"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: trungduc751995
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2776 / 37
Cập nhật: 2015-08-06 13:00:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
nthony và James đi vào trong quán rượu và dừng lại để nhìn quanh đám đông, cái quy trình đã lặp đi lặp lại suốt cả buổi chiều nay.
Lần lượt, từng người trong căn phòng đều chú ý tới họ, thúc khuỷu tay vào những người bạn đồng hành của mình, và căn phòng bắt đầu im bặt, cho tới khi sự yên lặng dày đặc tới mức bay lơ lưng như những đám mây trên những chiếc bàn đầy vết sứt sẹo.
Tầng lớp bình dân nơi những bến tàu không lấy gì làm thân thiện lắm với những con người quý tộc đang xâm phạm địa bàn của họ, và luôn luôn có anh chàng nào đó đang gặp vận đen nuôi dưỡng đủ oán hận với tầng lớp quý tộc để mà gây sự đánh nhau với những người đi tìm hiểu những khu ổ chuột thế này, nhất là bất cứ anh chàng nào ăn mặc bảnh bao.
Có thể đó là một điểm sáng trong buổi tối, một cơ hội cho những kẻ ở tầng lớp thấp hơn lấy lại một chút gì từ những con người giàu có, những người nghĩ rằng đã tới lúc để lập nên những thành tích cho bản thân mình, bằng cách lau sàn bằng thân thể bị đánh bầm dập của một nhà quý tộc, sau đó quăng họ ra ngoài đường trong tình trạng nửa sống nửa chết, và đôi khi, thực sự đã chết.
Nhưng kích thước to lớn cực kỳ của hai nhà quý tộc này khiến cho những võ sĩ nhà nghề cừ nhất cũng phải ngập ngừng.Những võ sĩ này không thèm nhìn tới những anh chàng công tử bột, những người đã nghĩ chuyện lui tới thăm những nơi mà mình khinh thường trong ánh sáng ban ngày vào những khi không say sưa là một trò đùa.
Không, hai người này rõ ràng là rất khác biệt, cái mùi đầy đe dọa toát ra từ họ xuyên qua cả bộ não đần độn nhất. Bất cứ người nào có suy nghĩ một chút về chuyện gây rắc rối cũng đều nhanh chóng thay đổi ý định ngay cái nhìn lần thứ hai của mình và tiếp tục với cốc rượu cũng như công cuộc chè chén của mình, xác định rõ là nên lờ đi hai nhà quý tộc đặc biệt này. Sự im lặng đã kéo dài dễ tới hai mươi giây.
Nhưng lần này Anthony không thèm để ý.
Anh đã mệt mỏi, giận dữ, và có chút say sưa, vì họ đã uống rượu suốt ở mỗi quán trong chín quán rượu mà họ ghé vào trong lúc hỏi chuyện người chủ quán.
James thì chú ý tới, và vẫn thầm mắng nhiếc mình lần nữa vì đã không ăn mặc cho thích hợp trong chuyến đi này. Quần áo của một người cần phù hợp với hoàn cảnh của anh ta, và quần áo của họ rõ ràng là lạc lõng trong những môi trường như thế này.
Nhưng làm sao mà họ biết được là chuyện này lại trở thành một chuyến đi cả ngày dài cơ chứ?
Anthony đang quyết định là anh đã có quá đủ cho một ngày khi mà mắt anh chiếu tới một mái đầu bù xù màu đỏ sáng. Anh nhìn lại anh trai của mình và đảo mắt tới quầy bar.
James nhìn theo hướng đã chỉ và cũng thấy người đàn ông đó. Tóc đỏ không có nghĩa là hắn ta là Geordie Cameron, nhưng khả năng đó tăng cao khi người đàn ông dường như là người Scot.
James thở dài, hi vọng rằng đây là kết thúc cho cuộc tìm kiếm của họ. Những cuộc rượt đuổi trong vô vọng không phải là chuyện anh thích làm để giết thời gian của mình.
- Tại sao chúng ta không tìm một chiếc bàn gần quấy bar và xem xem chúng ta có thể nghe lỏm được điều gì? - James gợi ý.
