Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 36 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 719 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45-46
HƯƠNG 45.
Xe đã dừng lại trước mặt cô, cô cười cười rồi lên xe rời đi. Mà một mình Thẩm Mạnh Xuyên đừng ở trước trạm xe bus công cộng lại ngây ngẩn cả người.
Buổi tối muộn, càng không ngừng có người vội vàng đi qua trước mắt hắn. Thẩm Mạnh Xuyên nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, tháo chiếc mũ trên đầu xuống, chậm rãi đi trở về, suy nghĩ cũng không tự chủ được mà đi xa.
Nhớ lại một mùa hè năm đó, hắn đứng ở trên sườn núi, nhìn xuống một đám tiểu bình ở dưới sườn núi, hắng cổ hóng hướng bọn họ kêu lên, “Tiến lên.”
Hắn còn nhớ rõ mùa hè năm đó, do ba mẹ hắn bộn rộn công việc của họ nên đã trực tiếp trục xuất hắn đến nhà ông bà nội nghỉ hè. Bởi vì quan hệ với công việc của ba hắn nên hắn lớn lên ở thành phố S, lại cả ngày ở cùng trong đại viện lớn nhất cùng với đám tiểu binh nhỏ trong đại viện chơi trò đánh nhau, không bao lâu liền rèn luyện thành Hỗn Thế Ma Vương, toàn thân mang theo một khí thế mạnh mẽ, đến nơi này lại càng không sợ trời không sợ đất, không bao lâu liền dẫn một đám trẻ còn trong đại viện ra mặt sau của rừng bắt ve sầu, ngay cả động tác xà đơn xà kép cũng không làm khó được trò đùa của hắn.
Ngày đó không biết là thủ hạ nào của hắn đã đột ngột nghĩ ra ý tưởng tham mưu cho hắn, Thẩm Mạnh Xuyên tự mình nắm giữ ấn soái đưa quyền quyết đình, dùng cung để bắn chim, kết quả nếu không phải là không tập trung thì mũi tên trong tay cũng làm sao mà đã bay đi rồi, trúng một cô bé gái đang chơi nhảy dây ở dưới tàng cây.
Hắn đến nay vẫn còn nhớ rõ bộ dáng của chính mình lúc ấy, hắn tùy tiện đi qua đi lại, cuối cùng vẫn là đi qua chỗ cô bé kia. Cô bé gái đó có khuôn mặt thanh tú hơi hơi nhíu mày lại, đem mũi tên trong tay đưa đến phía sau, không đưa cho hắn. Hơn mười tuổi nhưng cuộc đời của hắn lần đầu tiên bị một đứa con gái bắt bẻ, nhất là trước mặt một đám tiểu binh đáng chết này nữa chứ? Cái này thì còn ra cái gì nữa chứ!
Thẩm Mạnh XUyên vội vàng đưa tay ra chém giết, kết quả người con gái cầm cung chạy sang một bên, thân ảnh nhỏ nhắn, trong nháy mắt quay đầu lại mà trên mặt vẫn mang nụ cười làm cho hắn sửng sốt một chút, đến khi hắn lấy lại tinh thần thì cô bé đó đã chạy ra rồi. Dưới tình thế cấp bách, hắn theo bản ném thứ đang cầm trong tay về phía cô bé đó, không ngờ lại trúng cổ cô bé kia.
Thời điểm hắn còn không có ý thực được chính mình làm cía gì, hắn đã bị một đám tiểu binh vây quanh, bọn họ hoan hô “Tư lệnh vạn tuế”, “Tư lệnh vạn tuế.”, mà thứ còn sót lại trong trí nhớ của hắn lúc này là đôi mắt đỏ cùng với vết thương rỉ máu nơi cổ của cô bé kia.
Khắc sâu vào trong trí nhớ của hắn cho tới tận bây giờ, cứ nghĩ đến những điều đó đều rõ ràng như mới phát sinh ngày hôm qua.
Sau đó về nhà tránh không được mà bị bà nội giáo huấn một chút, lại tránh không được ba mẹ hắn tới đón hắn về nhà mà cũng giáo huấn hắn thêm chút nữa. Nhưng khi chuẩn bị rời đi, đến cuối cùng hắn lại vẫn không trực tiếp xin lỗi mà đã rời đi.
Sau đó bộ đội di chuyển đi, từ thị trấn nhỏ di chuyển đến thành phố lớn, cách thành phố S cũng gần. Thời điểm hắn đi vấn an người bà con lại theo bản năng muốn tìm cô bé gái đó, nói cô một tiếng xin lỗi nhưng là đợi cả một kỳ nghỉ hè cũng không có chờ được cô.
Cho đến khi khai giảng hắn phải về thành phố S, thời điểm ngồi trên xe rời khỏi đại viện, thấy ở trước một dãy nhà có một chiếc xe đang chuyển đồ đạc đi. Phòng trong quân danh không đủ cho các chiến sĩ và người nhà, quân nhân không đủ tư cách hoặc hết thời hạn nghĩa vụ quân sự thì sau hai năm chuyển nghề ra ngoài thì quân nhân đó phải đến ngày quy định mà giao phòng ở, cho nên thấy việc chuyển nhà này cũng thấy không có gì kỳ quái. Chính là bóng dáng gầy yếu ở trước dãy nhà kia làm cho hắn ngây ngẩn cả người.
Tuy rằng đã hai năm không thấy cô nhưng hắn nhớ rất rõ về cô, nhất là ánh mắt kia, tràn ngập ý cười, khóc thì rất ủy khuất, mặc kệ như thế nào đi nữa cũng đều rất sinh động.
Nhưng là lúc này đây, hắn theo cửa kính xe đang mở nhìn lại, nhìn đến đôi mắt tràn ngập sự cô đơn kia. Đó là một sư đau thương không nên xuất hiện trên khuôn mặt của một đứa nhỏ, tính cả miếng vải đen cô đeo trên cánh tay cũng lưu lại trong đầu của hắn.
Sau đó cũng không có gặp lại nữa, thẳng đến khi hắn gặp lại cô trên thảo nguyên.
Cô trưởng thành rồi nhưng hắn vẫn như trước, có thể nhìn xuyên qua dung nhan xinh đẹp với bộ dạng mơ hồ của cô khi mới đến, còn có ánh mắt kia của cô nữa. Một ánh mắt trầm tĩnh thâm thúy, giống như uống phải nước suối vậy.
