Nguyên tác: Loving Julia
Số lần đọc/download: 1506 / 35
Cập nhật: 2016-06-04 19:51:03 +0700
Chương 23
“Đ
ừng nghĩ nhiều về thái độ của Margaret làm gì,” Caroline nhiệt tình an ủi.
Đã gần hai tuần trôi qua, lúc này Caroline đang cùng Julia đứng trên sảnh vào tòa nhà Grosvenor Square đợi nữ bá tước, người Caroline gọi thẳng tên là Magaret. Trời bắt đầu tối, và họ định lên đường tham dự một bữa tiệc nho nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Julia xuất hiện trước xã hội thượng lưu. Dĩ nhiên cô đã ở bên cạnh Caroline và nữ bá tước khi họ đón tiếp khách khứa tới thăm vào các buổi chiều, và đã đi cùng Caroline trong những chuyến thăm viếng khác. Dạo gần đây bá tước phu nhân hay viện cớ đau đầu, hai lần, giống như cơn đau tối nay. Lúc Sebastian đang định đến câu lạc bộ ăn tối thì Wigham, người lo trang phục cho mẹ anh, đi xuống dưới nhà thông báo cho Caroline và Julia lời cáo lỗi của nữ bá tước. Ngay lập tức bá tước quay gót lên lầu để gặp mẹ trong phòng riêng của bà.
Kết quả là lúc này Caroline và Julia đang đứng ở sảnh trước trong khi nữ bá tước vội vã trang điểm. Sebastian đã ra khỏi nhà lúc lâu, và có lẽ tự tin vế bất cứ điều gì anh nói với mẹ đến mức thấy không cần ở lại để đảm bảo ý muốn của mình được thực thi thế nào.
Julia ghét làm nguyên nhân bất hòa giữa Sebastian và mẹ anh. Buổi tối, tưởng như rất thú vị khi cô mặc chiếc áo dài lụa màu xanh biếc rực rỡ được trang trí bằng những dải đăng ten màu kem, lại trôi qua trong nặng nề. Nhưng cô tự nhắc mình rằng bà bá tước mới chỉ là một trong những chướng ngại cô sẽ phải vượt qua để đến với Sebastian. Cứ hướng về viễn cảnh tươi sáng ấy, thì nếu nhắm mắt làm ngơ cô vẫn có thể chịu được sự thù địch của bà ta. Còn giới thượng lưu - ít nhất là những người cô đã gặp - dường như sẵn sàng chấp nhận cô theo danh nghĩa bề ngoài, là vợ góa của cháu trai bà bá tước.
Lần đầu tiên ngồi trong phòng khách cùng Caroline và nữ bá tước chờ những vị khách đến thăm buổi chiều, cô quá lo sợ bại lộ chân tướng đến mức hai đầu gối run cầm cập. Nhưng khi bà bá tước giải thích với một nụ cười mỉm rằng “Julia thân yêu” mới từ vùng quê ra, đó là nơi cô gặp gỡ và kết duyên cùng Timothy, cũng là nơi cô đã ở trong suốt một năm chịu tang, thì mọi người đã lịch sự bày tỏ lời hối tiếc về sự ra đi của Timothy. Tất cả chỉ có thế. Không có ai đứng dậy tố giác cô như một kẻ mới phất mưu toan chen chân vào giới quý tộc; không có ai tỏ ra sốc hay ghê tởm bởi giọng nói hoặc cung cách của cô. Cô đã được chấp nhận, trước sự ngạc nhiên của chính mình, mà không có một lời thắc mắc. Cứ như cô đích thực là mà mình đóng giả vậy.
Caroline lại thân thiện đến không ngờ. Ban đầu Julia còn cảnh giác trước sự sốt sắng của người khác khi công nhận cô, nhưng dần dần cô bắt đầu tin rằng Caroline chẳng có ý đồ gì hết. Chị ta có đôi chút màu mè - cứ chứng kiến cảnh chị ta coi từng lời của Sebastian như thể chúng ban xuống từ đấng tối cao thì biết - nhưng chị ta có bản tính dễ thương và Julia nghĩ cô có thể thích chị ta. Dù Caroline hơn Julia tới mười hai tuổi, nhưng chị ta vẫn còn rất duyên dáng với mốt tóc vàng mắt xanh đang được ưa chuộng lúc bấy giờ. Julia đã đi đến chỗ tin rằng lý do duy nhất mà Caroline sẵn sàng chấp nhận cô ở bên cạnh chị ta là vì người này khiến cho người kia nổi bật lên. Caroline cao và gầy như cây sậy, hay mặc những tông màu nhạt rất thích hợp với phong thái nhẹ nhàng của chị ta. Còn Julia nhỏ bé, đầy đặn hơn, mái tóc đen như mun và nước da trắng mịn của cô được những trang sức lấp lánh tôn lên. Quả thật vóc dáng hai người trái ngược nhau, như Caroline có lần trầm ngâm nhận xét khi liếc nhìn hình ảnh hai người đứng bên nhau trong gương. Nhưng dù là lý do gì đi nữa, tình bạn của Caroline cũng được nhiệt liệt hoan nghênh. Nó là liều thuốc an thần cho sự lễ độ lạnh lùng của Sebastian và sự thù địch công khai của mẹ anh.