- Tại sao em lại không tới và hỏi thẳng hắn cho rồi? - Anthony phản đối.
- Cậu bé, những người đàn ông ở nơi thế này không thích bị đặt câu hỏi. Họ, mỗi một người, đều có gì đó cần che dấu.Chú có từng nghĩ tới chuyện đó chưa?
Anthony càu nhàu nhưng cũng gật đầu. James nói đúng. Họ có được rất ít sự hợp tác từ những người mà họ đã đặt câu hỏi hôm nay, nhưng chết tiệt, anh chỉ muốn chuyện này kết thúc để anh có thể về nhà.
Anh có một người vợ đang chờ mình, và đây không phải là cách mà anh nghĩ tới để trải qua ngày thứ hai trong cuộc hôn nhân của mình. Chuyện anh cho rằng chỉ tốn có vài giờ đồng hồ trong buổi sáng nay là nhiều nhất hóa ra lại là một vở hài kịch điên khùng.
Trong khi Anthony đang giải thích với James về Geordie Cameron, lý do khiến anh kết hôn một cách vội vã như thế, thì người của anh - John - đã cắt ngang bữa sáng của họ với tin tức về địa chỉ của Geordie, anh ta đã theo dõi thành công những tay chân của Geordie ngày hôm qua tới hang ổ của hắn.
Chính cái nhìn chứa niềm sung sướng được giết người trên gương mặt Anthony đã xúi giục James đề nghị được đi theo.
Không hẳn là Anthony sẽ thật sự làm hại tới tên vô lại đó. Không, chỉ đe dọa hắn cùng một trận đòn tử tế mà thôi, cho hắn những thông tin mới về việc Roslynn đã thoát khỏi tầm tay của hắn, vì Anthony không mạo hiểm với việc Cameron có thể bỏ lỡ những thông báo về đám cưới của Roslynn trên báo chí, và sẽ cảnh cáo hắn không làm phiền nàng nữa. Rất đơn giản.
Anh không cần tới sự giúp đỡ của James, nhưng anh đã cảm thấy vui với sự đồng hành của anh trai khi ngày hôm nay qua đi. Đứng đầu danh sách những chuyện bực mình là tìm thấy Cameron bỏ trống căn buồng mà hắn đã thuê.
Việc hắn không rời đi cho tới tận tối qua, khi Roslynn trốn thoát khỏi hắn ngày hôm trước, là chuyện rất thú vị. Anh cũng không chắc liệu việc nàng không báo với nhà chức trách về chuyện nàng bị bắt cóc là tự tin hay đơn thuần là ngốc nghếch.
Dù thế nào đi nữa, hắn đã rất nhanh nhẹn vào tối qua và đã thay đổi địa điểm. Và vì việc hắn phát hiện ra Roslynn đã kết hôn là quá sớm, Anthony nghi ngờ việc hắn đã từ bỏ mọi chuyện để trở về Scotland, điều là lý do tại sao hắn dành tất cả thời gian trong ngày để gửi yêu cầu tới tất cả các phòng cho thuê và các quán trọ ở các vùng phụ cận, cho dù chuyện đó đã thất bại.
Tất cả những gì anh đã có là những mô tả về Geordie từ bà chủ nhà trọ của hắn, nhưng điều đó trùng khớp với người đàn ông đang ngồi tại quầy bar.
Cao, tóc màu cà rốt, mắt xanh sáng, ăn mặc chỉnh tề, và ồ, vâng, rất điển trai, theo như bà Pym.
Anthony vẫn chưa nhìn thấy đôi mắt, liệu người đàn ông có điển trai hay không còn tùy vào ý kiến mỗi người, nhưng tất cả những đặc điểm còn lại đều khớp, kể cả bộ cánh thời trang nửa vời anh ta đang chưng ra.
Người đàn ông có một người bạn đi cùng, có thể là một trong những tay chân của hắn ta, đứng đằng kia cùng hắn, một thằng cha thấp bé với một cái mũ len to sụ che kín hết đầu, những đặc điểm của hắn không được rõ ràng lắm khi nhìn từ phía bên cạnh.
