Số lần đọc/download: 512 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:52:05 +0700
Chương 6: Thời Kì Sương Giá 8
N
ụ cười của Tạ Tử Tu vẫn còn trên khóe môi: “Hừm?”.
Hình như mặt anh ta tới sát quá thì phải, Nhan Miêu bỗng chốc hoảng hốt tới độ quên cả đau đớn căm hận, vội vàng thu lại nước mắt sắp trào ra.
Hai tay Tạ Tử Tu đặt lên vai cô, chỉ hơi dùng sức chút thôi đã khiến cô không thể động đậy.
“Thế này là được rồi”.
Được, được cái gì?
“Em muốn gì, chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ cho em, thế nào?”.
“...”
“Tôi là cấp trên tốt đã xin là cho đấy”
“...”
Nhan Miêu chìm trong nụ cười và hơi thở gần trong gang tấc của anh ta, đầu óc đột nhiên trống rỗng, ngay cả chuyện đòi nợ quan trọng như thế cũng bị quét đi sạch sẽ như bị thôi miên.
Cô chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi kỳ lạ theo bản năng.
“Tôi, tôi muốn về”.
Tạ Tử Tu nhìn cô: “Thế thôi à?”.
Nhan Miêu thành thật đáp: “Vâng...”
“Em chắc chứ?”.
Nhan Miêu run rẩy: “Vâng...”
Tạ Tử Tu nhướn mày, đứng thẳng người dậy, cười nói: “Thế thì được”.
Tự nhiên biến thành người tốt bụng như thế, Nhan Miêu nhất thời có chút không quen, cô đành giữ nguyên tư thế gần sát ấy với anh ta, cứng người một lúc lâu.
Tạ Tử Tu lại khẽ cười: “Đi nào, tôi đưa em về, đại tiểu thư”.
Xưng hô thế này là muốn làm cô tổn thọ sao.
Tạ Tử Tu lịch sự cài dây an toàn cho cô, lại như thuận tay vuốt tóc cô xuống.
Nhan Miêu chỉ thấy ngay cả sợi tóc của mình cũng có dây thần kinh cảm giác, chỉ vì một cái chạm khẽ mà run rẩy dữ dội, lông tóc dựng ngược cả lên
Xe chạy tới trước cổng khách sạn Bốn Mùa, Tạ Tử Tu mỉm cười tiễn cô xuống xe, rồi vẫy tay với cô rất dứt khoát: “Chúc ngủ ngon”.
“...”
Nhan Miêu cũng không khỏi nghĩ thầm: “Chỉ thế thôi”.
Một ngày toàn những tình tiết mập mờ như phim tình cảm lúc tám giờ có thể kết thúc một cách trong sáng đứng đắn thế sao?
Kết quả vẫn là “chỉ thế thôi”.
Tạ Tử Tu hoàn toàn không thừa thắng xông lên, truy kích tới cùng… Vì hôm sau Nhan Miêu mới biết, anh ta đã về nước rồi.
Hình như Tạ Tử Tu chỉ tiện đường tới Tokyo chơi một ngày như thế, vừa lúc gặp được cô, nhân thể đùa một chút, sau đó thản nhiên quay người đi mất.
Nhan Miêu cảm thấy, tối hôm ấy, ngay tại khoảnh khác ấy, Tạ Tử Tu chí ít cũng phải cưỡng hôn cô, hoặc là định tiến thêm một bước nữa… Nhưng xem ra Tạ Tử Tu lại hoàn toàn không có ý đó, có lẽ thực sự chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Cũng có thể, giống như những lần xảy ra chuyện mập mờ trước kia, Tạ Tử Tu quả thật không ngại thân mật với cô, nhưng cũng không nghiêm túc.
Thậm chí vừa bị từ chối thì anh ta sẽ dứt khoát thu tay lại, tới ý định thử thêm một chút cũng không hề có.
Cô sợ sự mập mờ như có như không này của Tạ Tử Tu.
Có khi quả thực là dồn hết tâm trí khiến người ta lạc vào chốn mê, mà vừa ngoảnh mặt lại đã phải nhận một bất nước lạnh.
Kiểu giày vò cứ lặp đi lặp lại như thế, khiến cô quả tình không dám nữa.
Mấy ngày sau đó, Tạ Tử Tu cũng không hề liên lạc lại, dường như đã quên mất sự tồn tại của cô. Kì nghỉ ngắn ngủi qua đi, giờ đi làm tới công ty, bưng cafe vào phòng sếp, Nhan Miêu mới lại được nghe giọng anh ta.
“Chào buổi sáng”.
“Chào buổi sáng, anh Tạ”.
“Tuần trăng mật ở Tokyo có vui không?”.
“...”
Quả nhiên là lừa được kì nghỉ, sẽ bị tính sổ sau!
Tạ Tử Tu cười nói: “Đừng căng thẳng, tôi là cấp trên rất khoan dung độ lượng, không vì chuyện như thế mà trừ lương của em đâu”.
Công phu dán vàng lên mặt của người này càng ngày càng nhuần nhuyễn rồi.
