Số lần đọc/download: 2224 / 13
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:33 +0700
Chương 24: Hàng MI Dày Mượt Mấy Ngàn Năm
T
ô Do Liên vịn vào tay Tiểu Li, thong thả bước dọc hành lang rộng rãi, xuyên qua lớp lớp màn trướng, băng qua những cột đỡ chạm đầy tinh tú nhật nguyệt để đến một đại sảnh huy hoàng.
Trong ánh lam lập lòe, cô trông thấy Thạch Tinh Ngự. Y đang đứng giữa sảnh, dưới vòm trần vươn cao, mái tóc xanh lam bay lượn sau lưng, nhuộm sáng rờn rợn lên khuôn mặt như ngọc của y. Với thái độ vô cùng chăm chú, y duỗi một ngón tay, điểm khẽ vào hu không. Một vũng nước biển xoáy tít hiện ra trước mặt y. Nước biến màu lam thẫm xoay vù vù cùng tiếng sóng và gió ầm ào, nhưng dù xoay nhanh và mạnh thế nào thì vẫn không hề tràn hay bắn văng ra ngoài một giọt, y như bị một bức tường quây vô hình khoảnh kín.
Chính giữa xoáy ốc to tướng là một cây san hô cao đến bảy trượng, cành lá linh động rậm rạp vươn ra, toát lên ánh sáng dìu dịu như ngọc. Ngay cạnh đó là Ngọc Đỉnh Xích Tiến long, đang nhăn nhó nằm phục dưới đất, liên tục khạc lửa để đốt phần gốc của cây san hô. Khói dày quánh bốc lên, nhưng bị xoáy ốc chặn nên không khuếch tán đi được, càng lúc càng tích đầy trên mặt đất, bọc kín cả mình Ngọc Định xích.
Con rồng vừa ho sù sụ vừa ai oán:
- Long hoàng ơi, để điểm trang cho dung nhan của Cửu công chúa, Ngọc Đỉnh Xích trung thành sắp phải khạc đến hết cả máu trong tim ra rồi đây!
Thạch Tinh Ngự không buồn để ý, chỉ chăm chú vào đầu ngón tay của mình. Y nhẹ nhàng nắm bàn tay lại.
Chân hoả đột ngột phụt mạnh, thoát khỏi tầm kiểm soát của Ngọc Đỉnh Xích, bùng một tiếng, nô ra thành một bánh xe khổng lồ, làm Ngọc Đỉnh Xích sợ hãi kêu ré lên, nhảy dựng dậy tới mười mấy trượng, húc cả vào vòm điện.
Đại điện rung chuyển. Có tiếng nứt khe khẽ vẳng xuống, tựa hồ một vật gì đó đang gãy rời ra.
Xoáy ốc bị thôi thúc, bèn quay tít mù, phát ra những tiếng rin rít trong lúc bị ngọn lửa nung nóng, rồi mau chóng bốc hơi và khô cạn. Cây san hô cao bảy trượng lắc lư một hồi, cành lá rít lên đau đớn vì bị nước biến giằng xé. Một đốm màu xám xịt từ trong rễ cây mau chóng xuyên lên, vươn ra như dây leo, chỉ tích tắc đã bao trùm cả cành cây. Thoáng chốc, cây san hô bảy màu lung linh, đẹp đẽ tuyệt trần ấy đã bị tước hết sức sống và màu sắc, hoá thành một bộ xương trắng hếu, khô héo đứng giữa đại sảnh. Duy chỉ còn một giọt sương trong vắt toả sáng mờ, rớt xuống từ cành cao nhất của bộ xương san hô, ngưng lại nơi đầu ngón tay Thạch Tinh Ngự.
Y chăm chú nhìn hạt sương, cười rạng rỡ:
- Nàng thức rồi à?
Câu này là nói với Tô Do Liên, lúc ấy đang đứng bên kia tấm màn. Thấy Thạch Tinh Ngự đã nhận ra sự có mặt của mình, Tô Do Liên không nấp nom làm gì nữa, bèn hít sâu một hơi rồi tiến ra giữa đại sảnh. Thạch Tinh Ngự giang rộng tay đón cô, màu xanh lam từ vòng tay y trào ra, vỗ nhẹ vào người Tô Do Liên như sóng biển ấm áp, khiến trái tim chìm trong cảm giác dịu ngọt êm đềm. Tô Do Liên tưởng như mình đang được tắm trong gió xuân, cầm lòng không đậu, liền rào chân tiến vế phía Thạch Tinh Ngự.