Dù sao đi nữa, bọn chúng đang nói chuyện với nhau,và gợi ý của James về chuyện nghe ngóng cuộc hội thoại có vẻ rất hợp lý, bất chấp thực tế là sự kiên nhẫn của Anthony đã tới giới hạn.
Sau tất cả những rắc rối anh đã trải qua ngày hôm nay, anh không mong gì hơn chuyện lao tới đập cho thằng cha đó một trận, ngoài chuyện suy tính một cách tử tế giải pháp thay thế cho chuyện làm theo bản năng tự nhiên.
Bỏ qua bữa trưa, rồi cả bữa tối, bỏ lỡ việc làm tình với vợ anh cả ngày hôm nay. Anh có hi vọng quái quỷ là nàng sẽ đánh giá cao những nỗ lực của anh vì lợi ích của nàng.
Anh đi theo anh trai tới một chiếc bàn đã được ngồi bởi hai gã nhìn có vẻ thô lỗ, cảm thấy chút buồn cười khi nhìn James dừng lại ở đó và nhìn chằm chằm vào hai thằng cha khiến cho hai gã đó vội vã rời khỏi chỗ của mình.
- Thật đáng ngạc nhiên với cách anh làm điều đó, ông anh già.
- Làm chuyện gì cơ? - James cười lục khục với vẻ vô tôi.
- Hai con mắt xanh nhỏ bé của anh trông đầy chết chóc và đe dọa kia kìa.
- Anh có thể che dấu điều đó không khi hai thằng cha đó cứ nghĩ anh định làm hại chúng? Chú biết mà, anh có định làm vậy đâu. Anh là người ôn hòa nhất theo cách của -
- Quỷ dữ? - Anthony gợi ý với một nụ cười khô khan - May mà Connie không có ở đây, nếu không anh ta sẽ bị nghẹn bởi câu chuyện cổ tích ấy mất thôi.
- Đỉnh cao của mọi chuyện đấy, em trai. Chúng ta cần gọi đồ uống nếu chúng ta không muốn nhìn khả nghi hơn cả lúc này.
Anthony quay xung quanh để tìm phục vụ và nhận được hơn cả những gì anh yêu cầu. Ả phục vụ rất đầy đặn những không hề quá béo, và đáng yêu một cách ngạc nhiên khi làm việc trong một môi trường nặng nhọc như vậy, đã ngồi vào lòng của anh, vòng tay quấn quanh cổ anh trong một lời mời mọc rành rành.
Ả ta làm chuyện đó quá nhanh tới mức anh không kịp ngăn ả lại, và anh cũng quá ngạc nhiên bởi hành động của ả tới mức phải mất một lúc nữa để anh nghĩ về chuyện làm thế nào để thoát khỏi ả.
Tuy nhiên, James lại lấy làm tiếc cho anh, nhanh chóng thấy thích thú trước tình thế khó xử của Anthony.
- Cô em yêu quý, em chọn nhầm rồi.
Giọng nói khô khan của anh khiến cho ả phục vụ quay đầu về phía anh, và dưới cái nhìn sửng sốt của ả, anh cười.
- Trước mặt cô em là một trong những sinh vật đáng thương nhất trên thế giới đấy - môt người đàn ông đã có vợ- cũng là một người không hề rảnh rang tối nay. Giờ, nếu cô em vui lòng hướng sắc đẹp của mình ra sau một chút về phía bên kia của cái bàn, cô em có thể tìm thấy giải pháp cho rắc rối của mình.
Ả hầu bàn cười rúc rích trước sự thô lỗ của James, những lời ả ta đã quen nhưng lại không trông đợi được nghe từ một nhà quý tộc nhìn có vẻ tao nhã thế này.
Nhưng ả ta vẫn ném cho Anthony một cái nhìn đầy hối tiếc, người đã làm cho mắt ả phải chùn lại khi hai người họ bước vào quán. Anh ta đáng giá cho một lần thử nữa, cho dù người còn lại cũng rất quyến rũ, giờ thì ả có thể nhìn rõ anh hơn.
