Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Hương Vy
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 36 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 448 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:17:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24: Tự Sướng
‘’Phản đối!’’
‘’Anh mày sống sờ sờ ra đây, sao mày không đi miêu tả …lại đi miêu tả con nhỏ đó!!’’
‘’Em thích mà…có nói gì đi nữa thì em đã đăng kí miêu tả chị rồi, không thay đổi được đâu!!!’’
‘’Cái thằng chết tiệc…mày xem anh mày là cái thứ gì hả?’’
Đúng là đau đớn mà, Mã Hạo Thiên ta đẹp trai ngời ngời như thế này…không đi miêu tả thì miêu tả ai? ( >_Hắn ‘’đau nhói’’, khuôn mặt tỏ ra vô cùng ‘’đáng xương’’ như bị em trai bỏ mặc vậy ( người ta bảo anh trai bỏ mặc em chớ có bao giờ bảo em đi bỏ mặc anh đâu hả ông? #_#)
Hắn vơ tập vở lấy tập vở trên bàn muốn ném vào khuôn mặt đứa em trời đánh đang hí ha hí hửng cười đùa với con nhỏ hơi bị tự sướng đầu kia ( đồ anh bạo lực!!), thì bỗng dưng một cảm giác tê nhói như bị điện giật xẹt qua làm hắn đứng sững người.
‘’Chị tạo dáng cho em miêu tả nha!’’
Thy Hương vừa nói vừa lấy dáng như siêu mẫu ( bị tâm thần lâu ngày) lại còn chớp chớp mắt, chu môi lên…nhìn ‘’rất đáng yêu’’ ( có kẻ sộc máu)
‘’Nhớ phải miêu tả cho đúng đấy, hay zô’’
Hạo Minh cười nheo nheo con mắt lại như một lão bá đang ngắm gái đẹp, rồi phán một câu xanh rờn:
‘’chị đẹp lắm nhưng em không biết miêu tả như thế nào, hay chị tự miêu tả chị đi, đọc cho em chép vô chứ em mà viết thì không hay lắm đâu…em dốt văn lắm!!!’’
‘’Nhóc bảo chị viết?’’
Nó ngừng tạo dáng một giây để hỏi rồi lại trở về trạng thái ban đầu.
‘’dạ’’
‘’há há há…okê lun ‘’
Tưởng nó xấu hổ vì vẻ đẹp của mình nên từ chối, ai ngờ mới nghe Hạo Minh hỏi một tiếng đã đồng ý đến mười câu. ( Thy Hương: t/g đếm lại giùm, người ta mới nói có một câu à…bộ không biết đếm hả. T/g: dạ, em…sorry * mồ hôi nhễ nhại*, chị đừng dùng karate xử em nha! ^_^)
Mã Hạo Thiên hồn lìa khỏi xác, tưởng chừng đang bay lơ lửng trên chín tầng mây, nhìn nó mà nước mắt muốn chảy cũng không được (!_!), chị ơi chị làm ơn trở về bình thường đi, tôi nhờ *_*!
‘’Viết nè!’’
‘’Chị đọc đi!”
‘’E hèm!’’- lấy lại giọng thánh thót.
‘’Chị em là một thiếu nữ đẹp tựa tiên nữ đến nỗi không một ngôn ngữ nào trên thế giới có thể diễn tả được! …Mái tóc đen nháy mang một mùi hương nhè nhẹ…đôi mắt tròn, sâu thẳm như nước mùa thu được làn mi cong vút như liễu hồng gắn vào làm tô lên khuôn mặt dễ thương và sắc sảo. Chị đẹp như cái tên của chị vậy- Dương Thy Hương! Dáng người yêu kiều, diễm lệ …
‘’Stopppppp’’
Mã Hạo Thiên như bị nước đá dội vào làm cho đông lại, bất động.
Như lên cơn nhồi máu cơ tim, hắn ôm lấy ngực, không thể chịu đựng một giây một phút nào nữa…nhỏ đó tự sướng đến nỗi mà một người lạnh lùng đến sắt đá như hắn cũng phải bó tay. ( Thy Hương ơi, nói nữa là hắn sùi bọt mép, chết ngay tại chỗ đó; T/g: đang nôn ọe )
‘’Làn da trắng ngần với làn môi đỏ thắm, chị trông như nàng Bạch Tuyết…’’
‘’Stop…op!!! Dương Thy Hương, cô muốn giết chết tôi đấy à?’’
