Số lần đọc/download: 606 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 04:22:10 +0700
Chương 24
H
ình như tôi từng nghe tên Tô Quần ở đâu đó. Nhưng mãi chẳng thể nào nhớ nổi.
Chỉ còn cách thời gian lên máy bay 1 tiếng. Lịch Xuyên đi hơi chậm, mọi người đều đi chậm lại theo anh. Chỉ có mình Tô Quần vội vàng đẩy xe hành lý cao ngất đi gửi.
Qua cửa kiểm tra an toàn xong, chúng tôi đứng đợi trước cửa ra máy bay một lúc thì có thông báo lên máy bay. Qua khung cửa sổ kính lớn, tôi thấy một chiếc Boeing 737 – 900 đang đậu bên ngoài. Suốt dọc đường, hai sếp lớn kè hai bên người Lịch Xuyên, thì thầm to nhỏ với anh. Những người còn lại đều biết ý giữ khoảng cách với họ. Ai cũng biết, lần đi công tác này là mất bò mới lo làm chuồng. Nên chỉ cần công ty trúng thầu, trả giá cao cỡ nào cũng đáng. Hành khách lục tục lên máy bay, nhưng người của CGP vẫn án binh bất động, bởi vì Tổng Giám đốc Giang vẫn đang bận bàn chuyện với Lịch Xuyên. Dù là công ty nước ngoài hay công ty nhà nước đều giống nhau về mặt phân chia cấp bậc. Nhân viên không dám qua mặt giám đốc, lên máy bay trước. Thấy vậy, Tổng Giám đốc Giang phát tay với chúng tôi, ý bảo chúng tôi cứ đi trước. Thế là, mọi người nối đuôi nhau lên máy bay. Tôi kéo va li, cúi đầu đi về phía cửa soát vé, lúc đi ngang qua Lịch Xuyên, bỗng nhiên va li nảy lên, giống như cán lên chân ai đó.
Tôi ngẩng đầu nhìn, hình như “ai đó” là Lịch Xuyên. Tôi liền cúi đầu, muốn nhìn xem chính xác va li của tôi đè lên chân nào của anh. Nếu là chân trái, thì tôi phải xin lỗi. Nếu là chân phải, tôi cảm thấy không cần. Dù sao chân giả cũng đâu có cảm giác. Nói chung, tôi chẳng muốn nói dù chỉ một câu xin lỗi.
Không nhìn thấy rõ. Ai cũng thấy tôi đang chần chừ. Đụng người ta, người ta lại là người tàn tật, còn không muốn nói sorry, quá đáng không? Do dự một hồi, đang định mở miệng, anh lại giành nói trước, hai chữ: “Không phải.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, ngẩng đầu ưỡn ngực, kéo va li, ngông nghênh đi qua anh như chim công xòe đuôi.
Tới cửa máy bay, tôi bị ngăn lại: “Thưa chị, va li của chị vượt quá quy định. Chị vui lòng để lại đây, chúng tôi sẽ chuyển giúp chị.”
“Cảm ơn.”
Không khí trong cabin khá ấm áp, đến mức hơi ngột ngạt.
Tôi ngồi ở hàng sau, ngay cạnh đường đi. Ngồi cạnh tôi là Tiểu Hoàng bên phòng thiết kế. Mặc dù tôi đã làm việc ở CGP hơn ba tháng, nhưng chỉ quen vài phiên dịch, những người khác tôi coi như không thấy. Trước nay tôi chỉ mới nói chuyện chưa với Tiểu Hoàng khoảng ba câu, chỉ biết là họ Hoàng, còn tên là gì cũng không biết. Cho nên, tôi chỉ cười cười với anh ta, sau đó tôi lấy máy MP3 ra, đeo tai nghe vào.
Ngay sau khi máy bay cất cánh, bao tử tôi cứ cồn cào mãi không yên. Nói thật, tôi không bị say máy bay. Có lẽ, tại tôi do uống quá nhiều rượu, cũng có lẽ, do lúc nói chuyện với Emma ăn quá nhiều thịt bò nên bị đầy bụng. Tóm lại, lúc đầu tôi còn ngồi tại chỗ ói vào túi giấy, sau đó thì chạy hẳn vào toilet, ói ra mật xanh mật vàng. Sau đó, tôi lười ra ngoài, ngồi trên bồn cầu thở, cứ như cá chết. Chuyến bay hai tiếng, tôi ói hết một tiếng. Khi tôi về lại chỗ ngồi, tôi mới hiểu tại sao mình lại ói.
