Số lần đọc/download: 842 / 1
Cập nhật: 2017-11-15 01:39:19 +0700
Chương 13(Hoàn)
Đ
ặc biệt tặng Sis Del.dreams, chúc sis và em bé sắp sinh mẹ tròn con vuông * như Song Song*, tuy sẽ mệt mỏi và vất vả nhưng không có niềm hạnh phúc nào bằng việc chào đón một sinh linh mới ra đời…^^
Từng chút từng chút một yêu nàng — kết thúc
“Ngọc bội thần kì như vậy sao?” Tiểu Hương ngạc nhiên kêu to.
“Thế gian này xác thực cũng có những chuyện không thể giải thích.” Tiêu Ngọc Long nói.
“Thật có phượng hoàng bay ra từ ngọc bội?” Tiểu Ngọc vẫn chưa hoàn toàn tin.
Song Song cùng Sở Dịch nhìn đám người nhao nhao ta một lời, ngươi một câu, lặng lẽ thối lui, trở về Thính Vũ hiên của hai người.
“Để ta nhìn nàng…” Sở Dịch cuối cùng cũng bộc phát, vòng tay ôm lấy Song Song. Thanh âm vì vui sướng mà trở nên run run.
“Dịch, trông chàng như già hơn mười tuổi…” Song Song âu yếm nhìn nam nhân nàng yêu, tiều tụy rất nhiều, đau lòng nói.
“Không có nàng ta có thể sống tốt sao, Song nhi, cảm tạ vì nàng vẫn còn sống!”
“Dịch, thế Mai Nhi cô nương thì sao? Thiếp nghĩ rồi, nam nhân của thiếp có thể sẵn sàng vì thiếp mà chết, thiếp không thể tiếp tục nhỏ nhen được, thiếp đồng ý, để chàng thực hiện lời hứa với người đã khuất, cho phép chàng cưới một tiểu lão bà khác!” Đây là kết cục nàng nghĩ là tốt đẹp nhất.
“Tiểu yêu tinh, có nàng ta còn có thể cưới nữ nhân khác được ư, ta nói rồi, ta sẽ không cưới nữ nhân khác, chỉ cần một mình nàng, ý nguyện của Tả phó tướng là mong ta cưới Tả Mai Nhi, ta đã có thê tử, nên ta chỉ đáp ứng hắn sẽ chăm sóc cho Mai Nhi đến khi nàng tìm được người tốt gửi gắm, không hề hứa hẹn chuyện khác!”
Sở Dịch thấy Song Song như vậy cũng không cảm kích, lại còn có chút buồn bực vì cái khăn vẫn che mặt Song Song. Kì thực hắn rất muốn vất cái khăn vướng víu kia sang một bên, nhưng lại sợ kích thích Song Song, dường như Song nhi của hắn rất sợ hắn thấy vết sẹo của nàng.
“Thế nhưng Mai Nhi không phải thích chàng sao? Hơn nữa bây giờ thiếp rất xấu, trên mặt xấu trên người cũng xấu, Dịch, chàng hoàn mĩ như vậy, thiếp sợ thiếp không xứng với chàng!” Song Song ngước mắt, ánh mắt như muốn nói, giờ phút này nàng rất khổ sở.
“Ta nói rồi, ta không để ý, nàng nghĩ ta nông cạn vậy sao? Nàng đang ám chỉ ta phải hủy dung sao? Ta cũng không ngại!” Sở Dịch hơi nóng nảy, gần như rống lên, mong tiểu nữ nhân trước mắt không nên tiếp tục hoài nghi tình cảm của hắn, trái tim của hắn.
Hai tay Sở Dịch lần vào trong quần áo của Song Song, xoa xoa bụng nàng: “Song nhi dường như béo lên!”
Song Song nghe Sở Dịch nói có chút buồn cười, mắt tràn đầy mãn nguyện cùng hạnh phúc, nói thầm vào tai hắn: “Đồ ngốc, không phải là béo, là con của chúng ta, đã hơn hai tháng, có vui không?”