Nha đầu kia không phải là mang thù chứ?
Thẩm Mạnh Xuyên ngồi ở trên xe, từ trong trí nhớ phục hồi lại tinh thần thì càng rầu rĩ hơn. Nhưng khi quay đầu thì hắn lại tự hỏi, cô là người ngây thơ như vậy sao?
Không nghĩ ra đáp án, Thẩm Mạnh Xuyên vuốt mặt một lần nữa, khởi động xe nhanh chóng rời khỏi thành phố B.
………….
………………….
Kết quả sơ khảo ngày hôm sau đã có, nhận được điện thoại vào vòng hai khiến Nghiêm chân sửng sốt một chút, ly sữa đưa đến miệng vẫn nằm ở nơi đó. Ngắt điện thoại, tâm tình của Nghiêm Chân không hiểu sao lại có chút kích động.
Tiểu gia hỏa kia ở một bên chén món trừng gà của mình một bên nhìn cô, Nghiêm Chân vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé rồi nói, “Giải quyết nhanh món điểm tâm sáng, cô đưa em đến trường trước sau đó lại đi tham gia phỏng vấn.”
Tiểu gia hỏa kia là một cậu bé ngây thơ, “Vì sao gọi là đi phỏng vấn?”
“Thì là đi tìm việc.”
Tiểu gia hỏa này đã hiểu, cúi đầu không nói lời nào, buồn bã ăn trứng gà.
Nghiêm Chân bận việc trong chốc lát, nhận thấy được sự trầm mặc của cậu bé, không khỏi sửng sốt. Cô đi tới bên người cậu bé, “Gia Minh, làm sao vậy?”’
“Cô giáo, cô không trở lại làm cô giáo chủ nhiệm của em nữa sao?”
Tiểu gia hỏa kia dẫu môi.
Nghiêm Chân sờ sờ tay của cậu bé, “Không phải còn có cô giáo Thẩm sao?”
“Em không thích cô giáo Thẩm.”
Nghiêm Chân cười cười, ngồi xổm xuống, xoa bóp khuôn mặt của cậu bé, “Cô chỉ không phải là cô giáo chủ nhiệm của em, nhưng mặc kệ cô làm gì đều vẫn ở cùng em, như vậy cũng không được sao?”
Tiểu gia hỏa kia ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, “Thật sao?”
“Đương nhiên.” Đáp án của cô thật kiên quyết.
Tiểu gia hỏa này tuy có chút nghịch ngợm nhưng vẫn có những thời điểm cũng sẽ thể hiện ra sự yếu ớt của bản thân, cần những người lớn che chở. Nghiêm Chân không hiểu, một đứa nhỏ thông minh lanh lợi như vậy thì vì sao gia đình của Tống Phức Trân lại không thương yêu thằng bé chứ?
Có lẽ cô vĩnh viễn cũng không hiểu được tâm tư của Tống Phức Trân, tựa như giờ phút này, bà ấy ngồi trước bàn phỏng vấn, đang xem kỹ từng tờ lý lịch sơ lược của Nghiêm Chân, biểu tình không có gì gợn sóng.
Nghiêm Chân đợi trong một thời gian rất dài, mới mở miệng nói, “Giáo sư Tống, em nhớ rõ là cô có nói qua, thi vòng hai là dựa theo hình thức thảo luận nhóm của lãnh đạo để tiến hành, như thế nào mà hiện tại…”
Tống Phức Trân cười cười, nhìn cô, “Em nói đúng vậy, phòng thảo luận đang tiến hành ngay bên cạnh thôi, nhìn thời gian bây giờ chắc cũng bắt đầu rồi.”
Nghiêm Chân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà ấy.
“Kỳ thật em không có thông qua vòng sơ khảo.” Tống Phức Trân không chút để ý mà nói, khiến cho lý lịch sơ lược của Nghiêm Chân tỉ mỉ làm trong nháy mắt đã trở thành trò cười.
“Kế hoạch của em có trăm ngàn chỗ hở, cô sau khi xem xong thì có điểm không thể tin được, đây là sinh viên được sự dẫn dắt của giáo sư Lý hay sao?”
Nghiêm Chân khó khăn đứng tại chỗ, bởi vì cô phát hiện chính mình không có cách nào phản bác lại được.
“Sau cô lại nghĩ tới em sau khi tốt nghiệp đã có một khoảng thời gian không có làm đúng chuyên ngành cho nên cô cảm thấy, cô hẳn là nên cho em thêm một cơ hội nữa. Dù sao đi nữa cũng là học trò của giáo sư Lý, vẫn là nên để chút mặt mũi cho bà ấy nữa.”
Cái này xem như… là cho cô đi cửa sau sao?
Nghiêm Chân bật cười, “Giáo sư Tống, ý tốt của cô em xin nhận nhưng em nghĩ mình không cần.”
Cô cầm lấy túi sách muốn bỏ chạy, Tống Phức Trân thấy thế có chút khó hiểu, “Hả? Vì sao cự tuyệt? Ý tứ của cô là muốn cho em một cơ hội, để cho em có thể tham gia vòng trong được.”
Nghiêm Chân vò tóc, còn thật sự nói, “Em biết, nhưng đây là chuyện của mình em, em không nghĩ nương nhờ vào mặt mũi người khác…”
“Hắn là người khác?” Tống Phức Trân nhíu mày hỏi.
Điều này… thật sự là trả lời thì cũng không phải, không trả lời cũng không phải, quả thực là vấn đề nan giải. Nghiêm Chân khẽ cắn môi, không có trả lời.
Tống Phức Trân đứng dậy, đem lý lịch sơ lược đưa cho cô, “Em đã không muốn nhận lấy cơ hội lần này thì lý lịch sơ lược của em vẫn nên đem đi, nhìn ra được quyết tâm của em thì cô cũng không nghĩ để giấy tờ này lại để làm giấy vụn gì cả.”
Nghiêm Chân nhận lấy lý lịch sơ lược của mình, thật sự còn đem nó cất đi cẩn thận.