Không ngờ là do kinh nguyệt.
Năm tôi 17 tuổi, kinh nguyệt của tôi khá bình thường, một tháng đúng bốn ngày. So với bạn bè cùng lứa thì tôi dễ chịu hơn nhiều. Sau năm 17 tuổi, kinh nguyệt của tôi trở nên thất thường, chẳng những ngày có không chính xác, mà còn có những triệu chứng rất nghiêm trọng, đặc biệt là hai ngày đầu tiên. Chóng mặt, buồn nôn, ói mửa, đau bụng dưới – tất cả những triệu chứng tồi tệ mà sách giáo khoa nói – tôi đều có. Tháng nào cũng có bảy, tám ngày như vậy, chưa bao giờ thay đổi.
Đương nhiên, đây không phải là chuyện đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất là, tôi không mang theo băng vệ sinh. Ma xui quỷ khiến sao đó, tôi đang mặc một cái váy bó sát người màu kem. Lúc nãy tôi chỉ lo nôn, không chú ý váy ướt đẫm một mảng màu đỏ. Bây giời ngồi xuống, có cảm giác máu đang chảy tuôn chảy xuống chân. Tôi sợ tới mức không dám động đậy, lại càng không dám đứng dậy. Nhưng có thể cảm thấy rõ ràng, cái váy ngày càng đẫm nước.
Tôi nhủ thầm trong lòng, OK, OK, OK. Đây là câu thần chú gỡ rối của tôi, lần nào gặp chuyện xui xẻo, tôi đều đọc bộ kinh OK mười lần, cứ như chỉ cần làm việc thì mọi chuyện sẽ OK.
Cuối cùng, máy bay hạ cánh. Cuối cùng, không có cái gì OK. Cả cabin đều là đàn ông lạ. Tôi định nhờ Tiểu Hoàng cho tôi mượn áo vest, nhưng nhìn lại dáng người của anh ta, dù tôi mặc áo của anh ta vào cũng không che được gì. Trong lúc tôi lúng ta lúng túng, không dám mở miệng nhờ vả, thì hành khách trong khoang hạng nhất đều đã xuống hết. Chỉ còn mình tôi vẫn còn ngồi bất động tại chỗ. Một loạt tiếp viên hàng không đang đứng cạnh cửa chào tạm biệt hành khách đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường.
Sau đó, tôi mờ mờ thấy Lịch Xuyên và một người khác, có lẽ là Tô Quần, đang đi ở cuối hàng, cũng sắp sửa xuống máy bay.
Anh đang đi, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
Sau đó, anh liền đi thẳng đến trước mặt tôi.
Đang định nói chuyện, lại bị tôi cướp lời: “Lịch Xuyên.”
“Ừ.”
“Cởi đồ ra.”
“Đồ nào?”
“Áo khoác.”
Anh cởi áo khoác, đưa cho tôi. Lúc tôi nhìn không rõ, cứ tưởng là áo khoác dài, thì ra là chiếc áo gió màu đen, chiều dài trung bình, chất liệu rất nhẹ. Tôi đứng dậy, mặc áo gió vào, cúi đầu lặng lẽ, cùng anh xuống máy bay. Anh không hỏi, tôi cũng không giải thích.
Hơi thở của anh lại bao quanh tôi. Đầu tiên là mùi hoa oải hương trên cổ áo, tiếp theo là hương gỗ nhè nhẹ trên tay áo, đây chính là mùi của loại bút chì anh hay dùng để vẽ. Trong chớp mắt, kỷ niệm liền ùa về, nhấn chìm tôi. Thì ra, anh vẫn sử dụng loại bút chì này. May mà, tôi không nhìn rõ mặt anh. Không nhìn rõ cũng tốt, cả đời này, sẽ không bao giờ bị anh quyến rũ nữa.
