Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: One Heart To Win
Dịch giả: Littlethornbird
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Stanley
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ÂU CHUYỆN TÌNH CỦA MARIAH VÀ Elijah có thể đã là chuyện cũ với Mary Callahan, nhưng Tiffany vẫn thấy đó là một bi kịch. Nàng thấy khó khăn khi cố bứt mình ra khỏi câu chuyện đó. Họ đã bắn vào nhau. Làm sao người ta có thể giận dữ đến mức muốn bắn—à thì, rõ ràng là chuyện đó xảy ra suốt. Thách đấu, chiến tranh, hay đấu súng ở miền Tây này. Nhưng để nó trở thành mối thù truyền kiếp đến tận đời con cháu họ ư? Sao lại phải vô lý đến thế chứ? Và giờ nàng là người đang phải trả giá cho sự điên tình của bà ngoại nàng sao?
Nàng cảm thấy tồi tệ, vì nghe như gia đình nàng là bên có lỗi đầu tiên. Mà có đúng không? Nàng mới chỉ nghe từ một bên thôi, từ phía nhà Callahan. Nếu muốn nghe từ phía bên kia, nàng sẽ phải nói chuyện với cha nàng. Không, xin cảm ơn. Hơn nữa, ông có thể nói gì chứ? Rằng ông Elijah không đủ lý lẽ để làm cho bà Mariah hiểu ra à? Hay bà Mariah đã nổi điên nên cứ giữ mối thù đó từng đấy năm trời?
Spoiler
Tiffany không định thích Mary Callahan. Nàng không muốn làm người phụ nữ đó thất vọng khi nàng thú nhận không biết nấu ăn và nhờ bà giúp đỡ. Nàng quyết định sẽ tự mình thử trước. Nên nàng dành cả chiều hôm đó để đọc cuốn sách nấu ăn mỏng dính của nàng, cũng không mất nhiều thời gian vì nó vốn dĩ cũng mỏng, và lên danh sách các nguyên liệu cần thiết. Nàng xem xét tủ đồ ăn kỹ càng và phát hiện ra tủ đông ở bên cạnh, chất đầy thanh đá và rất nhiều thịt muối.
Nàng không thể tìm thấy một số nguyên liệu ghi trong cuốn sách dạy nấu ăn.
“Sao thế chị?” Andrew hỏi khi bước vào từ cửa sau.
Lúc đó Tiffany mới nhận ra nàng hẳn đang cau mày. “Có vài món trong công thức cần đến trứng mà chị không nhìn thấy quả nào trong tủ bếp cả.”
“Hình như em nghe thấy tiếng gà kêu khi chú Jakes dẫn em đến chỗ ở dưới nhà ngang.”
“Thế à? Mình đi tìm thử đi.”
Họ nhìn thấy chuồng gà phía sau chuồng gia súc. Có vài con lớn trong đàn, nhưng nàng không thấy có quả trứng nào trong chuồng cả. Phải có đến hàng tá gà con, vài con đậu trên mấy tấm ván bước lên chuồng, những con khác đang mổ thóc ngoài sân. Nàng bị mê hoặc. Nàng chưa bao giờ được nhìn thấy những con vật nông trại thật, kể cả những con đã chết và được sơ chế để nấu ăn.
“Tránh xa chỗ đó ra!” Jakes gầm lên với nàng, bước vòng ra từ chuồng bò, tay cắp một cái giỏ. “Những con gá mái đó là của tôi.”
“Tôi không định quấy rầy chúng đâu,” nàng mỉm cười trấn an người đầu bếp dở ẹc, trong khi nàng nghĩ thầm, đồ cáu kỉnh!
Jakes có bộ râu quai nón màu nâu, lốm đốm muối tiêu, nhưng ông ta hẳn chưa già lắm, có lẽ tầm 40. Ông ta gày gò, chân vòng kiềng, lùn và rõ ràng là rất cáu bẳn. Nhưng ông ta có thể chỉ cho nàng vài chiêu nấu ăn, nên nàng không để tâm đến tính xấu của ông ta.
“Tôi chỉ đang tìm trứng gà thôi,” nàng nói.
“Tôi mang vào nhà hai tá trứng mỗi ngày. Nếu cần thêm thì cứ nói với tôi. Nhưng đừng bao giờ quấy đàn gà mái của tôi. Chúng không thích người lạ. Chúng sẽ hoảng hốt. Rồi không đẻ được nữa.”
Tốt thôi, đằng nào nàng cũng đâu biết làm thế nào để nhặt trứng đâu. “Thế còn bò để cho sữa thì sao?”
