Số lần đọc/download: 351 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:17:35 +0700
Chương 24: Bị Thương
T
hân thể Tô Tiểu Mễ cử động, bước chân gần như tháo chạy rời khỏi.
Cô tình nguyện mình lại làm "người hào phóng", cũng không nguyện ý bị người ta bỏ lại bộ dáng như oán phụ nên chủ động đẩy hắn ra, sau đó "tiêu sái" rời đi.
Cô không quay đầu lại, thậm chí không dám quay đầu lại, cả người khí thế phóng tới bên trong quầy rượu.
Dĩ nhiên, những chuyện xảy ra tiếp đó cũng không giống trong tiểu thuyết ngôn tình, Lâm Khải không buông người phụ nữ bên cạnh để đuổi theo, mà Tô Tiểu Mễ cô lại lẻ loi đi vào nơi huyên náo một lần nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Y
"Thật chói mắt, đầu choáng váng quá nha!" Cô thấp giọng nói.
"Tiểu Mễ... Tiểu Mễ..."
Hình như có người gọi cô, ý thức Tô Tiểu Mễ từ từ trở về, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Đỗ Tử Hào bên cạnh.
Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười đáp trả hắn.
"Em đi đâu vậy? Làm anh tìm em nãy giờ! Thấy em quay lại anh rất vui!" Hắn vẫn cười như cũ, thoạt nhìn vẫn ấm áp như vậy, mang đến cho tâm trạng có chút mất mát của cô một tia an ủi thân thiết.
"Cảm ơn anh, nhưng mà tôi muốn đi, chúc anh tối nay vui vẻ." Vừa nói, Tô Tiểu Mễ liền rời đi.
"Tiểu Mễ, em say, để anh đưa em trở về!" Đỗ Tử Hào đứng dậy, ánh mắt chân thành trong suốt không có một tia bỉ ổi.
"Không cần phiền phức như vậy, tự tôi có thể thuê xe trở về, an ninh ở Bắc Kinh luôn luôn rất tốt!" Cô lễ phép cự tuyệt hắn, giờ phút này, cô chỉ muốn chui vào trong chăn nhỏ của mình, hung hăng ngủ đến hai mươi tiếng, đem tất cả mọi chuyện xảy ra tối nay đều quên hết.
"Tin tưởng anh, chỉ là quan tâm đơn thuần thôi mà!"
Ngay thẳng như vậy, chân thành như vậy, Tô Tiểu Mễ cũng không tìm được lý do cự tuyệt nữa, nhưng mà cô có thể lựa chọn tin tưởng người đàn ông này hay không?
Lúc cô thật do dự, hắn đã lôi kéo cô ra ngoài cửa.
Một cảnh như vậy, rơi vào trong mắt người khác, thậm chí có chút đau nhói, nụ cười trên mặt ai kia dần dần biến mất, lấy điện thoại di động gọi qua.Rất nhanh liền có người nhận nghe, hắn nói gì đối phương liền trả lời biết, biết...
Lâm Khải nghĩ cho mình một cái cớ rất tốt. Hắn chỉ là muốn "bảo vệ" thuộc hạ, không để cho người của mình chịu "tổn thương" mà thôi, tuyệt đối không có ý khác!
*********
Cuối hè ở Bắc Kinh, gió đêm thổi tới, hơi có chút rét run, áo quần Tô Tiểu Mễ mỏng mảnh làm cô nhịn không được run lên mấy cái, cũng làm cho cô càng thêm tỉnh táo.
Đỗ Tử Hào nhếch nhếch miệng cười: "Thật ra anh không phải là người có xe đắt tiền."
Đang nói, một chiếc xe taxi ngừng lại trước mặt cô, hắn mở cửa ra cho cô, thậm chí cô còn có chút sợ, nếu như hai người cùng ngồi ở phía sau, nếu như hắn ôm cô, cô phải làm gì bây giờ?
Hắn cười mời cô vào, cô không phải là người thích cự tuyệt người khác, điểm này, vẫn là điểm yếu của Tô Tiểu Mễ.
Ngồi vào sau xe taxi, cô mới phát giác được mình thật đã suy nghĩ nhiều quá, bởi vì sau khi Đỗ Tử Hào đóng cửa sau lại, ngồi ở chỗ bên cạnh tài xế, mà một hành động rất nhỏ đó, cũng làm cô thấy rất có cảm giác an toàn.
Cô nói nhà của mình ở cư xá, hắn mỉm cười nói, chỗ hắn ở cách nơi này không xa, sau đó là trầm mặc.
Sau khi tới cư xá, Đỗ Tử Hào xuống xe, mở cửa cho cô.
"Nếu hắn nói muốn đưa mình lên lầu, mình nhất định sẽ kiên quyết nói không." Tô Tiểu Mễ thầm nhủ, mặc dù người đàn ông này thoạt nhìn không có vẻ đáng sợ, cũng không làm cô cảm thấy chán ghét, nhưng cô là một người biết rõ giới hạn.
"Ngủ ngon!" Tay của hắn nhẹ nhàng đặt trên đầu cô, gương mặt say đắm xoa xoa đầu.
Khi cô còn chưa lấy lại tinh thần, hắn đã lên xe taxi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Đây là một đêm đặc biệt, cô gặp được một "người đàn ông tốt", một người không có ý nghĩ xấu với cô!