Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Kathi Appelt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Quang Toản
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 117 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
HƯNG TRƯỚC KHI PUCK VÀ SABINE CÓ THỂ Trở nên khôn ngoan và gan dạ thì trước hết chúng phải là... những con mèo con! Đây là Sabine đang trốn đằng sau một cái lờ bắt cá cũ kĩ bằng gỗ, cũng cùng một màu xám với bộ lông của nó.
Rồi thì...
Yên lặng, ồ sao mà tĩnh lặng thế.
Sabine thu mình nhỏ lại. Ồ phải, thật nhỏ. Nhỏ như một con chuột. Nhỏ nữa như một con dế. Nhỏ bé hơn nữa như một con bọ chét.
Nó khom mình xuống để lấy đà. Ô phải thật là thấp.
Nó cảm thấy ngưa ngứa ở chân. Hai cái tai của nó co rúm lại. Cái đuôi thì ve vẩy.
Kiên nhẫn nào. Phải thật kiên nhẫn... cho đến khi.. - Puck...
Không ngờ đến. Ừ, phải thật là bất ngờ.
Và...
Thế mới là Sabine, con sư tử nói! Sabine, con báo tuyết. Sabine, con hổ vùng Siberia. Đứng thẳng mình trên hai chân sau, hai chân trước vươn ra!
- Ssssịttt!!!
Dù nó đã từng làm như vậy không biết bao nhiêu lần, thằng em nó vẫn luôn luôn bị bất ngờ. Lông lá của Puck dựng đứng lên. Và Puck cũng dứng dựng lên. Buổi săn cứ tiếp diễn!
Còn đây, bây giờ thì đến lượt Puck...
Nó nấp bên trong chiếc ủng da nặng nề sâu hun hút và tối mịt mùng, nơi tối tăm nhất của gầm sàn.
Nơi bốc mùi nặng nhất của gầm sàn.
Sabine sẽ không bao giờ bước vào đây. Nơi này hôi thối quá mà.
Puck chờ đợi. Sabine đang đánh hơi.
Con mèo chị biết là Puck đang ở trong đó.
Suuuụyyt..., đừng nói cho Puck biết.
Tấn công!!!
Puck mới chính là kẻ tấn công! Còn Sabine chỉ giả vờ!
Những cú va chạm. Những cái ngã nhào. Lông lá tích đầy điện. Những tiếng rít và phun phì phì.
Mceoooo!
Với bọn mèo con thì cuộc sống ở dưới Gầm sàn quả là hoàn toàn lý tưởng.
TA HÃY QUAY TRỞ LẠI MỘT NGÀN NĂM VỀ TRƯỚC và nhìn xem Grandmother Moccasin đang ngủ trong ánh mặt trời ban trưa, phơi mình trong những tia nắng ấm áp, để cho chúng lặn sâu vào tận bên trong cái thân thể to mập của mụ. Đối với mụ thì cuộc sống cũng rất lí tưởng. Hay ít ra là cuộc sống đã từng có thời rất lí tưởng. Rất tuyệt vời nếu như đừng có một thứ - sự cô đơn.
Chỉ có một mình. Mụ chẳng có anh chị em sinh đôi. Không có mẹ, cũng chẳng có ít nhất một người nào đó để mụ có thể nhớ đến. Mụ cũng chẳng có bầu bạn nào ngoại trừ con cá sấu già và nó cũng chẳng phải kiểu bạn bè dễ chịu.
Tình trạng cô độc xói mòn mụ. Hãy quay lại một ngàn năm về trước mà xem. Mà nhìn mụ một mình lướt đi giữa những bóng cây. Nhìn mụ cuộn tròn trên những tảng đá bằng phẳng bên con sông nhánh, cô độc.
“Bà chị à,” con cá sấu nói, “thời điểm của chị sẽ đến thôi mà.” Mụ biết là nó bắt đầu khó chịu với mụ. Nhưng điều đó cũng không làm giảm bớt được sự cô đơn trong mụ. Nằm bên bờ con sông nhánh, mụ nhìn nó lặn xuống nước.
Có đôi khi mụ bắt được mùi từ ngôi làng, mùi của loài người. Nó không cho biết là họ có ở gần đó hay không, đêm xuống mụ nghe thấy tiếng trống mà họ đang gõ nhịp và biết là họ đang cùng nhau nhảy múa, tay cùng nắm tay. Cười nói và ăn uống cùng nhau. Cùng bên nhau. Đã lâu lắm rồi cái thời mụ đã từng biết sự thoải mái của cuộc sống chan hòa bên nhau. Rồi mụ nghĩ đến người chồng đã xa vời của mụ, người đã rời bỏ mụ để đến với một người khác và mụ quật vun vút cái đuôi dài đằng sau mụ, một cái roi.
Loài người!
- Sssssịttttt!!!
Mụ chẳng dính dáng gì đến loài người.
Nhưng mụ cũng đã chán cái tình trạng cô đơn này.
Rồi một ngày nọ, trong khi đang nằm phơi nắng trên gốc một cây bách vĩ đại, mụ chợt nghe một giọng nói mà mụ chưa hề nghe thấy trước đây. “Mẹ!” Ai đó đang gọi mụ.
Mụ mở bừng hai mắt và kìa, ngay phía trước mặt mụ là một con rắn nhỏ bé và xinh đẹp, da của nó đen bóng đến nỗi trông gần như là xanh thẫm. Đó là một bản sao giống hệt của chính Grandmother, cũng sáng chói như thế, với đôi mắt mượt mà như thủy tinh. Grandmother giật thót mình. Mụ đang mơ chăng? Mụ chớp chớp hai mắt. Con rắn nhỏ bé cười với mụ. Ai vậy? Con bé từ đâu đến?
Grandmother quay lại nhìn con rắn bé xíu. Mụ hít hơi nó. Một mùi thật là thơm mát như là mùi không khí trong sạch sau cơn giông tố. Một mùi thật dịu ngọt, như là mùi của những ngọn sóng sủi bọt của biển rộng. Một mùi thật là khác biệt với mùi của hàng triệu những con rắn khác đang lang thang trong những cánh rừng thông này. Đó là mùi của ai đó rất giống với mùi của mụ.
Hạnh phúc đọng lại trên lớp da của Grandmother và chui sâu vào trong lớp vảy sáng chói, sâu vào trong từng khớp xương và vào đến tận bên trong thân thể mụ.
“Con đã tìm kiếm mẹ bao lâu nay,” con rắn bé nhỏ nói. Trái tim Grandmother hát lên rộn ràng, đã bao nhiêu năm nay mụ cứ tin chắc rằng mình là thành viên cuối cùng của dòng giống.
“Ôi con gái ơi!” Grandmother bảo. Và con rắn bé xíu cuộn thân hình nhỏ bé của nó xung quanh cằm của Grandmother và mỉm cười.
Nơi Trú Ẩn Nơi Trú Ẩn - Kathi Appelt Nơi Trú Ẩn