“Trong chuồng có 2 con bò sữa. Đàn gà mái và Myrtle là của tôi, lũ bò thì không, nên cô tự xử chúng đi.”
Ôi không, không phải nàng! “Andrew ơi?”
“Rất sẵn lòng, thưa chị.”
Nàng mừng vì cậu nhóc hiểu ý nàng. Cậu nhóc đã phải làm việc để tự kiếm sống, nhưng nàng vẫn đắn đo khi thấy cậu nhận lời quá nhanh. “Sao em lại quen với các con vật trong trang trại thế?”
“Chị cả của em cưới một nông dân. Em ở nông thôn với chị em cả một mùa hè trước khi em đi về miền Tây. Thích lắm chị ạ. Thậm chí em còn nghĩ đến chuyện lập một nông trang ở đó, cho đến khi em nghĩ cần phải đi tìm bố. Vậy nên giờ em mới đang ở đây.”
“Nếu cô đã ngắm đàn gà của tôi xong rồi thì hai người ra chỗ khác tán phét đi.” Jakes gầm gừ.
Tiffany nghiến răng để không đay nghiến sự khiếm nhã của ông ta. “Còn gì để nấu ăn mà tôi cần biết không?”
“Trong hồ có cá, nhưng những người chăn gia súc không đi câu đâu. Nếu muôn cô phải tự đi mà câu lấy, giống như Lão Ed ấy.”
Chuyện đó thì thật sự thú vị đấy. Nàng không ngại đi ra hồ lần nữa, nên nàng không để phần việc đó cho Andrew. Nhưng với ngăn cấp đông đầy như thế thì nàng cũng chưa cần phải học câu ngay.
Tuy nhiên, nàng muốn chắc nàng không xâm phạm vào lãnh thổ của Jakes, nên nàng hỏi, “Ông nói Myrtle là của ông à?”
“Cô có thể gặp cô ấy. Đi, tôi sẽ chỉ cho.”
Nàng đỏ mặt. Nàng hiểu nhầm, tưởng Myrtle là một con vật! Ông này có vợ sao? Nếu có thì chắc người phụ nữ đó phải hiền như thánh thì mới chịu nổi ông ta. Nhưng rồi nàng tự hỏi liệu có còn người chăn gia súc thuê nào có vợ nữa không. Có khu nhà khác dành cho gia đình của người làm thuê ở đây không nhỉ?
Jakes không đợi nàng nên nàng phải rảo bước nhanh mới đuổi kịp ông. Nhưng ông ta dừng lại ở chuồng lợn ở lưng tường chuồng gia súc.
“Myrtle là một nàng lợn nái,” ông hãnh diện khoe. “Tôi thắng nó trong một ván bài. Nuôi để tận dụng thức ăn thừa. Ngày nào tôi cũng phải đào hố để lấp phân của nó, để ngăn thú dữ tìm về. Bà Callahan tìm ra cách để làm cho cô nàng có ích hơn, nên đã mua thêm một anh bạn cho cô nàng. Lứa heo sữa này sẽ đủ lớn để thịt ngon lành vào cuối năm.”
Giờ Tiffany lại đỏ bừng mặt vì nghĩ Myrtle là vợ Jakes! Hai con lợn giống to đùng đối ngược với đàn lợn con đang chạy lon ton xung quanh. Vậy ra Myrtle là một thú cưng... mà có thể không phải, vì Jakes có vẻ khoái chí với ý tưởng ăn thịt con của nó khi chúng lớn. Nàng cố nén cảm giác ghê tởm, tự nhắc mình rằng kể cả lợn con thì cũng được nuôi lớn chỉ để đáp lên bàn ăn mà thôi—và cả Mary cũng nghĩ vậy! Nhưng nhìn chúng quá dễ thương! Một con còn đang lăn qua cái ván dưới cùng của rào chắn và khụt khịt quanh giày nàng.
Nàng sẽ không nghĩ đến việc chúng sẽ ở trên bàn ăn ngày nào đó nữa, mà hỏi Jakes, “Không có cách nào để nhốt chúng lại à?”
“Chúng không đi xa đâu, mà cũng đừng ném đồ ăn chín cho chúng, chỉ cần vài mẩu thức ăn tươi còn thừa thôi. Cô có thể bế nó đặt vào trong chuồng nếu thấy lo cho nó.”
Bế một con heo ư? Nàng thất kinh nhìn ông ta. “Tôi không lo lắng gì đâu, và cảm ơn ông đã cho biết cái tôi cần.”