Chuyến bay đêm hạ cánh, chúng tôi vừa tới khách sạn là lăn ra ngủ. Tôi đi tắm trước cho thoải mái, vò vò cái vày nhuộm màu máu cả buổi mới sạch dấu tích. Áo gió của Lịch Xuyên phải giặt khô, tôi đưa cho quầy lễ tân ở tầng trệt, điền số phòng của anh cho họ.
Sau đó, tôi buông mình xuống giường, cả người mỏi mệt như ai rút hết xương cốt. Tắt đèn, một mình lặng lẽ dưới ánh trăng, trằn trọc suốt mấy tiếng đồng hồ, vẫn ngủ không được. Nên tôi đứng dậy, uống một viên thuốc ngủ, sau đó ngủ say như chết. Khi tỉnh lại, đã là buổi chiều, nhưng cặp mắt vẫn đen thui, giống mắt gấu trúc.
Không ăn sáng, không ăn trưa, nhưng quan trọng hơn là, không tham dự cuộc họp buổi sáng. Tôi gặp Tiểu Hoàng trên hành lang, ông ta hỏi thăm: “Annie, hết cảm rồi à?”
“Cảm gì?”
“Hồi sáng cô không đi họp, Phó Tổng Giám đốc Trương hỏi lý do. Anh Vương nói cô bị cảm lúc đi máy bay, cho nên anh ấy cho cô mượn áo.”
“Không phải cảm, chỉ là… bị lạnh. Phó Tổng Giám đốc Trương có giận không?”
“Đương nhiên là không, ai cũng thấy cô bị say máy bay, biết cô không khỏe.”
“Họp bàn chuyện gì?”
“À… vì phương án thiết kế bị lộ, phải vẽ lại hầu hết các bản vẽ. Quan trọng nhất là phần cảnh quan do anh Vương thiết kế. Cả hình dáng tòa nhà và thiết kế nội thất cũng phải sửa lại. Tuy nhiên, những phần quan trọng nhất thì đã nhờ anh trai của anh Vương vẽ phác thảo xong rồi.”
“Anh trai của anh Vương?”
“Là anh Vương Tế Xuyên. Kiến trúc sư thiết kế nội thất nổi tiếng thế giới đó. Hai anh em họ đều bận rộn vô cùng, nếu không phải có chuyện gấp, thì không mời được họ đâu.”
Tôi suy nghĩ, hỏi: “Vậy còn tôi. Tôi làm gì?”
Tôi vẫn thấy lạ, Lịch Xuyên nói tiếng Trung rất lưu loát, cần phiên dịch làm gì. Nhưng tôi nhớ trước kia có Chu Bích Tuyên, có lẽ là theo lệ thôi.
“Sau khi đấu thầu, sẽ phải họp với bên chủ đầu tư vài lần. Anh Vương không hiểu giọng Ôn Châu cho lắm, nên khi họp sẽ chỉ nói tiếng Anh, cô phải phiên dịch lại hết. Còn nữa, anh Vương còn cần một số tài liệu về văn hóa, lịch sử và hoàn cảnh sinh thái của Ôn Châu, cô phải đi tra cứu, sau đó dịch cho anh Vương nghe.”
Vì không đi họp nên tôi chột dạ, vội vàng đến gặp Trương Khánh Huy. Nhiệm vụ ông ta giao cho tôi, quả nhiên hoàn toàn giống những gì Tiểu Hoàng đã nói.
“Vậy tôi có cần phải đi gặp anh Vương ngay bây giờ không?” Tôi hỏi.
“Cậu ấy ra công trường chụp hình rồi. Chắc phải mất một ngày. Chúng ta có rất ít thời gian, cô ăn tối xong thì mang tài liệu về Ôn Châu đến cho cậu ấy, được không?”
“Dạ được, vậy tôi đi thư viện tìm tài liệu ngay đây.”
“Tạm thời cậu Vương chỉ cần hai quyển sách này.” Trương Khánh Huy đưa một tờ giấy cho tôi.
Là nét chữ của anh, kiểu phồn thể: Địa chí thành phố Ôn Châu và Địa chí quận Vĩnh Gia.