Ả ta lờ đi sự không bằng lòng trong cái cau mày của Anthony, gây ra bởi những lời của James, và quấn mái tóc vàng dài của ả quanh cổ anh để kéo anh lại gần hơn với ả, trong khi ở bên dưới bàn, mông ả lắc lư trong lòng anh đầy khiêu khích.
- Chắc là anh không muốn một chút chứ, cưng. Em rất là vui lòng-
Trí óc anh trở lại quá nhanh, Anthony nâng ả ta dậy và đặt ả đứng trên đôi chân ả, hơi đẩy ả một chút về phía James.
- Lần khác đi - Anh nói không phải là không thân thiện, nhưng mắt anh nheo lại khi anh nhận thấy cái nhìn chằm chằm thích thú của James.
Ít nhất thì James cũng không làm mọi chuyện rối lên. Anh nắm lấy eo của ả phục vụ, vuốt ve lưng ả đầy hứa hẹn thì thầm vài lời vào tai ả, và kêu ả đưa tới hai cốc rượu cho họ.
- Có thu hút được anh không? - Anthony cười nhếch mép chế nhạo.
- Cho dù đó có phải là kiểu của chú hay không, em trai, ngày hôm nay của anh cũng xong rồi. Anh có thể có một vài đền bù cho rắc rối của anh hôm nay, và ả ta làm chuyện đó rất tốt.
Anthony cuối cùng cũng mỉm cười.
- Đúng vậy, em chắc là ả ta sẽ làm tốt. Nhưng anh có nhớ là ả ta thích ai hơn.
- Thắng lợi của chú gần đây hình như đã làm đầu óc chú để đâu mất rồi. Anh phải mang chú trở lại mặt đất thôi, nhưng chú rõ ràng cần phải được nhắc nhở là từ bây giờ chú chỉ được nhìn thôi, trong khi anh, trái lại, vẫn có thể thử sức.
- Anh có thấy em than khóc cho tình trạng của mình đâu, đúng không?
- Cứ nhớ lấy lời chú nói lúc này. Phụ nữ là để thưởng thức trong chốc lát. Bất cứ điều gì hơn thế đều đe dọa tới sự sáng suốt của đàn ông.
Anthony mỉm cười một cách thanh thản, cho dù những lời ấy đã từng là những cảm nghĩ của chính anh. James không nhận ra điều đó. Mắt anh đã trôi dạt về hai gã ở quầy bar cũng đang nói chuyện, đặc biệt là gã thấp lùn, và anh cau mày, nhìn vào cái mông nhỏ nhắn dễ thương nhất mà một gã đàn ông gầy gò lùn xủn có được.
Anthony bị xao lãng cho tới cái lúc sau đó, khi người đàn ông tóc đó, không cao hơn 6 feet, lên giọng một chút. Giọng địa phương Scot đậm đặc không thể nhầm lẫn, nhắc nhở anh một cách mạnh mẽ lý do tại sao họ lại tới đây.
- Em đã nghe đủ rồi - Anthony nói một cách cộc lốc, nhanh chóng cất bước.
James chộp lấy tay anh, rít lên:
- Chú không nghe được gì cả. Hãy suy nghĩ đi, Tony. Không thể nói được có bao nhiêu kẻ trong những tên ngồi đây có thể được hắn ta trả tiền. Chúng ta có thể đợi thêm chút nữa xem hắn có thể bị loại khỏi các giả thuyết được không.
- Anh có thể đợi thêm. Còn em thì đang có một người vợ mới cưới đợi ở nhà, em đã chờ đợi lâu rồi.
Tuy nhiên, trước khi anh bước thêm bước nào, James, rất khôn ngoan, gọi lớn « Cameron? » với hi vọng không có lời đáp lại bởi Anthony không còn trong tình trạng suy nghĩ theo lý lẽ nữa.
