mà lại hỏi.
- Bẩm Trấn Nam tướng quân! Không có!
Người cưỡi ngựa kia lại quỳ một gối xuống bẩm báo.
- A.
Khuôn mặt Diệp Hạo Nhiên không chút phản ứng, phất tay ý bảo Diệp Tài dẫn hắn xuống lĩnh thưởng.
Chờ sau khi Diệp Tài mang người kia rời khỏi, Diệp Hạo Nhiên mới bước về phía thư phòng, mở thư tín ra, nheo mắt nhìn một lượt rồi hừ lạnh một tiếng, chắp tay ra sau đít rồi không ngừng đi qua đi lại bên trong thư phòng.
Từ bên trong thư phòng truyền đến giọng nói uy nghiêm của Diệp Không:
- Diệp Tài! Mau đi chuẩn bị, buổi chiều ta muốn ra ngoài một chút, còn nữa, gọi một quân sĩ Diệp gia tới.
- Dạ, lão nô đi an bài ngay.
Diệp Tài tuy rằng nghĩ lần này Diệp Hạo Nhiên đi Kinh Thành có chút vội vàng, thế nhưng làm một quản gia thì phải biết quy củ, chủ nhân không muốn ngươi biết thì ngươi không nên hỏi.
Chỉ là cần phải thông tri cho hai phu nhân một chút, hai người bọn họ vội vội vàng vàng đi tới thư phòng, Diệp Hạo Nhiên lúc đó đang giao một phong thư cho thân binh Diệp gia.
- Giao cho Diệp Uy, bảo hắn nhận lấy!
Diệp Hạo Nhiên nói.
- Rõ.
Thân binh này nhận thư, xoay người nhanh chóng bước ra khỏi thư phòng.
Hai thái thái bước tới hỏi:
- Tướng quân, lần này vì sao lại cấp bách như vậy, chẳng lẽ bên Kinh Thành xảy ra chuyện gì?
Diệp Hạo Nhiên cười nói:
- Hai nàng đừng lo lắng, bệ hạ hai lần thượng triều đều khiển trách ta án binh bất động, để cho đám Man tộc tùy ý xâm lược.
Hai vị phu nhân cũng là người xuất thân từ gia đình quan lại, trầm ngâm nói:
- Bệ hạ vì sao lại không ban thánh chỉ cho chàng tiêu diệt Man tộc, lại ở trên triều khiển trách?
Diệp Hạo Nhiêncười khẩy nói:
- Hắn chính là muốn cho bá quan văn võ thấy lập trường của mình.
- Vậy thì chàng phái binh đi tiêu diệt đám Man tộc kia là được rồi.
Diệp Hạo Nhiên thảm nhiên cười.
- Ngày nào diệt xong Man tộc chính là ngày Diệp gia ta tan cửa nát nhà.
Hai thái thái kinh hãi, lại hỏi:
- Vậy lần này chàng xuôi Nam không phải là tự chui đầu vào lưới sao?
Diệp Hạo Nhiên cười nói.
- Yên tâm, chỉ cần không diệt được Man tộc, Diệp gia ta sẽ bình an, lần này ta muốn để hoàng đế yên tâm với ta, ta mang theo chút vàng bạc, lo lót trên dưới một chút, hẳn là không có việc gì.
Diệp Hạo Nhiên nói xong, lại phân phó.
- Để cho hoàng đế yên tâm, mấy ngày nay ta sẽ không có ở đây, mọi việc trong nhà giao cho hai nàng, bình thường không nên gây chuyện ở bên ngoài, cũng nên tạo quan hệ tốt với mấy phòng trong nhà, tránh cảnh ngươi tranh ta đấu để cho ngoại nhân chế nhạo.
- Thiếp thân đã biết.
Hai vị phu nhân khom người thi lễ, động tác này lại càng làm hiện ra địa phương vểnh lên của phụ nữ, hai phu nhân tuy rằng tuổi tác không còn nhỏ, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, Diệp Hạo Nhiên không nhịn được mà đưa tay ngắt một cái.
- Tướng quân ... Sắp phải đi rồi lại còn muốn làm mấy chuyện xấu. Ai nha, phu thê già rồi, còn có cái gì tốt, mà còn xấu như vậy, ân...