Tống Phức Trân nhìn động tác của cô, “Kỳ thật cô cũng ôm một tâm tư, cô chính là muốn nhìn một chút, người có thể làm cho Gia Minh nhớ mãi món trứng muối ở trong lòng là người như thế nào. Em phỏng chừng không biết, trước kia mỗi lần gần đến thời điểm đón năm mới Gia Minh đã đến nhà chúng ta chơi vài ngày nhưng năm nay lại không có. Ông ngoại nó cũng rất nhớ thằng bé, nói cô đi xem nó một chút có được không? Vì thế cô thừa dịp vào buổi chiều một ngày đi đến trước học của thằng bé, tiểu tử kia lại mập mạp lên, ở trong lớp cùng bạn học cãi nhau ầm ĩ, gặp cô đi qua thì mới dừng lại.”
Nghiêm Chân nhìn bà ấy, giờ phút này Tống Phức Trân làm cho cô có chút đoán không ra được bà ấy đang muốn nói gì.
“Cô hỏi thằng bé, buổi tối cùng bà ngoại về nhà ăn cơm được không? Tiểu tử kia không tình nguyện mà cự tuyệt ngay, thằng bé nói là buổi tối còn về nhà cùng em rồi còn ăn trứng gà. Cô khi đó đã nghĩ rừng, không quan tâm rằng thằng bé không gọi em là mẹ nhưng trong lòng thằng bé thì đã nhận em.”
“Em biết.” Nghiêm Chân nói/
Tống Phức Trân lấy lại tinh thần, lại nhìn cô một cái, “Kỳ thật Hoài Việt vẫn là một người con rể tốt. Người làm mẹ như cô cũng có tâm tư, con gái của cô qua đời đã nhiều năm như vậy mà Hoài Việt chưa có tái hôn, nay rút cuộc cũng đã kết hôn lần nữa rồi, cho nên cô cũng chỉ muốn nhìn một chút, người phụ nữ mà Hoài Việt chọn làm sao so với con gái của cô còn tốt hơn.”
Nghiêm Chân tự giễu, “Em chỉ sợ đã làm cho cô thất vọng rồi.”
“Không.” Tống Phức Trân nói, “Em so với con gái của cô còn mạnh mẽ hơn, em so với con bé lúc còn nhỏ còn khéo léo hơn, mà so với con bé lại càng biết săn sóc hơn. Kha Kha từ nhỏ đã bị cô nuông chiều đến hỏng rồi. Trước kia cô làm việc ở thành phố B, Kha Kha cùng ở với cô ở nơi đó, sau vì công việc của cô càng ngày càng nhiều, không rảnh để quan tâm tới con bé nên đưa con bé về thành phố C đi học. Nhưng ba con bé cũng còn công việc cho nên hiện tại nghĩ đến, đứa nhỏ này chúng ta đã làm cho nó thua thiệt rất nhiều. Khi đó con bé ở một căn phòng cũ, cách Cố gia rất gần, người của Cố gia cũng rất nhiếu cố cho con bé.”
Cái này… Nghiêm Chân đương nhiên cũng biết rõ ràng.
“Cho nên sau này con bé muốn cùng Hoài Việt kết hôn thì cô cũng đồng ý. Nhưng không bao lâu cô liền hối hận, bọn họ kỳ thật không thích hợp. Hoài Việt hằng năm tham gia quân ngũ ở bên ngoài, mà Kha Kha cần nhất cũng là một người bạn. Có đôi khi cô đã nghĩ, nếu Hoài Việt có thể ở bên cạnh con bé nhiều hơn, tình huống có lẽ sẽ không giống như bây giờ.”
Tống Phức Trân dừng ở ngoài cửa sổ, suy nghĩ hãm sâu trong những ký ức cũ, ánh mắt có chút mê mang. Không bao lâu, bà phục hồi tinh thần lại bởi vì bà nghe thấy Nghiêm Chân đã nói một câu, “Giáo sư Tống, kỳ thật người làm mẹ như cô cũng rất ích kỷ.”
Tống Phức Trân hoàn hồn, nhíu mày nhìn cô.
Nghiêm Chân vẫn giữ ánh mắt bình thản nhìn bà ấy, thậm chí còn khẽ cười, “Em trước giờ vẫn rất hâm mộ Lâm Kha. Em hâm mộ cô ấy có nhiều người yêu thương như vậy, có thể có được cuộc sống vô ưu vô lo. Nhưng hiện tại em nghe cô nói như vậy thì em liền cảm thấy.. kỳ thật cô ấy cũng thực đáng thương.”
“Nói đi. Là như thế nào?” Sắc mặt Tống Phức Trân khẽ biến.
“Cha mẹ cùng gia đình đều là thùng rỗng kêu to, chỉ có người ngoài yêu thương mới có thể làm cho cô ấy có cảm giác được một chút ấm áp, đây không phải là đáng thương sao?”
“Em thì biết cái gì?” Tống Phức Trân đè nặng tức giận mà nói.
Bà ấy như thế nào mà nói rằng cô không hiểu hay biết cái gì, loại cảm giác này cô từng đã được khắc sâu qua tận đáy lòng…
“Vậy cô có thể biết được bao nhiêu?” Nghiêm Chân có chút kích động nói xong, túi sách trong tay nhất thời chưa cầm chắc mà đánh rơi xuống. Cô sửng sốt một chút nhưng cũng không có nhặt lên, giọng nói đã khôi phục lại bình tĩnh, nhưng thoáng có chút khàn khàn, “Em chỉ muốn nói, đừng đem sai lầm cùng tiếc nuối đặt lên trên đầu người khác, làm cha mẹ cũng cần phải xem lại chính bản thân mình trước đi đã.”
Trong cuộc đời của Tống Phức Trân còn không có bị người nào giáo dục qua như vậy, có chút lửa giận công tâm, “Cô xem em là có ý kiến đối với cô. Em còn có cái gì thì cứ nói ra đi.”
Nghiêm Chân lắc đầu, “Em đối với cô không có thành kiến gì, cho dù cô không cho em thông qua vòng phỏng vấn thì cũng như vậy. Trình độ của mình tự em có thể biết.” Cô nghĩ một lát rồi nói, “Có điều em cũng vừa nghĩ tới một chuyện, không biết có nên nói hay không?”
“Nói đi.”
“Chính là Gia Minh. Cô có nghĩ tới thằng bé vì sao lại không muốn đến nhà ông bà ngoại như vậy không?”
Tống Phức Trân sửng sốt lên, “Một đứa nhỏ như vậy thì sao biết được cái gì mà nói chứ?”
