To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Athur Hailey
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: “The Money Changers”
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
i Alex! - Margot kêu lên. - Em rất đau lòng.
- Anh cũng vậy.
- Nếu như có thể lột da được kẻ lấy bút danh là Con Ma ấy, em sẽ rất sung sướng được làm chuyện đó. Dù sao cũng còn một điều may, thằng cha kia không nhắc đến chuyện em và Edwina là chị em họ.
- Hầu như không ai biết giữa em và Edwina có mối quan hệ máu mủ đó, ngay cả trong nhà băng. Hơn nữa, người yêu là cái đích ngắm bắn thú hơn ngắm bắn chị họ.
Họ đang ở nhà Alex và lúc này sắp đến nửa đêm.
Suốt thời gian diễn ra cuộc bao vây chi nhánh nhà băng, họ không gặp nhau. Và điều bí mật bị vạch ra trên báo 'Nghe lỏm' là vào chiều nay. Margot tình cờ đọc được lúc ở toà án về.
- Lão nhà báo kia đã làm một việc tất yếu, - Alex nói. - Sớm hay muộn rồi người ta cũng biết vai trò của em trong vụ vừa rồi.
Margot vẫn còn rầu rĩ:
- Nhưng em đã hết sức cẩn thận. Rất ít người biết em tham gia và em cũng luôn nhắc nhở họ là giữ kín cho em.
- Vô ích. - Alex nói. - Ngay mấy hôm đầu, Nolan Wainwright đã nói với anh, rằng ông ta nghi em nhúng tay vào vụ này. Chắc chắn ông ta đã dò hỏi người xung quanh. Ông ta từng làm thám tử, em thừa biết rồi. Ngay trường hợp bài báo này không xuất hiện thì rồi cuối cùng vẫn sẽ có người nói lộ ra.
- Nhưng tại sao họ đem gắn tên anh với tên em?
- Ôi cưng, anh lại thấy thích thú khi họ bảo anh là người "hồ hởi". - Alex cười.
Nhưng Margot đoán rằng đấy là nụ cười cố tình. Bài báo kia đã làm phiền lòng người yêu của nàng. Anh ấy tỏ ra vui vẻ đón nhận nó, nhưng thật ra trong lòng rất rầu rĩ.
Alex hỏi:
- Hôm nay em đã nói chuyện với Edwina chưa?
- Rồi. Em gọi điện cho chị ấy. Chị ấy không tỏ vẻ lo lắng gì. Em và chị ấy biết nhau quá rõ. Dù sao thì việc nhà băng quay trở lại chủ trương cũ đối với dự án Forum East làm chị ấy rất vui. Anh cũng vậy, chắc chắn anh vui mừng rồi.
- Ngay từ đầu em đã biết thái độ của anh. Nhưng như thế không có nghĩa anh hoàn toàn tán thành cách đấu tranh của em.
Giọng nói của Alex gay gắt hơn so với ông dự định. Margot cũng phản ứng lại không kém:
- Em không thấy trong cách làm của em có gì đáng chê trách. Đấy là em còn chưa nói toạc ra những sự bẩn thỉu của nhà băng của anh đấy.
- Ta đừng cãi nhau nữa, - Alex nói và đưa tay ra như để tránh đòn đánh của Margot. - ít nhất thì cũng tối hôm nay.
- Nếu vậy thì anh đừng nói những câu làm em chối tai.
- Đồng ý.
Cuộc cãi cọ đã tan dần. Margot hỏi, giọng làm như hờ hững:
- Ngay từ đầu, anh đã ngờ em có nhúng tay vào vụ này chưa?
- Tất nhiên anh có ngờ. Anh hiểu tính nết em quá rõ. Anh lập tức nhớ lại là em không muốn tranh luận chuyện Forum East với anh, lúc anh đinh ninh gặp em, em sẽ trút lên đầu anh đủ mọi lời thoá mạ.
- Thế anh có thấy khó xử không?
- Có chứ. - Alex đáp giọng dứt khoát. - Anh tự hỏi không biết anh có nên nói ra với họ điều anh nghi ngờ không. Có nói tên em ra cũng không thay đổi được gì. Thế là anh im lặng và rốt cuộc là anh đã tính sai.
- Và bây giờ mọi người đều cho rằng anh đã biết từ trước?
