The more that you read, the more things you will know. The more that you learn, the more places you'll go.

Dr. Seuss

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Duoduo Xiao
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 13033 / 929
Cập nhật: 2018-08-03 13:40:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49
ecker cố nhấc mình khỏi sàn xe buýt và ngồi sụp xuống một ghế còn trống.
- Hay đấy! - Một thằng bé với thứ tóc ba màu nhếch mép cười.
Becker nheo mắt vì sáng quá. Đó chính là đứa trẻ mà anh đã đuổi theo lên đến tận xe buýt. Anh buồn bã nhìn những mái tóc lẫn lộn màu đỏ, trắng và xanh.
- Tóc kiểu gì đấy - Becker lẩm bẩm và nhìn sang cả những người khác. - Tất cả đều…
- Đỏ, trắng, và xanh hả? - Thằng bé hỏi ướm.
Becker gật đầu và cố gắng không nhìn vào lỗ xuyên đã bị nhiễm trùng nơi môi trên của thằng bé.
- Của Judas Taboo đấy. - Thằng bé trả lời thành thật.
Becker nhìn nó với vẻ bối rối.
Thằng bé nhổ bọt xuống lối đi, rõ ràng tỏ ra khinh bỉ sự quê mùa của Becker.
- Judas Taboo ư? Ca sĩ nhạc Punk vĩ đại nhất kể từ thời Sid Vicious? Anh ấy chém bay đầu mình vào ngày này cách đây đúng một năm à? Hôm nay là ngày giỗ của anh ấy.
Becker lơ đãng gật đầu, rõ ràng anh đã mất phương hướng.
- Judas đã nhuộm tóc như thế này vào ngày anh ấy ra đi. - Thằng bé lại nhổ nước bọt. - Mọi người hâm mộ đều nhuộm tóc màu đỏ, trắng và xanh ngày hôm nay để tưởng nhớ anh ấy.
Một lúc lâu. Becker không nói gì. Thật chậm rãi, như thế đã bị tiêm thuốc an thần, anh quay lại và nhìn thẳng về phía trước. Anh nhìn đám người trên xe buýt. Tất cả đều là những người ăn mặc kiểu Punk. Hầu hết đều nhìn anh chẳm chằm.
Hôm nay, tất cả trong bọn họ đều để màu tóc đỏ, trắng và xanh.
Becker đứng dậy và ấn công tắc báo dừng trên thành xe. Đã đến lúc phải xuống. Anh ấn công tắc một lần nữa. Vẫn chẳng thấy gì.
Anh ấn thêm lần thứ ba, xe vẫn chạy.
- Người ta đã ngắt điện ở công tắc báo dừng trên chuyến xe 27. - Thằng bé lại nhổ nước bọt. - Bởi thế, anh không xuống xe được đâu.
Becker quay lại.
- Ý cậu là tôi không thể xuống xe ở đây được à?
Thằng bé cười to.
- Không xuống được, cho đến bến cuối.
Năm phút sau, chiếc xe đi vào một con đường nông thôn Tây Ban Nha tối tăm. Becker quay xuống chỗ thằng bé ngồi sau anh.
- Có phải xe chuẩn bị dừng lại không?
Thằng bé gật đầu:
- Vài dặm nữa thôi.
- Thế chúng ta đang đến đâu đây?
Thằng bé bỗng nhiên bật cười to:
- Anh không biết mình đang đi đâu à?
Becker nhún vai.
Thằng bé bắt đầu cười như điên.
- Ôi, trời ạ! Anh sẽ thích chỗ đó cho mà xem.
Chương 50
Cách thân máy TRANSLTR có vài thước, Phil Chartrukian đứng trên một tấm biển có ghi dòng chữ đặt ở sàn Crypto,
TẦNG NGẦM CRYPTO
KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN VÀO
Anh ta biết là mình không có phận sự. Anh ta quan sát thật nhanh phòng làm việc của Strathmore. Rèm cửa vẫn được vén lên.
Chartrulcan đã trông thấy Susan Fletcher đi vào nhà vệ sinh, cho nên anh ta biết là cô sẽ không gây khó khăn gì cho mình. Người mà anh ta lo ngại là Hale. Anh ta liếc nhìn vào Node 3 và tự hỏi không biết chuyên viên mật mã này có trong đó không.
- Mẹ kiếp! - Anh ta càu nhàu.