“Đương nhiên biết.” Nghiêm Chân nói, “Nhưng cô lại nghĩ rằng thằng bé không hiểu, con gái qua đời thì liền xa cách cháu ngoại sao? Cô không thấy đó là điều bất công sao? Những việc này thằng bé đều biết, chỉ là không nói thôi.”
Tống Phức Trân giống như bị người khác đánh cho một côn vậy, đứng ở nơi đó trầm mặc một lát rồi mới nói, “Em đem thằng bé tới đây, cô đi nói với nó.”
Nghiêm Chân thấy thế thì muốn nói gì đó nhưng lại bị Tống Phức Trân khoát tay đánh gãy, “Em đem thằng bé tới đây, cô đi nói rõ với nó.”
Nghiêm Chân đành phải đem những lời muốn nói nuốt trở vào, đứng bất động tại chỗ.
Tống Phức Trân trầm giọng hỏi, “Em không đi?”
“Chờ cô tỉnh táo lại rồi nói sau.” Cô không nghĩ sẽ liên lụy tới tiểu gia hỏa kia đến để mà hứng lấy lửa giận của bà ấy.
Tống Phức Trân tức lên, “Cô cũng được coi như là bà ngoại của thằng bé, có quyền thấy được thằng bé. Em cùng thằng bé có cái quan hệ gì?”
Cô cùng tiểu quỷ kia tính là gì? Cô nhớ tới khuôn mặt mập mạp của tiểu gia hỏa kia cùng dáng người cao ngất của anh, “Thằng bé là con trai của chồng em.”
CHƯƠNG 46.
Đầu xuân trời se lạnh.
Nghiêm Chân khoác lại chiếc áo khoác đi nhanh trong trường đại học C, di động trong túi sách không ngừng vang lên, cô lấy ra xem thì thấy giáo sư Lý gọi tới. Phỏng chừng là muốn hỏi cô một chút về kết quả thi vòng hai rồi, Nghiêm Chân thở dài, ấn nút trò chuyện.
Quả nhiên, giáo sư Lý liên hồi hỏi cô kết quả như thế nào. Đợi cô nói ra ý tứ là ngay cả bản thân ở vòng sơ khảo cũng không qua, giáo sư Lý cũng trầm mặc vài giây.
Sự yên tĩnh trong chốc lát này làm cho Nghiêm Chân cảm thấy xấu hổ không thôi, cũng không đợi cô lên tiếng thì giáo sư Lý đã nở nụ cười, trấn an cô, “Không sao đâu, còn có cơ hội khác.”
Cô vâng dạ rồi ngắt điện thoại.
Có cơ hội nữa hay không thì Nghiêm Chân thật không biết, nhưng cô biết là hiện tại cô đã làm cho Tống Phức Trân tức giận quá mức. Bỏ lại cho bà ấy mấy câu nói đó rồi bỏ đi, trước khi đi nhìn sắc mặt của bà ấy một chút, bà ấy đã bị làm cho tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng. Nhưng Nghiêm Chân không có lấy một cảm giác thắng lợi, hơn nữa cô cảm thấy tương phẩn, ẩn chứa một sự bất an.
Cô đột ngột dừng bước, quay người bước vào trong trường.
Cô vừa đẩy cửa ra thì chợt nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ, Nghiêm Chân bước nhanh về phía trước rồi đi vào trong phòng, cô nhìn thấy Tống Phức Trân đang thống khổ ôm lấy đầu, sắc mặt đỏ lên không bình thường.
Nghiêm Chân cuống quít buông túi sách, “Thuốc ở đâu?”
Tống Phức Trân kinh ngạc mở to mắt nhìn cô, tưởng phát hỏa nữa nhưng là vừa phát hỏa thì đầu đau như muốn nứt ra, bà dùng chân thúc vào ngăn kéo thứ nhất trên bàn làm việc. Nghiêm Chân mở ra liền thấy bên trong quả thực có một lọ thuốc cho người bị bệnh cao huyết áp.
Cô nhìn lướt qua, lấy cho bà ấy vài viên thuốc cùng một cốc nước ấm, cho Tống Phức Trân uống thuốc rồi lại rút điện thoại ra gọi gấp cho bệnh viện.
“Cô đừng nhúc nhích, đợi lát nữa em đưa cô đi bệnh viện.”
“Cô không đi…” Tống Phức Trân đẩy tay cô ra, muốn đứng lên nhưng là chân không đủ sức lại ngã xuống, cảm giác một màu đen trong nháy mắt đánh úp lại.
Nghiêm Chân đỡ lấy bà ấy, trong lòng cảm thấy rất lo lắng, cũng may xe cứu thương đến rất nhanh, không bao lâu đã đem Tống Phức Trân đưa vào bệnh viện.
Với thân phận của Lâm lão gia thì Tống Phức Trân trực tiếp được đưa vào phòng bệnh cấp cứu, trải qua một phen rối ren, huyết áp của bà ấy cũng đã có dấu hội hồi phục ổn định. Nghiêm Chân nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống ở trước giường của bà ấy. Cô đem túi sách đặt trên đùi, còn thật sự đánh giá Tống Phức Trân lúc này đang ngủ trên giường kia.
Cũng chỉ có tình huống như vậy cô mới có thể đánh giá bà ấy không hề chớp mắt như thế này, khi bà ấy tỉnh thì khí thế lại rất lớn.
Không bao lâu sau, tay của bà ấy giật giật, mí mắt buông lỏng, cũng sắp tỉnh lại rồi. Nghiêm Chân nghiêng người qua nhìn bà ấy một chút, chuẩn bị đi ra ngoài kêu bác sĩ.
“Không cần đi gọi.” Tay bà ấy nắm lấy tay cô, giọng nói tuy có chút khàn khàn nhưng vẫn uy nghiêm như trước, “Cô nằm lát rồi lập tức về.”
Nghiêm Chân thiếu chút nữa là hạ thấp người xuống nhưng vẫn cố gắng ngồi xuống mà trả lời, “Vâng.”
Tống Phức Trân cật lực mở to mắt, nhìn về phía Nghiêm Chân đang ngồi ngay ngắn bên giường rồi thấp giọng hỏi, “Em có vẻ như không phải lần đầu tiên gặp loại tình huống này.”
“Bà nội của em cũng bị cao huyết áp.” Nghiêm Chân đáp nhanh.
