Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Chương 23
B
uổi chiều khi Lâm Thành Bộ đi làm, cậu không gọi chị giúp việc, cũng không còng Nguyên Ngọ trong nhà vệ sinh.
Tuy Nguyên Ngọ nói sẽ không chạy lung tung hoặc làm gì ngu xuẩn, nhưng trước khi ra ngoài Lâm Thành Bộ vẫn kiên nhẫn nói chuyện, biểu đạt tâm ý, đồng thời cũng tỏ rõ thái độ nếu hắn không chịu thành thật, cậu sẽ thành biến thái luôn.
“Đi đi.” Nguyên Ngọ hơi mất kiên nhẫn.
“Đồ ăn tôi làm sẵn để tủ lạnh rồi, lúc nào anh muốn ăn cho vào lò vi sóng quay là được, còn nữa, tôi nói thật.” Lâm Thành Bộ vừa đi giày vừa nói, “Tôi biến thái đi ba bệnh viện rồi không ai dám khám đấy.”
Nguyên Ngọ thở dài, thả người lên sô pha, khoát tay với cậu, “Lão gia cố gắng làm việc nhé.”
Lâm Thành Bộ xuống lầu, cậu lấy điện thoại, mở phần mềm giám sát.
Màn hình hiển thị hình ảnh Nguyên Ngọ đang nằm ở sô pha, cầm điều khiển bấm bấm, có vẻ là xem TV.
Được rồi, đây là lần đầu tiên Lâm Thành Bộ dùng thứ đồ chơi này, trước mua cái máy cảm ứng được tặng thêm cái camera giám sát này, cậu chưa dùng qua, hôm nay dùng chỉ sợ Nguyên Ngọ phát hiện.
Góc quay không tốt lắm, nhưng vẫn nhìn được cả phòng khách và cửa phòng ngủ, thấy một góc giường, nếu Nguyên Ngọ có làm sao thì vẫn nhìn thấy được.
Có thứ này rồi, Lâm Thành Bộ yên tâm hơn một chút, bận làm bếp cả chiều, đến lúc nghỉ cậu mới cầm điện thoại mở ra xem.
Nguyên Ngọ hôm nay vẫn bình thường, nằm trên sô pha xem TV, uống sữa chua, hút hai điếu thuốc, cũng không có biểu hiện kỳ lạ nào.
Tình trạng này, có vẻ đã bình thường một chút rồi sao?
Mặc dù vẫn rất khác so với Nguyên Ngọ của trước kia, tính tình tốt hơn, nói cũng nhiều hơn, nhưng không động kinh, giống bệnh nhân mất trí nhớ vậy.
Nếu không phải liên lạc được bạn học cũ của Nguyên Ngọ, Lâm Thành Bộ cảm thấy mọi việc cứ như vậy cũng không tệ lắm.
Thời điểm đông khách nhất qua đi, Lâm Thành Bộ cũng được nhàn rỗi, cậu đến hậu viện hút thuốc, rồi lại cầm điện thoại xem xét.
Nguyên Ngọ vẫn ngồi trên ghế, trước mặt có thêm một cái đĩa với bát, chắc là tự hâm nóng đồ ăn rồi ăn.
Lúc này cũng không biết hắn đang xem cái gì trên TV, Nguyên Ngọ rất chăm chú, cũng không đổi kênh, vừa ngáp vừa nhìn.
Trước đây Lâm Thành Bộ cảm thấy Nguyên Ngọ là một người rất yên tĩnh, trừ lúc làm bartender ra, thì lúc nào thấy hắn cũng rất im lặng, có thể ngồi yên rất lâu, còn khiến người khác quên rằng hắn có tồn tại.
Tình trạng của Nguyên Ngọ hôm nay không tệ, lúc tan làm Lâm Thành Bộ lái xe đến ‘số 18’ vẫn cảm thấy an tâm
‘Số 18’ phải hơn chín mười giờ mới bắt đầu hoạt động, lúc cậu đi vào đại sảnh cũng chỉ thấy có vài người khách ngồi khuất trong góc.
