Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 23
C
ó người gõ cửa chỉ 10 phút sau khi ông chấm dứt cuộc điện thoại với Kai. Trong một khoảnh khắc, Viktor hy vọng Anna đã quay trở lại. Thế nhưng hy vọng đấy sụp đổ ngay tức khắc khi ông biết đấy chỉ là Halberstaedt, thêm lần nữa người này đã chiến đấu xuyên qua cơn bão đến nhà ông và bây giờ đang đứng với nét mặt nghiêm trọng trước cửa nhà. Lần này người thị trưởng cũng không muốn vào nhà và thay vì vậy lặng lẽ đưa cho Viktor một cái hộp nhỏ.
“Cái gì đấy?”
“Một khẩu súng ngắn”.
Viktor lui lại một bước, như thể có bệnh truyền nhiễm đang lây lan ra từ Halberstaedt.
“Trời ơi, tôi cần nó để làm gì?”
“Như thế tốt hơn. Để ông tự bảo vệ”.
“Bảo vệ chống lại cái gì?”
“Chống lại cô ta”. Halberstaedt dùng ngón tay cái của bàn tay mặt chỉ qua vai về phía sau. “Tôi nhìn thấy cô ta lại ở chỗ ông”.
Viktor lắc đầu khó tin.
“Ông nghe đây này. Ông biết là tôi quý mến ông”. Ông lôi ra một chiếc khăn tay từ trong túi quần và chậm nước mũi, nhưng không xì mũi.
“Nhưng tôi là nhà tâm lý học. Tôi không thể chịu được khi ông do thám tôi và bệnh nhân của tôi”.
“Và tôi là thị trưởng ở đây và đang lo cho ông”.
“Vâng. Cảm ơn. Tôi rất coi trọng điều này. Thật đấy. Nhưng cho đến khi nào không có một lý do chính đáng thì tôi sẽ không sờ đến cái vật đó”. Viktor muốn đưa trả lại cho ông ấy cái hộp nhỏ, nhưng Halberstaedt không rút tay ra khỏi túi của cái quần cord đã cũ mèm của ông.
“Có một lý do đấy”, ông ấy lầm bầm giận dữ.
“Cái gì?”
“Có một lý do tại sao ông nên có súng trong nhà. Tôi đã hỏi về người đàn bà đó. Đã nói chuyện với tất cả những người nhìn thấy cô ta trên đảo”.
“Rồi thế nào?” Viktor bất chợt cảm thấy vị kim loại trong miệng. Thế thì bây giờ ít nhất Kai Strathman không phải là người duy nhất đang do thám Anna.
“Người đàn bà đó đã làm cho Burg giật bắn cả người”.
“Michael Burg? Người lái phà? Cái gì lại có thể làm cho ông ta sợ hãi được?”
“Cô ta nói với ông ấy, cô ta còn một món nợ chưa trả với ông, bác sĩ ạ”.
“Cái gì cơ chứ?”
“Vâng. Và ông phải đổ máu cho việc đấy”.
“Tôi không tin”.
Tất cả đầy máu.
Halberstaedt nhún vai.
“Tôi mặc kệ. Ông cứ tin những gì ông muốn. Thế nào đi nữa thì tôi sẽ ngủ ngon hơn khi biết ông có vũ khí. Cô ta cũng thế cơ mà”.
Viktor không biết phải trả lời như thế nào. Rồi ông sực nhớ đến một việc khác, cũng quan trọng, và níu cánh tay Halberstaedt vừa quay người định bỏ đi.
“Còn một việc khác. Ông có nhìn thấy con chó của tôi không?”
“Sindbad chết rồi à?”
Câu hỏi tàn bạo ập đến ông hoàn toàn bất ngờ, như một làn sóng địa chấn. Viktor cảm thấy mình đang ở rất gần tâm chấn trong lúc ấy.
“Sao ông lại nghĩ như thế? Tôi muốn nói... Không. Tôi hy vọng là không như vậy. Nó chỉ chạy mất thôi. Tôi cũng đã nói vào máy trả lời điện thoại của ông rồi”.
“Hừm, tôi hiểu”, Halberstaedt nói nhỏ và khẽ gật đầu. “Tôi đã nói với ông ngay từ đầu rồi, người đàn bà này có cái gì đó không ổn”.
Viktor định đáp trả rằng không có bằng chứng cho việc Anna có thể có liến quan đến vụ con Sindbad mất tích, nhưng giữ lại lời phản đối ấy.
“Tôi sẽ căng tai căng mắt”, Halberstaedt hứa, nhưng nghe có vẻ như ông ấy không thành thật cho lắm.
“Cảm ơn”.
“Và ông cũng nên như thế. Không chỉ vì con chó. Người đàn bà đó nguy hiểm đấy”.
Người thị trưởng bỏ đi không chào từ biệt.
Sau khi Viktor nhìn theo ông ấy cả một phút, ông bắt đầu lạnh run đến mức răng đánh lập cập như một đứa bé đã ở trong hồ bơi quá lâu. Ông nhanh chóng đóng cửa trước khi gió có thể lùa thêm giá lạnh và ẩm ướt vào trong nhà.
Ngay khi còn ở trong hành lang, ông đã suy nghĩ liệu có nên quẳng ngay khẩu súng ngắn vào thùng rác trước nhà hay không. Vũ khí bao giờ cũng kỳ bí đối với ông, và nguyên tắc của ông là không muốn có nó trong tầm tay của mình. Cuối cùng, ông đặt cái gói nhỏ vẫn còn chưa được mở ra vào ngăn kéo dưới cùng của cái tủ com mốt bằng gỗ dái ngựa trên hành lang và quyết định sẽ trả lại cho Halberstaedt ngay trong ngày mai.
Trong những phút kế tiếp theo sau đó ông nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang lụi tàn dần trong lò sưởi và miên man suy nghĩ, tự hỏi không hiểu nên nghĩ như thế nào về những việc đã xảy ra trong những giờ vừa qua.
Sindbad biến mất.
Một người nào đó, một người đàn bà trẻ, có lẽ là một thiếu nữ, đã đột nhập vào trong ngôi nhà nghỉ cuối tuần của ông và đã có kinh nguyệt ở đó.
Và người thị trưởng của hòn đảo mang đến cho ông một khẩu súng.
Viktor cởi giày ra và nằm trên xô pha. Ông thọc tay vào túi quần và uống nốt viên Valium cuối cùng mà thật ra ông đã định dành lại cho đêm nay. Rồi ông mong chờ tác dụng thư giãn, hy vọng rằng nó cũng làm giảm bớt đi triệu chứng cúm của ông. Ông nhắm mắt và cố dứt bỏ được áp lực đang nằm quanh đầu ông như một cái băng buộc đầu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ông đã thành công trong việc đấy, và lần đầu tiên từ lâu lắm rồi, một bên mũi của ông không hoàn toàn bị ngạt nữa. Nhờ vậy mà ông lại có thể ngửi thấy mùi nước hoa nặng nề do Anna để lại khi cô ấy còn ngồi đúng chỗ này trước đây nửa giờ.
Viktor trầm ngâm suy nghĩ. Ông không biết điều gì làm cho ông lo lắng nhiều hơn trong lúc này: cung cách cư xử kỳ bí của Anna hay lời tiên tri của người thị trưởng.
Ông vẫn còn chưa quyết định được khi có một cơn ác mộng chiếm hữu lấy ông.