Dưới chân anh ta, đường nét chiếc cửa sập ở trong tầng nhà hiện lên khá rõ ràng. Chartrukian sờ vào chiếc chìa khoá vừa lấy từ trong phòng bảo mật hệ thống.
Anh quỳ xuống, ấn chìa khoá vào ổ và xoay. Chốt khoá khẽ kêu lách cách. Sau đó, anh mở then cửa tai hồng bên ngoài cửa, quay đầu lại kiểm tra một lần nữa rồi ngồi xổm xuống và kéo cửa. Ván cửa rất nhỏ, chỉ dài khoảng 3 foot và rộng chừng ấy nhưng rất nặng. Cuối cùng, khi đã mở được cửa ra, anh khựng lại.
Một luồng khí nóng ập thẳng vào mặt anh. Luồng khí này mang theo khí freon buốt giá, cuốn thẳng ra ngoài theo cánh cửa mở. Máy phát điện hiện ra phía dưới trong thứ ánh sáng đỏ. Tiếng ồn nhỏ của nó lúc này trở thành tiếng nổ ầm vang. Chartrukian đứng dậy và nhìn sâu xuống bên dưới cánh cửa mở. Trông có vẻ giống như lối đi xuống địa ngục hơn là lối vào dành cho nhân viên phục vụ đến chỗ máy vi tính. Một chiếc thang nhỏ, hẹp dẫn xuống dưới phía xa mấy cầu thang, nhưng tất cả những gì mà anh ta trông thấy được là một màn mù sương màu đỏ cuộn xoáy.
o O o
Greg Hale đứng đằng sau một tấm kính ở Node 3. Hắn dõi theo Phil Chartrukian tụt từ trên thang xuống tầng hầm. Từ nơi Hale đứng nhìn lên, đầu của Chartrukian trông giống như lìa khỏi cổ và ở lại phía trên tầng Crypto. Sau đó, dần dần, cái đầu cũng chìm dần vào đám hơi cuồn cuộn.
"Hành động dũng cảm chưa!" - Hale thì thào. Hắn biết Chartrukian đang đi đến đâu. Tìm kiếm nơi tắt TRANSLTR khẩn cấp bằng tay là một hành động đúng theo logic nếu như anh ta cho rằng chiếc máy đã bị nhiễm virus. Thật không may nếu điều đó được thực hiện thì sau 10 phút các nhân viên an ninh hệ thống sẽ kéo đến kín đặc Crypto. Sẽ hiện các cờ hiệu báo động ở tổng đài chính. Một cuộc tổng kiểm tra bảo mật hệ thống ở Crypto là cái mà Hale không thể đương đầu nổi. Hale rời Node 3 và tiến về phía cửa sập. Nhất định phải ngăn Chartrukian lại.
Chương 51
Jabba trông giống như một con nòng nọc khổng lồ. Đúng như đặc tính của sinh vật mà ông ta được đặt tên hiệu, ông ta bị hói đầu. Với vai trò là một thiên thần bảo vệ cho tất cả các hệ thống máy tính của NSA, Jabba đến tất cả các phòng ban thúc ép, ra lệnh và liên tục khẳng định nguyên tắc hành động của mình: "Phòng ngừa là biện pháp hữu hiệu nhất". Chưa bao giờ có một máy tính nào rủa NSA bị nhiễm virus dưới thời của Jabba; và ông ta quyết giữ vững thành tích này.
Nhà của Jabba là một trạm làm việc cũ được nâng cấp, tầng ngầm của NSA, ngân hàng dữ liệu tuyệt mật. Đây chính là nơi mà nếu virus có thể xâm nhập thì hậu quả sẽ khủng khiếp, và đây cũng chính là nơi mà Jabba dành phần lớn thời gian của mình. Tuy thế, vào lúc này, Jabba lại đang nghỉ ngơi và thưởng thức xúc xích bò và heo rắc thêm tiêu ở khu hậu cần phục vụ thâu đêm của NSA. Ông ta đang định ăn xuất thứ ba thì chuông điện thoại phòng làm việc reo.
- Đi nghe đã vậy. - Ông nói, ho sặc sụa khi đang nuốt một miệng đầy xúc xích.
- Jabba à? - Một giọng phụ nữ nhỏ nhẹ vang lên. - Tôi, Midge đây.