Một người từ bàn trong góc giơ tay: “Tiểu Bộ.”
Lâm Thành Bộ nhìn sang, có ba người, một là Giang Thừa Vũ cùng hai người lạ, chắc là bạn học của Nguyên Ngọ.
Cậu có hơi vội vàng, nhanh chóng bước tới.
Giang Thừa Vũ giới thiệu, một người là Hồ Kiện, bạn học của Nguyên Ngọ là Quách Tiểu Soái.
Lâm Thành Bộ cực kỳ ấn tượng với Quách Tiểu Soái, thứ nhất anh ta là người duy nhất biết quá khứ của Nguyên Ngọ, thứ hai vẻ ngoài của người này trông không giống người tốt. Nếu như đóng phim, anh ta chỉ cần xuất hiện thì mọi người đều biết đây là vai phản diện vậy.
“Uống gì chứ?” Giang Thừa Vũ hỏi.
“Nước sôi để nguội, tôi lái xe.” Lâm Thành Bộ nói, do dự một chút rồi bồi thêm, “Tôi không ngồi lâu được, ở nhà…”
“Tôi biết, thế chúng ta vào vấn đề chính đi.” Giang Thừa Vũ hất cằm với Quách Tiểu Soái, “Tôi hỏi Tiểu Soái rồi, cậu ấy cũng biết Nguyên Thân.”
“Cậu muốn nghe chuyện của Nguyên Thân hay Nguyên Ngọ?” Quách Tiểu Soái châm một điếu thuốc.
“Đều muốn biết, anh quen hai người bọn họ sao?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Tôi với Nguyên Ngọ học cùng một lớp, 173, lúc ấy cũng khá thân vì cùng đường về nhà.” Quách Tiểu Soái nhả một đám khói, “Nguyên Thân học lớp 172, nói quen thì cũng không quen lắm, một lớp tầng trên một lớp tầng dưới, tôi thấy cậu ta cũng không thân ai lắm. Bọn tôi vẫn thích chơi với Nguyên Ngọ hơn.”
“Không ai thân với anh tá?” Lâm Thành Bộ ngẩn người, “Là Nguyên Thân sao? Có thể nói cho tôi biết về hai người bọn họ không.”
Tính cách Nguyên Ngọ như vậy mà được mọi người thích chơi cùng hơn?”
“Hai người bọn họ là anh em sinh đôi, chắc cậu biết.” Quách Tiểu Soái nói, “Sinh đôic ùng trứng nên giống nhau, mất một tháng tôi mới phân biệt được.”
“Thật sao.” Lâm Thành Bộ nói, cậu chưa gặp qua Nguyên Thân, nhưng khi Tiêu Ny tìm Nguyên Ngọ lấy đồ thì ánh mắt né tránh của cô khiến cậu khẳng định là hai anh em rất giống nhau.
“Nhưng tính cách thì không giống.” Quách Tiểu Soái thổi một vòng khói nhưng không được, anh ta gạt tàn thuốc, “Nguyên Ngọ nóng tính, không thích nói chuyện nhưng cảm giác… là người bình thường.”
“Nguyên Thân không bình thường sao?” Giang Thừa Vũ hỏi một câu.
“Tôi cảm thấy không bình thường, rất quái lạ.” Quách Tiểu Soái cười một tiếng, “Cậu mà tiếp xúc có lẽ cảm thấy người này tốt, tính tình dễ chịu, hay cười, với ai cũng nói chuyện được, nhưng thực tế không phải như vậy.”
“Thế là như nào?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Không nói rõ được, rất kỳ quái, có thể cùng cậu cười nói, nhưng cậu cũng sẽ cảm thấy anh ta, thế nào nhỉ… xa cách? Không đúng, không cho phép… rau quả, không phải, mơ hồ, không không…”
“Xa cách.” Giang Thừa Vũ thở dài.
“Đúng! Là từ này, xa cách!” Quách Tiểu Soái giơ ngón cái với Giang Thừa Vũ, “Vẫn là Vũ ca có văn hóa.”
