Số lần đọc/download: 753 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:29 +0700
Chương 23 BạN HọC MớI!!!
H
ôm nay, lại một ngày nó không thấy Thiên không xuất hiện trong cái lớp này. Cái cảm giác khó chịu và bực mình trong người tăng lên vùn vụt thế nên hầu như cả mấy ngày không ai dám bén mảng đến gần. Nếu một kẻ nào đó thiếu tư duy sẽ bị lĩnh một khúc dân ca hoặc tồi tệ hơn là ngậm thẳng một cái dày. Suốt cả buổi học không hề nói. Nhìn lạnh lùng y chang hắn. Cộng thêm vẻ chán nản bất cần khiến nó không khác gì một con người mang chứng tự kỉ.
- Cả lớp. Trật tự - cô chủ nhiệm đập bàn.
Sau khi ổn định chỗ ngồi. Cô nhẹ cười làm cả lớp sởn - da - gà
- Hôm nay chúng ta sẽ đón nhận thêm hai học sinh mới! Các em vào đi
Nhi nằm giữa bàn. Thầm rủa - Không biết lại là con cún hay béc giê nào nữa. Phức tạp quá
- Hi. Mình là Hoàng Minh Vũ. Rất vui - Vũ cười. Hai cái lúm đồng tiền trên mặt Mĩ nam nhìn như Kim Bum
- Chào. Mình tên là Nguyễn Hàn Băng Băng. Mong các bạn giúp đỡ
{ Chà. Tên giống ông anh với nhỏ bạn ghê. Nhưng mà hai người đó là không phải. Nhưng mà giọng cũng giống } - cô nghĩ rồi ngước mặt lên đồng thời hai người đó đi xuống
- A..... A.... - nó hét lên đồng thời đứng dậy Hai người kia nhìn nó, đồng thanh
- Thần kinh!
Rồi đi xuống chỗ dưới nó
Nhi quay xuống. Cô dương ánh mắt giận dữ xuống hai người kia chằm chằm không ngớt
Cuối cùng thì hai người vô tình kia cũng chịu để ý đến ánh nhìn của ai đó từ nãy đến giờ
- Nhìn gì! Chưa bao giờ thấy ai đẹp như vậy àh - Băng nói
- Không phải nhìn em đâu. Nhìn anh đấy. Vì anh đẹp trai mà. Đi đâu con gái cũng phải nhìn. Cô muốn gì. Cưa tôi chứ gì. Xin lỗi nha. Không được. Mà cô xấu như vậy thì làm sao mà tôi có thể động lòng được đây. Vk àh. Thương người ta quá, hay là em hi sinh một ngày để cho anh an ủi con nhỏ đáng thương này nha! - Vũ nhìn Băng rồi lại khẽ liếc sang nó
- Hôm nay tôi không chết với hai người thì Lâm Hàn Thiên sẽ chết, đi đường tai nạn tử vong tại chỗ
- Ok. Sợ gì. Giờ luôn. Ra sân sau. Ck. Đi nhanh lên - Băng giương mặt thách thức * * *
Sân sau trường, Nhi nheo mày nhìn Băng và Vũ
- Em thế mà cũng lôi anh đi theo làm gì. Mất cả hình tượng - Vũ xoa đầu
- Anh phải đi để xem vk anh tài giỏi như thế nào. Tiện thể liên hệ cho em dâu xem chị dâu tiến bộ vượt bậc như thế nào. Chuẩn bị nhé!
- Chờ anh tí. Phải ALO cho bé yêu. Lâu rồi không gọi chắc giận rồi. Nghe bảo là về Việt Nam rồi mà - nói rồi Vũ nhanh chóng gọi điện cho em gái yêu quý
Còn Băng. Cô đang nhìn nó, ánh mắt khiêu chiến
- Con nhỏ kia. Lại đây - lấy tay khuẩy khuẩy
" Bảo bối! Bé yêu àh! Mau nghe điện thoại! Ôppa đẹp trai gọi đến. Nhanh nghe máy không anh giận luôn. Bé yêu. Bé yêu. "
Tiếng điện thoại nó vang động cả sân trường. Vũ và Băng sững lại nhìn Nhi chằm chằm. Đó là tiếng chuông điện độc. Và tác phẩm của cả một quá trình hoà âm phối khí không thể lẫn vào đâu được. Rồi!!!