Nàng vội vã quay về nhà với Andrew, cậu nhóc vẫn còn kinh ngạc đầy mình. Cậu nhóc không biết nấu gì ngoài nướng thịt ngoài trời, nhưng cậu bé biết cách trồng rau. Khu vườn phía sau nhà đã được trồng kín, nhưng nàng vẫn giao việc chăm sóc nó cho cậu, và đã định bảo cậu dạy nàng làm vườn cho đến khi nàng thấy cậu nhóc vục tay vào đất. Nàng sẵn lòng nấu ăn nhưng không muốn trồng rau.
Nàng đứng đợi ở bàn đọc sách khi Degan bước vào từ cửa hậu căn bếp và thả một bịch to xuống bàn. “Thử nấu cái gì đó đơn giản để ăn với cái này đi,” anh gợi ý.
Chữ “BỘT MỲ” được dính ngay phía trước túi, nhưng nàng biết túi đựng gì khi ngửi thấy mùi hương thơm lừng tỏa ra từ bên trong. Nàng cười rạng rỡ, “Anh đã mua bánh mỳ từ hiệu bánh về!”
“Xin lỗi vì cái túi, nhưng gần như mọi người đến mua bánh đều mang theo giỏ. Chỉ cần phủi ít bột bám lên bánh là ổn thôi.”
Nàng vui đến nỗi còn nhoẻn miệng trêu anh ta. “Anh cho rằng bữa ăn của tôi sẽ thất bại thảm hại sao?”
“Tôi không đặt cược vào chuyện đó đâu. Chỉ biết một điều về bánh mỳ. Nếu muốn làm bánh thì cô phải chuẩn bị từ tối hôm trước. Có lẽ cô đã biết điều đó khi đọc cuốn sách hướng dẫn của cô rồi.”
Nàng lắc đầu. Nàng không thấy nó viết trong sách, nhưng nàng đã chọn ra vài công thức đơn giản cho bữa tối nay, súp gà – nàng chỉ phải thay thịt gà bằng thịt bò – để hợp với bánh mỳ anh ta mới mua về.
Anh ta bước tiếp vào phòng tắm. “Tôi sẽ tắm rửa trước khi anh em họ về. Tối nay chúng tôi sẽ quay lại thị trấn.”
Nàng ngạc nhiên. Anh ta đã cho nàng biết những người chăn gia súc sẽ vào thị trấn để chơi bời, nhưng nàng không nghĩ anh em nhà Callahan cũng đi cùng họ. Có lẽ họ thì không. Chỉ Degan thôi.
Nàng hỏi, “Những ai đi vậy?”
Anh ta ngưng lại trước khi đóng cửa. “Tất cả những người đàn ông chưa vợ. Cả anh em nhà Callahan.”
“Để chơi bời, như anh đã nói? Điều đó có nghĩa là gì?”
“Uống rượu, chơi bài...” Anh ta định nói thêm gì đó nhưng lại thôi, “Uống nhiều. Say xỉn rồi gây lộn với nhau, các quán rượu sẽ nhộn nhạo hết cả lên. Chỉ là trò tiêu khiển bình thường ở miền Tây thôi.”
“Vậy anh lại đi trông trẻ nữa à? Thế thì để mắt đến Hunter kỹ hơn đi nhé. Nghe có vẻ những gã đào vàng đó muốn giết anh ta hôm nay đấy.”
“Nghe có vẻ ư?”
“Họ nói sẽ khiêng anh ta về nhà. Tôi nghĩ họ muốn nói là chết – để nhắn tin cho ông Zachary, buộc ông bỏ cuộc và cho họ cái họ muốn.”
“Cô chắc không quá lo lắng về những chuyện xảy ra nên có hơi tưởng tượng một chút chứ?”
“Anh nói thợ đào vàng không mang súng, nhưng một trong số đó đã rút súng nhằm vào Hunter. Hoặc có lẽ anh ta không hẳn là một gã đào vàng, mà chỉ giả vờ là một trong số họ thôi. Đó có thể là một cách để khử người nhà Callahan, từng người từng người một trong các cuộc đấu súng.”
“Kết luận hay đấy.”
Nàng có cảm giác anh ta sẽ cười phá lên nếu có biết cười. Nhưng ít nhất nàng cũng đã nói lên lo ngại của mình. “Anh sẽ lưu ý chứ?”