Tạ Tử Tu nhận cốc cafe cô pha, uống một ngụm, đột nhiên như nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nói: “Đúng rồi, thư kí Nhan”
“Vâng?”.
“Buổi lễ đính hôn của tôi, em sẽ tới dự chứ?”. Tay Nhan Miêu vẫn khựng lại giữa chừng, bất ngờ không kịp phòng bị, ngẩn người ra.
Chuyện này quá đột ngột, thế nên nhất thời cô chẳng có bất cứ cảm xúc nào hết, thậm chí còn quên che giấu tâm trạng của chính mình
Dưới ánh mắt như cười của Tạ Tử Tu, mãi một lúc sau Nhan Miêu mới có thể cử động, rồi nghe thấy giọng nói giả như bình tĩnh của mình vang lên, hỏi: “Anh Tạ, anh sắp kết hôn sao?”.
“Ừ, là tính thế đấy”.
“… Chúc mừng anh”.
“Cảm ơn em”
“...”
Chúc mừng xong thì nên nhanh chóng đi ra mới phải, nhưng Nhan Miêu thấy chân mình như bị dính chặt xuống mặt đất, hoàn toàn không thể cử động, dạ dày đầy ứ, không tiêu hóa nổi. Tin này tới quá nhanh, cũng quá đột ngột, chẳng hề có bất cứ dấu hiệu báo trước nào.
Nhan Miêu như vừa thấy anh còn mỉm cười cúi người cài dây an toàn cho cô, cảm giác ngón tay anh lướt qua gò má khi vén tóc cô vẫn còn nguyên, mà giờ anh đã sắp kết hôn rồi.
“Chuyện đó, đã quyết định thời gian kết hôn chưa?”.
Tạ Tử Tu khẽ mỉm cười: “Vẫn chưa quyết, nhưng hy vọng là càng nhanh càng tốt”.
Nhan Miêu “à” lên một tiếng: “Thế, tới khi ấy nhớ thông báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ chuấn bị quà cưới”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Chuyện ấy đừng khách sáo, sao lại để thư kí Nhan tốn kém được”.
Cũng là chuyện nên làm thôi”.
“Thế được rồi, nhất định em phải đến đây”.
“Vâng”.
Dù nói thì nói như thế, nhưng cô thật sự không biết bản thân tới khi ấy có dũng khí mà đến dự hay không.
Lịch sự mà nói, cô nên hỏi thêm vài chi tiết nữa, biểu hiện phải quan tâm hơn, nhiệt tình hơn một chút mới đúng, nhưng cô đã không thể nói thêm được nữa rồi
Cô hoang mang vừa bước giật lùi, vừa nói: “Thế, nếu, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.
Tạ Tử Tu gật đầu: “Đi đi”.
Nhan Miêu quay người, thế mà vừa quay một cái đã đụng ngay vào cửa.
Tạ Tử Tu phía sau cười nói: “Thư kí Nhan?”.
Nhan Miêu quên cả đáp lời, vội vã ôm trán lật đật đi ra ngoài.
Chung quy lại là do cô nghĩ quá nhiều.
Tạ Tử Tu là Tạ Tử Tu, anh ta chỉ đùa cô một chút, tìm ít niềm vui, chơi vài trò mập mờ chẳng hại gì, nhưng ngoài những việc ấy ra thì không thế có nhiều hơn được nữa.
Thực ra cô cũng hiểu rõ hiện thực, quả tình cũng chưa từng mong đợi gì, đạo lý ở đời cô rất hiểu, thế nên cũng chẳng sao hết.
Thậm chí người không đàng hoàng như Tạ Tử Tu mà lại có thể quyết định kết hôn vội vã như thế, cô nên vui mừng cho anh ta.
Dù sao trên thế giới này, muốn gặp được một người thích mình, mà mình cũng thích người ấy là chuyện rất khó khăn, gần như là may mắn.
Cô nghĩ, mình vẫn nên ôm tâm trạng tốt đi chúc mừng anh ta thôi.
Trước khi hết giờ làm hôm ấy, Nhan Miêu thấy Tạ Tử Tu ghé qua nói với cô: “Thư kí Nhan, thời gian tổ chức lễ đính hôn đã quyết định rồi, lát nữa sẽ gửi vào di động của em, tới lúc áy nhớ đến dự nhé.
“Vâng...”.
Tới thiệp mời cũng không cho cô một tấm, chỉ thuận miệng mời thế thôi sao.
“Đúng rồi, nhớ ăn mặc đẹp đẹp một chút nhé. Đừng có mặc quần bò bốn mươi chín tệ đấy”.
Còn không quên chế giễu cô nữa.
Nhan Miêu cũng không biết tới lúc ấy phải xuất hiện ở buổi lễ đính hôn của anh ta như thế nào, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được tình cảnh lúc ấy.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cô vừa tham dự lễ cưới của Nhan Tử Thanh, rồi lại tham dự lễ đính hôn của Tạ Tử Tu.
Dường như chỉ trong chớp mắt, cô đều chấm dứt không hề lưu luyến với sự ngưỡng mộ ngây thơ và mối tình đơn phương của mình.