“Nàng đang nói, con chúng ta, ở đây?” Sở Dịch nghe xong, kích động, thanh âm có chút run run.
“Sao? Chàng mong con không ở đây?” Song Song giả dạng ác nữ ép hỏi.
“Không! Ta rất vui, nguyên bản ta chỉ mong…, tình huống như vậy, ta chỉ hy vọng nàng bình an là tốt rồi, những cái khác ta không dám hi vọng xa vời. Ta chỉ muốn nói với nàng, con với ta là một kinh hỉ, một kinh hỉ quá lớn, Song nhi! Cám ơn nàng!” Sở Dịch cẩn cẩn dực dực sờ bụng Song Song, nơi này có cốt nhục của hắn, thần kì thế này!
“Đừng có cám ơn thiếp, phải cám ơn ân nhân cứu mạng của thiếp!” Mắt Song Song lóe lên những tia sáng tà ác.
“Không phải đều nhờ ngọc bội sao?” Sở Dịch nghi hoặc.
“Là ngọc bội đã cứu thiếp, nhưng nếu không có Thượng Quan Hạo đưa đi dưỡng thương, chắc chắn con của chúng ta không cứu được.”
Bàn tay to đang vuốt ve bụng Song Song đột nhiên ngừng lại, Sở Dịch biến sắc hỏi: “Thượng Quan Hạo? Là nam?”
“Dịch, chàng biết không, hắn…rất đẹp trai, hơn nữa lại rất ôn nhu…, tính tình cũng rất tốt…” Sở Dịch cứ xoa xoa làm Song Song cả người trở nên khô nóng, nói cũng gián đoạn.
“Ta đi giết hắn, hắn ở đâu?” mắt Sở Dịch bắn ra ghen tuông, nghe chính miệng thê tử khen kẻ khác, mặc kệ hắn là ân nhân cái loại gì, giết!
Song Song muốn cười mà không dám cười, nghẹn đến sắp nội thương.
Lửa giận trong mắt Sở Dịch, là ghen tuông!
“Dịch! Hắn là ân nhân của con chúng ta, chúng ta phải cảm tạ hắn mới phải!”
“Ta sẽ cảm tạ hắn, cảm tạ thật lớn…” Trong cơn kích động hắn cũng không để ý trên ngực Song Song không có sẹo! Đúng là giận quá mất khôn!
“Dịch!” Song Song vô lực rên rỉ, nhẹ gọi tên hắn.
Sở Dịch đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng đứng lên, cố nén dục vọng nói: “Song nhi, ta không thể, nàng đang mang thai, như vậy sẽ làm bị thương nàng cùng hài tử!”
Song Song đỏ mặt, xấu hổ nói: “Chỉ cần cẩn thận một chút là được rồi!”
“Song nhi, ta yêu nàng!”
“Thiếp cũng yêu chàng!”
Đi theo tiếng gọi tình yêu, bọn họ cùng nhau rơi vào bể tình.
…….
“Liễu Song Song, nàng dám gạt ta, như vậy rất vui đúng không?” sáng sớm một tiếng bạo rống vang khắp phủ tướng quân.
Kì thực vết sẹo trên mặt cùng trên người Song Song đã lành, chỉ có một vết thương quá sâu mới lưu lại nét nhàn nhạt, vết sẹo trên mặt sớm đã biến mất, không nhìn ra. Dĩ nhiên, cái đó và cái Song Song nói với Sở Dịch khác nhau rất nhiều.
“Dịch, chẳng lẽ chàng mong trên mặt thiếp có thương tích sao?” Song Song làm như suýt khóc tới nơi, thế nhưng trong mắt chỉ có ý cười.
