Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 67 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 604 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:34:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25: Xác Người Không Tim ( Phần 1 )
ó cũng chỉ phải đứng ngoài hành lang tầm hơn chục phút thì có tiếng trống ra, xem ra nó cũng ngủ được khá lâu nhỉ. Nó đi vào lớp sau khi cô sử lướt qua nó và còn kèm theo cái nhìn không mấy thiện ý, nhưng nó cũng chẳng mấy để ý đi thẳng vào lớp, trong lớp hiện giờ không khác là cái chợ vỡ là mấy, mọi người bu quanh hai học sinh mới đến, nó cũng tính xông pha mà chen lên hóng hớt thì đột nhiên điện thoại trong túi nó rung lên, nó đành phải quay đi về phía sân thể dục một cách miễn cưỡng, sau đó bỏ điện thoại ra nghe, hiển thị trên màn hình là số của ba nó.
_ “ Alô, ba tìm con có gì không? ” _ Nó hỏi.
_ “ Ở gần trường của con có một vụ án mạng, hiện tại đang thiếu người, nên con đến đó xem chút đi, ba gửi địa chỉ cho con ngay ”.
Nó nhíu mày lại, thiếu người sao đùa gì kì vậy. Hơn nữa từ trước tới nay điều tra vụ án nó đâu được phép nhúng tay vào đâu sao tự nhiên lại cho phép nó thế này, nhìn từ góc độ nào cũng thấy có cái gì mờ ám mà.
_ “ Ba không còn gì muốn nói với con sao? ” _ Nó nghi ngờ là vậy nhưng cũng chẳng hỏi thẳng toẹt ra vì nó biết nếu không muốn nói thì nó có hỏi cũng chỉ nhận được một câu nói dối mà thôi.
_ “ Con gái ba quả nhiên thông minh, nhưng chuyện này nói qua điện thoại không tiện, để sau ba sẽ giải thích, trước hết con đến đó xem xét một chút và nhớ đừng để những người không phận sự xía mũi vào vụ này, ba sẽ bảo Quân đến cùng con ngay, con đến đó luôn đi. ”.
Ba nó nói xong thì cúp máy và chưa đến một phút sau thì có tin nhắn gửi cho nó địa chỉ, suy nghĩ một chút, nơi này tuy là không quá xa trường nhưng cũng chẳng thể nói là gần, chưa có tan học nên nó chẳng thể nào mà ngang nhiên đi lấy xe được, còn đi bộ có mà còn mướt mới tới được, mà đến chậm trễ thì không thể thực hiện theo lời ba nó là: “ không cho những người không phận sự xía mũi vào ”. Chính vì vậy nó quyết định bắt taxi đến đó. Cho dù trong túi giờ chẳng còn đồng nào, nhưng không phải ba nói sẽ phái cấp dưới của mình đến sao, lợi dụng một chút chắc cũng chẳng sao đâu. Nghĩ vậy nó liền tính kế đi ra khỏi trường, tất nhiên là không thể tò tò mà đi của chính được rồi, nó đành phải bật tường mà trốn ra thôi. Trước khi đi nó tất nhiên là không quên gọi cho bảo cậu ta cầm cặp về hộ, nếu như mọi lần thì nó sẽ gọi nhờ nhỏ Nhi nhưng bây giờ nó đang làm mặt giận với nhỏ nên tất nhiên không thể nhờ rồi. Nó ra đường một cách nhanh chóng bắt một chiếc taxi, sau đó đọc địa chỉ cho tài xế. Đi đến đó, ngồi trong taxi nó lia mắt nhìn xung quanh, nhanh chóng quét thấy lính của ba nó, nó liền bảo taxi đợi chút và không do dự gì đi về phía anh ta và tươi cười gọi:
_ “ Anh Quân ” _ Muốn bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu làm Quân không ngừng nổi da gà từng đợt, nói thật anh đã từng rất nhiều lần vắt tay lên trán mà suy nghĩ, rốt cuộc anh đã làm điều gì thất đức mà cứ bị dính lấy cha con nhà họ Trịnh nhỉ, họ quả thực là những quái thai, họ dày vò anh đủ kiểu.