Nữ bá tước đã bước xuống cầu thang và những suy nghĩ lan man của Julia chấm dứt. Cô ngước lên trông thấy bà trong chiếc áo dài lụa màu bạc lấp lánh, nhìn đẹp tuyệt bất chấp vẻ cau có tức giận của bà. Sebastian cũng sẽ miễn nhiễm với tuổi tác rất tốt cho mà xem, cô nghĩ không đúng lúc, rồi bà bá tước xuống đến bậc thang cuối cùng và lướt qua họ mà không nói lời nào.
Smathers nhảy tới để mở cửa trước khi bà bá tước với tới cánh cửa. Caroline gửi cho Julia một ánh mắt xin lỗi, rồi hai người phụ nữ đi theo nữ bá tước ra ngoài. Sự im lặng căng thẳng ngự trị trên xe suốt chặng đường ngắn tới nhà phu nhân Frayne, nơi vũ hội được tổ chức. Julia càng lúc càng sợ hãi khi ngồi nép vào trong góc chiếc xe im ắng, và ap ước một cách kỳ cục sự hiện diện của Sebastian. Cho dù anh thờ ơ, giận dữ với cô nhưng cô biết mình có thể trông cậy vào sự giúp đỡ của anh trước bất kỳ chuyện gì. Giờ đây, khi cảm thấy giống như Daniel sắp bị ném vào hang sư tử[1], cô chỉ có một Caroline dễ thương nhưng yếu đuối, và một bà bá tước hết sức khinh miệt mình.
[1] Trong kinh thánh, Daniel là một đấng tiên tri, Đức vua vì nghe lời lũ gian thần đã sai người ném ông vào hang sư tử. Nhưng ông đã được Đức Chúa Trời cứu thoát.
Rồi cỗ xe lắc lư dừng lại, và trước khi nhận ra điều đó, cô thấy mình đang được dẫn vào phòng khách của phu nhân Frayne. Do nữ bá tước làm họ đến trễ, nên trong phòng đã đông đủ và một người phụ nữ tròn trịa đang ngồi trước khán giả với cây đàn hạc, chuẩn bị vừa hát vừa chơi đàn. Ngoài nụ cười chào đón của bà chủ tiệc, và những cái gật đầu nhã nhặn đây đó giữa đám khách mà không người này thì người kia cũng là bạn thân của hai người phụ nữ, thì họ gần như không bị để ý khi ngồi vào chỗ của mình.
Đến lúc bài hát chấm dứt - quý cô đó hát opera, thứ mà Julia thấy mình hoàn toàn không thẩm thấu nổi - cô cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Cô thở phào đứng lên cùng những người khác và đến những chiếc bàn để đồ ăn nhẹ. Bá tước phu nhân và Caroline đã hòa mình vào đám đông, và Julia biết mình nên đi cùng một trong hai người họ. Nhưng lúc này cô chỉ muốn lui lại phía sau và quan sát.
Đó là một buổi tiệc nhỏ theo đúng chuẩn mực quý tộc, với khoảng năm mươi người tham dự. Nhưng những người được mời là thành phần tinh túy nhất, và khi Julia nhìn những con người phục trang lộng lẫy này cười đùa, trêu chọc và trò chuyện với nhau, cô cảm thấy như mình đột nhiên bị lạc vào một giấc mơ. Những ngày còn là một đứa trẻ vạ vật đầu đường xó chợ, cô chưa bao giờ dám mơ đến một buổi tiệc như thế này. Chưa bao giờ trong những giấc mơ hoang đường nhất cô nghĩ mình sẽ mặc toàn lụa là và đăng ten, đứng giữa những người từng bị cô móc túi. Cô chớp mắt, kiên quyết trở về hiện tại. Quãng đời ấy của cô đã chấm dứt, chìm vào quên lãng. Giờ cô đã là một người khác, đứa trẻ ngày xưa không còn tồn tại nữa. Bây giờ cô là Julia Stratham, và sự ngông cuồng tráng lệ này mới là thế giới của cô.