- Ôi nữ hoàng dữ liệu của tôi! - Jabba thốt lên đầy tình cảm. Ông luôn dành cho Midge Milken một tình cảm dịu dàng. Mụ là người sắc sảo và cũng là người đàn bà duy nhất Jabba từng gặp tán tỉnh với ông.
- Cô thế nào, khoẻ không?
- Tôi bình thường, không có gì đặc biệt.
Jabba lau miệng.
- Cô đang ở cơ quan à?
- Vâng!
- Cô có muốn ăn xúc xích với tôi không?
- Tôi muốn lắm, Jabba ạ, nhưng mà tôi đang làm việc.
- Thật hả? - Ông cười khúc khích.
- Cô có phiền không nếu tôi cùng cô làm việc?
- Ôi, ông bậy bạ quá.
- Nếu cô không muốn…
- Có chứ, may mà gặp ông. - Mụ nói - Tôi cần một số lời khuyên của ông.
Jabba nuốt một miếng xúc xích khá to.
- Cứ nói đi.
- Có khi chẳng làm sao đâu. - Midge nói - Nhưng bản thống kê Crypto của tôi có gì lạ lắm. Tôi hy vọng là ông có thể giải quyết khúc mắc này cho tôi.
- Thế cô thấy gì? - Ông hớp một ngụm nước.
- Tôi có một bản báo cáo nói rằng TRANSLTR đã chạy giải mã một file trong vòng 18 tiếng mà vẫn chưa giải xong.
Jabba phun hết cả xúc xích lên chiếc bánh trên bàn ăn.
- Cô bảo sao cơ?
- Ông có ý kiến gì không?
Ông dùng khăn ăn phe phẩy lên bàn.
- Thế nó là bản báo cáo về cái gì?
- Báo cáo về sản xuất. Phân tích chi phí cơ bản thôi. - Midge nhanh chóng giải trình những gì mà mụ và Brinkerhoff đã phát hiện được.
- Cô đã gọi cho Strathmore chưa?
- Rồi. Ông ta nói là mọi thứ ở Crypto vẫn đều ổn cả. Ông ta còn nói là TRANSLTR vẫn hoạt động với tốc độ tối đa. Và ông ta còn cho rằng dữ liệu của chúng tôi là sai.
Jabba nhăn cái trán củ hành của mình lại.
- Như thế thì có chuyện gì đâu? Bản báo cáo của cô không đúng.
Midge im lặng, không trả lời. Jabba hiểu ý của mụ. Ông nghiêm nghị hỏi.
- Cô cho là bản báo cáo của cô không sai à?
- Vâng!
- Thế tức là cô cho rằng nghĩ là Strathmore nói dối?
- Không phải thế. - Midge nói một cách xã giao, vì mụ biết chưa có gì chắc chắn.
- Chỉ vì thống kê của tôi chưa bao giờ sai. Tôi sẽ xem xét lại vậy.
- Ồ! - Jabba nói. - Tôi không muốn là người đầu tiên nói điều này với cô nhưng thực sự là dữ liệu của cô có vấn đề đấy.
- Ông nghĩ thế thật à?
- Tôi cá cả sự nghiệp của mình đấy. - Jabba ngoạm cả một miếng xúc xích ướt to và nhồm nhoàm nói. - File dữ liệu dài nhất cũng chỉ ở bên trong TRANSLTR được ba tiếng đồng hồ. Thời gian ấy bao gồm cả chẩn đoán, khảo sát ngoại biên và mọi thứ. Thứ duy nhất có thể giữ nó lại trong 18 tiếng chắc chắn liên quan đến virus. Không còn thứ gì có thể làm được điều này.
- Liên quan đến virus à?
- Ừ một thứ gì đó thuộc chu kỳ dư. Nó xâm nhập vào bộ máy xử lý vi tính tạo nên một vòng lặp, và về cơ bản làm hệ thống tê liệt không hoạt động được.
- À. - Midge đánh bạo nói. - Strathmore đã ở Crypto 36 tiếng liên tục. Liệu ông ta có gặp virus không nhỉ?
Jabba cười phá lên.
- Strathmore đã ở đó 36 tiếng rồi cơ à? Tội nghiệp quá. Vợ ông ta có lẽ sẽ không cho ông ta về nhà nữa đâu. Tôi nghe nói bà ấy đã đá vào mông ông ta rồi đó.
Midge nghĩ ngợi một lúc. Bà ta đã nghe kể chuyện đó và cứ tưởng mình bị hoang tưởng.