_ “ Có chuyện gì không em? ”_ Anh cố gắng mà nặn ra một nụ cười hỏi nó.
_ “ Anh ra ngoài đó trả tiền taxi dùm em nhá, em đi vội quá quên tiền rồi ”.
Biết ngay mà, nó có biểu hiện như vậy với anh thì làm gì có chuyện gì tốt đẹp được chứ. Anh đành lết thân xác về phía taxi đau lòng mà bỏ tiền túi của mình ra, mà không đau lòng mới lạ đó tự nhiên không đâu lại mất tiền, anh còn phải nuôi bố mẹ già ở nhà nữa chứ, còn chưa tính việc để dành tiền cưới vợ nữa cơ. Sau khi trả tiền xong, anh quay lại đưa cho nó một bộ đồ cảnh sát mà đã được chuẩn bị sẵn cho nó, dù trong đầu chỉ toàn là ý nghĩ lao vào bóp chết nó nhưng vẫn phải có nhịn xuống vì dù sao nó cũng là con gái xếp, cậu cũng chưa có cái gan đó. Nó đi về phía nhà vệ sinh công cộng gần đó để thay đồ. Chỉ tầm chưa đến mười phút sau, nó bước ra với bộ quân phục chỉnh tề, nhìn nó nhìn có vẻ già dặn hơn trong bộ quân phục này. Nó cũng cất đi vẻ mặt lưu manh của hằng ngày, trong công việc nó luôn luôn nghiêm túc. Hai người với bộ đồ cảnh sát trên người nhanh chóng đi vào được hiện trường vụ án mà không bị ai ngăn cản cả. Vào bên trong lông mày nó không khỏi nhíu lại, nơi đây xộc lên mùi tanh tưởi của máu, Quân thì mặt nhăn nhó thật sự rất muốn nôn ra, nhưng làm nghề này rồi thì dần cũng quen cũng có thể chịu đựng được. Trong này chỉ có một người khám nghiện tử thi và hai cảnh sát. Trong khi nó quan sát xung quanh thì Quân đi nhanh về phía hai vị cảnh sát nói nhỏ điều gì đó sau đó hai người đó cùng nhau bỏ ra ngoài luôn chỉ để lại người khám nghiệm tử thi. Sau đó nó và Quân đi về phía xác chết, lông mày nó càng nhíu chặt khi nhìn rõ thi thể đó, trên người không biết là bao nhiêu vết chém, mắt trợn lên,trong đó còn sót lại cả sự kinh hoàng tột cùng, nhưng đó cũng chưa phải là điều đáng lưu tâm cái mà đáng lưu tâm là ở ngực trái nạn nhân xuất hiện một vết rạch rất sâu và dài, vết rạch đó cho tay vào còn vừa nữa.
_ “ Nguyên nhân cái chết là gì vậy? ” _ Quân mở miệng hỏi.
_ “ Theo giám định ban đầu thì là do một nhát chém thẳng vào tim, nhưng điều kì quái là … ” _ Người khám nghiệm tử thi trên gương mặt già nua xuất hiện cái gì đó rất kì quái.
_ “ Là gì? ” _ Nó hỏi.
_ “ Trái tim của nạn nhân đã bị lấy đi ”.
Nó và Quân đưa mắt nhìn nhau, tên hung thủ này nếu không phải giết người lấy nội tạng buôn bán thì chính là một tên biến thái. Nó đi xung quanh căn hộ, đầu tiên là phòng ngủ của nạn nhân, một căn phòng trang nhã tinh tế không quá lòe loẹt. Trong phòng treo khá là nhiều ảnh chụp của nạn nhân với bạn bè, đặc biệt có một tấm ảnh chân dung treo trên tường được nó chú ý đến nhất, bức ảnh bị rạch bằng nhiều nhát dao, nó đi đến gần bức ảnh đó ở góc cuối tay phải của bức ảnh có một chữ kí: “ Duy Hùng ”. Nó lấy điện thoại ra chụp lại sau đó lại tiếp tục quan sát xung quanh, căn phòng đặc biệt gọn gàng không có dấu tích của một vụ ẩu đả chỉ là chiếc giường rất lộn xộn, đang tính quay đi thì ánh mắt nó vô tình lướt qua mộ vật bị gối đè lên, nó đi về phía đó, đeo bao tay chuyên dụng và cầm tấm ảnh lên quan sát, tấm ảnh cũng là hình chụp nạn nhân với một người khác chỉ là khuôn mặt người kia đã bị cháy thành một lỗ thủng, nhưng qua cách ăn mặc nó có thể nhận ra đó là một người đàn ông.