Bỗng nhiên, tôi nghĩ, mặc dù Lịch Xuyên là kiến trúc sư, nhưng tôi biết rất ít về nghề nghiệp của anh. Tôi hiểu rõ từng tấc da thớ thịt của người đàn ông tên Vương Lịch Xuyên, nhưng còn kiến trúc sư Vương Lịch Xuyên thì sao? Nết ăn có khác nhau không? Nếp ở có khác nhau không?
Vì nóng lòng lấy công chuộc tội, tôi nhanh chóng đi làm một cặp kính mới, còn cố ý chọn gọng kính màu đỏ tía, khiến tôi nhìn nghiêm túc hơn, chuyên nghiệp hơn, trưởng thành hơn. Nhà sách Tân Hoa có bán Địa chí thành phố Ôn Châu, một bộ gồm ba quyển khá dày, tôi mua hết cả bộ mà không hề đắn đo suy nghĩ. Riêng quyển Địa chí quận Vĩnh Gia, tôi đến thư viện thành phố mượn và photo hết cả quyển, không sót trang nào.
Hèn gì Lịch Xuyên chỉ cần hai bộ này, tổng cộng 2 bộ hơn 3 ngàn trang sách.
Tôi ngồi tra từ điển hết cả buổi chiều. Trong quyển Địa chí thành phố Ôn Châu có khá nhiều từ mới, còn quyển Địa chí quận Vĩnh Gia thì được viết bằng thể văn cổ thời Đạo Quang[1], hại tôi hết tra ngược lại tra xuôi.
[1] Chỉ thể văn cổ thời cận đại được phát triển vào thời vua Đạo Quang (tại vị 1821-1851) nhà Thanh, trong đó nổi tiếng nhất là tác phẩm của các nhà Nho lỗi lạc theo phong trào Duy Tân như Khang Hữu Vi, Tăng Quốc Phiên, Đàm Tự Đồng…
Lúc chạng vạng tối, đầu óc tôi quá tải không suy nghĩ được gì nữa, nên tôi bèn đi xuống vườn hoa dưới khách sạn đứng hút thuốc. Hút xong một điếu thuốc vẫn chưa đã cơn ghiền, tôi lại hút thêm điếu nữa. Màn đêm dần buông xuống.
Tôi thấy một chiếc xe trờ tới trước cửa khách sạn, Lịch Xuyên và Tô Quần từ xe chui ra.
Anh nhìn thấy tôi, cúi đầu nói nhỏ với Tô Quần gì đó, sau đó đi thẳng về phía tôi.
Tôi giả vờ không nhìn thấy anh, cúi đầu hút thuốc tiếp. Thấy anh đứng bất động trước mặt mình, tôi đành phải ngẩng đầu lên.
Sáu năm rồi nhỉ.
Lịch Xuyên hầu như không thay đổi chút nào, chỉ là hơi gầy hơn trước. Thậm chí anh cũng không đổi kiểu tóc khác. Vấn đề là, khuôn mặt người mẫu quảng cáo thương hiệu CK của Lịch Xuyên, càng gầy thì càng đẹp. Theo tôi thấy, anh còn đẹp trai hơn sáu năm trước. Vừa nghĩ tới điều này, bao tình cảm lại dâng đầy nơi đáy mắt.
Tôi vội vàng kiềm chế cảm xúc của mình: “Tổng Giám đốc Vương”
“Trương Khánh Huy có nói em biết là tối nay tôi muốn gặp em không?” Anh nói. Giọng không vui vẻ, thậm chí là ngang ngược.
“Không phải là sau khi ăn tối xong sao?”
“Tôi đã ăn cơm tối rồi.”
“Tôi chưa ăn.”
“Học hút thuốc từ khi nào?”
“Liên quan gì tới anh?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy ưu tư. Tôi nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng.
“Cho em một tiếng để đi ăn. Đúng tám giờ, em mang tài liệu tới phòng tôi!”
Câu cuối cùng khá hằn học.
Tôi cười khẽ khàng, tay khoanh trước ngực, gõ tàn thuốc vào không khí: “Dạ biết, Tổng Giám đốc Vương!”
Tôi vén tóc, búi thành búi phía sau đầu, dùng kẹp hoa kẹp tóc lại. Ôm ba quyển Địa chí thành phố Ôn Châu và một chồng tài liệu photo, tôi “lộc cộc” gõ cửa phòng Lịch Xuyên.