Tống Phức Trân không thể gật gật đầu nên quay đầu đi, nhắm hai mắt lại. Một lát sau mới thấy bà ấy nói với Nghiêm Chân, “Dùng di động của cô gọi điện thoại cho Lâm lão gia, xong việc thì em có thể đi rồi.”
Nghiêm Chân sửng sốt một chút nhưng vẫn làm theo.
Cô ôm túi sách đứng ở trên hành lang của bệnh viện, gọi điện thoại cho Lâm lão gia nhưng người nhận điện là bảo vệ viên, Lâm lão gia đang họp, nói rằng họp xong sẽ đưa ông ấy đến bệnh viện nên Nghiêm Chân cũng an tâm.
Bệnh viện trong quân khu kín người hết chỗ, xen lẫn những cảnh tượng vội vàng, Nghiêm Chân lại chậm rãi đi trên hành lang.
Có lẽ hôm nay cô đã rất kích động rồi, cũng có lẽ cô quá khẩn trương, khi trầm tĩnh lại thì cảm giác được cả người mệt mỏi, không có một chút sực lực chống đỡ nào cả.
Cô không thể không lần lượt ngồi xuống trên các ghế dài ở hành lang, nhìn tầng ánh sáng bên ngoài lớp cửa sổ thật dày kia, bao quanh thân mình cô là sự lãnh lẽo.
Bỗng nhiên di động trong túi sách vang lên, cô nhìn cũng chưa nhìn mà ấn nút trò chuyện.
“Nghiêm Chân.” Đầu kia truyền đến một giọng nam trầm, cô nghe xong có chút phản ứng không kịp, giật mình sửng sốt một rồi mới nhớ ra là anh.
“Vâng.” Cô cúi đầu lên tiếng, có chút hữu khí vô lực.
“Em đang ở đâu thế?” Bối cảnh ở  chỗ anh nghe có chút ồn ào, Nghiêm Chân tận lực lắm mới có thể nghe rõ lời anh nói.
Nhìn quanh bốn phía một chút rồi cô mới nói, “Em ở trường học. Làm sao vậy anh?” Theo bản năng, cô không muốn cho anh biết là cô ở trong này.
Cố Hoài Việt uh một tiếng rồi cười cười, “Vậy … không phải là em.”
“Làm sao vậy?”
“Không có việc gì, anh hôm qua gọi điện thoại cho em định nói cho em biết là hôm nay anh sẽ trở về thành phố C một chuyến nhưng Gia Minh nhận điện thoại, nói em ở bên ngoài. Xem ra tiểu quỷ kia đã quên không nói cho em.”
Cố Hoài Việt nói xong nhưng Nghiêm Chân vẫn lẳng lặng nghe, tựa hồ là cô nghe không hiểu anh đang nói cái gì.
“Anh hiện tại đang ở bệnh viện làm một số việc, thấy một người có dáng người rất giống với em, hẳn là anh nhìn nhầm rồi…”
“Anh đang ở đâu?” Cô trực tiếp đánh gãy lời của anh.
“Anh đang ở tổng viện của quân khu.” Cố Hoài Việt vừa nói vừa đi ra ngoài phòng bệnh, “Ba của cao chính ủy bị bệnh nặng, anh cùng Kiều phó sư trưởng đại diện đến thăm bệnh. Em mấy giờ tan tầm, anh đến đón em…”
Nhận thấy đầu kia trầm mặc không nói gì, anh không khỏi kêu tên cô, “Nghiêm Chân.”
“Anh ngẩng đầu đi.” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói có chút run run của cô, giọng nói này cũng giống như truyền đến ở phía trước của anh vậy. Anh lập tức ngẩng đầu, thấy Nghiêm Chân cầm điện thoại đứng cách đó không xa.
Cố Hoài Việt đầu tiên là sửng sốt một chút, mà cách đó không xa cô đang chạy tới, nhào vào vòng ôm ấm áp của anh.
Anh theo bản năng ôm lấy thân thể có chút run run của cô, thấp giọng hỏi, “Sao lại thế này?”
……….
……………………….
Ở bên ngoài phòng bệnh, Nghiêm Chân đứng lại.
Cô biết Tống Phức Trân hiện tại không muốn nhìn thấy cô cho nên cô vẫn là không đi vào thì tốt hơn. Cố Hoài Việt cũng hiểu được, an ủi cô, “Vậy em ở chỗ này chờ anh, anh vào một lát rồi ra liền.”
“Vâng.”
Cho đến khi thân ảnh màu xanh kia biến mất ở trước mắt của cô, cô còn có chút phản ứng không kịp.
Người vừa rồi ôm cô là anh sao? Cô không nhìn lầm chứ?
Ngay khi cô lâm vào tình trạng kiệt sức mệt mỏi thì cô vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh, cảm giác giống như là nằm mơ vậy, cho dù xoa bóp đùi có cảm giác đau nhưng cô vẫn còn có chút không thể tin được.
Nhưng thời điểm cô bị ôm lấy thì cảm giác ấm áp cùng lực trên người là chân thật, cho đến giờ phút này vẫn còn lưu lại trên thân thể của cô, nói cho cô biết rằng đây không phải là mơ.
Cô đợi khoảng 15 phút thì thấy Cố Hoài Việt từ trong phòng bệnh đi ra.
Nghiêm Chân ngẩng đầu nhìn, dùng ánh mắt hỏi anh.
Anh cười cười rồi nói, “Không có việc gì.”
Mặc dù anh nói là không có việc gì nhưng Nghiêm Chân hiểu được, cũng không hề hỏi lại anh mà nắm tay anh đứng dậy.
“Em đi không được sao? Vậy anh ôm em nhé.”
Anh hỏi nghiêm trang như vậy nhưng những cô y tá đi ngang qua nghe thấy thì lại nở nụ cười, không ngừng quay đầu nhìn bọn họ. Nghiêm Chân mặt đỏ lên, ngẩn người ở đó, “Không cần, anh như thế nào mà bỗng nhiên trở lại đây thế?” Trong điện thoại giống như là anh có nói qua, nhưng lúc đó tinh thần của cô đang hốt hoảng, không có nghe rõ ràng.
“Ba của cao chính ủy bị bệnh nặng, thân thể lão Lưu cũng không tốt nên anh và Kiều phó sư trưởng cùng nhau đến đây thăm bệnh. Ông ấy cũng nằm ở tổng viện quân khu, em có muốn qua gặp chút không?”