- Midge à. - Jabba thở nặng nhọc và uống một ngụm lớn. - Nếu như mấy thứ đồ chơi của Strathmore nhiễm virus, ông ta sẽ gọi cho tôi ngay. Strathmore là người nhanh nhạy, nhưng ông ta chẳng biết cái quái gì về virus cả. TRANSLTR là tất cả những gì ông ta có. Nếu phát hiện được bất cứ dấu hiệu rắc rối nào, ông ta sẽ ấn vào nút báo động ở quanh đấy thôi, khi đó đã có tôi mà! - Jabba mút một thanh Mozzarella dài. - Hơn nữa, chẳng có kẽ hở nào khiến cho TRANSLTR có thể nhiễm virus cả. Gauntlet là bộ máy lọc tốt nhất mà tôi từng chế tạo ra. Không gì có thể đi qua được nó đâu.
Im lặng một lúc lâu, Midge thở dài.
- Còn gì nữa không?
- À, dữ liệu của cô có vấn đề.
- Ông vừa nói thế đấy nhé.
- Thật sự là thế.
Bà ta cau mày.
- Ông vẫn không nghe phong thanh được chuyện gì à? Không nghe được bất cứ điều gì à?
Jabba cười cay lớn.
- Midge… nghe này. Vụ bê bối Skipjack. Chính Strathmore đã gây ra. Nhưng mà thôi đi, vụ đó qua rồi mà.
Đường dây bên kia im lặng thật lâu, và Jabba biết mình đã hơi quá.
- Xin lỗi cô Midge. Tôi biết cô đã cực kỳ giận dữ với vụ đó. Strathmore có lỗi. Tôi biết cô nghĩ gì về ông ta mà.
- Việc lần này không có dính dáng gì đến vụ Skipjack cả. - Bà ta cả quyết.
- Ừ chắc chắn rồi. - Jabba nghĩ. - Nghe nhé, Midge. Tôi không có cảm tình riêng gì với ông ta cả. Ý tôi là ông ta là một người viết mật mã. Tất cả những người viết mật mã về cơ bản là những kẻ tự phụ. Mà họ cũng rất quan trọng đấy. Mỗi file dữ liệu của họ có thể cứu nguy cho cả thế giới.
- Ý ông là sao?
Jabba thở dài:
- Ý tôi nói là Strathmore cũng giống như những chuyên gia mật mã khác. Nhưng tôi còn muốn nói thêm nữa là ông ta còn yêu quý TRANSLTR hơn cả vợ ông ta. Nếu có rắc rối nào, nhất định ông ta đã gọi cho tôi rồi.
Midge im lặng một lúc khá lâu. Cuối cùng, mụ buông một tiếng thở dài miễn cưỡng.
- Tức là ông cũng cho rằng dữ liệu của tôi là sai?
Jabba mỉm cười.
- Thôi nào đừng có lo lắng không cần thiết nữa?
Mụ bật cười.
- Chú ý này. Midge. Hãy gửi một tin nhắn vào máy tôi đi. Thứ hai tôi sẽ kiểm tra máy của cô thật tỉ mỉ. Trong khi chờ đợi hãy chuồn khỏi đấy đi. Bây giờ là đêm thứ Bảy đấy. Hãy đi nằm hoặc là làm gì đó thư giãn đi.
Mụ thở dài.
- Tôi đang gắng đây, Jabba. Tin tôi đi, tôi sẽ cố mà.
Chương 52
Câu lạc bộ Embrujo - nghĩa là "Thầy phù thuỷ" trong tiếng Anh - nằm trong một khu ngoại ô ở cuối tuyến xe buýt số 27. Trông giống một pháo đài hơn là một câu lạc bộ khiêu vũ, toà nhà này được bao quanh tứ phía bởi những bức tường thành có gắn rất nhiều mảnh chai bia vỡ - Một hệ thống bảo vệ thô sơ ngăn không cho bất cứ ai xâm phạm bất hợp pháp mà không để lại một phần cơ thể tươi nguyên nào đó.
Trong suốt chuyến đi, Becker chắc mẩm rằng mình đã thất bại.
Đến lúc gọi cho Strathmore thông báo về tin tức tồi tệ kia - cuộc tìm kiếm đã vô vọng. Anh đã cố gắng hết sức mình, bây giờ đến lúc quay về nhà.