Julia nuốt ực mẩu vụn cuối cùng của chiếc bánh hạnh nhân bọc đường mà cô chẳng biết có mùi vị gì. Cô nhìn thấy Caroline đang nói chuyện vui vẻ trong một nhóm bốn người gồm một phụ nữ tóc vàng sẫm mặc áo hồng mà Julia nhớ láng máng là đã được làm quen trong một buổi chiều tiếp khách ở nhà, một quý ông bé choắt có giọng cười sảng khoái, và một quý ông cao lớn chững chạc hơn với mái tóc đen có nụ cười dễ mến. Nhưng trước khi cô định tới chỗ họ thì Caroline đã tách quý ông cao lớn khỏi nhóm người và dẫn anh đến chỗ Julia.
“Julia, huân tước Carlyle vừa nhờ tôi giới thiệu ngài ấy với cô, nên cô thấy đấy, tôi đang thực hiện bổn phận người đi kèm của mình. Huân tước Carlyle, đây là cô em dâu họ của tôi, cô Julia Stratham.”
“Rất hân hạnh, cô Stratham!”
Julia giơ tay ra, mỉm cười với anh. Huân tước Carlyle đón lấy, cúi xuống nó với một nụ cười khẽ mà cô có cảm tình ngay tức khắc. Rồi anh hướng nụ cười ấy sang Caroline.
“Cô quá trẻ trung và đáng yêu để làm một người đi kèm, cô Peyton. Thành thực mà nói, tôi dám cá rằng hai người phụ nữ xinh đẹp nhất mùa vũ hội năm nay sẽ là hai quả phụ chứ không phải những cô gái mới ra mắt.”
“Ngài chỉ phỉnh nịnh chúng tôi thôi, thưa ngài.” Julia mỉm cười ngượng ngùng với người đàn ông cao to như một chú gấu mà cô thấy mến ngay này.
“Ồ, cả tôi nữa!” Caroline đang quá hớn hở, Julia nghĩ, để ý đến hai vệt hồng trên má và nghe thấy dấu hiệu trêu chọc trong giọng chị ta. “Cô ấy rạng rỡ hơn tôi nhiều, ngài thấy đấy. Cô ấy thật trẻ trung, duyên dáng, trong khi tôi thì... tôi sợ là so với cô ấy thì xem ra tôi già thật rồi.”
“Cô không bao giờ có thể già đi được, cô Peyton,” Huân tước Carlyle hào hiệp cam đoan, và Caroline cười khúc khích. Julia ngạc nhiên nhìn chị ta. Trong hai tuần đồng hành với người phụ nữ cô gọi là chị họ này, cô chưa từng thấy chị ta biểu hiện sự thích thú với bất kỳ người đàn ông nào. Thế mà giờ đây chị ta gần như đang tán tỉnh huân tước Carlyle.
“Tôi e chúng ta phải trở về chỗ ngồi của mình. Vì hình như phần thứ hai của buổi trình diễn tối nay sắp bắt đầu.” Julia thấy giọng của mình nghe cứng đơ so với Caroline, nhưng mà cô có định tâm quyến rũ huân tước Carlyle đâu.
Nhưng người đàn ông ấy quay đôi mắt xám sẫm về phía cô, lắng nghe mấy lời ít ỏi của cô như thể chúng là những kiến thức quý báu. Sao vậy nhỉ, cô nghĩ anh ta bị mình thu hút, và cảm thấy hơi rùng mình vì vui sướng. Nếu cô có thể thu hút sự chú ý của một quý ông như huân tước Carlyle, có lẽ cô đã ở gần đích đến của mình hơn cô nghĩ.
“Chẳng phải Madame Crieza với giọng ca huyền thoại đó sao?” Caroline rì rầm bình phẩm khi họ quay về chỗ ngồi. Huân tước Carlyle mỉm cười đồng ý. Và Julia lại lần nữa nghĩ đến việc mình đã tiến xa như thế nào khi trở thanh một quý cô như cái tên hiện giờ. Đối cới cô thì giọng hát huyền thoại của nữ danh ca cũng chỉ như tiếng gào của con mèo bỏng nước sôi. Nhưng dường như quý tộc thực sự hâm mộ nó.