Đột nhiên cô rùng mình, một câu tiên tri xa xưa bỗng hiện lên trong tâm trí: Khi đến gân với sự hoàn mỹ, thì ngươi phải cẩn thận. Tuyết sẽ tan chảy, nên trái tim của ngươi mà gặp hoàn mỹ là sẽ vỡ tan. Khác nào người ta cứ muến một chiếc chén lưu ly trong $uốt, cố gắng mài nó cho thật móng, nhưng mỏng đến trong suối thì ắt có một ngày, nó sẽ vỡ vụn ra. Trái tim ngươi cũng thế.
Tô Do Liên khựng lại, không dám tới gần Thạch Tinh Ngự nữa. Cô đứng trước mặt y, cách một tầm tay, tò mò nhìn đốm sáng trên đầu ngón tay y:
- Cái gì thế?
Thạch Tinh Ngự mỉm cười:
- Đây là linh hồn của san hô - Y buông tay, hạt sương trong vắt vẫn không rơi xuống, mà cứ nối lơ lửng giữa không trung, vẽ ra những đường cong đẹp đẽ theo hướng ngón tay điều khiển của y - Nàng hôn mê mất bảy ngày bày đêm. Trong thời gian ấy. ta đã chữa trị được phần lớn những vết thương trên người nàng, chỉ trừ chỗ này.
Giọt sương trên đầu ngón tay y dần dần ngừng chuyển động, rọi ra một tia sáng lượn xuống cằm Tô Do Liên. Cô vô thức ngẩng đầu lên theo động tác của y. Đây là một vết thương dài, từ cằm lan xuống cổ, rạch mãi đến tận ngực, vết thương đỏ hồng, trông có vẻ đã kín miệng từ lâu, chỉ để lại sẹo lờ mờ, nhưng hiện lên rất rõ rệt trên nền da trắng. Ánh mắt Thạch Tinh Ngự đẩy thương xót:
- Vết thương này là do ta gây ra lúc hoá rồng, rất khó hết sẹo, khắp thiên hạ chỉ có san hô pha lê đen ngàn năm là xoá được dấu tích. Ta phải sai Huyên Thiên Bá xuống tận Long Hoả cốc dưới đáy Đông Hài tìm san hô về, rồi nung trong lửa bảy ngày đêm mới luyện ra được hạt Long Hoả huyền tính này đấy.
Tô Do Liên gật đầu. Cô nhớ ra rồi, vết thương này quả đúng là do Thạch Tinh Ngự gây ra. Lúc ấy, giữa những bụi sao dày đặc, y hoá thân thành rồng, dùng đôi vuốt hung dữ xé nát da thịt cô, truy hỏi nơi ở của Cửu Linh. Cảm giác đau đớn trối lên bể mặt kí ức, khiến Tô Do Liên không nén được run rấy. Nhưng không hiểu vì sao, lòng cô không hề thù hận. Bên tai cô, giọng Thạch Tinh Ngự cất lên vô cùng êm ái, như gió đêm thoảng qua:
- Nhắm mắt lại nào!
Tô Do Liên ngoan ngoãn nhắm mắt. Có làn hơi man mát thấm vào tận tâm phế cô, theo ngón tay thon dài của Thạch Tinh Ngự nhẹ nhàng lướt qua làn da cô. Từ cằm, xuống cổ, xuống ngực. Tô Do Liên run rẩy cả người, cảm giác dịu dàng và chan chứa yêu thương thấn vào tận xương tuỷ cô, hệt như gió mát lúc nửa đêm bay bổng qua cơn mộng của thời thiếu nữ. Tô Do Liên mỡ bừng mắt, thì bắt gặp nụ cười ấm áp như biến cả của Thạch Tinh Ngự.
Y nhẹ nhàng nắm tay cô, dắt cô đi đến một góc ở đại sánh:
- Lại đây với ta, có thứ này ta muốn tặng nàng.
Tô Do Liên không nói một lời, lẳng lặng đi theo y. Lúc này linh hồn cô như đã rời bỏ thể xác, không thể nào nhớ dược điều gì, không thể nào kháng cự được điều gì nữa.