Nhưng giờ đây, khi nhìn vào đoàn người đang chen lấn xô đẩy qua lối vào của câu lạc bộ, Becker không dám chắc là lương tâm mình cho phép anh bỏ cuộc. Anh chưa bao giờ thấy đám đông ăn vận kiểu Punk lớn thế này, những mái tóc ba màu đỏ, trắng và xanh có ở khắp mọi nơi.
Becker thở dài, cân nhắc lựa chọn của mình. Anh nhìn kỹ đám đông và nhún vai. Cô ta còn có thể ở đâu vào một đêm như thế này đây? Thầm nguyền rủa vận đen của mình, Becker nhảy xuống xe.
Lối đi vào Câu lạc bộ Embrujo là một hành lang đá chật hẹp. Khi Becker tiến vào, anh nhận thấy mình ngay lập tức bị cuốn vào lớp sóng người cuồng nhiệt đang hướng vào.
- Tránh ra nào, anh bạn! - Một giọng người chói tai nói với anh và thúc khuỷu tay vào sườn anh.
- Cà vạt đẹp đấy. Có ai đó giật mạnh cà vạt của Becker.
- Anh muốn làm tình không? - Một cô bé tuổi thiếu niên nhìn anh trân trối một cách vô hồn.
Bóng tối của hành lang dẫn đến một phòng lát xi măng nồng nặc mùi rượu và mùi người. Một cảnh tượng kỳ quái hiện ra - Một hang động lớn với hàng trăm người cử động giống hệt nhau. Họ nhào lên, sụp xuống, tay ấn chặt vào mạng sườn, đầu lắc lư giống như những chiếc bóng đèn vô hồn gắn trên xương sống. Những kẻ cuồng dại lao mình khỏi một cái bệ và nhào vào biển cánh tay người. Những thân người được chuyền qua chuyền lại giống như những quả bóng chuyền bãi biển. Trên đầu, những chiếc đèn nhấp nháy đung đưa khiến toàn cảnh giống như một bộ phim câm thời xưa.
Ở bức tường phía xa, những chiếc loa thùng to bằng những chiếc xe tải mi ni đập mạnh đến mức mà ngay cả những người nhảy cuồng nhiệt nhất cũng không thể đến gần hơn 13 mét.
Becker bịt tai lại và dò tìm trong đám đông. Nhưng đâu đâu anh cũng chỉ thấy một màu tóc đỏ, trắng và xanh. Những thân người gần sát nhau đến nỗi anh không thể nhìn rõ họ đang mặc quần áo gì. Anh cũng không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu nào của lá cờ Anh Quốc. Rõ ràng là anh không bao giờ có thể hoà vào đám đông mà không chen lấn xô đẩy. Gần đấy, có ai bắt đầu nôn mửa.
Hay thật. Becker lầm bầm. Anh đi khỏi đám đông và tiến xuống một hành lang phun sơn.
Hành lang này sau đó trở thành một đường hầm chật hẹp có gương soi rồi dẫn đến một sân trời bày nhiều bàn ghế. Trong sân có nhiều người ăn vận kiểu Punk. Đối với Becker, nó giống như lối vào xứ sở hạnh phúc trong tưởng tượng - Một bầu trời mùa hè hiện ra trên đầu anh và tiếng nhạc mờ dần đi.
Becker phớt lờ đi những ánh nhìn tò mò xung quanh và anh tiến vào. Anh nới lỏng cà-vạt và thả mình xuống một chiếc ghế ở một cái bàn trống gần nhất. Dường như cả thế kỷ đã trôi qua từ sau gọi lúc sáng sớm của Strathmore.
Sau khi gạt những chai bia rỗng ở trên bàn, Becker nằm gối đầu lên tay. Vài phút thôi, anh nghĩ.
Cách đó năm dặm, người đàn ông đeo kính gọng thép đang ngồi trong một chiếc taxi Fiat đi dọc theo con đường dẫn đến vùng nông thôn.
- Đến Embrujo! - Gã càu nhàu, nhắc nhở người lái xe về điểm đến.
Người tài xế gật đầu, liếc nhìn vị khách mới đầy khó hiểu qua gương chiếu hậu.
- Embrujo! - Anh ta lẩm bẩm. - Đêm nào cũng một lũ người kỳ quặc.
Pháo Đài Số Pháo Đài Số - Dan Brown Pháo Đài Số