Hai phu nhân tuy rằng ngoài miệng ý tứ không vui, thế nhưng trong lòng lại vui sướng, lão nương tuy rằng có tuổi thế nhưng vẫn có thể câu dẫn được tướng quân, đám các ngươi chờ tướng quân đi ta chỉnh các ngươi như thế nào! Còn có nữ nhân xấu xa kia nữa, ta vẫn còn nhớ kỹ!
Tay Diệp Hạo Nhiên cũng không có làm xằng làm bậy lâu, bởi vì mấy phòng khác cũng phải biết tin tức, nhi tử, nữ nhi cũng phải cáo biệt, người tương đối nhiều, Diệp Hạo Nhiên lại nhớ tới phải đi tới phòng khách một chút, cáo biệt mọi người.
Phu thê ly biệt, không ít phụ nhân còn trẻ đều mắt đỏ rơi lệ, thấy vậy, hai phu nhân trong lòng căm tức không ngớt: tiện nhân, các ngươi cứ ra sức biểu diễn đi a, chờ Diệp Hạo Nhiên vừa đi, cho các ngươi biết sự lợi hại của ta.
Diệp Hạo Nhiên đương nhiên không biết, hiện tại hắn còn đang ra sức an ủi mấy tiểu thiếp vừa mới thu vào, lại căn dặn mấy nhi tử không ngừng, nhìn qua, đại sảnh này đám nhi tử, phu nhân đều tụ tập dưới một mái nhà.
Ai cũng không nhắc tới, Diệp gia còn một thiếu gia đã diện bích hơn một năm! Có thể tất cả mọi người đã quên rồi, tên ngốc tử và nữ nhân xấu xí kia đều bị ném vào một góc, huống chi đã hơn một năm, cái tên ngốc tử kia ngay cả một chút tin tức cũng không có.
Đương nhiên cũng có người nhớ kỹ, tỷ như hai phu nhân hoặc Diệp Tài, nhưng bọn họ sẽ nhắc Diệp Không sao? Đương nhiên sẽ không, bọn họ ước gì Diệp Không diện bích cả đời, chết ở từ đường, đỡ cho bọn họ nhìn thấy mà phiền.
Vào buổi trưa, bên trong nội viện Diệp gia, một người mặc áo xám trắng, lão nhân gia này tuổi nhìn qua vô cùng lớn, đi lại rất nhanh, khiến cho người ta lo lắng hắn tùy thời sẽ ngã xuống.
Đây chính là Trương Ngũ Đức tiên sinh của học quán, vào lúc hắn ăn trưa liền nghe nói Diệp Hạo Nhiên muốn lên kinh, vì vậy hắn phải buông bát cơm đã ăn hơn phân nữa, vội vã chạy đi.
- Tướng quân đã xuất môn rồi, vừa mới đi!
- A!
Hai chân của Trương Ngũ Đức mềm nhũn, xoay người ra ngoài cửa chạy đi.
- Tiên sinh, người có việc gì sao? Ngươi đến chậm rồi...
Một tỳ nữ hô lên hai tiếng, buồn bực nói.
- Trương tiên sinh thường ngày luôn răn dạy người khác dù có việc gì cũng phải điềm tĩnh, vì sao ngày hôm nay lại mất thể diện như vậy?
- Tướng quân, xin dừng chân.
Nhìn bộ dáng chậy vật chạy của Trương Ngũ Đức hiện tại thật không tốt chút nào, vốn lưng hắn có chút còng xuống, lại không giữ thể diện chạy khiến cho người nhìn như còn nửa khúc.
Chỉ là tình huống hiện tại rất khẩn cấp, hắn bất chấp nhã nhặn, hắn không thể nhìn Diệp Không lại bị đóng cửa suy ngẫm thêm một năm nữa.
Hoàn hảo, sau khi đuổi theo, Diệp Hạo Nhiên vừa mới lên ngựa, quay về phía đoàn người tiễn biệt xua tay, hắn vừa thấy Trương Ngũ Đức lao ra khỏi đoàn người, ghé vào bên một chiếc xe ngựa thở dốc.
- Tiên sinh, vì sao người lại sốt ruột như vậy.
Diệp Hạo Nhiên thúc ngựa qua đỡ Trương Ngũ Đức.