Sau lưng hai người, Ngọc Đỉnh Xích tủi thân lồm cồm bò dậy, trỏ bộ xương san hô khô héo:
- Long hoàng vĩ đại, xử lý cái này ra sao đây?
Thạch Tinh Ngự phẩy nhẹ tay, không hề quay đầu nhìn lại một lần.
Sau khi mất đi linh khí, san hô pha lê giống hệt một loài thảo dược đã bị vắt kiệt dịch thuốc, chỉ còn là rác rưởi vô dụng, đương nhiên không đáng để bất kì ai ngoái nhìn nữa. Không hiểu vì sao, trái tim Tô Do Liên lại ón lạnh như bị kim châm, khiến cô choàng tỉnh khói giấc mộng êm đềm. Cô ngoái nhìn bộ xương trắng hếu. Đấy là một bảo vật tiên thiên đã sống ngàn năm ở nơi đáy bể yên ả, là một vật quý của thế gian đã từng đâm cành trổ nhánh, đẹp tuyệt vời, vậy mà lại bị nặn sạch tinh hoa, rồi bị phũ phàng vứt bỏ.
Nhưng Tô Do Liên không nói năng gì, vẫn ngoan ngoãn đi theo Thạch Tinh Ngụ đến một góc trong đại sảnh.
“Rầm” một tiếng, khói bụi bùng lên, thì ra Ngọc Đỉnh Xích định lôi san hô đi, nhưng bất cần dùng sức quá mạnh, khiến bộ xương cao đến bảy trượng đó võ làm nhiều khúc, đổ sập xuống làm khói bụi mịt mù. Ngọc Đỉnh Xích nằm ẹp xuống giữa đám bụi dày, ngoáy đuôi sẽ sẹ, tựa hồ muốn cầu xin Long hoàng tha thứ cho lỗi lầm của mình.
Thạch Tinh Ngự ngoái lại liếc nó, lạnh lùng bảo:
- Lui ra đi!
Ngọc Đỉnh Xích như được đại xá, bèn chạy biến đi mất tăm.
Câu nói “Lui ra đi” nhạt nhẽo ấy lại khiến cơn đau nhói trong tim Tô Do Liên càng thêm dữ dội.
Màn trướng tự động rẽ ra, như bị một bàn tay vô hình gạt sang, phô bày một bàn trang điểm rất lớn góc đại sảnh. Thạch Tinh Ngự nhẹ nhàng hỏi:
- Thích không? Đây là thứ mà một trăm năm trước nàng rất yêu thích.
Tô Do Liên lướt ánh mắt ngạc nhiên qua bàn trang điểm. Khung gương khổng lồ chạm đầy dây leo và hoa lá, mặt gương hình lục lăng hắt ra những tia mờ ảo, chiếu rọi vào tận đáy linh hồn người ta. Sau một trăm năm, chiếc gương đã cũ đi nhiều, nhưng thời gian hoàn toàn không làm phai nhạt đường nét tinh xảo và phong cách xa hoa của nó, mà lại càng nhấn mạnh vẻ ung dung thong thả nhờ tích tụ tháng năm.
Tuy nhiên, vẻ ung dung ấy sao mà xa lạ.
Tô Do Liên đứng trước gương, không hiểu vì sao chẳng thấy le lói chút cảm giác hạnh phúc nào. Cô chỉ thấy trái tim mình run lẩy bẩy tựa chiếc lá yếu ớt trên một dây leo, đans kiệt sức dần trong dòng sáng chảy ra từ chiếc gương, tưởng đâu có thể rụng xuống bất cứ lúc nào. Lòng cô trỗi lên một tia nghi hoặc.
Linh hồn của Cửu Linh, thật sự ký thác trong thân thể cô sao? Vì sao cô hoàn toàn không cảm nhận được dấu vết của nó? Vì sao khi trông thấy Tiểu Li, trông thấy bàn trang điểm, trông thấy tất cả mọi thứ mà Thạch Tinh Ngự khổ công chuẩn bị, không một hồi ức nào được khuấy động, chỉ có nỗi chua chát lờ đờ nối trong đáy tim? Tô Do Liên nghe sâu trong lòng một tiếng thở dài buồn bã, cô chậm chạp ngẩng đầu lên.
Và trông thấy minh trong gương.