“Nói xa cách là được rồi,” Giang Thừa Vũ rót cho hắn chút rượu, “Đừng lắp bắp nữa, nói nhanh đi.”
“Còn có việc này.” Lâm Thành Bộ hỏi, “Anh ta với Nguyên Ngọ quan hệ có tốt không?”
“Cái này khó nói, Nguyên Ngọ không đề cập đến hắn, hắn lại nói rất nhiều với Nguyên Ngọ, tôi không rõ tình cảm hai người bọn họ thế nào, nhưng cũng nhìn ra là anh em tốt.”
“Vậy… anh có biết tình hình nhà anh ấy không? Cha mẹ thế nào?” Lúc Lâm Thành Bộ hỏi, cậu khá do dự, cảm giác như xé bỏ kết giới của Nguyên Ngọ vậy.
Nhưng cậu rất muốn biết vì sao từ khi quen biết Nguyên Ngọ, cậu cảm thấy Nguyên Ngọ như cô nhi, không nhắc đến người thân, mà khi hắn xảy ra chuyện cũng chẳng ai ngó ngàng.
“Biết một chút,” Quách Tiểu Soái hút một hơi, “Nói thế nào nhỉ, lúc học cấp 3, hai người bọn họ sống chung với ông ba, hồi tiểu học Nguyên Ngọ ở cùng bố mẹ, Nguyên Thân ở cùng ông bà. Về sau không biết có chuyện gì, Nguyên Ngọ cũng chuyển tới, tôi chưa gặp cha mẹ Nguyên Ngọ bao giờ.”
“Như vậy sao?” Lâm Thành Bộ nhíu mày.
“Tôi biết cũng không nhiều, cũng không muốn qua nhà cậu ta, cũng chỉ sang có một lần. Không phải chứ, ông bà cậu ta thiên vị rõ ràng, người ngoài cũng thấy rõ Nguyên Thân được chiều chuộng hơn hẳn.” Quách Tiểu Soái nhếch mép, trên mặt còn tỏ vẻ bất bình.
“Không phải cháu mình chăm lớn lên, bất công cũng là lẽ thường.” Hồ Kiện nói.
“Cũng không thể chênh lệch như vậy được, tôi cảm giác như là đối xử với con cháu kẻ thù ấy.” Quách Tiểu Soái dụi tàn thuốc xong lại châm thêm một điếu, “Có hôm trời mưa, bọn tôi không mang ô nên ướt sạch, bà nội chạy tới đón, cầm theo đúng một cây dù cho Nguyên Thân! Cậu nói xem có phải thiên vị quá đáng rồi không?”
Lâm Thành Bộ hơi giật mình, sửng sốt một hồi mới hỏi được một câu: “Sau đó thế nào?”
“Sau đó? Sau đó chẳng có gì cả.” Quách Tiểu Soái nhả khói, Giang Thừa Vũ liền quay đầu né, anh ta ngượng ngùng cười, lại nhìn Lâm Thành Bộ, “Về sau Nguyên Thân học đại học, Nguyên Ngọ đi làm, tôi cũng không liên lạc nhiều, lúc họp lớp cậu ta cũng không đến, chuyện sau đó tôi không biết nhiều lắm, chỉ biết cậu ta là mộ bartender rất trâu bò.”
“Nguyên Ngọ sao lại đi làm?” Giang Thừa Vũ hỏi, “Tôi cảm thấy cậu ta học hành cũng ổn mà.”
“Hai người bọn học thành tích đều tốt,” Quách Tiểu Soái nói, “Không biết có phải trong nhà chỉ chi tiền cho Nguyên Thân đi học, còn Nguyên Ngọ phải tự lo không, dù sao cậu ta cũng không học địa học.”
“Vậy anh… có biết Nguyên Thân…” Lâm Thành Bộ uống một ngụm nước, “Về sau thế nào không? Anh ta ở đâu…”
“Hắn à.” Quách Tiểu Soái ngắn lời cậu, đột nhiên thần bí, hạ giọng nói, “Nghe nói tự sát.”