“Không được.” Cô lắc đầu, “Hôm nay em rất chật vật, ngày mai em sẽ vào thăm bác ấy sau.” Cô nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn anh rồi hỏi, “Hôm nay không đi, vẫn nên để ngày mai đi được không? Đêm nay anh có thể về nhà được không?”
Cố Hoài Việt nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, ủy khuất cùng sự bất an của cô anh đều nhìn ra được, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy co rút đau lòng một chút. Anh ôm lấy cô, ôm lấy thân thể mềm mại của cô, “Anh nói với Kiều phó sư trưởng một tiếng, đêm nay không đi nữa.”
Kiều phó sư trưởng là một người thông tình đạt lý, vừa nhìn thấy tình cảnh này thì biết rằng chính mình phản đối không có hiệu quả. Hắn cười cười, vỗ vỗ bả vai của Cố Hoài Việt mà nói, “Tôi biết rồi, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, đi đi.”
Cố Hoài Việt mỉm cười, lái xe đưa Nghiêm Chân về nhà.
Đi cả một ngày, vừa mở cửa ra, Nghiêm Chân đã nghĩ tới một vấn đề, vỗ vỗ cái trán của mỉnh rồi nói, “Chúng ta còn chưa có đón Gia Minh về nhà.”
Cô sao lại quên mất tiểu gia hỏa này chứ, lần này thì xong thật rồi.
Mà Cố Hoài Việt chính là nhẹ giọng nói với cô, “Đêm nay thằng bé không cần về nhà, anh để cho Phùng Trạm đưa thằng bé tới Lâm gia rồi.”
“Lâm gia?” Động tác đổi giày của cô dừng lại một chút, phản ứng trong chốc lát mới biết được là lại đưa đến nhà bà ngoại. Động tác cởi giày nhanh chóng trở thành đi giày, cô ngay cả túi sách cũng chưa cầm lên liền muốn đi ra ngoài.
“Nghiêm Chân.” Cố Hoài Việt vội vàng kêu cô.
Nghiêm Chân cũng không quay đầu lại, “Em đi đưa thằng bé về nhà, em phải đi đem thằng bé về nhà.”
“Nghiêm Chân, em hãy nghe anh nói.” Anh nắm hai cánh tay của cô, khiến cô không có sử dụng được khi giãy dụa. Cố Hoài Việt không thể không dùng sức chặn ngang, đem cô ôm trở về.
“Em không thể để cho bọn họ giận chó đánh mèo lên thằng bé được.” Cô vội vàng nói.
“Anh biết.” Cố Hoài Việt đem cô ôm vào trong lòng, “Nhưng bọn họ là ông bà ngoại của thằng bé, thời gian dài như vậy bọn họ cũng muốn gặp thằng bé.”
“Nhưng bọn họ không có thương thằng bé.”
“Sẽ không đâu.” Anh hôn lên cái trán của cô, “Bà ngoại của Gia Minh nói bọn họ cần thời gian nói chuyện cùng Gia Minh, đem mọi hiểu lầm xóa bỏ đi. Chỉ đêm nay thôi, ngày mai… ngày mai đến đón thằng bé về nhà.”
Anh cam đoan, giống như dỗ một đứa trẻ.
Nghiêm Chân chậm rãi bình tĩnh lại, buông lỏng anh ra, “Em đã biết, em đi tắm rửa trước đây.”
Cô nói xong đi vào phòng tắm, để một mình Cố Hoài Việt đứng ngay tại chỗ, biểu tình có chút bất đắc dĩ lại có chút dở khóc dở cười.
Đây là cô đang tức giận sao?”
Nghiêm Chân giam mình trong phòng tắm tới gần hai tiếng đồng hồ, trong lúc người nào đó gõ cửa hai lần hỏi cô có tốt lắm không thì cô làm bộ như không có nghe thấy mà cũng không có mở. Chờ đến khi cô mặc quần áo đi ra phòng khác thì anh cũng chỉ mặc bộ quần áo ở nhà nhưng cũng đã làm xong cơm chiều.
“Em ăn một chút đi.” Cố Hoài Việt để cô ngồi vào một chiếc ghế dựa.
Nghiêm Chân nhìn thoáng qua rồi nói, “Em hơi mệt, em muốn đi ngủ.”
Cố Hoài Việt trầm ngâm một lát rồi nói, “Vậy em đi nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong đi trước vào phòng ngủ, còn một tay thay cô trải ra giường.
Nghiêm Chân đưa tay cản anh lại, “Không cần đâu, em tự làm được rồi. Anh đi ăn chút gì đi…”
Cố Hoài Việt bắt lấy đôi tay đang quơ loạn của cô, “Nghiêm Chân, ngày mai anh phải đi.”
Cô sửng sốt một chút, rút tay về rồi thấp giọng nói, “Em biết.” Không cần anh phải nhắc nhở cô cũng biết mà.
Cố Hoài Việt cười cười, đi về phía nhà ăn. Giải quyết xong cơm chiều, còn phải soạn một chút để một chút thức ăn cho người nào đó, ai bảo rằng anh làm cho cô tức giận làm gì chứ.
Tắm rửa xong, Cố Hoài Việt trở lại phòng ngủ.
Phòng ngủ tối đen không có bật đèn, Cố Hoài Việt cùng nhoài người nằm bên cạnh cô. Anh vừa nằm xuống, mệt mỏi tích lũy cả một ngày cũng cứ thế mà giải tỏa ra.
Ngày hôm qua sau khi Cao chính ủy gọi điện thoại cho lão Lưu xong thì liền quyết định để Kiều phó sư trưởng đại diện đến thành phố C thăm bệnh một chút, người cuối được chọn chính là Cố Hoài Việt. Nếu là trước kia thì Cố tham mưu trưởng không chuẩn cũng sẽ cự tuyệt nhưng lúc này không nói hai lời liền đồng ý. Ngay sáng sớm ngày hôm sau liền cùng Kiều phó sư trưởng đi về thành phố C.
Chỉ có bản thân anh cũng không biết nói như thế nào, anh chính là nhớ họ. Nhớ tới dáng vẻ nghịch ngợm của tiểu quỷ kia, lại muốn cô.
Loại cẩm giác này thực kỳ diệu, cũng thực dụ hoặc.