- Bé...... Yêu..... - Vũ chạy lại ôm chầm lấy nó.
- Bảo bối. Em biết anh nhớ em lắm không hả hả
- Được rồi. Em nghẹt thở chết mất
- Ok. Ok. Tại sao em không nói? Tại sao? - Vũ tra hỏi
- Không phải là em không nói mà là anh không nhận em nha - nó hờn dỗi
- Ý. Cái này phải nói lại. Tại bồ ' đẹp quá ' nên hai vk ck nhà này không nhận ra. Phải không Chúa
- Ừm... Cũng phải. Tại sao em gái tôi lại ra nông nỗi như thế này cơ chứ. Ai bóc lột sức lao động của bảo bối thế này. Ai. Ai bắt em dãi mưa dầm bão đi giữa lốc mà em thành ra thế này. Anh sẽ giết kẻ đó. Lột da hắn.... Em gái tội nghiệp nếu ba mẹ biết hẳn sẽ đau lòng chết
- Hoàng Minh Vũ. Anh chết với em
Nói rồi Nhi nhảy lên người anh, ôm lấy cổ hành hạ. Đối với cô không quá khó bởi ba anh em nhà này từ nhỏ đã nổi tiếng siêu quậy đến ba mẹ cũng bó tay
- Anh xin chừa. Lâu rồi mới gặp bảo bối thì ít ra em cũng không nên ám sát anh ngay chứ. Cuộc đời anh còn đẹp lắm.
- Xí. Tạm tha cho anh. Nhưng không phải là em quên đâu đấy. Em còn nhớ kĩ số lần em tè dầm lúc mới một tuổi nữa là bây giờ
- HMV. Em khi nào chứ. Muốn tha cho anh cũng không được quá - cô hét lên và đuổi theo anh
- Hai người cố diễn tốt nha. Y chang phim hành động
Chợt. Vũ dừng lại. Dang rộng vòng tay cười với nó - cô em gái bé bỏng
- Bảo bối! Em quên tặng quà cho anh rồi
Nhi lao vào lòng Vũ như một đứa trẻ. Ôm chặt lấy cậu và kiss lên má cậu. Thật không ngờ cái cảnh ân ái ấy lại rơi vào mắt của Thiên không biết lần này nó có còn xác. Cậu vừa đến trường sau khi giải quyết một mớ lộn xộn, cậu đi tìm nó vì nghe học sinh trong lớp nói nó vừa ra ngoài cùng " hai kẻ rất chi là đầu gấu ". Và bây giờ thì cậu thấy kẻ đầu gấu này rồi. Hôm nay hắn sẽ chết trong tay cậu nếu không có ngoại lệ xảy ra. Lạnh lùng. Dứt khoát. Bá đạo. Cậu lôi nó ra không thương tiếc, với chút lực " yếu " của Thiên làm Nhi ngã xuống bãi cỏ. Thật may cỏ mịn và mềm!!! Gương mặt Thiên nhất thời đầy biến đổi giống như bản tính sáng nắng chiều mưa giữa trưa gió mùa của hắn. Tức giận thấu mây xuyên vũ trụ vượt ngân hà => ngạc nhiên như thấy thấy người ngoài hành tinh => hờn ghen người vô tội => vui mừng một tí xíu=> lạnh lùng vô cảm như băng địa cực. Chốt lại là một câu hững hờ
-Cậu về đây làm gì !
- Này ! Bạn tốt của chú mày. Vậy mà dám đối xử với ta như vậy àh ! Đúng là..... - Vũ bức xúc lên tiếng
Còn Nhi. Đang ôm ông anh yêu quý lại bị một kẻ rõ giở hơi lôi ra. Không thể không bức xúc ! Thế là cô liều chết xông lên, lại nhảy sang ôm Vũ làm cho Thiên giận + giận = bằng giận hơn
- Sang đây - cậu lạnh lùng ra lệnh
Vũ thì không thể hiểu được gì nhưng trong mọi hoàn cảnh cậu sẽ luôn bênh vực bảo bối
- Này !Tôi cấm ông không được bắt nạt bé yêu của tôi nha. Ông mà làm gì bảo bối thì đừng trách! Dù là bạn bè tôi vẫn sẵn rằng “ Bảo vệ gái nhà sẵn sàng đổ máu ” Hiểu chưa?- Vũ nói xong quay sang mỉm cười với nó
- Anh nói thật không - mắt long lanh nhìn Vũ - Trên đời hiện tại em chỉ yêu anh thôi! Anh phải đánh tơi bời những kẻ dám bắt nạt em - Nhi ôm tay Vũ, mặt đáng yêu vô cùng song quay sang với Thiên là cái nhìn thách thức
- Hoàng Ngọc Băng Nhi! Em dám không nghe lời anh - cậu gằn vùng chữ
- Anh....