Không may, anh nhận được nhiều hơn một phản ứng, cả hai gã đều quay lại cùng lúc và nhìn khắp căn phòng, một kẻ hoảng hốt, người còn lại có vẻ trong tư thế đầy gây hấn. Cả hai cặp mắt đều chiếu vào Anthony khi anh giật ra khỏi tay James và thu hẹp khoảng cách chỉ với hai sải chân, nhưng anh chỉ nhìn vào người đàn ông Scot cao lớn.
- Cameron? - anh hỏi với cái giọng tưởng như trầm tĩnh.
- Tên tôi là MacDonell, anh bạn, Ian MacDonell.
- Mày nói dối - Anthony gầm lên, túm lấy cổ áo của gã bằng cả hai tay anh và xốc gã lên phía trước, cho tới khi mắt họ chỉ còn cách nhau vài inche.
Quá muộn, Anthony nhận thấy sai lầm của mình. Đôi mắt hẹp hiện đang nhìn thẳng vào anh là màu xám, không phải màu xanh. Nhưng ngay lúc Anthony nhận ra điều đó, gã đàn ông nhỏ người đứng cạnh họ đã rút ra một con dao từ tay áo.
James can thiệp đúng lúc, vì Anthony còn đang bận giải quyết với gã tóc đỏ để có thể chú ý tới gã bạn.
Anh đánh văng con dao một cách gọn ghẽ, chỉ bị tấn công bởi chính « cái rắc rối » của mình, cả nắm đấm và chân đều bay về phía anh. Khó mà đảm bảo là có tổn thương nào. Thằng cha bé nhỏ đó không có sức mạnh hơn một đứa trẻ con.
Nhưng James không định đứng đó và nhận sự công kích này. Chẳng cần thực sự cố gắng gì, anh đánh nhẹ vào đối thủ của mình và nhấc bổng hắn lên. Làm cách nào đó mà anh không hề ngạc nhiên trước bộ ngực mềm mại, đầy đặn nằm trong bàn tay anh.
Anthony đã liếc nhìn họ theo cái cách bắt đầu một trận ẩu đả, nhưng giờ thì mắt anh mở to khi anh nhìn thấy cái cằm thanh tú, đôi môi mềm mại, và cái mũi nhỏ ngộ nghĩnh. Cái mũ đã rơi xuống che mất đôi mắt hoàn toàn, nhưng đôi gò má chạm khắc hoàn hảo không nhầm lẫn gì là thuộc về phụ nữ. Giọng anh la lên trong sự ngạc nhiên.
- Chúa ơi, hắn ta là phụ nữ!
James cười lục khục.
- Anh biết.
- Giờ thì các người biết rồi, mấy tên vô lại các người! - cô gái gầm gừ với cả hai bọn họ trong khi vài người đàn ông gần đó đều liếc về phía họ - Mac, làm gì đó đi.
MacDonell đã làm. Ông ta xoay ngược tay mình và vung về phía Anthony. Mọi chuyện đã được quyết định quá nhanh để mà không đánh nhau,nhiều đủ Anthony cần để tìm ra lối thoát cho một vài chuyện bực mình của anh. Anh tóm lấy nắm đấm và dội nó xuống mặt quầy bar.
- Không cần phải làm vậy, MacDonell - Anthony nói - Tôi đã sai. Tôi xin lỗi.
MacDonell chưng hửng trước việc ông đã bị đánh bại dễ dàng như thế. Ông không thấp hơn người đàn ông người Anh này bao nhiêu, ấy thế mà ông không thể nâng nắm đấm của mình lên khỏi quầy bar.
Và ông có cảm giác là nếu ông có làm được, điều đó cũng không cho ông thêm chút lợi thế nào. Một cách cẩn trọng, người đàn ông Scot gật đầu chấp thuận lời xin lỗi và nhờ thế mà được thả ra. Nhưng người bạn đồng hành của ông vẫn đang bị giữ chặt, và rõ ràng là James hiện giờ đang có sự gây hấn.
- Để cho chúng tôi đi, nếu mấy người hiểu điều gì là tốt cho mấy người. Tôi sẽ không để cho mấy người-
- Thoải mái nào, MacDonell - Anthony xen vào với chất giọng có ý im lặng - Anh ta sẽ không làm hại cô gái đâu. Ông có thể để chúng tôi đi cùng hai người ra ngoài?