Mã Hạo Thiên với vẻ mặt khổ sở lên tiếng van xin rối rít:
‘’Cô im đi một chút được không?’’
Nhìn hắn như vậy, nó muốn cười đến điên mất, hứng trêu điên người khác nổi lên! ( bả …t/g: hết nói lun …nhưng mà sao * giống t/g vậy …há há há*)
‘’Sao tôi phải im lặng, tôi đang dạy học cho Hạo Minh cơ mà, anh không học được thì cũng phải để người khác học chớ!’’
Nó cố nín cười và nói một cách hết sức bình thản.
‘’#_@%&%$#@’’
‘’Anh nói gì cơ, tôi nghe không hiểu?’’
‘’&%#@#$%”
‘’Tôi bảo cô…cứ tiếp tục đi’’
Hạo Thiên nói giọng thều thào như kẻ sắp chết ( cô cứ nói cho tôi chết đi, thà chết sớm còn hơn bị cô hành hạ $_$)
‘’Tiếp tục nhá Hạo Minh!’’
Nó làm bộ dửng dưng với tình trạng của hắn, quay người về phía Hạo Minh nói tiếp.
‘’Viết được nhiều chưa?’’
‘’Em viết được gần trang giấy rồi chị!’’
‘’Tốt!’’
‘’Viết tiếp nè!’’
Hạo Thiên sợ hãi … bước vội về phía cửa, cố thoát ra cái địa ngục khốn khiếp này.
‘’Rầm…ầm’’
Tiếng đóng của vang lên chói tai khiến Thy Hương cũng phải nhăn mặt, nhưng khi hắn bước ra khỏi phòng thì nó và Hạo Minh cười đến vỡ bụng.
‘’Há há há’’
‘’ta viết lại nhé nhóc!’’
‘’Vâng, hì ‘’
Không biết nó và Hạo Minh có bàn bạc từ đầu để trêu tức Hạo Thiên không nhưng vừa rồi, nó đã thỏa mãn được ‘’ nỗi lòng’’ vì thực hiện rất thành công vụ trả thù ngoạn mục.
Sáng hôm sau.
Tất cả học sinh đứng rất đông trước bảng tin của trường …xì xào xì xào.
‘’Kì thi vừa rồi mày có cao điểm không?’’ – hs 1.
‘’Ôi dào …thấp lắm mày ạ, mà sao có thể cao điểm như 11A Vip được…’’- hs2 than thở.
‘’Kì thi vừa rồi có 10 người lọt vào top mười cũng toàn là học sinh của 11A vip …phen này chúng ta đâu có cơ hội được đi cơ chứ …haizz’’-hs3.
‘’Lần nào cũng vậy, Mã Hạo Thiên luôn đứng đầu bảng, mất toi một cơ hội đi cùng anh ấy rồi’’
‘’Mã Hạo Thiên …ơi…’’
Một loạt nữ sinh kêu trời than khóc…Hiệu trưởng sao bất công quá, chỉ cho top mười được đi leo núi, cắm trại thôi.
Hàn Tố Như đứng phía đầu kia bất chợt mỉm cười…leo núi à…một cơ hội lớn để ở bên Hạo Thiên và…cho con nhỏ kia …phải khiếp sợ.
‘’Thi Hằng…mày đã chuẩn bị đầy đủ chưa?’’
‘’Đủ rồi…giờ chỉ cần chờ vấn đề là thời gian thôi!’’
‘’Phen này …con nhỏ kia chết chắc rồi! ‘’
Ngọc Diệp nhếch mép, đứng khoanh tay kiêu ngạo nói chêm vào.
Cả ba người mang một âm khí ngùn ngụt …sẽ có chuyện hay đây!
‘’Gì…tại sao lại đi leo núi?’’
Mã Hạo Thiên tức điên máu, đang nổi giận trước người gì làm hiệu trưởng quý mến.
‘’Sao lại không đi leo núi được?’’
Người phụ nữ có vẻ ôn tồn, vẻ thản nhiên, khẽ nhếch mắt kính lão.
‘’Gì thấy …thường thì đi du lịch thì người ta toàn đi biển, sao lại đi leo núi, làm gì có chuyện lạ đời như vậy…cháu không đồng ý!’’
‘’ha…ha…cháu ta không muốn à?’’
‘’leo núi, cắm trại thì sao? Đều có cái hay của nó mà!’’
Nàng Osin Của Thiếu Gia Nàng Osin Của Thiếu Gia - Hương Vy