Số lần đọc/download: 293 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:20:43 +0700
Chương 24
- À
! CHo chúng tôi..........
- Còn tôi là.......
Cả đám cứ thi nhau kêu đồ ăn một cách khí thế vô cùng. Nhưng họ đâu biết rằng bầu trời bên ngoài mây xám đang giăng phủ...
Thức ăn được đem ra chật cả bàn. Nào là gà quay, nào là gan ngỗng,.......cả đống thức ăn đủ màu sắc kích thức vị giác của mọi người. Tám người, mười sáu con mắt dán chặt vào đó và chuẩn bị.......thủ tiêu nó đi. Nhưng....ông trời dường như còn muốn trêu chọc họ hay sao mà......
- KHÁCH SẠN CÁC NGƯỜI LÀM ĂN CÁI KIỂU GÌ VẬY HẢ? CÓ MỘT ĐỨA CON NÍT MÀ CŨNG TRÔNG KO XONG?
Tiếng hét vang dội làm thu hút ánh mắt của tất cả mọi người và trong đó cũng có mí anh chị nhà ta ( chùm nhiều chuyện muh ). Cả đám đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác
- Người ta thường nói " trời đánh còn tránh bữa ăn " vậy mà....
Mike mặt mày như bánh bao chiều nói với giọng ỉu xìu. Bụng cả đám đang mạnh bạo " biểu tình " vậy mà......thức ăn ngon dưng tới miệng mà ko tài nào ăn được. Đúng là trêu ngươi mà!
Tám người ngừng dao nỉa để " xem xét sự tình ". Một người đàn ông người Nhật tuổi cũng ngoài năm mươi mặt mày hầm hầm đứng quát cô nhân viên trong khách sạn
- Tôi đã nói tôi bạn đi họp ko có thời gian chăm sóc con gái tôi. Các người đã mạnh miệng nói là sẽ trông nom nó dùm tôi. Vậy giờ nó ở đâu hả?
- Tôi.....tôi......thật..xin lỗi ngài - cô nhân viên chỉ biết đứng nói có một câu xin lỗi mà thôi.
- Tôi ko cần biết! Tôi đã giao con gái tôi cho các người giữ hộ vậy mà các người để con bé đi mất. Đó là lỗi của khách sạn các người. Bằng mọi giá phải tìm ra nó cho tôi. Nếu ko.....đứng trách tôi làm lớn chuyện này ra! - ông ta tức tối quát mà ko biết rằng những lời ông nói nảy giờ cô nhân viên chẳng hiểu gì cả ( người ta chỉ biết cóa tiếng Anh thui muh )
- Nè! Ông ta nói cái gì vậy? - cô nhân viên liếc mắt nhìn mấy người bạn mình thầm hỏi
Từ xa, ông giám đốc ba giò bốn cẳng chạy thục mạng đến. Ông ta thở hổn hển nói. Nhưng ko phải bằng tiếng Nhật mà là tiếng Anh( hixhixhix đúng là ông nói gà ông nói vịt mà )
- Chúng tôi thành.....thành thât xin lỗi ông. Nhưng....tôi nghĩ chuyện này nếu đổ lỗi cho nhân viên chúng tôi ko thì hình như ko công bằng cho lắm!
- Ông ta đang nói cái gì thế? - ông khách người Nhật bực mình hỏi
- Nhân viên chúng tôi cũng ko muốn có chuyện này xảy ra đâu! Còn về cô bé! Chúng tôi thật ko nghĩ cô bé trốn đi ra ngoài - ông GĐ vẫn nói thiên thu bất tận mà ko biết ông khách người Nhật chẳng hiểu gì cả
- TRỜI ƠI! CÓ AI CÓ THỂ PHIÊN DỊCH DÙM TÔI KO? CHẲNG LẼ NGUYÊN CÁI KHÁCH SẠN NÀY KO MỘT AI BIẾT TIẾNG NHẬT HAY SAO?