- Roscoe thì chắc chắn rồi, còn Jerome Patterton thì có thể nghĩ thế. Những người khác anh không dám nói.
Họ im lặng một lúc lâu, cuối cùng Margot lên tiếng trước:
- Anh có buồn không? Chẳng lẽ chuyện ấy quan trọng đến thế sao?
Từ khi hai người quen nhau, đây là lần đầu tiên Alex thấy nàng lo lắng thật sự.
Ông nhún vai rồi quyết định trấn an nàng:
- Không. Không quan trọng gì hết. Em đừng lo lắng, anh sẽ vượt qua được.
Tuy vậy, chuyện này rất trầm trọng. Xảy ra vào đúng lúc tình hình Alex ở nhà băng đang khó khăn. Ông đoán tất cả những người làm việc ở nhà băng đều đã đọc bài báo kia và họ đều thầm nhắc lại câu hỏi cuối cùng; liệu Alex có biết và có tán thành cuộc bao vây "nồi cơm" của ông ta như vậy không? Nếu người nào đó chưa đọc, chắc chắn Roscoe Heyward đã mách cho họ biết để họ tìm đọc. Thái độ của ông ta hoàn toàn chắc chắn là như thế. Alex nhớ lại sự việc gì đã xảy ra sáng hôm đó tại văn phòng nhà băng.
o O o
Jerome Patterton đến nhà băng lúc mười giờ sáng. Alex lập tức đi tìm ông ta. Roscoe Heyward, phòng làm việc ngay gần đó, đã đến trước.
- Ông vào đi, Alex. - Patterton nói. – Tốt nhất là ta giải quyết vấn đề này tay ba hơn là giải quyết riêng rẽ với mỗi người.
Alex đặt tờ báo xuống bàn, gấp sẵn đề mục 'Nghe lỏm' mở lên trên, đồng thời nói:
- Trước hết tôi cần báo tin này nếu như ông chưa nhìn thấy.
Roscoe Heyward cũng nói luôn bằng giọng nói rất khó nghe:
- Mọi người trong nhà băng đều đã thấy bài báo đó. Có điên mới còn nghi ngờ điều ấy.
Patterton thở dài:
- Đúng thế đấy, Alex. Tôi đã nhận được một tá cú điện thoại về bài báo ấy trong sáng nay và sẽ còn nhiều người nữa gọi đến cho tôi.
Alex nói quả quyết:
- Nếu vậy thì xin ông biết cho rằng đây là lời vu khống độc ác, chỉ có vậy thôi. Tôi hoàn toàn không biết trước tí nào, về những gì diễn ra tại chi nhánh chính của nhà băng chúng ta. Và trong suốt tuần qua, tôi không hề biết gì hơn mọi người. Tôi lấy danh dự cam đoan với ông như vậy.
- Rất nhiều người cho rằng sự không biết đó khó tin, căn cứ vào quan hệ của ông. - Heyward nói và nhấn mạnh hai chữ "quan hệ" theo cách hỗn hào.
- Tôi đang nói chuyện với ông Jerome.
Nhưng Heyward không chịu thua.
- Khi danh dự của nhà băng bị tổn thương, mọi người đều đau xót. Cách giải thích của ông, tôi không cho là nghiêm túc. Không thể có chuyện suốt tuần qua ông không hề nghi ngờ cô bồ của ông dính vào vụ tấn công nhà băng chúng ta.
- Đúng thế, ông trả lời sao về chuyện đó, Alex? Patterton hỏi.
Alex đỏ mặt. Từ lúc nhìn thấy bài báo, Alex rất giận Margot là đã đẩy ông vào tình thế tồi tệ như thế này. Nhưng ông cố giữ bình tĩnh để cắt nghĩa rằng, ngay từ đầu tuần trước ông đã có nghi vai trò của Margot. Nhưng chỉ nghi thôi. Ông không nói gì về chuyện này bởi nói ra cũng chẳng để làm gì. Ông khẳng định rằng đã hơn một tuần liền ông không gặp Margot.
- Ông Nolan cũng có chút nghi ngờ ngay từ đầu như tôi. Ông ta có nói với tôi. Nếu như ông ấy cũng giữ im lặng có nghĩa đấy chỉ là một cảm giác mơ hồ.
- Chắc sẽ có một người nào đó tin lời ông đấy. - Roscoe Heyward mỉa mai.