Cuối cùng buổi tối cũng kết thúc, Julia bị một trận đau đầu. Cô nói lời tạm biệt lịch sự với bà chủ nhà, và với những người khách khác cô đã có dịp trò chuyện, và một lời chào niềm nở với huân tước Carlyle. Anh thực sự là một người đàn ông đáng mến, cô nghĩ, rồi đẩy anh ra khỏi tâm trí khi theo nữ bá tước và Caroline bước lên xe. Cô nghĩ sự bực dọc của nữ bá tước cũng có lợi, ít nhất chuyến đi về nhà sẽ lặng lẽ, nên cô có thể sẽ bớt đau đầu.
Nhưng sự thể lại không như vậy. Caroline nói chuyện không ngừng nghỉ, và chủ yếu là ca ngợi những ưu điểm của huân tước Carlyle.
“Cô có thấy anh ta đẹp trai không?” Chị ta uốn lưỡi. “Ngoại hình quá ưa nhìn, và rất đàn ông. Đúng kiểu quý ông mà tôi thích, cô có nghĩ vậy không, Julia?”
“Có vẻ ngài ấy rất thú vị,” Julia đáp bằng giọng nhỏ xíu, thầm mong Caroline sẽ im lặng và những bánh xe không nảy lên quá mạnh trên con đường rải đá.
“Rất thú vị ư?” Caroline như bị xúc phạm. “Sao cơ, anh ta được coi là con cá lớn đấy, cô không biết đấy thôi. Anh ta giao thiệp với rất nhiều người trong giới thượng lưu từ nhiều năm nay, kể từ khi vợ chết. Nhưng trước giờ tôi chưa từng thấy anh ta đề nghị được giới thiệu với một quý cô. Chắc chắn cô đã gây ấn tượng mạnh với anh ta, Julia.”
“Dường như Julia hay gây... ấn tượng mạnh với những người góa vợ thì phải?” Câu nói mát mẻ này là của nữ bá tước. Giọng nói chẳng thể hiện thái độ gì, nhưng ánh mắt người đàn bà thì tràn ngập ác ý. Dĩ nhiên bà ta chỉ ám chỉ một điều. Giống như Julia đã lôi kéo được sự chú ý của huân tước Carlyle, thì cô cũng thu hút Sebastian. Julia cảm thấy má mình bắt đầu nóng lên trước lời buộc tội ngấm ngầm, đột ngột vui mừng khôn xiết vì sự huyên thuyên tầm phào của Caroline.
“Vợ anh ta cũng tóc đen, giống cô. Chắc hẳn anh ta thích phụ nữ tóc đen. Chẳng phải sẽ rất tuyệt nếu anh ta thích cô sao? Anh ta là một đám hời, cô biết đấy. Ngoài việc là huân tước Carlyle, tước hiệu đã tồn tại kể từ thuở người Nóoc- Măng xâm lược, và là một quý ông đẹp trai, túi tiền của anh ta cũng nặng như bất cứ ai và anh ta chưa bao giờ hà tiện với người vợ quá cố của mình. Tất nhiên anh ta có con cái, ba đứa tất cả, cơ mà Sebastian có kể rằng cô đã dành nhiều thời gian với Chloe, cho nên hẳn là cô quý trẻ con. Chloe, đứa bé đáng thương, ý tôi là, nó...”
“Ngừng huyên thuyên được không, Caroline?” nữ bá tước không cau mặt, nhưng cái nhìn bà dành cho Caroline đầy bực bội. Rồi đôi mắt xanh đó, giống y đúc mắt Sebastian, lai chiếu sang Julia. “Tất nhiên Julia phải thể hiện sự quan tâm với Chloe rồi. Cô ta có là đồ ngốc mới không làm thế. Nhưng cô sẽ đụng phải bức tường đá khi cố chài Sebastian thông qua con gái nó, cô gái thân mến của tôi ạ. Giống như tôi, nó là người cha hờ hững nhất. Cái đó hẳn là di truyền.”
“Mẹ và Sebastian quả là rất giống nhau,” Caroline đồng tình, rồi hình như kinh hãi trước điều mình vừa nói. “Tất nhiên không phải con định ám chỉ anh ấy không yêu Chloe, vì con tin chắc là anh ấy có, hay mẹ không yêu anh ấy, vì con biết là mẹ có, Magaret ạ, dưới vẻ ngoài...”