“Tôi lưu tâm đến mọi tình huống, Cô Fleming. Đó là công việc của tôi. Nhưng xin đừng để Hunter nghe thấy cô gọi tôi là vú em. Cậu ta đã không ưa tôi bám theo cậu ta lắm rồi.”
“Vậy sao cha anh ta lại nghĩ là cần thiết?”
“Vì ông ấy thật sự muốn giữ hòa khí với nhà Warren cho đến đám cưới. Dù Hunter có vẻ là kẻ lãng tử với phụ nữ thì cậu ta cũng có thể trở nên khá hung hăng với người nhà Warren. Tôi đã chứng kiến rồi.”
“Anh ngăn anh ấy lại à?”
“Sự có mặt của tôi ngăn cậu ấy lại.”
“Bằng cách nào?”
“Tôi được thuê để bảo vệ người nhà Callahan. Cậu ta sẽ không gây sự với người nhà Warren nếu biết tôi sẽ rút súng ra và bắn họ. Cậu ta thích đấm đá nhưng không muốn giết ai cả.”
Nàng không thích nghe cái giọng điệu đó. “Nếu vậy thật thì anh có bắn người nhà Warren không?”
“Chưa từng có tình huống đó.”
“Nếu có thì anh có bắn không?”
Anh ta đóng cửa lại mà không trả lời nàng. Nàng mong là anh ta đã không nghe thấy nàng lặp lại câu hỏi đó chứ không phải lảng tránh. Rồi nàng bận rộn với món súp nên không để ý thấy Degan tắm xong và rời đi.
May cho nàng, nàng đã để ý thấy Hunter bước vào để đi tắm, nếu không thì nàng đã bị bỏng khi anh dựa người vào lưng nàng để rướn qua vai nàng, hít hà cái nồi nàng đang khuấy. Nàng đứng sững lại và cố đẩy anh ra.
“Có vẻ như tôi sẽ ăn tối ở thị trấn hôm nay rồi,” anh đùa.
“Anh cũng đứng gần người đầu bếp cũ thế này à?” nàng hỏi.
“Tôi không thể với qua lưng Lão Ed được. Lão quá cao.”
“Đừng bao giờ làm vậy nữa.”
Không hề tỏ ra ăn năn, anh nói, “Đừng lấy đi lời xin lỗi của tôi cho việc này.”
Việc này của anh là nụ hôn lên một bên cổ nàng. Rồi một cái nữa, và một cái nữa xuống thấp hơn. Nàng thốt lên và cố lờ đi cảm giác sởn gai ốc gây ra từ những nụ hôn của anh nhưng không thể, vì nàng thấy râm ran xuống hết lưng nàng. Nàng nhắm mắt, cưỡng lại khoái cảm dâng lên từ bên trong trước khi nàng có thể cảm nhận được. Thật dễ dàng nếu quay lại và...ôi trời, để làm gì? Choàng tay qua vai anh? Khuyến khích anh? Nàng mất trí rồi sao?! Đó không đời nào là cách nàng đối phó với vị hôn phu nàng đang muốn hủy hôn.
Thay vào đó, nàng quay phắt lại, giơ cái thìa lên như một vũ khí, nhưng anh đã nhảy lùi lại, cười toe toét.
“Mà này,” anh nói trước khi biến mất vào phòng tắm, “em thơm hơn cái thứ ở trong xoong đấy!”
Nàng không mỉm cười nhưng cũng không thấy tức giận. Nàng chỉ cầm cuốn sách dạy nấu ăn và đi ra khỏi bếp, đến ngồi ở hàng hiên, nàng định ngồi ở đó một lúc lâu để tránh phải gặp Hunter khi anh đi ra từ phòng tắm. Chuyện vừa rồi làm nàng nhận ra là phải nói hoặc làm gì đó để anh thôi không đối xử với nàng theo kiểu ve vãn phóng túng đó. Có là tán tỉnh suông hay không, như thế cũng không chỉ là không đứng đắn khi con trai chủ nhà lại bắt nạt người hầu, mà còn vì anh quá quyến rũ và đẹp trai đến mức nàng e ngại anh sẽ thành công. Anh có bao giờ quan tâm đến những trái tim tan vỡ khi anh kết hôn với người vợ sắp cưới không?
Kế hoạch của nàng thuận lợi và nhanh chóng hơn nàng nghĩ. Nàng đang dần tìm ra con người thật của Hunter – và không thích anh chàng chút nào. Mọi dấu hiệu đều cho thấy anh sẽ là một người chồng tồi tệ.
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey Chỉ Một Tình Yêu