- Thôi, Roscoe! Thôi đi, - Patterton phản đối. - Thôi được, Alex, tôi tin lời giải thích của ông. Tuy nhiên, tôi hy vọng rằng sau này ông sẽ dùng uy tín của ông tác động đến cô Bracken, để cô ấy chĩa mũi súng đại bác của cô ấy sang mục tiêu khác.
- Tốt nhất là không chĩa vào mục tiêu nào hết! Roscoe Heyward nói thêm.
Coi như không nghe thấy câu nói đó, Alex Vandervoort trả lời vị Tổng giám đốc bằng một nụ cười méo xệch:
- Ông hãy tin ở tôi, Jerome.
- Cảm ơn.
o O o
Ôn lại cuộc đối thoại tay ba đó, lúc đêm, tại nhà mình, trước mặt Margot, Alex tự nhủ rằng chắc chắn Patterton sẽ không trở lại vấn đề này nữa, và mối quan hệ giữa ông và vị quyền Tổng giám đốc sẽ không thay đổi, ít nhất cũng là bên ngoài. Nhưng trên thực tế, Alex không tin chắc vào điều đó.
Trong đáy lòng của Patterton cũng như những người khác, kể cả một số uỷ viên Hội đồng quản trị, vẫn tồn tại mối nghi ngờ về lòng trung thành của Alex Vandervoort đối với nhà băng. Người ta bắt đầu giữ ý với ông. Sự nghi ngờ và thái độ dè dặt của mọi người sẽ còn tồn tại cho đến cuối năm, khi Patterton nghỉ hưu và Hội đồng cần chọn một Tổng giám đốc mới thay chân ông ta. Alex hiểu rằng các thành viên trong Hội đồng quản trị và các giám đốc điều hành đều là những người hiểu biết, nói chung họ đều có cách nhìn rộng, nhưng không phải tất cả. Cũng có một số người ti tiện.
Tại sao? Tại sao tất cả những chuyện đó lại xảy ra đúng vào thời điểm này?
Alex tối sầm mặt mũi. Margot quan sát người yêu. Nàng nói bằng giọng nghiêm nghị hơn so với lúc họ bước vào câu chuyện:
- Anh đang buồn. Nguyên nhân là tại em. Anh đừng nói dối rằng đấy không phải chuyện quan trọng.
Alex lại định trấn an nàng, nhưng ông hiểu rằng đã đến lúc họ phải thẳng thắn xác định cho đúng vấn đề giữa họ.
Margot nói tiếp:
- Chúng ta đã đụng đến vấn đề này. Chúng ta đã biết trước là sự việc vừa xảy ra sẽ gây nên tình trạng ra sao, và chúng ta cần suy nghĩ xem chúng ta có thể tiếp tục quan hệ như hiện giờ, mà vẫn giữ được sự độc lập của mỗi bên hay không?
- Đúng, anh nhớ lại rồi.điều không ngờ là nó lại xảy ra quá nhanh như vậy.
Alex dang hai tay định ôm nàng như ông vẫn thường làm, nhưng Margot tránh ra và lắc đầu:
- Không. Ta hãy giải quyết xong khúc mắc này đã.
Alex hiểu rằng quan hệ giữa hai người đang có nguy cơ tan vỡ, mặc dù cả hai đều không muốn thế và cũng không tiên đoán được trước. Margot tiếp tục nói:
- Ta đừng tự dối lòng. Chuyện xảy ra vừa rồi, sẽ còn xảy ra nữa. Có thể không liên quan đến nhà băng mà liên quan đến những lĩnh vực khác, nhưng lại ảnh hưởng đến nhà băng. Liệu chúng ta có phải cứ mỗi lần lại giận dỗi nhau và không bao giờ là lần cuối cùng không?
Margot nói đúng, Alex thấy rõ là như vậy. Nàng sống một cuộc đời đầy những sự đối chất. Nàng sẽ còn dấn thân vào nhiều cuộc tranh đấu. Một số cuộc đó không liên quan đến ông cũng như đến lĩnh vực của ông, nhưng sẽ có những cuộc liên quan. Margot cũng nói đúng khi nhắc lại, rằng cách đây khoảng mười ngày hai người cũng đã tranh luận về vấn đề tương tự như thế này. Nhưng lần đó vấn đề đơn giản hơn, gần như chỉ là chuyện trừu tượng. Lần đó chưa đủ để nhìn thấy khúc mắc giữa hai người một cách sáng tỏ như lần này.