Đó là một nàng công chúa bận trang phục lộng lẫy. Những lớp lụa là mòng như tơ nhẹ như mấy chảy trên tấm thân mảnh mai của cô, mỗi lớp đều được may bằng những đường kim mũi chỉ vô cùng tỉ mỉ, lại thêu chi chít sao bạc, nhõng ngôi sao liên tục nhấp nháy biến ảo theo cử động của cô, khiến dáng vẻ cô càng thêm cao quý diễm lệ.
Đây không còn là tuyết yêu bé nhỏ cô độc đứng khóc ròng trên đồng tuyết hoang vu, mà là một công chúa sinh trưởng ở nơi phú quý, vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ một chiều mùa hạ, lười biếc khoác lên mình bộ xiêm áo lộng lẫy.
Tô Do Liên kinh ngạc ngắm bản thân, nhẹ nhàng xoay nghiêng mặt và không dám tin vào sự thay đổi của mình. Vết sẹo mờ dưới cằm đã biến mất hoàn toàn, để lại làn da trắng mịn không một tì vết.
Thạch Tinh Ngự nhẹ nhàng ôm lấy vai cô từ đằng sau, chăm chú nhìn người con gái trong gương, mắt ngập tràn nhu tình. Vậy mà, Tô Do Liên bỗng có cảm giác ánh mắt ấy hoàn toàn không hướng về cô, mà qua hào quang hư ảo của tấm gương, Thạch Tinh Ngự đang nhìn mãi đến một nơi nào đó xa xôi lắm. Nhu tình của y cũng vi thế mà nhuốm phần lạnh lẽo, khiến Tô Do Liên ngập tràn hoang mang.
Đúng lúc đó, cô nghe tiếng y thở dài khe khẽ:
- Linh nhi, một thân xác dù đẹp đẽ đến đâu. Cũng không đủ xứng với linh hồn của nàng.
Tô Do Liên sửng sốt ngẩng đầu. Thân xác? Linh hồn? Cô không hiểu y đang nói gì nữa.
- Linh nhi! - Thạch Tinh Ngự vẫn nhìn chằm chằm vào gương, những ngón tay lành lạnh lướt qua mặt Tô Do Liên, giọng y êm ái mà cương quyết, chứa đựng một sức mạnh không cho phép ai nghi ngờ - Ta nhất định phải giúp nàng khôi phục được dung nhan xưa kia.
- Khôi phục? - Tô Do Liên lạnh toát cả người, máy móc hỏi - Làm… làm sao khôi phục được?
Thạch Tinh Ngự nói:
- Trên bầu trời bắc cực thi thoảng hiện ra một loại hào quang bảy sắc, biến hoá liên tực, vô cùng xinh đẹp. Thế nhân đều không biết nguồn gốc của nó. Thực ra, hào quang này sinh ra từ sự gặp gõ của ánh nắng và hơi đất, lại được chân hoá nung nóng, dùng nó là có thể nặn ra được một thân thể mới cho nàng - Y cúi xuống, trìu mến vén một lợn tóc xoã lên vành tai cô, dịu dàng nói - Việc ấy không khó, chỉ hiềm nguyên thần hiện tại của nàng quá hư nhược, yếu ớt đến nỗi ta cũng không thể nào cảm nhận được, càng không thể cách nào tách nàng ra khỏi cái thân thể ăn nhờ ở đậu này, nên đành phải chò đợi ít lâu…
Tô Do Liên ngắt lời:
- Ý chàng là, nung chảy linh hồn Cửu Linh ra khỏi thân thể này, rồi dùng cực quang để đúc nên dung nhan kiếp trước?
Thạch Tinh Ngự mỉm cười:
- Đúng rồi, một khi ta tìm được cách tách linh hồn nàng ra, ta sẽ lập tức đúc cơ thể khác cho nàng. Từ nay, nàng không phải gửi gắm hồn mình ở thân xác ai nữa.
Không cần gửi gắm hồn mình ở thân xác ai nữa? “Bụp”, có tiếng vỡ khẽ trong không trung. Đó là tiếng tâm linh vừa thức tỉnh nay lại rơi trở về hoang nguyên lạnh giá. Tô Do Liên kinh hãi ngẩng phắt đầu, tưởng chừng nghe thấy ở một góc nào đó, số mệnh đang cười nhạt nhạo báng cô, cảm giác tăm tối quen thuộc lại lộ rõ bộ mặt hung ác, tiên dần vẽ phía cô, định lôi cô vào cơn ác mộng ngàn năm. Tô Do Liên gắng sức kiềm chế để giọng mình đừng run rẩy, rồi chậm rãi hỏi:
- Sau đó thì sao?