“Cái gì?” Lâm Thành Bộ giật mình, mặc dù không có tin tức gì của Nguyên Thân, cậu cũng đoán đến trường hợp này, nhưng nghe lời nói trực tiếp như vậy, cậu vẫn không kìm được mà kinh ngạc, “Tự sát?”
Giang Thừa Vũ cũng giật mình.
“Nghe nói thôi, không biết có phải thật không, dù sao nhiều năm rồi cũng không có tin tức gì.” Quách Tiểu Soái nghịch bật lửa, ánh lửa chiếu lên gương mặt hắn có chút linh dị, “Mà Nguyên Ngọ cũng không nói gì, gia đình họ cũng chẳng nhắc tới, tang sự cũng không làm. Nếu không phải là cố tình không cho người khác biết.”
Lâm Thành Bộ cảm thấy không nghe chuyện thì còn tốt, giờ nghe xong lại hỗn loạn hơn, trừng mắt nhìn Quách Tiểu Soái nửa buổi cũng không biết hỏi gì.
“Cậu có mang theo ảnh chụp không?” Giang Thừa Vũ hỏi.
“Có có, suýt nữa quên.” Quách Tiểu Soái lấy ra một tấm hình, “Đây là hình chụp lúc bọn tôi tập bóng, Nguyên Ngọ chơi bóng rổ, Nguyên Thân sức khỏe không tốt lắm, nhưng Nguyên Ngọ đấu thì sẽ đều đi xem.”
Lúc Lâm Thành Bộ nhận tấm ảnh, tay cậu khẽ run.
Trong ảnh có bảy tám người, vài người mặc đồng phục bóng rổ, mấy người mặc đồng phục bình thường. Lâm Thành Bộ liếc một cái liền thấy Nguyên Ngọ, nhưng sau đó phát hiện ra mình nhầm, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Nguyên Ngọ mặc quần áo bóng rổ ngồi xổm phía trước, mà người Lâm Thành Bộ liếc lại là Nguyên Thân đứng ở phía sau.
Gương mặt tươi cười của Nguyên Thân… khiến cậu hơi sợ hãi.
Vẻ mặt kia, cậu đã từng nhìn thấy Nguyên Ngọ biểu hiện như vậy, là loại biểu cảm chưa từng có của Nguyên Ngọ.
Cậu cầm tấm ảnh xem rất lâu, “Quách ca, anh có biết Nguyên Thân viết tiểu thuyết không?”
“Viết tiểu thuyết? Không biết, nhưng hồi đi học cậu ta cũng giỏi văn, mấy thầy dạy ngữ văn đều quý.” Quách Tiểu Soái nói, “Về sau viết tiểu thuyết sao?”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ lên tiếng.
Trong laptop của Nguyên Ngọ, có toàn bộ tiểu thuyết mà Nguyên Thân viết, kể cả những chuyện đã viết xong chưa đăng lên.
Nguyên Ngọ giờ dùng cái laptop kia, vậy Nguyên Thân.
Nhưng hắn đã có toàn bộ tiểu thuyết của Nguyên Thân rồi, sao còn dùng cái máy tính kia?
Là để… bản thân trở thành Nguyên Thân sao?
Lâm Thành Bộ thấy rét lạnh cả lưng, mọi suy đoán lúc trước bỗng nhiên biến thành sự thực, cậu không tiếp nhận nổi.
Dù cậu nghĩ tới chuyện này không chỉ một lần. Nguyên Ngọ đã không còn là Nguyên Ngọ, mà còn đang biến mình thành Nguyên Thân, lại giãy dụa không cho ai biết, muốn lừa người khác. Tất cả suy luận đã rõ ràng khiến cậu cảm thấy quá sợ hãi.
Cực kỳ sợ hãi.
Cậu không biết mình đang đối mặt với Nguyên Ngọ hay là Nguyên Thân.
Khi nào là Nguyên Ngọ, khi nào là Nguyên Thân.
Cắn cậu là Nguyên Ngọ sao?
