Số lần đọc/download: 1509 / 9
Cập nhật: 2015-11-25 18:57:58 +0700
Chương 23
T
hứ 7 ngày 31 tháng 10 năm 2011: (Đi trước thời đại.)
- Chị à, có kỳ lắm không?
Là một hồn ma đang nói.
- Xuỳ. Vào đi, đi với chị mà cưng còn sợ gì nữa.
Lần này là tiếng của một xác ướp Ai Cập. Các bạn đang tò mò đúng không.
Hôm nay là ngày Halloween và cũng là ngày sinh nhật Thế Du - Trịnh Kim. Hai cô nàng đã hẹn nhau từ chiều để chuẩn bị cho tối nay xuất hiện trước mọi người thật hoành tráng, thật ấn tượng. Là Kim Anh và Trâm Nhi, hai cô nàng đang đứng trước cổng biệt thự " Thế Gia". Nơi đây đang đông nghẹt người, bố mẹ Thế Du là bà Cẩm Phụng và ông Thế Quân đã về nước để tổ chức cho con mình. Ông bà cũng là người làm ăn lớn trên thị trường Việt Nam và nước ngoài và nhất là bên Úc. Nghe đâu là đại gia Úc. Khi 4 tuổi ông bà đã gửi Thế Du cho người em mình, chính là bố mẹ của Thế Nam. Rất muốn đưa anh sang Úc để du học nhưng Thế Du nhất quyết lập nghiệp, học tập, và sinh sống ở Việt Nam.
- Nhưng như này có hơi kì kì sao đó chị. Hay để em vào thay đồ em mang đi nhé. – Trâm Nhi vừa nhìn bộ đồ của mình, vừa ngại ngùng nói.
- Đẹp mà. Yên tâm đi. Em không tin tưởng chị à. – Kim Anh tặc lưỡi. Cô rất tự tin vào tài "make up" của mình.
Trâm Nhi không muốn làm Kim Anh buồn. Kim Anh đã rất ủng hộ chuyện của cô và Tú Anh nên đã sắp xếp mọi chuyện, không thể phụ long được. Cô miễn cường đi theo Kim Anh vào đại sảnh.
Khuôn viên vườn rất rộng, dọc hai lối vào có ánh đèn chiếc vào người, có những người chụp ảnh đã được bố mẹ Thế Du thuê để làm kỉ niệm, những cây cảnh được uốn thế rất tinh vi. Một bể cá nhân tạo bao quanh lấy nhà, hôm nay cũng được thắp hết đèn, những đàn cá long lánh dưới nước hôm nay cứ như được mặc một bộ cánh mới, làm nổi bật phần đại sảnh. NMột ngôi nhà theo lối kiến trúc phương Tây, trước là đại sảnh vào nhà được dải thảm đỏ. Đi vào phía trong là một dãy bàn để đựng đồ ăn và thức uống cho quan khách, bao nhiêu đồ uống, rượu. cocktail, bánh ngọt, bánh kem, hoa quả được nhập ngoại, trên bàn ngồi nghỉ còn có rất nhiều lọ hoa ly, bình trong suốt. Phải cho rằng người làm ra những bình hoa này quả là một tuyệt tác. Bên trong này quả là nơi rất sang trọng để tiếp đãi khách. Từng tốp làm ăn, từng tốp bạn bè, từng tốp người đứng nói chuyện với nhau.
Phía chân cầu thang Kim Anh đã nhận ra Tú Anh với Tử Kỳ đang đứng nói chuyện với mấy người học cùng trường. Trông các anh hôm nay thật bảnh bao, hai người khác trên mình bộ áo hoàng tử, tay cầm chiếc mặt nạ che nửa. Gương mặt được "make up" theo kiểu ma ca rồng. Nhưng cô nàng hôm nay đến toàn là hot girl, con nhà quan chức, tiểu thư đài các của các tập đoàn lớn tại Việt Nam. Nghe danh Thế Du là người rất đẹp trai, manly, nhà giàu lại học giỏi. Các cô nàng thi nhau làm công chúa.
Đi thẳng đến chỗ Tú Anh, mọi ánh mắt sung quanh tập trung vào hai cô nàng, cũng là bộ đồ trắng toát. Ánh mắt của các cô nàng vừa khinh khi, vừa giễu cợt. Kim Anh mặc kệ kéo thẳng Trâm Nhi đến chỗ Tú Anh.
- Tú Anh ra bảo cái này.
Tử Kỳ, Tú Anh quay sang nhìn hai cô nàng trước mặt, mặt hai anh nghệt ra rồi phá lên cười. Tú Anh, nói:
- Ha...Ha... Chị nghĩ gì mà quấn một đống vải trắng lên người vậy.
Tử Kỳ cười ngặt nghẽo:
- Chắc bạn ý định làm xác ướp Ai Cập đấy mà. Hơ... Hơ...