Sở Dịch nhìn vẻ bướng bỉnh của Song Song, không biết nên tức giận hay nên phá lên cười, kéo Song Song vào lòng nhẹ nói: “Mặc kệ thế nào, nàng đều là Song nhi của ta, không nên hoài nghi tình yêu của ta! Ta là tức giận vì nàng không tin ta yêu nàng thực lòng!”
“Vâng, phu quân, sau này sẽ không thế nữa!”
Bọn họ biết, mùa xuân thuộc về bọn họ đang tới.
……………
Mấy tháng sau
A! Một tiếng hét chói tai từ Thính Vũ hiên truyền ra, mà ngoài cửa mọi người lo lắng đứng thành đoàn.
“Đại ca, ngươi đừng có hoảng loạn như thế có được hay không, ra chiến trường cũng chưa nhìn thấy ngươi thế này bao giờ!”
Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi buồn cười nhìn đại ca, ngày xưa băng lãnh ung dung là thế, giờ lại lo lắng đến mức đi qua đi lại. Một Sở Dịch hỉ nộ bất hình bất sắc, mãi lạnh như băng, nay đâu rồi?
(*: tưc là vui buồn không biểu lộ ra mặt)
Sở Dịch lo lắng bất an, khẩn trương đến mức chân tay lạnh lẽo, có chút phiến lòng mở miệng nói: “Các ngươi không nghe thấy nàng gào thét sao? Nàng nhất định rất đau. Không được! Ta phải vào xem một chút!” nói xong liến muốn đạp cửa xông vào.
“Dịch nhi, nữ nhân sinh hài tử đều như thế này, một đại nam nhân như ngươi đi vào giúp được cái gì, chỉ càng thêm phiền!” Thái hậu vẻ mặt vui sướng, nhưng vẫn phải ngăn Sở Dịch.
‘Thế nhưng đã nửa ngày, sao mãi vẫn chưa sinh được?” Sở Dịch dừng lại, gầm nhẹ một tiếng bất đắc dĩ.
“Sở đại ca đừng lo lắng, thân thể chị dâu rất mạnh mẽ, sẽ không có chuyện gì.” Người nói chính là Tả Mai Nhi, vẻ mặt ngọt ngào dựa vào lòng tướng công của mình, mở miệng an ủi Sở Dịch.
Trải qua chuyện lần trước, Tả Mai Nhi đã nhận ra, nàng kém xa Song Song, nàng chịu thua, thua dũng khí, thua dũng khí vì người mình yêu mà chết, nghĩ lại lúc đó chỉ biết cầu xin tha mạng, sợ chết, thậm chí sợ tới mức ngất xỉu, càng nghĩ càng ngượng ngùng, có lẽ vì nhát gan nhu nhược, có lẽ là yêu không đủ sâu. Bốn tháng trước nhờ bà mối mai mối, nàng gả cho Trương Vạn Niên, một thương nhân thành công, đối nàng mà nói đó cũng là một kết cục viên mãn.
“ Mạnh mẽ?” Nhớ tới bình thường Song Song mảnh mai nhỏ bé thế, phải cần người bảo vệ chứ đừng nói đến mạnh với chả mẽ.
“Đúng vậy Sở đại ca, thân thể của chị dâu cũng không kém, ngươi không cần lo lắng quá!”
“Cũng đúng.”
“Đúng vậy, ngày ấy hắc y nhân đột kích, chị dâu đánh lui vài tên một lúc, nếu không phải bảo vệ ta…”
Không đợi Tả Mai Nhi nói xong, chỉ nghe Sở Dịch quát lên: “Ngươi nói nàng giao thủ với hắc y nhân?”
Tả Mai Nhi cố sức gật đầu: “Đúng vậy.”
“Hiền tế, Song Song học võ từ nhỏ, thân thể không kém, không cần lo lắng.” Liễu Sĩ Viên tuy cũng rất lo lắng, nhưng ông đã là người từng trải, cười thoải mái nói.