Bình tĩnh nói chuyện với cậu về chị giúp việc là Nguyên Thân?
Mà Nguyên Ngọ không từ chối việc cậu nhúng tay vào chuyện của hắn là vì Nguyên Ngọ muốn thoát khỏi cuộc sống như vậy soa?
Hay là giả vờ?
So với Nguyên Ngọ, tính tình Nguyên Thân còn tốt hơn.
Quách Tiểu Soái đưa cho cậu những thứ này, về việc Nguyên Thân xảy ra chuyện gì, không ai biết.
Chỉ có Nguyên Ngọ biết.
Chỉ có Nguyên Ngọ biết.
Thật sự Nguyên Ngọ có biết không?
Giang Thừa Vũ kéo Lâm Thành Bộ sang bên cạnh, đưa điếu thuốc, châm cho cậu, “Còn chuyện gì muốn biết nữa?”
“Nhiều lắm.” Lâm Thành Bộ ngậm thuốc, lông mày nhíu chặt nãy giờ khiến cậu cảm thấy mỏi cả đầu, “Nhưng chắc anh ấy không biết.”
“Cậu muốn tấm hình kia à?” Giang Thừa Vũ hỏi, “Nếu cần thì tôi bảo anh ta đưa cho cậu.”
“Muốn.” Lâm Thành Bộ nói, “Có cơ hội thích hợp, tôi muốn cho Nguyên Ngọ xem, đâu mới là anh ấy.”
Giang Thừa Vũ gật đầu, “Chuyện khác có cần điều tra nữa không? Cha mẹ là ai, cái chính không biết cha mẹ cậu ấy ở chỗ nào, muốn tra chắc cũng mất công, cậu…”
“Không cần.” Lâm Thành Bộ lắc đầu, “Không cần điều tra nữa, tôi cảm thấy trọng yếu nhất chính là Nguyên Thân. Chuyện cũ nhà anh ấy không cần tra đâu, tôi cảm thấy… Anh ấy không muốn nhắc, cũng không muốn ai biết, không cần dò hỏi. Nếu như sau này anh ấy biết được, có lẽ rất khó chịu.”
“Vậy được rồi.” Giang Thừa Vũ thở dài, “Cậu định thế nào?”
“Tôi không biết.” Lâm Thành Bộ dựa vào tường, nhớ tới lần Nguyên Ngọ tự sát kia, “Có lẽ Nguyên Thân chết đuối, tôi cảm thấy hắn… tâm lý có vấn đề, trước đó hắn hay lên một diễn đàn về tự sát bình luận… Trên đó có không ít người muốn tự sát, mà có người đã thành công thật.”
“Má.” Giang Thừa Vũ chà chà tay, “Tôi thấy đáng sợ quá rồi đấy.”
“Tôi cũng sợ.”
“Đến với vòng tay ấm áp của anh trai nào.” Giang Thừa Vũ giang tay.
“Xin tha cho tôi đi.” Lâm Thành Bộ nói, cậu rút điện thoại, mở phần mềm giám sát: “Tôi phải về, ối!”
Hình ảnh vừa hiện lên, Lâm Thành Bộ thấy Nguyên Ngọ dí mặt ngay gần camera, ánh mắt nhìn thẳng về phía cậu, cậu hoảng lên, bị Nguyên Ngọ phát hiện rồi?”
“Cái này… Hai người gọi video à?” Giang Thừa Vũ nhìn thoáng qua liền sửng sốt, liền vẫy tay với màn hình, “Này Tiểu Ngọ!”
“Dở hơi à.” Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm màn hình, “Anh không nhận ra đây là camera à?”
“Camera giám sát?” Giang Thừa Vũ lại liếc qua, “Con mẹ nó, cậu bị phát hiện rồi?”
“Có vẻ vậy.” Lâm Thành Bộ hơi lo lắng.
Nguyên Ngọ còn đang nghiên cứu camera, vài giây sau, bỗng nhiên thấy hình ảnh sáng rực, lúc ngừng lại Nguyên Ngọ đang ngồi trên sô pha, khung cảnh là cái ghế và bức tranh treo tường đằng sau.