Ông ta điên tiết lên quát. Một phần vì mất con đã làm máu ông ta dồn lên tim rồi. Bây giờ lại thêm bất đồng ngôn ngữ nữa hỏi ko phát khùng lên mới lạ
Còn mấy anh chị nhà ta ngồi đó ôm bụng cười ngặt nghẽo. Họ cười đến chảy nước mắt, đau cả bụng mà cũng ko nín nổi
- hahaha...hixhixhixhix trời ơi...hixhixhix mắc cười quá chịu ko nổi - Matt vừa ôm bụng cười vừa dùng tay đập đập bàn
- Hí hí hí hí.....đúng là lần này....hixhixhix...ông GĐ của chúng ta phải đau đầu đây.....hahahaha. Đúng là chuyện vui về ngôn ngữ thứ hai trong ngày mà - Danson cũng ôm bụng cười ha hả nhìn Mike
- Các anh nín đi có được ko? Người ta mất con đã buồn lắm rồi còn gặp các anh nữa........- Joe nhăn mặt nhìn Matt nói - Hí hí hí tại anh mắc quá.....nhịn ko được mà...hahahaha
- Các anh mau coi để giúp người ta đi! Nếu ko danh dự của khách sạn sẽ tan thành mây khói đó - Ariel lên tiếng dọa
Nhưng quả thật, lời hù dọa này có công hiệu ghê gớm. Chưa đầy ba giây, các anh chàng " siêu quậy" nhà ta đã trở lại vẻ nghiêm chỉnh. Họ nhìn nhau rồi nói:
- Nếu lần này ko phải vì khách sạn thì còn lâu mới nhún mũi vào mấy cái vụ phiền toái này! - Matt nói
- Đi thôi! - Danson nói rồi đi thẳng đến chỗ ông khách người Nhật
Xem ra, màn hay đang chờ đợi các anh chị đang từ từ đến gần rồi đấy!!
Không khí trong phòng ăn bây giờ nóng hừng hực như lo luyện đơn của Thái Thượng lão quân. Mọi người đều sút mồ hôi hạn thì.......
- Ông yên tâm đi! KHách sạn chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này!
Danson từ từ đi lại nói với ông khách bằng một thái độ hết sức tự tin. Tất cả những người ngồi trong phòng ăn đều trố mắt nhìn anh. Ông giám đốc nhìn Danson với đôi mắt lấp lánh. Danson đứng trước mặt ông khách người Nhật cao giọng nói:
- Ông hãy cho chúng tôi hai mươi bốn tiếng. Nhất định chúng tôi sẽ tìm được con gái của ông cho ông. ( đang noái bằng tiếng Nhật hẳn hoi nhá)
- Còn nếu ko tìm được thì sao? - ông khách tỏ vẻ ko tin nhướng mắt hỏi
- Nếu ko tìm được thì tùy ông quyết định. Muốn báo cảnh sát hay muốn kiện khách sạn chúng tôi, tôi đều ko có ý kiến - anh tiếp tục đều đều giọng nói
Ông khách thật sự lúng túng trước thái độ quá tự tin và chắc chắn của Danson. Ông ta nhìn anh từ đầu đến chân xem chừng như đoán tuổi tác của anh. Một chàng trai chừng hai mươi mấy tuổi,mặt búng ra sữa như anh lại dám lấy danh dự của cả khách sạn ra mà đánh cuộc trong trò chơi này. Quả là có bản lãnh vô cùng. Nhưng...điều ông ta thắc mắc nhất là.......
- ANh là ai mà dám khẳng định như thế?
- Lấy tư cách là chủ nhân của khách sạn mà hứa với ông. Như thế đã được chưa?
Matt từ đâu đến đáp thay cho Danson.Và đi theo anh là một đội quân hùng hậu, tập hợp toàn những tay lắm mưu nhiều kế ( hem nói chắc mí bạn cũng biết ai òi).
Trước uy thế của các anh, ông khách người Nhật khó tính kia có phần dịu giọng và bình tĩnh lại một chút. Ông ta nhìn Danson bằng một đôi mắt thách thức nói:
- Được! Tôi cho các ngươi hai mươi bốn tiếng. Nếu sau hai mươi bốn tiếng mà ko tìm ra con gái tôi thì........khách sạn các người chuẩn bị ra hầu tòa đi!
- Cám ơn ngài!