Ánh mắt xanh lam của Thạch Tinh Ngự vẫn êm ái như biển cả:
- Sau đó, nàng sẽ có được diện mạo và thanh xuân vĩnh hằng. Không già, không chết, cùng ta chung hưởng trường sinh bất tử, quyền lực, vinh hoa, tất cả, và tất cả.
Tô Do Liên lặng lẽ cắn môi đợi y nói xong:
- Sau đó nữa?
Thạch Tinh Ngự hơi nhíu mày, tựa hồ cảm thấy có điều không ổn, nhưng y lại cười ngay, ôm Tô Do Liên vào lòng:
- Sau đó, Long hoàng và công chúa sẽ mãi mãi bên nhau. Vòng tay và lồng ngực y rất êm ái, nhưng thân thể Tô Do Liên thì cứng đờ, cứng đến nỗi không thể cảm nhận được chút êm đềm nào cả. Cô vùng thoát khỏi tay y, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt y, chậm rãi hỏi:
- Còn Tô Do Liên?
Tô Do Liên ư? Thạch Tinh Ngự ngân người, nhất thời không thể nhớ ra cái tên này. Tô Do Liên tuyệt vọng nhìn y, đợi y trả lời. Mỗi giây mỗi khắc qua đi, trái tim cô lại như lún thêm một chút vào vực sâu thăm thẳm. Thạch Tinh Ngự cuối cùng cũng nhớ ra:
- Ý nàng là con tuyết yêu kia phải không?
Tô Do Liên cắn môi, cảm thấy linh hồn mình run lên bần bật:
- Phải, con tuyết yêu ấy đấy! Chàng định làm gì với nó?
Thạch Tinh Ngự phì cười, tựa hồ câu hỏi này không đáng để trả lời. Y nhẹ nhàng phẩy tay:
- Mặc kệ nó chứ.
Tô Do Liên choáng váng như bị sét đánh, người lạnh băng. Cú phẩy tay nhẹ hẫng đó, thoải mái biết nhường nào, hệt như phủi đi một hạt bụi bám, giọng điệu hoàn toàn bàng quan, cũng chẳng khác mệnh lệnh y ban ra hồi nãy, khi báo Ngọc Đỉnh Xích lôi bộ xương san hô đi. Đến giờ, Tô Do Liên đã nhìn thấy tương lai của mình. Một ngày kia, thân thể cô cũng sẽ bị đẩy vào lò luyện, nung thành hài cốt trắng hếu, bị quăng quật, bị chà đạp, bị ném bỏ như rác rến.
Vinh hoa của công chúa, sự kính ngưỡng của thần dân, lòng súng ái của Long hoàng… đều là những truyền kỳ đẹp đẽ. Song, tất cả truyền kỳ ấy suy cho cùng không thuộc về cô. Sau khi lột bỏ những y phục đẹp đẽ mượn của người khác, cô vẫn là tuyết yêu hèn mọn, không ai thương xót, không ai hỏi han, một mình bước trên đồng tuyết hoang vắng.
Vậy là, cuối cùng số mệnh cũng thu lại nụ cười giả tạo của nó, để lộ ra sự độc ác cố hữu. Nó cố ý đem truyền kỳ của người khác đặt đến trước mặt Tô Do Liên, dụ cô sa chân vào đây, rồi khi cô bắt đầu tiếp nhận và thích nghi, thì nó lại tàn nhẫn đoạt mất, và tịch thu tất cả những hạnh phúc mà cô có thể chạm tới. Bất luận đó là hạnh phúc của cô hay của người khác.
Đã là tuyết yêu hèn mọn, thì không nên ngước nhìn vẻ xán lạn của cực quang. Nếu không, nhất định sẽ chói mù cả mắt. Nước mắt lạnh như tuyết lăn qua khuôn mặt trắng bệch của Tô Do Liên.
Thạch Tinh Ngự tựa hồ cảm nhận được điều không ổn, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên:
- Linh nhi, nàng sao thế?