- Không cần phải-
- Nhìn quanh đi, anh bạn - James cắt ngang lời ông- Dường như điều đó là cần thiết đấy, nhờ có cái sai lầm ngớ ngẩn ầm ĩ đến thế của em trai tôi.
Nói xong, anh nhấc cô gái bên dưới cánh tay anh và bắt đầu bước về cửa. Sự phản đối của cô chết nghẹn bởi sự nén chặt ở những xương sườn, và vì MacDonell không nghe thấy lời phàn nàn nào từ cô, ông đành đi theo sau.
Anthony cũng làm vậy, sau khi ném vài đồng xu lên mặt bàn cho những ly rượu thậm chí còn chưa tới. Anh cũng liếc nhìn quanh căn phòng để thấy hầu hết những đôi mắt vẫn đang chiếu vào James và cô gái, hay đúng hơn, chỉ có cô gái.Anh tự hỏi đã bao lâu từ khi cô ở trong quán trọ tới khi lớp ngụy trang của cô bị lộ. Chuyện đó dù sao cũng không quan trọng.
Ăn mặc như thể cô ta ở trong một chiếc quần ống túm chật, cho dù cái áo dài tay của cô rất rộng thùng thình, cũng không có nghĩa không có tên đàn ông nào ở đó sẽ không tới quấy rầy cô nếu như James không ôm cô chắc chắn trong tay như vậy. Anthony rằng chuyện họ có thể ra khỏi nơi này mà không có thêm sự cố nào xảy ra có vẻ như là hi vọng quá xa xỉ.
Anh bắt kịp mọi người chỉ vì cô hầu bàn không biết hiện ra từ đâu, dường như là thế, và đeo cứng lấy tay của James đầy sở hữu, dừng anh lại. Anthony tới đúng lúc nghe được câu hỏi của cô ta.
- Kìa, không phải là anh đang rời khỏi đây chứ, đúng không?
James, thay vì tống khứ cô ta đi, lại cho cô ta một nụ cười khiến cô ta khá là choáng váng.
- Anh sẽ trở lại sau mà, cưng?
Mắt cô ta sáng lên, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt tới cái bọc ở bên dưới cánh tay anh.
- Em xong việc lúc hai giờ.
- Vậy thì hai giờ.
- Hai em cho một người là quá nhiều đấy, tao nghĩ thế.
Câu nói phát ra từ một gã thủy thủ to con người đã dừng lại và giờ đang chắn ngang đường ra cửa của James. Anthony thở dài, đi tới trước để đứng cạnh anh trai mình.
- Em không cho rằng anh có nghĩ tới chuyện đặt cô ta xuống và lo vụ này, James.
- Không hẳn là vậy đâu.
- Em không nghĩ vậy.
- Đứng ngoài cuộc đi, anh bạn - gã thủy thủ cảnh cáo Anthony - Hắn không có quyền gì tới đây và cuỗm đi không chỉ một mà là hai người đàn bà của bọn tao.
- Hai người? Đứa bé nhếch ngác này là của mày ấy hả?
Anthony liếc nhìn « cái bọc » trong cuộc tranh luận, cô gái đã kéo chiếc mũ lên đủ cao để nhìn thấy mọi chuyện và đang ném cho họ một đôi mắt đầy sự chết chóc. Anh hầu như ngại ngần khi phải thử kiểm tra.
- Có phải cô là của hắn ta không, cô bé?
Cô gái đủ thông minh để đưa ra một cái lắc đầu phủ nhận. May mắn thay, tên thủy thủ trông có vẻ rất cục súc và xấu xí, nếu không thì cô ta có thể đã trả lời khác đi, cô ta có vẻ rất giận dữ bởi cái cách mà cô bị vác như vậy. Anthony không thể trách cô được.
James đang ôm cô hơi chặt hơn cần thiết, và cái cách anh ôm cô còn lâu mới được coi là có phẩm cách.
- Tao tin là mọi chuyện đã giải quyết xong, phải không?