Oa! Tiếng trẻ con khóc vang lên, rốt cục sinh rồi, là một tiểu tử thật mập mạp! Song Song uể oải nằm trên giường, không còn khí lực.
Sở Dịch nghe thấy tiếng khóc, vội vàng đẩy cửa mà vào cũng không kịp nhìn con, lao thẳng tới giường, quan tâm hỏi: “Song nhi, nàng có khỏe không?”
“Dịch, thiếp khỏe, thiếp muốn nhìn con chúng ta một chút!” Song Song suy yếu nhưng nàng thật muốn cùng Sở Dịch nhìn tên tiểu tử dằn vặt mình suốt mấy canh giờ, cùng nhau chia sẻ hạnh phúc mãn nguyện.
Bà đỡ bế đứa trẻ mới sinh được bọc trong vải đỏ tới trước mặt Song Song, nói: “Chúc mừng tướng quân cũng phu nhân, là một tiểu tử mập mạp.”. Nói xong cười ha hả đi ra.
“Nhỏ quá, da lại nhăn nhăn, xấu xấu!” Song Song nhìn bé còn chưa mở mắt, thì thào nói.
Sở Dịch nhìn thoáng qua, lại vội vàng chuyển tầm mắt về phía Song Song.
“Nàng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, ta ở đây cùng nàng”, hắn yêu thương nói.
“Đại ca!”
“Dịch nhi!”
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của mọi người.
“Bế hài tử đi ra cho đại gia nhìn một cái a!”
Song Song cười nhẹ, nhìn Sở Dịch đang bạo phát tức giận, nói: “Dịch, thiếp muốn nghỉ ngơi một chút, thiếp mệt mỏi quá, chàng ôm bảo bối ra ngoài đi, để thiếp an tĩnh một chút!”
Sở Dịch hôn đôi môi có chút khô nẻ của Song Song, ôm lấy đứa trẻ, tuy rằng động tác ôm có chút ngốc nghếch, đi ra ngoài cửa. Trong phòng, Song Song dần chìm vào giấc ngủ nặng nề…
Kết thúc
“Sở Dịch, không phải chàng nói mang thiếp đi lưu lạc giang hồ sao? Sao có nói mà không có làm?” Song Song bĩu môi, tức giận nhìn Sở Dịch.
“Song nhi, đã là mẫu thân rồi, sao vẫn còn trẻ con như vậy?” Sở Dịch kiên trì dỗ dành.
“Nương xấu hổ xấu hổ, làm nũng cha! Bắt cha dỗ!” Âm thanh non nớt hòa theo Sở Dịch, một tiểu nam hài khoảng hai ba tuổi chạy tới.
Vốn dĩ vợ chồng còn đang giằng co không ai chịu ai cuối cùng lại bị câu nói trẻ con của con mình chọc phì cười.
“Tiểu quỷ, sao lại nói nương như vậy?” Song Song sủng nịch.
“Nương, cha nói trong bụng nương có muội muội của ta, không thể tùy tiện chạy loạn, nương phải nghe cha nói!” Người tuy còn nhỏ, đã có thể phát ngôn như ông cụ non.
“Tiểu quỷ, ai nói là muội muội, nhỡ là đệ đệ thì sao?”
Song Song nói xong tiện tay nhéo nhéo mũi con.
“Nhưng con muốn có muội muội!” tiểu nam hài không chịu nhân nhượng.
Song Song nở nụ cười, Sở Dịch cũng cười theo.
“ Con muốn ngồi đu, cha đẩy cho con!” tiểu nam hài kéo tay Sở Dịch đến cạnh bàn đu dây.
…….
Thân ảnh nho nhỏ ngồi trên bàn đu dây, người cha nhẹ nhàng đẩy đu, người mẹ đứng một bên từ ái nhìn hai người nàng yêu nhất…
Hồ Điệp cốc, một bức tranh hạnh phúc tuyệt đẹp…
(hoàn)