- Ha...Ha...Ha - Một trận cười ầm nữa của hai anh ma cà rồng.
Quay qua nhìn cô bạn đi cùng chị mình, anh hỏi:
- Bạn chị à. Nhìn "giống nhau" nhỉ. Một xác ướp với một ma.
- Đâu nào. Hình như là búp bê Nhật á. - Tử Kỳ nhìn Trâm Nhi từ tgrên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên.
Kim Anh lườm Tử Kỳ một cái thật dài sau đống vải trắng:
- Tôi còn chưa bắt tội cậu đâu đấy. Im đi đồ lừa đảo.
Biết miìn có lỗi, Tử Kỳ cầm ly rượu của mình quay sang nói chuyện với mấy cô nàng đang ưỡm ẹo xung quanh.
- Đây là em chị, mày thấy được không chị làm mối cho. He... He...
Tú Anh nhìn chằm chằm vào Trâm Nhi. Anh cố nén cười nhưng hai vai anh đang rung lên từng hồi vì cách hoá trang của cô. Hai mắt thì thâm quầng như luyện kung fu Pan-da, môi thì quẹt một vệt son đỏ choét như môi anh đào của người Nhật, lại còn lắp bộ răng giả của ma cà rồng nữa chứ. Tổng hợp lại thì nó chẳng ra cái gì, được mỗi bộ đồ trắng nhìn rất da dáng oan hồn. Nhìn phần dưới thì giống oan hồn, nhìn môi thì giống búp bê Nhật, nhìn mắt thì giống gấu trúc. Anh lại ôm bụng cười sặc sụa. Trâm Nhi thấy Tú Anh nhìn mình chằm chằm rồi lại cười ầm lên, cô ngượng chin người, cúi gầm mặt, cách hoá trang cũng rất lợi làm cô che hết những mảng hồng trên má.
Kim Anh thấy Trâm Nhi đứng đơ người, cô đầm nhẹ vào vai Tú Anh cho anh không cười nữa:
- Này, em bị sao thế vậy. Ma nhập đấy à. Không phải bị nhỏ này hớp hồn rồi chứ. Hơ... Hơ...
Tú Anh nghệt mặt không biết nói sao với trí tưởng tượng phong phú của chị mình. Anh lắc đầu cho qua.
Kim Anh nhìn Trâm Nhi đang lung túng, hai tay đan chặt vào nhau, cô vỗ nhẹ vai rồi nói với Tú Anh:
- Chết, chị quên. Giờ chị có hẹn với người bạn nữa. Trông hộ chị con bé này. Nhớ phải đi cùng nó đấy nhé. Sảnh ra là bị " cướp" đi ngay. – Vừa đi vừa nói, lại còn nháy mắt. Chưa kịp nói câu nào. Tú Anh đã không thấy chị mình đâu nữa.
Anh quay sang hỏi cô gái bên cạnh:
- Em tên gì vậy?
- Trâm Nhi. – Cô thẹn thùng đáp.
" Không biết Tú Anh có nhớ mình không nhỉ? "
- Ừ.
" Tú Anh, anh không còn nhớ gì về em sao.?" Trâm Nhi khẽ liếc trộm anh. Cô cụp mi đứng im lặng.
- Uống cocktail nhé, là vị anh đào.
Tú Anh thấy người phục vụ đi qua, anh lấy hail y cocktail vị đào, đưa cho Trâm Nhi, để ly rượu vang lên khay, anh cũng cầm ly cocktail nhấp một ngụm nhẹ. Trâm Nhi cũng đưa lên miệng nhấp môi. Vị tê tê của rượu lẫn trong làm đầu lưỡi cô dân dân. Vào đến họng lại có vị ngọt. Mùi vị rất lạ.
Thấy Tú Anh cười cười trước vẻ ngơ ngác của mình, Trâm Nhi ái ngại cúi mặt xuống thấp hơn.
- Cảm ơn.
"Đưa nãy giờ, giờ mới cảm ơn." Anh cười nhẹ.
" Thật là mất mặt, mình chỉ biết uống mà quên cảm ơn anh. Mất điểm rồi. "
Lại im lặng.
- Anh Tú Anh.....
Những giọng điệu ngọt sớt của mấy cô '"công chúa" vang lên. Anh quay sang cười cưòi nói nói với mấy cô. Trông rất là vui vẻ thế mà suốt nãy giờ đứng với cô, anh chỉ im lặng. Mấy cô gái đó ùa vào làm cô bị đẩy ra ngoài. Đứng bơ vơ lạc long cô thấy buồn man mác. Tưởng gặp được anh, cô và anh sẽ thân thiết hơn, ai dè lại càng làm cho không khí có phần ngại ngùng. Hai người như hai thế giới khác nhau.
Màu trắng sao trơ trọi, vào đen được những cô công chúa xinh đẹp vây quanh, làm nên bức tranh khiến người xem phải ngạt thờ.