Tô Do Liên chẫm chú nhìn y. Y uy vũ như trời, anh tuân như thần, nghĩa nặng như biến. Một người tình thật hoàn hảo. Tô Do Liên lẳng lặng ngắm y, rất lâu, rất ti mỉ, ngắm cho đến khi nỗi căm hận trong xương tuỷ bắt đầu trào lên.
Lần đầu tiên trong đời, cô căm hận một người tới nhường ấy. Cô có thể không căm hận số mệnh, không căm hận Lý Huyền, thậm chí không căm hận những người từng làm cô tổn thương trên hoang nguyên, nhưng lại hận Thạch Tinh Ngự.
Vì sao ngươi cứu ta? vì sao không mặc cho ta nằm trên tuyết lạnh, chết đi trong tuyệt vọng? Vì sao cứ phải lôi ta ra khỏi vực sâu u ám, khoác lên người ta những trang phục sang trọng dường này? Vì sao khi ta bằng lòng đoạn tuyệt với quá khứ, sẵn sàng đón nhận hiện thực, thì ngươi lại tàn nhẫn khinh miệt xua tay phủi ta đi như phủi một hạt bụi?
Tô Do Liên nhìn Thạch Tinh Ngự rất lâu, vẻ nồng ấm trong mắt đã đổi sang băng giá, hệt như đồng tuyết ngàn năm phủ chụp dưới đêm đen. Thì ra, ngươi chỉ yêu tình yêu của bản thân ngươi thôi. Tô Do Liên cúi đầu, nước mắt lã chã rơi, nhưng chỉ tích tắc đã bốc hơi sạch. Khi cô ngẩng đầu trở lại, nụ cười nhợt nhạt nhưng ngọt ngào lại nở bừng trên mặt:
- Không có gì, thiếp vui mừng quá đấy mà.
Thạch Tinh Ngự quan sát cô, cuối cùng bị thuyết phục vì nụ cười duyên dáng, bèn cười theo:
- Ba ngày nữa là lễ khai quốc của nước Đại Ma. ta đang lo cho sức khóe của nàng.
Tô Do Liên mỉm cười, ngả vào lòng Thạch Tinh Ngự, dựa sát vào ngực y, còn thi thoáng vươn ngón tay thon mánh đùa với mái tóc lam dài của y rủ trên vạt áo. Cô ngước lên, nét nhu mì trong mắt thật làm say lòng người:
- Long hoàng đừng lo! Ba ngày nữa, nhất định thiếp sẽ để Long hoàng nhìn thấy một Cửu Linh xinh đẹp nhất!
- Linh nhi… - Thạch Tinh Ngự rung động, ôm Tô Do Liên thật chặt. Ôm chặt như muốn để thân thể cô tan cháy vào huyết quản mình, không bao giờ tách rời ra nữa.
Tô Do Liên tựa vào vai y, khuôn mặt vẫn nguyên nụ cười ngọt ngào, nhưng khi không ai nhìn thấy, nụ cười ấy liền lộ ra vẻ tàn nhẫn khôn lường. Đau đớn, nghiệt ngã, cô đã bị thương tổn, thì nhất định cũng phải làm kẻ khác tổn thương.
o O o
Thời gian ba ngày không nhiều nhặn gì.
Để chuẩn bị cho lễ khai quốc, bốn con rồng thần bình thường vốn rỗi rãi cũng bận rộn hẳn lên. Yêu ma trong thành thì quẩn quật ngày đêm, muốn làm ra những món quà đẹp nhất để dâng lên đức vua của mình.
Tô Do Liên cũng rất bận. Cô sai người đem vào phòng riêng tất cả mọi di vật của Cửu Linh mà Long hoàng đã cày cục tìm về cho cô, rồi tự tay giở ra, lục lợi xào xào những món đổ phủ bụi thời gian trảm năm ấy, nhưng không ai biết rốt cục cô định tìm thứ gì. Cô yêu cầu Tiểu Li không được rời mình nửa bước, yêu cầu cô ta kể cho nghe mọi chuyện về Cửu Linh. Cô nghe rất chăm chú, cố gắng ghi nhớ nhất cứ nhất động, ánh mắt nụ cười của Cửu Linh. Suốt mấy ngày liền, cô không hề ngơi nghi, nhưng khuôn mặt trước sau vẫn giữ nguyên nụ cười nhợt nhạt ngọt ngào.