Danson mỉm cười nói. Rồi quay sang ông giám đốc bảo:
- Hãy mang sơ đồ của khách sạn đến đây ngay!
Ông giám đốc lại ba chân bốn cẳng chạy đi mà hem dám hó hé tiếng nào. Còn Nana và ba cô nàng kia nảy giờ đang há hốc mồm ra nhìn Danson bằng đôi mắt ngưỡng mộ. Nana bay lại ôm anh nói:
- Wow! Ông xã của em giỏi thiệt nha! Em thật sự tự hào về anh!!!
Nana nói mà ánh mắt vẫn ko dấu nổi sự ngưỡng mộ ông xã của mình. Nhưng......ko phải chí có mình Nana ko đâu. Mà hình như tất cả các cô gái có mặt ở đây đều nhìn Danson bằng ánh mắt lấp lánh như sao trời. Các cô nàng thay phiên nhau suýt xoa:
- Ở đâu mà có người vừa đẹp trai vừa tài giỏi vậy nè trời? - Còn là một " thiếu gia " chính hiệu nữa kìa! - một cô nói với giọng sùng bái - nếu anh ta mà chấm trúng tôi. Tôi sẳn sàng đá đít thằng bồ của tôi mà đi theo anh ta đó!
- Thôi đi bà! Tỉnh dùm tôi đi! Ko thấy người ta đã có một cô vợ xinh như tiên rồi hay sao? Bà còn khuya mới lọt vào mắt xanh của hoàng tử á! - cô bạn kia gõ cái cốc vào đầu nhỏ bạn mình nói
Cuộc nói chuyện của các cô nàng đều lọt vào tai của Danson và mấy người kia. Nhưng anh chỉ cười mà ko nói gì cả. Nana cũng chẳng tỏ thái độ ghen tức. Vì cô biết, trong lòng của anh chỉ có mình cô mà thôi. Nên ghen làm gì ệt! Nhất là "lời nói gió thoảng" mà.
Matt nghiêm giọng nhìn mọi người nói:
- Thôi! Đừng tào lao nữa! Mau bắt tay vào công việc thôi. CHúng ta chỉ có 24 tiếng thôi đó!
Vậy mà cả đám bắt đầu chụm đầu lại bàn thảo kế hoạch " tìm trẻ lạc". Mà người bày mưu lược ko ai khác đó chính là....Joseph, một thiên tài với IQ200. Được xem là đầu não của cả bọn. ANh chàng bắt đầu nói thao thao bất tuyệt dáng cứ y như một nhà " chỉ huy" thứ thiệt.
- Khách sạn có hơn 20 tầng.Khoảng một ngàn phòng nếu đi tìm từng chổ thì ko có thời gian. Với lại dù có thời gian chúng ta cũng ko có sức!
- Nhảm nhí! AI mà chẳng biết chuyện đó - nguyên đám đồng thanh nói ( trừ Ariel ) làm Joseph quê quá xá.
Anh khẽ lườm mọi người rồi nói tiếp
- Biết thì tốt.Vì vậy mà chúng ta phải chia thành sáu ngã chính để tìm. Trong sơ đồ cho thấy, phòng cô bé ở nằm ở tầng thứ sáu. Do mỗi tầng đều có gắn ít nhất là bốn camera. Nên, MAtt và Joe sẽ đến phòng máy để xem lại đoạn băng ghi hình. Có lẽ cô bé rời khỏi phòng sau khi ba mình đi ko lâu nên chắc là lúc 6h45. Còn Danson và Nana sẽ đến những nơi như công viên hay khu vui chơi gì đó để tìm. Vì con nít thì rất thích mấy nơi đó. Theo như tôi biết thì gần đây nhất có một công viên giải trí. Hai người hãy đến đó đi! Tôi và Ariel sẽ đến khu chợ đêm để để tìm. Hy vọng là tìm ra cô bé!
- Vậy còn tao và Rannie thì sao? - Mike hỏi
- Công việc của hai người là ở lại khách sạn mà thu thập tim tức. Thử hỏi xem có ai trông thấy ko. Hông chừng lại có manh mối đó.- Joseph nói
- UHm - cả hai cùng gật đầu
- Di động của mọi người phải được mở 24/24 nhá! Có tin tức gì thì phải gọi điện báo ngay, Ok? Bây giờ thì bắt đầu thôi!