Sau khi đưa tấm ảnh cho Quân nó còn quan sát thêm xung quanh nhưng không có tìm ra gì đó đặc biệt cả, mọi thứ dường như không có gì lạ cả, có vẻ là một vụ khó nhằn đây. Nó quay lại phòng khách đứng trước vị trí nạn nhân tử nạn, nhưng cái xác đã được rời đi chỉ còn lại vết sơn vẽ lại hình dáng nạn nhân lúc chết và một vùng máu loang nổ nhưng đã khô lại, nhìn trông rất đáng sợ.
_ “ Tìm ra gì không? ” _ Quân thấy nó đăm chiêu thì lên tiếng hỏi, quả thật tài suy luận cậu không thể bằng nó được cho dù cậu tốt nghiệp với tấm bằng giỏi trong tay.
Nó khẽ lắc đầu, nó đang có liên kết mọi thứ lại với nhau, nhưng cứ bị đứt đoạn suốt, nó còn cảm thấy mình thiếu một thứ gì đó, nó cần thứ đó để xâu chuỗi lại mọi sự việc. Nhưng trước hết nó cần ….
_ “ Quân ra khỏi đây đi, em không thích thứ mùi này, khẩu vị em chưa có nặng đến thế ".
Mặt Quân liền méo xệch lại, khẩu vị nó còn nặng hơn thế nữa kìa. Vậy ai là người hai năm về trước cùng mẹ và ba của mình, một nhà ba người ngồi nhai bò bít tết ngon lành bên cạnh một cái thi thể mổ phanh như lợn khi vừa giải phẫu xong. Cậu vẫn nhớ như in ngày hôm đó tại vì khi chứng kiến cảnh tượng ghê rợn đó cậu một tháng không hề dám động vào một miếng thịt nào, dứt khoát chuyển sang ăn chay.
Ngày hôm đó, vì người giải phẫu pháp y không tìm được gì nên ba nó đã gọi má nó đến khám nghiệm tử thi thử xem sao, khi ấy nó vẫn còn làm trong cục an ninh. Một nhà ba người nhà họ Trịnh sau khi giải phẫu tử thi xong cảm thấy có chút đói nên gọi bít tết để ăn, nó cũng chẳng được gọi là điều gì kinh khủng lắm, nhưng ba người nhà nó ngồi ăn bên cái xác vừa thảo luận tình tiết vụ án mạng. Phải nói lúc lông tơ cậu dựng hết cả lên chỉ biết thầm cầu nguyện trong lòng rằng nạn nhân đừng có vì bọn họ sau khi phanh thây mình lại còn ngồi bên thản nhiên ăn như vậy mà tối về ám cả cậu. Nhưng ai ngờ mẹ nó quả nhiên không hổ danh là một trong những tinh anh trong ngành y lập tức nhìn thấu tâm trạng cậu, nên thản nhiên nhai thịt trong miệng mà nói như này với cậu này:
_ “ Cậu yên tâm nếu nạn nhân có về tìm tôi thì cũng là để cảm ơn vì tôi giúp họ tìm manh mối bắt hung thủ về quy án mà thôi ”.
Lúc đó cậu thật sự chỉ muốn phản bác lại rằng: “ Phanh thây người ta thì có gì tốt lành chứ ”, nhưng lại không dám vì dù sao đó cũng là vợ sếp mà, đời cậu lên voi xuống chó đều nằm trong tay sếp nên sao dám hó hé gì, đừng nói cậu không có nghĩa khí hay không phải anh hùng nhá, mấy thứ đó đều không có mài ra cơm để ăn được lên trong một lúc nào đó thì cũng nên dứt khoát quang bỏ đi đã. Lo thân mình trước rồi hãy nghĩ đến việc nghĩa sau.
Chị Em Thiên Tài Chị Em Thiên Tài - cơn gió mùa hạ