Tiểu Li mang máng linh cảm có điều bất an.
Sáng sớm ngày thứ ba, ánh triều dương rọi xuống mặt đất băng tuyết, lễ khai quốc đã được chuẩn bị xong.
Một cỗ xe lông vũ do sáu con rồng kéo đã đậu trước cửa cung từ sớm. Tất cả yêu ma tụ tập trên quảng trường đợi Long hoàng. Chúng đợi cỗ xe kia, khi mặt trời lên, đến đón công chúa ra tham dự buổi lễ cùng Long hoàng, buổi lễ mà các loài yêu tộc đã mong đợi ngàn năm.
Nắng vừa xé màn sương, Tiểu Li đã choàng tỉnh, cô rón rén đi vào phòng, muốn xem xem Cửu công chúa có yên giấc không. Nhưng khi bước qua ngưỡng cửa, cô liền đứng sững lại, ngây người. Bao nhiêu đổ trang sức bị giờ tung, xiêm áo vương vãi khắp sàn nhà.
Một cô gái ăn bận lộng lẫy đứng trước bàn trang điểm, đang soi gương chải đầu. Tấm váy dài màu đỏ máu xòe ra như một bông hoa yêu dị trong đại điện xanh lam.
Tiểu Li bàng hoàng nhận ra, chiếc váy dài này chính là áo cưới mà Cửu Linh từng mặc năm xưa trên đỉnh Cầm Thiên.
Đêm hôm đó, Cửu công chúa cũng đứng thế này trước gương, khuôn mặt vừa thẹn thùng vừa mong đợi: “Tiểu Li, ta có đẹp không?” Đằng sau nàng là tiếng đàn trống náo loạn, và máu tươi phụt lên khắp trời.
Thời gian, chỉ tích tắc như quay lại một trăm năm trước, quay lại cái đêm tân hôn bị phá nát bời chém giết và máu tanh. Tiểu Li bắt đầu run cầm cập, cô vô thức tiến tới vài bước, muốn nhìn cho rõ người con gái đứng trước gương kia. Người soi gương ngoái đầu lại, vẫn là gương mặt tươi cười ngọt ngào của Tô Do Liên. Chỉ khác ở chỗ, cô bận đồ cưới của Cửu Linh, vấn kiểu tóc của Cửu Linh, đeo những đổ châu ngọc của Cửu Linh, thậm chí khuôn mặt xinh đẹp còn trang điểm theo phong cách Cửu Linh nữa. Tiểu Li loạng choạng suýt ngã, miệng lâm bâm:
- Cửu công chúa…
Tô Do Liên không trả lời, ánh mắt tập trung vào một bức tranh trải trên bàn toang điểm. Tranh chân dung Cửu Linh. Y phục trong tranh đỏ như máu, phục sức rất lộng lẫy, miêu tả tinh tế dung nhan của tân nương trong hôn lễ. Mỗi thiếu nữ trước khi xuất giá, đều để lại một bức chân dung mình cho người nhà gìn giữ, đó là tục lệ của tộc Thiên hồ. Sau đêm hôm đó, bức tranh này được khoá vào tủ trang sức, phủ bụi suốt trăm năm, không hiểu Tô Do Liên ôm ra được tự lúc nào.
Tô Do Liên vừa chăm chú ngắm bức tranh, vừa vân mái tóc dài lên, những ngón tay thon nhẹ nhàng khểu móc rất lâu trong hộp trang điểm, cuối cùng chọn ra được một chiếc trâm phượng gắn chín hạt minh châu, cẩn thận gài nó lên bên tóc mái, rồi mãn nguyện nhìn hình phản chiếu trong gương, khuôn mặt nở ra một nụ cười quyến rũ. Nụ cười ấy, quyến rũ nhưng rất ma mị, y như nụ cười diễm lệ của Cửu Linh trong tranh. Tiểu Li theo dõi, mỗi lúc một kinh sợ, cô ta không ngại mạo phạm nữa, la lên:
- Cửu công chúa… Cô, cô đang làm gì thế?