Nói xong, mọi người giải tán đi thi hành nhiệm vụ được giao. Cả đám tìm kiếm khắp nơi như mấy người điên. Lòng ai nấy đều nóng như lửa đốt. Hai mươi bốn tiếng, họ chỉ có hai mươi bốn tiếng thôi. Liệu có kịp ko hả?
Joseph và Ariel đến khu chợ trời để tìm. Nhưng hum nay là một ngày đặc biệt nên ở đây rất đông người. Cả hai vừa đi vừa ngó tứ bề. Hễ gặp ai anh và Ariel cũng níu lại để hỏi. Trông cả hai mồ hôi đầm đìa vừa cạy tán loạng trong khu chợ với điệu bộ hớt ha hớt hải trông như hai người điên. Và thật họ cũng gần như muốn phát điên lên đây.Vì tìm mãi mà chẳng co chut manh mối nào cả. Hỏi ko bực mới lạ?
Ông trời dường như muốn trêu ngươi hai người hay sao mà khiến khu chợ mỗi lúc mỗi đông khách. Người chen lấn, người xô đẩy nhau. Xung quanh toàn người với người.Nội hít hơi người ko cũng đủ choáng rồi! Bỗng.............
- Joseph......... Joseph....anh ở đâu vậy hả?
Ariel bị chen lấn,xô đẩy nên đã vuột ra khỏi tay Joseph. Quanh cô giờ đây toàn là người xa lạ. CÔ tìm quanh quất mà chẳng thấy Joseph đâu. Mặt Ariel bắt đầu chuyển sang màu tái xanh. Trống ngực của cô cũng đập nhanh hơn
- Trời ơi! Chỗ này là chỗ nào vậy nè? - Ariel thầm nói - Joe anh ở đâu vậy hả??????? Ariel kêu lớn tên anh. NHưng........dường như mọi sự cố gắng của cô đều vô ích. Nơi này quá ồn ào. CHo dù cô có la khản cả cổ cũng chẳng ăn nhập vào đâu.
Mắt Ariel giờ đây đã hiện lên nét hoang mang, sợ hãi. Cô có cảm giác như mình là một con cá nhỏ đang bơi giữa một đại dương mênh mông đầy hiễm nguy. Chỉ nghĩ đến đó thôi, Ariel đã thoáng rùng mình rồi.....
Chợt, trong đầu Ariel như lóe lên một tia sáng. Cô mau mau móc điện thoại ra bấm gọi cho Joseph. Nhưng............chiếc dế yêu của cô như đang trêu cô hay sao mà nó lại hết pin ngay lúc cấp bách như thế này. Mọi hy vọng vừa mới lóe lên bây giờ lại vụt tắt thành đống tro tàn.
- Ko được! Cứ thế này thì ko ổn chút nào rồi. Chắc Joseph lo lắng lắm. Có khi anh ấy đang phát hoảng lên đây. Mình phải chủ động đi tìm mới được,đứng mãi chỗ này cũng bằng thừa.
Nghĩ là làm, Ariel vừa đi vừa ngó dáo dát tìm Joseph. Cứ hễ gặp người nào hao hao giống anh,Ariel đều mừng rỡ chạy đến hỏi. Nhưng đáp lại cho cô là một sự nhằm lẫn đáng buồn. Còn ko là những cái nhìn đầy thông cảm. Đối với Ariel,cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi và chơi vơi như lúc này. Ở nhà, mọi thứ đều có người lo cho cô. Đến khi ra ngoài thì có Joseph đi cùng cô, bảo vệ cho. Nên Ariel chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình phải lâm vào hoàng cảnh giở khóc giở cười này.
Phía trước, phía trước hình như là...........là Joseph thì phải. Mắt Ariel lại cháy lên tia hy vọng. Ko nghĩ ngợi nhiều, Ariel chạy nhanh đến trước,chụp lấy cánh tay người con trai ấy và.......
- Joseph!!!!!!!!!!!!!!!!
Người con trai bất ngờ bị Ariel chụp tay cũng kinh ngạc ko kém. Anh ta nhìn Ariel trân trân ko biết nói sao thì đã nghe Ariel tiếp.....