Từ giây phút đầu tiên sau khi mở cửa cho tôi, Lịch Xuyên vẫn luôn chau mày. Đơn giản là vì tôi lại gọi anh là “Tổng Giám đốc Vương”.
“Tổng Giám đốc Vương, tài liệu anh cần tôi đã tìm được rồi. Không biết anh cần biết những thông tin về mặt nào trước đây?” Tôi nói giọng kiểu nhân viên phục vụ.
Anh dẫn tôi đến phòng khách, ở đó có một bộ ghế sô pha, anh chỉ vị trí, kêu tôi ngồi xuống.
“Em có thể đặt sách lên bàn.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng hơn, nhưng nhanh chóng bị câu nói tiếp theo của tôi chọc tức.
“Dạ vâng! Tổng Giám đốc Vương.”
Anh nén giận, nhẹ nhàng nói: “Tôi có mua Coca, em muốn uống không?”
Ngày xưa, Coca là thức uống tôi thích nhất. Nhưng tôi lắc đầu, nói: “Cảm ơn, tôi không uống.”
“Vậy em muốn uống gì? Ở đây có cà phê, sữa tươi và trà.”
“Nếu không phiền, tôi muốn uống cà phê trà sữa.”
Anh ngớ người: “Cà phê trà sữa?”
“Thì là trộn chung mấy thứ đó với nhau, thêm hai viên đường.”
Anh đi pha cà phê, đi pha trà, đi tìm sữa và đường…
Bạn Lịch Xuyên thân mến, lần này, tôi sẽ cho bạn biết rõ Tạ Tiểu Thu là ai.
“Xin lỗi, tôi uống hết sữa rồi, tôi cũng không có đường. Em uống đỡ ly này đi.”
Trong cái ly đen đen có hai miếng gì đó vàng vàng.
Tôi chỉ vào hai miếng kia nói: “Cái gì đây?”
“Chanh,” anh thản nhiên ngồi đối diện tôi, đặt gậy lên bàn trà “dành cho người gầy.”
Chắc chắn câu này không phải nói móc. Vì hiện nay tôi còn gầy hơn sáu năm trước. Ngoại trừ làn da khô quắt, sắc mặt tối tăm, ngực lép, cộng thêm hai đôi mắt gấu mèo ra, sáu năm qua, quá trình dậy thì của tôi vẫn đang tuột dốc. Điều này chứng minh sức tàn phá của tình yêu đối với tôi. Ngoài ra, tôi cũng đổ rằng mình nghiện uống Ô Kê Bạch Phượng Hoàn. Vì kinh nguyệt không đều, tôi uống hết bình này tới bình khác. Cho nên, bây giờ chỉ cần nhìn thấy bột đậu đen là tôi muốn cho vào miệng.
“Cảm ơn.” Tôi uống một ngụm, suýt nữa phun ra ngoài. Vừa đắng, vừa chát, lại vừa chua, còn khó uống hơn thuốc Bắc.
Anh lấy một quyển sổ bao da bìa mềm và một cây bút chì từ dưới bàn ra, hỏi: “Bây giờ bắt đầu làm việc được chưa?”
“Được.”
“Em đọc mục lục của quyển Địa chí thành phố Ôn Châu cho tôi nghe một lần, được không?”
Tôi mở sách ra, đọc: “Tổng mục lục, quyển một, lời tựa, thể lệ chung, khái quát, những sự kiện lớn…”
Anh ngắt lời tôi: “Xin lỗi, nhiều năm tôi không về Trung Quốc, đã quên gần hết tiếng Trung, phiền em dịch sang tiếng Anh.”
Anh nói tiếng Trung tệ hơn sáu năm trước. Tuy câu cú vẫn liền mạch, nhưng chủ ngữ vị ngữ thì giống mới nghĩ rất lâu mới tìm được đúng từ, phải rặn từng chữ một. Nhưng thật ra cũng không tệ đến mức như anh nói.