Tô Do Liên không ngoái lại, chỉ dùng khóe mắt liếc qua cô thị tỳ, rồi lại trở về bức tranh trước mặt. Những ngón tay thon dài của cô lướt qua dung mạo người trong tranh, nhẹ nhàng nói:
- Ta đã nói là sẽ cho ông ta nhìn thấy một Cửu Linh xinh đẹp nhất.
Tiểu Li sủng người, không hiểu ý Tô Do Liên ra sao. Tô Do Liên dùng ngón tay út khêu một chút cao đỏ, nhẹ nhàng thoa lên môi, thở dài buồn buồn:
- Đêm tân hôn trên đỉnh Cấm Thiên, chẳng phải là thời điểm mà Cửu Linh đẹp nhất hay sao?
Tiểu Li kinh hoàng lắc đầu quầy quậy, đằng sau nụ cười đẹp đẽ kia, cô có thể trông thấy sự tàn nhẫn kinh người lướt qua đáy mắt Tô Do Liên. Giọng cô bỗng run lên:
- Cô… rốt cục cô định làm gì vậy?
Tô Do Liên nhấc váy, nhẹ nhàng xoay người trước gương, đôi chân mày đẹp đẽ hơi nhếch lên, tạo dáng phụng phịu. Bất luận trên mặt là nụ cười he hé hay là hờn dỗi, thì giọng cô vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến gai người:
- Chẳng làm gì cả. Ta chỉ muốn bảo cho Long hoàng các ngươi biết một sự thật.
Tiểu Li loạng choạng giật lùi, khẩn thiết nhìn Tô Do Liên. Linh cảm không lành tích tụ từ nhiều ngày nay đã đến lúc bùng nổ, Tiểu Li chỉ muốn quỳ thụp xuống đất, van xin Tô Do Liên đừng nói tiếp nữa. Tô Do Liên cố ý dừng lại một lúc, môi hồng he hé, nói ra một cách cục kỳ rõ ràng, rõ ràng đến mức tàn nhẫn:
- Trên đời này, không còn Cửu công chúa nữa rồi.
- Không… - Tiểu Li như bị sét đánh, một lúc lâu sau mới thấm thìa được ngụ ý của Tô Do Liên, cô hoảng sợ bưng miệng để khỏi hét toáng lên - Như thế, như thế sẽ khiến ông ấy tổn thương nặng nề lắm…
Nụ cười của Tô Do Liên lạnh đi, cô thong thả nói:
- Vậy sao? Đó chính là điều ta muốn mà.
Tiểu Li trùng trùng nhìn, không dám tin câu nói tàn nhẫn ấy lại phát ra từ miệng Tô Do Liên, từ người con gái mà nhất cử nhất động, mỗi ánh mắt nụ cười đều rất giống Cửu Linh này. Vẻ kinh hoàng trong mắt cô đổi ra phẫn nộ:
- Sao cô có thể làm như vậy? Dù cô có phải là Cửu công chúa hay không, thì Long hoàng cũng đã từng cứu mạng cô mà.
Tô Do Liên bình tình gật đầu:
- Ta biết.
Cô ngẩng đầu lên, bình minh chiếu trên gương mặt trang điểm cầu kỳ, thuần khiết, xinh đẹp như thiên sứ của cô. Nhưng mỗi lời cô nói ra đều như lưỡi dao ma quỷ khía vào trái tim người ta:
- Ta sẽ tự tay trả cái mạng ấy cho ông ta.
Nỗi tuyệt vọng ập tới, đánh quỵ Tiểu Li, cô nức lên thảm thiết:
- Xin cô, cô không thể làm như vậy…
Không buồn để ý đến lời van vỉ của Tiểu Li, Tô Do Liên cất bước, băng qua cô thị tỳ, rồi tiên ra cỗ xe lông vũ đậu ngoài cửa. Tiểu Li đuối theo, nhưng chỉ được mấy bước thì kiệt sức dừng lại, giương mắt nhìn theo bóng Tô Do Liên xa dần. Đột nhiên cô gập người xuống, hét lên xé ruột xé gan:
- Long hoàng thực lòng yêu cô mà!
Đã đặt một chân lên cỗ xe, Tô Do Liên nhấc váy, thong thả ngoái đầu lại, nụ cười nhợt nhạt và xinh đẹp nở ra như hoa trên khuôn mặt cô:
- Ông ta yêu cầu công chúa.
Cô bước hẳn lên. Cỗ xe lao vọt đi.