Anh nghĩ một lúc rồi giật giật, nắm lấy thắt lưng của Nghiêm Chân, đem cô kéo lại gần mìn, thuận thế hôn lên hai má cùng đôi môi của cô.
Nghiêm Chân cứng đờ người, quay đầu lạ, chống lại đôi mắt có vẻ sáng ngời của anh trong đêm tối.
“Em không tức giận sao?” Cố Hoài Việt hỏi cô.
Nghiêm Chân trầm mặc trong chốc lát, vùi đầu vào trong lòng anh, một lát sau mới rầu rĩ nói, “Em đang suy nghĩ, có lẽ em cũng có cái sai. Em không nên nói kích bà ấy như vậy.”
“Bà ấy sẽ không trách em đâu.” Cố Hoài Việt vừa ôm cô vừa nói.
“Anh đều đã biết rồi sao?”
“Uh.” Cô thất bại ở vòng phỏng vấn sơ khảo, còn vào trong văn phòng giằng co một hồi, anh nói anh đều đã biết. Là từ Tống Phức Trân nói mà biết, chẳng qua bà ấy không phải cáo tráng mà là nói với anh, anh có một người vợ luôn bao che khuyết điểm cho hai cha con anh. Anh nghe xong, trong lòng cảm giác ấm áp hơn.
“Nghiêm Chân, kỳ thật đây là cái sai của anh. Bà ấy cảm thấy anh hàng năm toàn ở bên ngoài, không thể nào quản giáo con cái tốt được cho nên đối với Gia Minh yêu cầu cũng rất nghiêm khắc. Thời gian dài quá sẽ không biết thế nào để nói yêu thương với thằng bé nữa. Anh nói rồi anh sẽ không bắt buộc tiểu tử kia đi làm những chuyện thằng bé không vừa ý, nhưng lúc này đây chúng ta cũng nên để cho bà ấy có chút thời gian nói chuyện của bọn họ cùng với Gia Minh, có được không em?”
Cô im lặng chớp mắt rồi hỏi, “Ngày mai sẽ đưa thằng bé trở về sao?”
“Ngày mai.”
“Được.” Cô đáp ứng, lại lần nữa nằm trở về trong lòng của anh.
Sự gắn bó như vậy làm cho cô có cảm giác thực thoải mái, cũng rất an tâm. Không bao lâu sao cô nghe thấy tiếng cười của Cố Hoài Việt, cô không khỏi quay đầu đi mà hỏi, “Anh cười cái gì?”
“Anh chỉ muốn làm theo một câu mà Kiều phó sư trưởng đã nói.”
“Cái gì?” Cô hỏi thì lại có chút hội hận, cảm giác được câu nói kia khẳng định không phải hay ho gì rồi.
“Kiều Phó sư trưởng nói rằng, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, mà chúng ta đang lãng phí ngàn vàng để thảo luận một vấn đề thế này.”
Nghiêm Chân càng không biết nói gì, muốn quay đầu đi chỗ khác lại bị anh nắm lấy thấy lưng, “Anh ngày mai phải đi rồi.”
“Em biết mà.” Nghiêm Chân buồn bực kêu lên.
Cố Hoài Việt không tức giận, chính là đem cô ôm càng lúc càng gần hơ, cụng trán lên cái trán của Nghiêm Chân rồi nói, “Cho nên đêm nay phải khó quên một chút rồi.”
Nói xong còn chưa đợi cô phản ứng lại thì môi của anh đã đè ép tới. Đợi cho người nào đó phản ứng lại được thì cũng đã là xuân tiêu một khắc rồi.
Một đêm triền miên của hai người.
Buổi sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, Nghiêm Chân phát hiện Cố Hoài Việt quả nhiên không có lừa cô, anh mặc quần áo chuẩn bị đi tới Lâm gia đón tiểu gia hỏa kia về nhà.
Thấy cô tỉnh lại, Cố Hoài Việt nói với cô, “Thời gian còn sớm, em nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.”
Nghiêm Chân dừng ánh mắt trên người anh, quay chăn ngồi dậy rồi nói, “Em đi cùng với anh nhé?”
Cố Hoài Việt dừng động tác trên tay lại, thuận tiện vuốt mái tóc dài của cô, “Em làm sao vậy?”
Nghiêm Chân cúi đầu, “Em nghĩ là em ngày hôm nói chuyện có chút xúc động, bà ấy là bị em chọc tức mới phải vào viện, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tốt cho nên vẫn nên đến thỉnh tội thì hơn.”
Nghe vậy Cố Hoài Việt cũng cười cười, “Được.”
Kỳ thật Nghiêm Chân cũng có một loại tâm tư khác, dù sao có Cố Hoài Việt ở đó, trường hợp nào cũng sẽ không ồn ào hay bế tắc gì cả, cô quả thật là không có chút sợ hãi nào cả.
Xe nhanh chóng chạy đến phía ngoài sân viện của Lâm gia, Nghiêm Chân vừa cởi dây an toàn, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một cậu bé dựa vào cửa của Lâm gia. Cô sửng sốt một chút rồi vội vàng xuống xe.
Bạn nhỏ Cố Gia Minh hé ra khuôn mặt bánh bao nhìn cô giáo Nghiêm đang đi tới phía mình, vốn định bảo trì nghiêm túc phê bình cô ấy vài câu nhưng còn chưa kịp than thở ra khỏi miệng thì đã bị Nghiêm Chân ôm lấy cổ, một cái ôm ấm áp làm cho tiểu tư lệnh ngây ngẩn cả, cũng quên “phản công”.
“Em không lạnh sao, sao lại ra đứng chờ ở chỗ này?” Nghiêm Chân đưa tay chỉnh lại cái mũ cho tiểu quỷ này.
Tiểu tư lệnh nhìn thủ trưởng chậm rãi đi về phía mình, vội than thở, “Cô giáo, cô rất không có suy nghĩ nha. Em căn bản còn muốn cho cô một sự kinh ngạc mà.”
Đêm đó khi cô giáo Nghiêm Chân đến Lâm gia giao bản kế hoạch thì tiểu gia hỏa này ở nhà một mình chơi trò chơi, kết quả thủ trưởng gọi điện về nói rằng ngày hôm sau sẽ về nhà một chuyến. Tiểu gia hỏa này tự nhiên vui mừng không thôi, chờ cô giáo Nghiêm trở về thì nói cho cô biết tin tức tốt này, kết quả đợi đến khi cậu bé buồn ngủ mà cô giáo Nghiêm còn chưa có về. Tiểu gia hỏa suy nghĩ một lúc rồi quyết định không nói cho cô giáo Nghiêm biết nữa, cho cô ấy một sự ngạc nhiên vậy.