- Tướng quân... Người đã quên một chuyện, Bát thiếu gia...trong từ đường, hiện nay đã... Hơn một năm rồi...
Diệp Hạo Nhiên nghe nói vậy, thân thể chấn động. Đúng vậy, hắn còn một nhi tử, từ lần bái sư thất bại sau đó bản thân hắn không ngờ lại quên bản thân mình còn có một nhi tử đang diện bích.
Đảo mắt đã qua hơn một năm, trước nay xử phạt diện bích trước mặt tổ tông cũng chỉ có một tháng, nhưng Diệp Hạo Nhiên hắn đã quên mất rằng đã hơn một năm rồi. Trời ạ, một nơi kinh khủng như vậy, cũng không có giường chiếu, hắn không ngờ để cho con hắn ở đó một năm.
- Ài, chuyện này là vi phu ta thất trách.
Diệp Hạo Nhiên không khỏi cảm thán, lúc này mới nói với Trương Ngũ Đức rằng:
- Tiên sinh, để cho nó ra đi, ta cũng không kịp từ biệt nó, để cho nó đi ra bên ngoài sau đó đọc nhiều sách, chớ để nó và các huynh đệ tranh đấu. Tất cả đều làm phiền tiên sinh rồi.
Buổi chiều, một thiếu niên tinh thần sáng láng từ bên trong từ đường đi ra, hắn so với một năm trước trưởng thành, cao hơn không ít, so với lúc đi vào còn có thần thái, động tác, tự tin hơn nhiều.
Trải qua một năm tu luyện, bên trong khí hải của hắn đã ngưng kết không ít linh khí, linh khí này chính làm một đoàn thất sắc màu tròn, người ở bên ngoài nhìn vào không ra, kỳ thực hắn biết, tư duy, cơ thể, xương cốt đều được linh khí tẩm bổ hơn xa thường nhân.
Ánh mắt của hắn vô cùng bình tĩnh, thị lực vô cùng tốt, động tác mẫn tiệp, phản ứng vô cùng nhanh, ngay cả trí nhớ cũng được tăng cường không ít, văn tự thơ ca của Thương Nam đại lục cũng đã không làm khó được hắn, còn về phần vũ lực lại càng được đề thăng trên diện rộng, cho dù hắn chẳng bao giờ luyện võ, ngay cả bách phu trưởng Liễu Trường Thanh cũng không phải đối thủ của hắn.
- Bát thiếu gia, lần sau đừng tới đây nữa nha.
Một năm ở chung, Diệp Không và Liễu Trường Thanh cùng một một số binh lính có cảm tình không tồi.
Diệp Không cười nói:
- Nhìn ngươi nói kìa, từ đường Diệp gia ta lúc nào muốn tới đều có thể tới, chỗ này cũng không phải lao ngục.
Liễu Trường Thanh cảm thấy mình đã lỡ lời, cũng cười nói:
- Ha ha, ý của ta chính là sau này đừng đối mặt với tổ tông diện bích nữa.
Diệp Không vỗ vỗ người hắn cười nói:
- Kỳ thực ta lại hi vọng trường kỳ ở đây.
Kỳ thực những lời này của Diệp Không là thật tâm, từ sau khi tu luyện, số lần hắn trở về cũng ít đi, ngây ngốc ở chỗ này cũng không có ai quấy rối, ngoại trừ ăn thì việc chính là tu luyện, đây chính là địa phương tốt nhất để tu luyện.
Chỉ là Diệp Không không muốn đi ra ngoài là còn vì một nguyên nhân, đó chính là Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh còn đang ở trên người hắn, nếu như vạn nhất Diệp Hạo Nhiên muốn tới từ đường kiểm tra sách quý, hắn cũng sớm có cơ hội trả lại.
Mà hiện tại hắn đã không cần lo lắng, Diệp Hạo Nhiên đi ra ngoài ngắn hạn sẽ không trở về, hắn cũng có thể bình yên mang sách quý ra.
Về hắn hắn rời khỏi từ đường còn có một nguyên nhân, đó chính là thần thức của hắn cũng đã đủ mở bản Phù Chú Đại Toàn kia.
Chuyện này đối với Diệp Không chính là một tin vui, hắn hiện tại có công pháp tu luyện, nếu như hắn có được những loại phù chú lợi hại, vậy khi gặp những người tu tiên khác cũng không sợ hãi cái gì.