Tôi chuyển sang nói tiếng Anh: “Nội dung chủ yếu của quyển một là vị trí địa lý, xã hội, con người, quy hoạch thành phố, giao thông bưu chính. Nội dung của quyển hai gồm khu vực kinh tế, công nghiệp, nông nghiệp, thương mại, tài chính, quản lý kinh tế. Nội dung của quyển ba gồm cơ quan đoàn thể, đơn vị hành chánh sự nghiệp, quân sự, giáo dục, ghi chú, hướng dẫn tra cứu. Mỗi quyển còn có mục lục chi tiết riêng.”
Anh ghi chú vài chữ vào sổ, nói: “Quyển một quan trọng nhất. Em tìm thử xem có phần nào nói về hoàn cảnh thiên nhiên không.”
Tôi lật sách xoành xoạch: “Có. Địa chất, địa hình, khí hậu, thủy văn, thổ nhưỡng, tài nguyên thiên nhiên, thiên tai.”
“Dịch từng chương một.”
Tôi nhìn anh, bực mình. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Tôi tốn hết cả buổi trưa mới tra hết từ mới của phần này! Tôi hút hai điếu thuốc, vì tra mấy từ mới trong mấy chương này mà tôi tổn thọ mất hai ngày đây.
“Địa chất thành phố Ôn Châu được hình thành từ lớp đá biến chất trong tầng đá hoa cương từ đại cổ sinh và kỉ Jura. Theo tư tưởng cơ bản của học thuyết địa chất, địa chất của khu vực này có cấu tạo bậc một là những nếp uốn khu vực Hoa Nam, cấu tạo bậc hai là nếp uốn khu vực đông Triết Giang, cấu tạo bậc ba là đoạn đứt gãy biển Ôn Châu.”
“Cuối kỉ Jura, khu vực Ôn Châu có núi lửa phun trào, dung nham hòa vào tầng đá biến chất hình thành nên địa chất thể cứng, cấu tạo chủ yếu là các thể đứt gãy.”
“Ôn Châu thuộc vùng duyên hải phía đông nam châu Á, chịu ảnh hưởng của khí hậu nhiệt đới gió mùa ẩm ướt của vùng Trung Á, mùa hạ dài, mùa đông ngắn, lượng mưa bình quân hằng năm đạt 1,500 – 1,800mm.”
Tôi dịch gần một tiếng, hoa mắt nhức đầu, kinh nguyệt ra càng nhiều, bụng dưới đau thắt.
Mà anh, đang thản nhiên ngồi ghi chú vào sổ.
Tôi kiềm không được, hỏi: “Tôi dịch anh có hiểu hết không?”
“Cũng tương đối. Chỗ nào không hiểu tôi cũng đoán được.”
“Anh… đoán như thế nào?”
“Tôi là người trong nghề, nói cho tôi nghe vài từ mấu chốt là tôi đoán được.” Anh ngẩng đầu nhìn tôi, mắt sáng ngời.
Tôi nuốt nước miếng: “Tôi muốn đi toilet.”
“Ra cửa quẹo trái.”
“Ý tôi là, toilet trong phòng tôi.”
“Ở đây có toilet.” Anh nói.
“Tôi không biết dùng toilet của người tàn tật.” Tôi không thể vứt đồ của phụ nữ vào toilet anh được. Hơn nữa, Vương Lịch Xuyên, ai kêu anh cãi nhau với tôi.
“Toilet của người tàn tật là toilet tiện lợi nhất.” Mặt anh thâm trầm, nhưng không nói thêm gì nữa.
Tôi giận dữ nhảy ra khỏi ghế sô pha, lại thấy ánh mắt anh dừng lại ở chỗ tôi vừa ngồi.
Giữa sô pha màu trắng tinh là một vệt màu đỏ.
“Vương Lịch Xuyên! Anh! Anh nói đi, sao anh kêu tôi ngồi sô pha màu trắng! Anh bị điên! Anh bị thần kinh!” Tôi đỏ mặt đi về phòng mình, lấy quyển từ điển Hán – Anh Viễn Đông cực lớn, rầm rầm rầm, chạy vào phòng anh, ném tới trước mặt anh: “Hôm nay tôi không dịch nữa! Tự anh tra từ điển đi!”
Tôi về phòng, lấy túi chườm nóng ra ôm, sau đó uống một viên thuốc ngủ.