Kết quả là…
Nghiêm Chân nghe xong tự nhiên cảm thấy xấu hổ không thôi.
Kết quả không nghĩ tới, là hai người lớn bọn họ kết phường cho tiểu tử này một sự ngạc nhiên lớn, đưa thằng bé đến nhà bà ngoại.
Cố Hoài Việt đến gần, lấy tay nâng mũ của cậu bé lên, tiểu gia hỏa kia cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn theo đôi tay của thủ trưởng.
Chưa tới một tháng mà khuôn mặt của tiểu gia hỏa này đã nhìn mập lên như vậy, nhịn không được mà anh đưa tay nhéo nhéo hai má của Gia Minh, rước lấy cái nhìn căm tức của con trai.
Nghiêm Chân đem tiểu gia hỏa có khuôn mặt bánh bao thoát khỏi bàn tay của Cố Hoài Việt, rồi hỏi cậu bé, “Gia Minh, tối hôm qua có ai mắng em không?”
Tiểu gia hỏa kia chuyển ánh mắt sang nhìn cô, còn chưa kịp nói gì thì phía sau liền truyền đến một giọng nam trầm thấp khàn khàn, “Hừ, vẫn là bướng bỉnh giống nhau, ai có thể mắng tiểu tử nhà mấy người chứ?”
Cố Hoài Việt là người phản ứng đầu tiên, đứng thẳng người, hướng người vừa xuất hiện ở cửa làm quân lễ. Người đến là Lâm lão gia Lâm Trọng Bác.
Nghiêm Chân cũng có chút xấu hổ đứng dậy, nhìn về phía Lâm Trọng Bác đang khoác chiếc áo khoác quân trang, từ trong tay của ông ấy nhận lấy túi sách của tiểu quỷ kia.
Lâm Trọng Bạc nâng tay ý bảo hai người bọn họ thả lỏng người xuống, cúi người xuống nhìn vào đôi mắt của tiểu gia hỏa kia.
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh thông minh lại rất đáng yêu, chớp chớp con mắt một cái rồi cười lên, khiến cho khuôn mặt luôn luôn nghiêm nghị cũng lộ ra nụ cười đầy nhu hòa. Ông ấy hôn lên cái trán rồi xoa xoa đầu của cậu bé, sau đó mới nhìn đến Cố Hoài Việt và Nghiêm Chân vừa mới tới đây.
“Dẫn thằng bé đi đi, miễn cho tiểu tử kia cả ngày nhắc tới món trứng gà của nó.”
Cố Hoài Việt vừa gật gật đầu. Tiểu quỷ kia liền chạy tới bên chân của Nghiêm Chân, nắm chặt lấy vạt áo của cô. Nghiêm Chân có chút ngượng ngùng, nắm lấy bả vai của tiểu tử kia.
Một màn này đã chọc cười Lâm Trọng Bác, ông nhìn Cố Hoài Việt, “Đi nhanh đi, nghe nói thời gian của con cũng rất gấp gáp, có thể về nhà nhiều một chút thì về.”
Nghiêm Chân trấn an tiểu gia hỏa kia, cắn cắn môi nói, “Lâm lão, cháu không trông thấy giáo sư Tống.” Thấy Lâm Trọng Bác nhìn về phía mình, Nghiêm Chân cố gắng làm cho tinh thần của mình hăng hái thêm mà nói, “Ngày hôm qua, cháu cũng không đúng, cháu muốn gặp bà ấy nói lời xin lỗi.”
Cô nói thành khẩn như vậy, không nghĩ tới Lâm Trọng Bác hừ một tiếng, bất mãn nói, “Cháu thật ra là đang nhắc nhở cái thân bác, bà già nhà chúng ta ngày hôm qua bị cháu chọc giận quá mức rồi.”
Nghiêm Chân bị ông ấy nói như vậy thì nhanh chóng biến sắc, mặt cả kinh, ngây ngẩn cả người, phản ứn lại là nhìn về phía Cố Hoài Việt. Cố Hoài Việt cũng có chút không hiểu, hơi hơi nhíu mày.
Mắt thấy ba người trước mặt này bị mình hù không ít, Lâm Trọng Bác thoải mái cười, “Được rồi, cũng không dọa mấy đứa nữa, bà ấy đang ngủ ở trên lầu. Tối hôm qua về thì sắc mặt của bà ấy không tốt, một mình vào phòng của Lâm Kha, chờ Gia Minh tới thì ôm tiểu tử kia khóc lớn, khiến cho chúng ta đây bị dọa. Hơn ba giờ sáng mới an ổn mà ngủ…”
Nghiêm Chân vừa nghe mà cảm thấy áy náy không thôi. Cố Hoài Việt cũng phát hiện ra, liền ôm lấy bả vai cô, an ủi cô.
Không e dè mà thân mật như vậy, Lâm Trọng Bác cũng đã nhìn thấy, trong lòng than thở một tiếng. Kha Kha cũng từng có một cơ hội hạnh phúc như vậy, đáng tiếc thật là đáng tiếc, nhớ tới đứa con gái đã mất sớm của mình, trong lòng Lâm lão cũng cảm thấy rất buồn.
Ông phất phất tay, chậm rãi đi thong thả từng bước trở vào bên trong, giọng nói khàn khàn truyền đến, “Người một nhà a, người một nhà.”
Nhìn cánh cửa khép dần trước mắt, Cố Hoài Việt quay đầu nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh.
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh bị thủ trưởng nhìn chằm chằm như vậy thì không được tự nhiên mà cọ cọ bên người Nghiêm Chân, không có làm chuyện gì xấu nhưng tâm cũng không có vững rồi nha.
Cố Hoài Việt cùng Nghiêm Chân liếc nhau, cười cười.
Anh cúi người xuống, ôm lấy tiểu quỷ kia.
Tiểu quỷ kia nhéo nhéo bả vai của thủ trưởng, “Thủ trưởng làm gì thế?”
Cố Hoài Việt hôn lên hai má của con trai rồi nói, “Về nhà.”
Quân Hôn Bí Mật Quân Hôn Bí Mật - Scotland Chiết Nhĩ Miêu