- Joseph!!! Em sợ quá!!!Nảy giờ em tìm anh khắp nơi!
Nói đoạn, Ariel ôm chấm lấy người con trai mà bị cô gọi là Joe. Mà Ariel ko hay rằng mình đã.......Chàng trai kia hết đi từ ngạc nhiên này lại đến ngạc nhiên khác. Nhưng vì là một người thông minh nên anh có thể hiểu được việc gì đã xảy ra cho cô gái bé nhỏ đang ôm chầm lấy anh đây. Trong vòng tay, anh có thể cảm nhận thân thể bé nhỏ ấy đang run lên bần bật vì sợ.
Đám bạn đi cùng anh chàng " Joseph " ấy trố mắt ra nhìn. Cả đám đứng như trời trồng,mãi một lúc mới có thằng lên tiếng hỏi:
- Vanness mày quen cô gái này à?
Giọng anh chàng người Pháp hỏi làm Ariel giật mình. Cô hoảng hồn ngẩn phắt lên nhìn. Trời ơi......thì ra nảy giờ cô đang ôm lấy một người con trai xa lạ mà cô cứ ngỡ là Joe. Vì ban nãy do quá mừng nên cô kô còn tâm trí nào mà nhìn mặt.Bây giờ....cô chỉ muốn chết đi cho xong. Mất mặt quá trời! Ariel ước gì mặt đất giờ có một cái lỗ nhất định cô sẽ chui xuống đó ngay lập tức mà ko cần suy nghĩ.
- Sorry! Tui.......tui ko cố ý đâu...tui...chỉ nhìn nhầm anh với bạn tui thôi. Xin anh đừng hiểu lầm
Ariel cuống quýt cuối đầu xin lỗi bằng một tràng tiếng Pháp. Vì cô cứ nghĩ anh chàng đứng đối diện cô là người Pháp. NHìn khuôn mặt đỏ như trái cà chua và vẻ lúng túng cộng thêm lời thanh minh vụng về của Ariel làm Vanness ko nhịn được cười. Anh nhìn cô nói vui vẻ:
- Ko sao đâu! Tôi cũng là người Hoa như cô thôi. Tôi cũng ko để tâm chuyện lúc nảy đâu. Đừng lo!
Ariel thật sự bất ngờ. Ko ngờ giữa nơi đất khách này mà lại gặp đồng hương thì còn gì bằng. Cô vui vẻ nói mà quên mất chuyện ban nảy
- Thật sao? May quá ở đây mà gặp đồng hương!!!! hihihihi
- Hình như cô bị lạc phải ko?
Vanness nhìn cô hỏi. Nhắc đến chuyện này, Ariel lại buồn. Cô đang rất mong sự có mặt của Joseph đây. Ko biết anh ấy giờ này ra sao nữa.
Tinh ý, Vanness đề nghị nhưng mắt vẫn ko rời khỏi khuôn mặt khả ái của Ariel:
- Tôi có thể giúp gì cho cô ko? - Tôi........tôi có thể mượn điện thoại của anh được ko? - Ariel e dè hỏi
- Đương nhiên là được rồi!
Nói rồi, anh nhanh chóng móc điện thoại đưa cho Ariel mượn. Cô nàng mừng húm như bắt được vàng. Ariel vội vã bấm ngay số của Joseph..
Lại nói về Joseph khi hay bị lạc mất Ariel. Anh thiếu điều muốn phát điên lên. TRong lòng anh nóng như lửa đốt. Joseph thầm cầu trời khẩn phật cho Ariel được bình an vô sự. Suốt cả tiếng đồng hồ, anh chạy ngược chạy xui đi tìm cô. Chưa bao giờ Joseph cảm thấy bất lực nư vậy......anh gục đầu xuống hỏi:
- Ariel ơi! Em đang ở đâu hãy cho anh biết đi! Em đừng xảy ra chuyện gì nhé!
Đang lúc tuyệt vọng nhất thì chuông điện thoại anh chợt reng lên. Joseph thấy một số rất lạ làm anh phân vân nhưng cuối cùng Joseph cũng bắt máy lên nhưng nói với giọng ko được vui cho lắm mà pha chút bực bội
- Alo!