- Lão liễu, các ngươi không phải đưa tiễn ta, ta cũng không phải không biết đường trở về.
Diệp Không hiện tại xưng hô với Liễu Trường Thanh tùy tiện không ít.
- Tốt, chờ ngươi trở về rồi uống rượu.
Diệp Không gật đầu, hướng về phía tiểu viện của mình, trong miệng còn lẩm bẩm hát một đoạn nhạc không biết tên:
- Chỉ có lúc ta lúc lắc... Không có ai đẹp trai như ta...
- Mẫu thân!
Diệp Không đi tới cửa tiểu viện của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, không nghĩ tới bản thân ở thế giới này lại cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, trước đây hắn không có thời gian, bình thường nhìn những đứa trẻ khác nhận được sự quan tâm của cha mẹ đã quen mắt, hiện tại hắn cũng có mẹ rồi.
Tuy rằng hơi xấu, thế nhưng Diệp Không tin tưởng rằng bản thân hắn sau này sẽ có biện pháp khiến cho cái bớt màu đen trên mặt mẹ hắn biết mất. Đây cũng chính là tâm nguyện lớn nhất của hắn.
Mẫu thân hắn là Trần Cửu nghe tiếng nói không chút khách khí vang lên, khiến cho nàng vội vàng dừng công việc lại, đây là chuyện khẩn cấp của hai thái thái, nàng cũng không dám làm lỡ, chỉ là nàng không nghĩ tới ngày hôm nay Diệp Không sẽ trở về.
- Mẫu thân! Con đã trở về rồi.
Diệp Không đẩy cửa ra, cười một tiếng nói.
- Nha!
Trần Cửu nương nghe thấy giọng nói của nhi tử, kinh hỉ quay đầu lại cười nói:
- Trở về rồi thì nhanh tắm rửa thay quần áo, hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai lại đi chịu khổ.
Diệp Không ha ha cười, cầm chiếc ghế dài qua bên cạnh mẫu thân hắn nói rằng:
- Có một tin tức tốt, một tin tức xấu, mẫu thân, người muốn nghe tin gì trước?
Trần Cửu Nương cười, tay không ngừng làm việc như trước, nói:
- Hay là nghe tin tốt trước đi a, mẫu thân sợ nghe tin xấu.
Diệp Không nói:
- Được rồi, tin tức tốt là ... Con đã được giải thoát, sau này không cần diện bích nữa.
- Là thật sao?
Trần Cửu Nương ngẩng đầu lên, hưng phấn hỏi, nàng không biết căn bản Diệp Không đối với sự âm lãnh của từ đường không làm sao cả, hiện tại nàng vẫn còn lo lắng cho nhi tử bị chịu phạt ở đó, hiện tại nghe nói nhi tử đã được tha bổng, đương nhiên là hài lòng.
- Vậy tin tức xấu?
Trần Cửu Nương vửa mới hài lòng, hai hài lông mày lại nhíu lại, tiểu tử này không phải là vừa mới được ra ngoài lại gây chuyện thi phi đó chứ?
Chỉ là hoàn hảo, không phải như nàng nghĩ, Diệp Không nói:
- Tin tức xấu là người phải mất một chút máu, nhi tử muốn đi mua vài thứ, mang bạc đến đây!
- Nhìn con nói cứ tưởng có chuyện gì!
Trần Cửu Nương giận dữ, vỗ trán Diệp Không nói:
- Nói đi, muốn mua cái gì, muốn bao nhiêu cũng có.
Diệp Không từ chỗ Diệp Hạo Nhiên lấy không biết bao nhiêu bạc, hắn cũng không có thỉnh Võ Sư, đều để lại chỗ Trần Cửu Nương, hơn một năm tích cóp cũng gần hai trăm lượng bạc, tại Thương Nam đại lục này cũng coi như là một chút tài sản không nhỏ, Trần Cửu Nương còn trông cậy vào khoản tiền này sau này cưới vợ cho Diệp Không.
Diệt Hồng Trần
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --
Cuồng Đồ Tu Tiên Cuồng Đồ Tu Tiên - Vương Tiểu Man Cuồng Đồ Tu Tiên