Nguyên Ngọ cười cười, giơ ngón giữa với camera.
“Anh đoán đây là ai?” Lâm Thành Bộ không phân biệt nổi Nguyên Ngọ nữa.
“Nguyên Ngọ.” Giang Thừa Vũ nói, “Vẻ mặt này quen quá rồi, chơi người ta xong còn giơ ngón giữa, vạn năm không đổi.”
“Vậy được rồi.” Lâm Thành Bộ thở phào, Giang Thừa Vũ cùng Nguyên Ngọ quen biết, mà may mắn không phải trải nghiệm qua mấy chuyện tâm lý này, nên phán đoán cũng chính xác hơn một chút, “Tôi phải về rồi, tôi sợ anh ấy giận rồi phá nhà tôi mất.”
“Ừm.” Giang Thừa Vũ gật đầu, đi qua hỏi xin tấm ảnh của Quách Tiểu Soái, “Cậu xem lúc nào thích hợp đưa anh ta đến đây.”
“Sao vậy?” Lâm Thành Bộ nhìn Giang Thừa Vũ.
“Không biết có được không, nhưng đưa anh ta đến những chỗ quen thuộc, có khi lại nhớ ra gì đó.”
“Biết.” Lâm Thành Bộ nói, “Lúc đó tôi thử xem thế nào.”
Nguyên Ngọ phát hiện được camera, lúc lái xe quay về, Lâm Thành Bộ không dám tắt điện thoại, còn để trên giá đỡ ở đầu xe, thi thoảng liếc một cái.
Nhưng Nguyên Ngọ nghiên cứu camera xong cũng chỉ đặt trên bàn trà, còn để camera đối diện, tiếp tục xem TV.
Lúc Lâm Thành Bộ mở cửa, hắn vẫn ngồi xem TV.
“Tôi về rồi.” Lâm Thành Bộ mở cửa, đi đến gần thăm dò.
Nguyên Ngọ không nói gì, quay đầu nhìn cậu một cái.
“anh…” Lâm Thành Bộ vào nhà, đổi giày xong nhìn cái camera trên bàn trà, lúng túng nói, “Anh tìm thấy cái này rồi à?”
“Ừm.” Nguyên Ngọ ngáp một cái, “Cậu biến thái thật lắm trò.”
“Tôi không yên tâm.” Lâm Thành Bộ cảm giác Nguyên Ngọ vẫn bình thường, cậu ngồi xuống cạnh hắn, “Ngại quá.”
“Tôi muốn xem giám sát thế nào?” Nguyên Ngọ đưa tay, “Dùng điện thoại à?”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ lấy điện thoại, mở phần mềm rồi đưa cho hắn, “Tôi từ xa cũng xem được.”
Nguyên Ngọ để camera đối diện, nhìn điện thoại, “Vẫn rõ nhỉ, chỉ là hơi chậm một chút.”
“Hơi chậm.” Lâm Thành Bộ đứng dậy rót nước, Nguyên Ngọ dùng camera soi người cậu, cậu đành quay người, “Anh muốn ăn khuya không?”
“Không ăn.” Nguyên Ngọ nói, “Cậu đi đâu? Trước còn bảo chín giờ hơn tan làm sao?”
“Tôi đi gặp… mấy người bạn.” Lâm Thành Bộ nói, “Không biết anh có nhớ không.”
“Ai?” Nguyên Ngọ nhìn màn hình.
“Giang Thừa Vũ, còn cả…” Lâm Thành Bộ nhìn hắn chằm chằm, “Quách Tiểu Soái.”
Cánh tay đang giơ camera của Nguyên Ngọ khẽ run: “Không nhớ rõ.”
“Anh lừa tôi.” Lâm Thành Bộ đến trước mặt hắn, đối mặt với cái camera, “Nguyên Thân biết Quách Tiểu Soái, Nguyên Ngọ cũng biết, anh thế nào mà lại bảo không nhớ rõ?”