Đó không phải là một câu hỏi theo bất cứ cách nào. Anthony đã quá mệt với toàn bộ câu chuyện, đặc biệt là khi anh không thể trách ai ngoài bản thân mình vì đã đặt mình vào tình huống này đầu tiên.
- Giờ thì hãy là một anh chàng tử tế và cút đi nào.
Đáng ngạc nhiên là, gã thủy thủ vẫn đứng yên.
- Hắn ta sẽ không mang cô ta ra khỏi đây.
- Ôi, quỷ tha ma bắt - Anthony nói một cách chán nản trước khi dộng nắm đấm vào hàm của thằng cha đó.
Gã thủy thủ tiếp đất ở chỗ cách xa họ vài feet, hoàn toàn bất tỉnh. Tên ngồi cùng bàn với hắn đứng dậy từ chiếc bàn với một tiếng gầm gừ, nhưng không đủ nhanh. Một cú đánh bất thình lình và hắn ngã trở lại trên ghế, bàn tay của hắn đưa lên kìm lại dòng máu đang nhỏ ra từ mũi mình.
Anthony chầm chậm nhìn quanh, một bên mày đen nhướn lên dò hỏi.
- Còn ai khác không?
MacDonell cười lục khục phía sau anh, nhận ra ông đã may mắn thế nào khi không khiêu chiến với người đàn ông Anh này. Không gã đàn ông nào trong căn phòng có cử động nào để chấp nhận lời thách thức, để chịu cùng số phận. Mọi chuyện đã diễn ra quá nhanh. Họ nhận ra ngay anh là một võ sĩ quyền anh đầy thiện nghệ.
- Giải quyết tuyệt lắm, em trai - James khen Anthony - giờ thì chúng ta có thể rời khỏi chỗ này rồi chứ?
Anthony cúi thấp chào, đi kèm với một tiếng cười khúc khích.
- Em đi sau anh, ông già ạ.
Ở bên ngoài, James đặt cô gái xuống trước mặt anh. Cô nhìn anh lần đầu tiên rõ ràng sai khi ánh đèn của quán rượu hắt qua cửa, đủ để khiến cô ngập ngừng một thoáng trước khi cô đá một cái vào ống chân của anh và chạy trốn xuống con đường.
James chửi thề và bắt đầu đuổi theo cô, nhưng dừng lại chỉ sau vài feet khi thấy việc đó là vô ích. Cô nàng đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt trong con đường tối đen. Anh quay lại, chửi thề lần nữa khi anh thấy MacDonell cũng đã biến mất.
- Giờ thì cái gã người Scot đó biến đi chỗ quỷ quái nào rồi?
Anthony còn đang quá bận rộn với việc cười rũ rượi để mà nghe thấy câu hỏi.
- Chuyện gì cơ?
James mỉm cười một cách sít sao - Gã Scot, hắn biến mất rồi.
Anthony đã nghiêm túc lại, nhìn quanh.
- Được đấy, đúng là nhờ có anh mà. Em đang định hỏi ông ta tại sao cả hai đều quay lại khi nghe cái tên Cameron.
- Quỷ thật - James đáp lại - làm sao anh tìm được cô ta lần nữa khi anh không biết cô nàng là ai?
- Tìm cô ta? - Anthony cười thầm lần nữa - trời đất, anh đúng là người thích bị ăn đòn hả, anh muốn gì từ một cô nàng cứ muốn làm hại anh trong khi anh có một ả khác đang đếm từng phút cho tới khi anh trở lại chứ?
- Cô nàng làm anh tò mò - James đơn giản đáp lại, rồi nhún vai - Nhưng anh cho rằng em nói đúng. Cô nàng phục vụ cũng tốt thôi.
Rồi anh liếc nhìn xuống con đường vắng vẻ lần nữa trước khi họ tiến về phía chiếc xe ngựa đang chờ.
Kẻ Nổi Loạn Dịu Dàng Kẻ Nổi Loạn Dịu Dàng - Johanna Lindsey Kẻ Nổi Loạn Dịu Dàng