Nhớ lại chuyện cô và Tạ Tử Tu thành lập liên minh chia uyên rẽ thúy mà tưởng như mới chỉ hôm qua, thế nhưng giờ Tạ Tử Tu đã tìm được người anh ta thực sự yêu thương rồi
Nhan Miêu chẳng còn lòng dạ nào mà trang điểm, nhưng nể lời dặn dò của Tạ Tử Tu, cô đành xốc lại tinh thần, cô biết nếu mình ăn mặc quá xuềnh xoàng xuất hiện ở đấy sẽ là không tôn trọng chủ nhân bữa tiệc.
Về tới nhà, khi mở tủ quần áo tìm đồ, Nhan Miêu nhìn thấy bộ xường xám được cẩn thận treo riêng trên móc áo. Bộ lễ phục hàng hiệu đã bị xé rách sau lễ cưới của Nhan Tử Thanh, đây là bộ váy duy nhất xem được của cô, là món quà dụng tâm nhất mà Tạ Tử Tu tặng cho cô, dù mặc vào mùa này cũng chẳng hề thích hợp.
Nhan Miêu hạ quyết tâm, lấy bộ xường xám và dây chuyền mặt ngọc mua trả góp cho Tạ Tử Tu, thứ đáng giá nhất của cô.
Đây là chút nhớ nhung cuối cùng không thể nào quên với Tạ Tử Tu mà cô có thể tự cho phép bản thân.
Dự buổi lễ xong, cô sẽ dứt khoát đóng gói hai thứ này lại vĩnh viễn.
Mấy ngày sau, cuối cùng cũng tới lễ đính hôn của Tạ Tử Tu… Buổi lễ được tổ chức ở biệt thự nghỉ mát, khách được mời cũng không nhiều, thong thả bước vào, chỉ thấy tán lá xanh mướt ken dày, mặt đất loang lố bóng nắng, những vị khách tốp năm tốp ba trò chuyện với nhau, tất cả có vẻ riêng tư mà trầm lắng
Nhan Miêu dè dặt cầm túi xách, ngập ngừng bước hai bước hòa vào trong đám khách khứa, định tìm một chỗ ngồi phù hợp với mình
“Hi, em tới rồi à”.
Tạ Tử Tu đã đứng ở đấy, đang nhìn cô, Darwin bên cạnh anh ta còn được thắt nơ.
Hiếm khi anh ta ăn mặc chỉn chu như thế, bộ vest trang trọng lịch sự, mỗi cúc áo sơ mi đều được cài ngay ngắn nghiêm túc, thậm chí còn cài cúc tay áo và thắt cà vạt. Cô còn cho rằng kiếp này sẽ không được nhìn thấy dáng vẻ thắt cà vạt của anh ta chứ.
Anh ta nghiêm túc.
Dưới ánh dương, gương mặt vô cùng rạng rỡ, nụ cười và vẻ đứng đắn hiếm có của anh ta đẹp tới nỗi khiến cô không biết phải làm sao mới được, trong giây lát, Nhan Miêu gần như muốn bật khóc. Càng bước tới gần càng cảm thấy cổ họng đắng không thể kìm chế nổi
“Chúc mừng anh”.
Tạ Tử Tu cười nói: “Cảm ơn em”
“Hôm nay trông anh... rất đẹp trai”.
Tạ Tử Tu khẽ mỉm cười: “Em cũng thế”.
Cô đẹp mới là lạ đó. T_T
Nghĩ tới việc mình mà lại nói ra những lời khách sáo như thế này, càng thấy sắc trời u ám hơn.
“Vị, vị hôn thê của anh đâu?”.
“Cô ấy à, cô ấy cũng tới rồi”.
Nhan Miêu rất muốn nhìn thử một cái, nhưng cũng rất sợ sẽ gặp được thật.
Trái tim là thứ dễ tổn thương lắm, dù cô là Nhan Miêu can đảm, nhưng giây phút này cũng muốn trốn vào một nơi không có người.
Hai người đứng đối diện nhau, lại không thế không nói câu nào. Nhan Miêu sợ nếu cứ im lặng cô sẽ càng lóng ngóng hơn.
“Anh, vị hôn thê của anh nhất định là rất đẹp”.
“Ừ, tôi rất thích”.
Không phải hỏi thế này là thừa à? Người như Tạ Tử Tu, thấm mỹ cao hơn trời, sao anh ta có thể thích người bình thường cho được?
“Tôi có quen cô ấy không?”.
“Quen”.
Trong thoáng chốc, Nhan Miêu càng cảm thấy bi kịch hơn.
Nếu là người mình chưa từng gặp, cũng chẳng có bất cứ quan hệ gì, cô còn có thể khá hơn đôi chút, chỉ cảm giác khoảng cách xa xôi mới có thể bảo vệ trái tim yếu đuối thôi.
Mà một khi là người thật sống sờ sờ ở bên mình, đó là quá gần, gần tới nỗi cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể đối mặt được.
Nhan Miêu cảm thấy mình không thể hỏi han thêm được nữa.