Margot nói tiếp:
- Chúng ta có một cách giải quyết rất đơn giản. Chia tay nhau ngay bây giờ và thế là mọi sự yên ổn. Hai bên không để bụng gì về nhau. Em cũng như anh. Đây là cách kết luận hợp lý. Nếu hai chúng ta thôi không gặp nhau và người ta không nhìn thấy chúng ta đi với nhau nữa, thì họ sẽ nhận ra một cách nhanh chóng. Tin tức về loại chuyện này bao giờ cũng lan truyền hết sức nhanh. Người ta sẽ quên đi những chuyện xảy ra trong tuần vừa rồi đối với nhà băng, và anh cũng dễ xử sự hơn.
Điều này Margot nói cũng lại đúng và Alex thừa nhận là như thế. Trong một khoảnh khắc rất nhanh, Alex đã định chấp nhận giải pháp này để nhẹ thân, để thoát khỏi những rắc rối đang đè lên cuộc sống của ông mỗi lúc một thêm nặng nề. Và một lần nữa, Alex ngạc nhiên: Tại sao cùng trong một thời điểm, nhiều vấn đề đặt ra đến thế. Nhiều sức ép cùng đến với ông một lúc như vậy? Bệnh tình Celia ngày càng trầm trọng. Cái chết của Ben Rosselli. Mối xung khắc quyết liệt trong nhà băng, cuộc đấu khẩu diễn ra sáng nay. Và bây giờ đến chuyện Margot buộc ông phải lựa chọn một giải pháp.
Vấn đề này làm Alex nhớ lại một sự việc ông đã bị cuốn vào cách đây rất lâu, hồi ông còn ở Canada, tại thành phố Vancouver. Một thiếu phụ nhảy qua cửa sổ tầng gác thứ hai mươi tư của một khách sạn xuống đất. Trước khi tự tử, chị viết lên kính cửa sổ bằng son môi: "Tại sao, hỡi Trời? Tại sao?" Alex không quen chị ta và cũng không bao giờ biết được những vấn đề nan giải của người thiếu phụ bất hạnh. Nhưng ông ở phòng bên cạnh phòng chị ta, cùng trong một khách sạn và một giám đốc thích nói đã chỉ cho ông thấy dòng chữ trên ô kính. Alex không bao giờ quên lời kêu đau đớn ấy: "Tại sao hỡi Trời?"
Tại sao chúng ta lại chọn cách quyết định này, quyết định khác? Tại sao cuộc sống cứ bắt chúng ta phải quyết định điều này điều nọ? Tại sao Alex lấy Celia?Tại sao cô ấy mất trí? Tại sao ông trì hoãn mãi sự ly hôn? Tại sao Margot thành người phụ nữ say mê đấu tranh? Tại sao ông phải suy tính việc chia tay vĩnh viễn với nàng? Tại sao ông tha thiết với cái chức Tổng giám đốc đến thế?
Đâu đến mức ấy? Đột nhiên bao nhiêu nghị lực quay trở lại với Alex và ông gạt toàn bộ những băn khoăn kia ra khỏi đầu óc. Không bao giờ chỉ vì Ngân hàng Thương mại số Một Hoa Kỳ! Không bao giờ chỉ vì Hội đồng quản trị! Không bao giờ chỉ vì để thực hiện một tham vọng mà mình lại chịu từ bỏ tính độc lập, từ bỏ quyền tự do hành động. Và từ bỏ Margott.
Alex nói:
- Chỉ một điều duy nhất quan trọng là thế này: em có cho rằng giải pháp em vừa đề xuất với anh là giải pháp hợp lý không?
- Tất nhiên là không. - Margot nói, mắt tràn lệ.
- Nếu thế thì anh cũng không cho đó là giải pháp hợp lý. Bây giờ cũng như sau này. Chúng ta hãy hưởng những gì đến với chúng ta. Nhờ đó chúng ta chứng minh được một điều gì đó của nhau, và chúng ta sẽ không còn phải làm lại bất cứ thứ gì nữa.
Lần này khi Alex dang hai tay, Margot lao vào, nép chặt lên ngực ông.
Nhà Băng Nhà Băng - Athur Hailey Nhà Băng