“Con thật khờ dại, Caroline,” nữ bá tước nói với sự rành rọt ớn lạnh, sự chú ý của lại dồn hết vào cô con dâu. “Ta ghét Sebastian, cũng như nó ghét con nó. Edward mới là đứa con mà ta yêu thương. Nếu Sebastian không giống ta đến thế, ta sẽ thề rằng bà đỡ đã đánh tráo đứa trẻ. Nó là tất cả những gì làm ta khó chịu: lạnh lùng, kiêu ngạo, tàn nhẫn...”
“Chẳng phải giống hệt bà sao, thưa bà?” Julia không thể nghe lời tố cáo thản nhiên ấy trong im lặng nữa. Sebastian không ở đây để bảo vệ mình trước người phụ nữ nhẫn tâm này. Vì thế cô làm thay anh. Cô không thể chịu đựng việc bị anh xúc phạm, nhất là bởi người đáng lẽ phải yêu thương anh.
Đôi mắt lạnh lùng đó gặp đôi mắt giận dữ của Julia. “Cô quả tha thiết với nó thật! Cô ngu ngốc hơn tôi tưởng. Sebastian chẳng có tình cảm gì với cô đâu. Đó không phải là bản chất của nó. Ta chưa bao giờ thấy nó yêu mến bất cứ ai. Đến ta là mẹ nó đây, nó còn coi thường. Nó ghét người anh duy nhất của nó, khinh bỉ ông bố nó, người mà ta phải thừa nhận rằng xứng đáng với điều ấy. Với cô vợ đần độn đáng thương của nó thì nó còn đối xử lịch sự, nhưng không có gì hơn. Và về con gái nó, ta những muốn cười phá lên mỗi khi nghĩ tới con bé bất hạnh ấy. Sebastian kết hôn để có con trai, một đứa con trai mang họ nó, và cái nó có được là một đứa con gái thậm chí không được bình thường, mà lại kỳ dị! Nó...”
“Dừng lại!” Julia không thể nghe thêm bất cứ lời độc địa nào từ người đàn bà này. “Sao bà dám nói con bé như thế? Chloe không kỳ quái, mà là một đứa bé đáng yêu! Và nếu Sebastian không biểu lộ bất cứ sự yêu mến nào, đó là lỗi của ai? Là bà, bà già hiểm độc ạ, vì không bao giờ bày tỏ tình yêu thương với anh ấy. Bà nên cảm thấy xấu hổ mới đúng!” Gương mặt của Chloe và Sebastian hiện lên trong tâm trí cô. Chloe chỉ là một đứa trẻ khao khát đến tuyệt vọng tình yêu thương. Còn Sebastian, một người đàn ông trưởng thành, cũng cần điều đó. Mà người đàn bà này, là mẹ ruột của một người và là bà nội của người kia, lại có thể nói những câu như vậy, điều đó khiến cô bừng bừng nổi giận. Sebastian có thể không lên án mẹ anh như bà ra đáng nhận. Nhưng Julia không ngại ngần gì làm điều đó cho anh.
Nữ bá tước nhìn cô như thể cô thình lình mọc thêm hai cái đầu. Hình như bà ta không quen với việc bị quát vào mặt, hay bị trả treo như Julia vừa làm. Sebastian lúc nào cũng lễ độ lạnh lùng với mẹ anh, Julia nhớ lại, ngay cả lúc anh đe dọa bà. Cô không cảm thấy hối tiếc dù chỉ thoáng qua về những gì mình đã nói hay bộ dạng mình khi nói. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt không chút cảm xúc của bà ta và lờ đi những tiếng lắp bắp kinh hãi của Caroline khi cô ta định xoa dịu tình hình.
“Đừng có hắng giọng nữa, Caroline, giọng con nghe như một con gà đang bị siết cổ ấy,” nữ bá tước lạnh lùng nói. Ánh mắt không rời Julia. Julia nhận ra đôi mắt xanh đó không còn gợi nhớ đến mắt Sebastian nữa khi cô nhìn chúng không chút e sợ. Đôi mắt Sebastian biểu hiện nhiều sắc thái tình cảm, nhưng chưa bao giờ có vẻ độc ác.
“Cô sẽ ân hận vì nói năng kiểu đó với tôi,” cuối cùng nữ bá tước nói.
Julia cảm thấy lạnh sống lưng khi cỗ xe may sao chạy chậm dần rồi dừng lại trước nhà.