- Joseph là em đây!
Nhận ra bên đầu dây kia là Ariel,Joseph mừng húm. Anh quýnh quáng hỏi:
- Nảy giờ em đii đâu vậy? Em có biết anh lo cho em cỡ nào ko? Giờ em đang ở đâu?
- Em ổn rồi. Giờ em đang ở quãng trường Tự do gần bồn phun nước đó. ANh tới ngay nhé!
- Em ở yên đó ko được đi đâu, anh tới liền
Nói xong, Joseph cúp máy, ba chân bốn cẳng chạy về phía quãng trường mà lòng nóng ruột muốn chết. Anh muốn thấy mặt Ariel ngay lập tức. Xem cô thật sự bình an thì anh mới an tâm
Jospeh đến nơi thì thấy Ariel đang đừng ngóng lên ngóng xuống.Chắc có lã cô nàng đang chờ anh đây. Vừa nhác thấy bóng của Joseph,Ariel đã ba giò bốn cẳng bay lại ôm chầm lấy anh. Ôm thấy chặt, chặt đến nổi cả hai đều có thể nghe thấy nhịp tim của nhau. Những giọt nước mắt của Ariel cũng bắt đầu rơi trên đôi gò má hồng hồng của cô. Giọt nước mắt nóng bỏng của tình yêu, của sự sum họp, rơi xuống làm ướt bả vai của Joseph. Hành động tự phát của Ariel làm Joseph bất ngờ vô cùng. Vì hình như chưa bao giờ cô chủ động ôm anh chặt như thế, nhất là ở chỗ đông người như vậy. Phải nói đây chẳng giống bản tính của Ariel thường ngày tí nào. Nhưng joseph lại thấy hạnh phúc vô cùng.
- Ariel Mọi người đang nhìn hai chúng ta kìa!
Joseph thì thầm bên tai Ariel, làm cô giật mình buông anh ra. Cô rảo mắt nhìn xung quanh. Quả thật, hàng chục cặp mắt đang đổ dồn về phía hai " nhân vật " chính đây. Nhưng điều làm Ariel ngượng ngùng hơn đó chính là ánh mắt đăm đăm của Vanness đang nhìn cô. Trong cái nhìn đó làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Nó như dò hỏi và nửa như soi mói. Ariel lập tức lảng nhanh cái ánh mắt đó. Để chữa thẹn, Ariel nắm tay Joseph đến chổ Vanness vui vẻ nói:
- Joseph! Đây là người đã giúp em đấy! Cũng may là anh ấy cho em mượn điện thoại gọi cho anh. Nếu ko em cũng chẳng biết phải làm sao nứa
- Tôi là Joseph.Cám ơn anh đã giúp Ariel! Cô ấy lúc nào cũng hậu đậu như vậy đấy. Chắc cô ấy đã mang lại phiền phức cho anh rồi phải ko?
Joseph cười cười bắt tay Vanness. Nhưng trong cái mắt tay ấy cũng ngầm ý bảo " cô ấy đã là hoa cố chủ rồi " và cũng muốn thăm dò chàng trai đối diện mình. Chẳng hiểu sao, vừa mới gặp mặt nhau, Joseph lại ko có thiện cảm với Vanness. Nhất khi anh bắt gặp cái nhìn bất thường của Van đối với Ariel.
Vanness cũng có vừa gì đâu. Anh chàng cũng tự tin đưa tay ra bắt lấy tay Joe. Anh siết tay Joe thật chặt như muốn thách thức.
- Tôi Là Vanness! Chuyện làm phiền thì ko có đâu vì Ariel rất đáng yêu. Mà giúp phụ nữ là nghĩa vụ cánh mày râu như chúng ta đây cần làm có đúng ko?
Nói rồi, cả anh và Joseph nhìn nhau cười với vẻ thách thức lẫn nhau. Cái xiết tay mỗi lúc mỗi mạnh hơn. Bốn mắt kinh nhau gần như xẹt lửa. Vanness quả là cũng chẳng ưa gì Joseph. Chẳng hiểu sao anh lại ghét cái bản