- Lâm Hàn Thiên cậu dám bắt nạt em gái tôi
Thiên kinh ngạc, mặt cậu dãn ra như vừa thấu hiểu một chân lý mà vì sự ghen tuông cậu đã bỏ quên. Thật đánhg chết
*********************************
Hoàng Minh Vũ 18 tuổi: anh họ nó, song đối với nó là người anh trai thân thiết hơn anh ruột. Luôn đứng về phía nó nếu trong nhà xảy ra đại chiến giữa anh cả và nó. Được xem là anh hai. Sống với nhau từ lúc ở trong bụng mẹ. Chủ tịch JW - một trong những tập đoàn hàng đầu. Cùng anh cả quản lý một bang đứng thứ 3 trong thế giới ngầm sau Thiên và nữ bang chủ. Đẹp trai, body siêu chuẩn, giỏi võ ( không bằng hắn ). Đào hoa nhưng biết chừng mực, cung chiều bảo bối hơn vk. Năm 14 tuổi sang Hàn Quốc học để viện cho việc quản lí công ty đến nay
Nguyễn Hàn Băng Băng 18 tuổi bạn chí cốt của nó. Là vk tương lai của Minh Vũ. Tiểu thư của thập đoàn SW. Hiền lành, ngây thơ, xinh đẹp, không biết võ. Học tập ở Nga song lớn lên lại ở Mĩ
**********************************
- Đi đâu đây?? - nó hỏi
- Bé muốn đi đâu nào!! - Vũ ôm vai nó
- Đi sang anh cả nhé! - nó đáp
- No. No. No - Vũ đưa ngón tay trỏ ra vẫy vẫy rất sành điệu - Bé biết mà. Anh đang sống nhờ trợ cấp của " chính phủ ". Đâu có tiền cho bé đi đâu
- Chả qua là anh không muốn. Em thừa biết anh
- Giận àh. Em lại giận. Từ lúc nào em mau giận dỗi thế hả? - Vũ ôm chặt lấy hai vai nó. Cái kiểu rất đỗi bình của hai anh em. Nhưng trong mắt người nào đó lại vô cùng mờ ám.
- Hai người không thấy nóng àh - hắn chen vào tiện tay kéo luôn hai kẻ ra. Hỏi - Không. Như vậy mới ấm - nó + Minh Vũ trừng mắt đe dọa
- Ông lại ôm của - nhướm mày sang chỗ Băng Băng - cho ấm. Còn nhóc này. Anh không thích ấm. Anh thích nóng hơn - nói rồi cậu ôm chặt lấy nó tưởng chừng như không thể thở nổi
- Á.... Không buông ra - nó la hét khi thấy hắn quá thân mật
- Băng Băng. Bà có gì tố cáo với em chồng không? - nó quay sang Băng
- Có. Rất nhiều đấy! Ông anh của bồ có rất nhiều điều báo cáo đấy. Chuẩn bị tinh thần mà nghe đi - Băng Băng nói
- Ông già đào hoa kia. Ông lại gây ra chuyện gì có lỗi với Đá tỉ rồi hả - nó hét - Gì! Sao em / mày dám bảo anh / tao là ông già đào hoa / đá tỉ hả???? - vk ck đồng thanh
- Em xin..... - chạy lại trước hắn
Đến cổng trường, hắn lên tiếng
- Giờ đi đâu? - Đi đâu??? - nó quay lại
- Xe ở đâu chứ! Xe hai người đâu - Vũ hỏi
- Xe đâu. Đi xe buýt - nó thản nhiên
- Hả! Nhà thì siêu kếch xù mà đi xe cùi bắp. Sao không lấy xe đẩy rác đi luôn cho nó đặc biệt - Vũ lên tiếng chê bai
- Anh vừa nói cái gì. Anh có tin chỉ cần anh mở miệng thì cái dày thể thao này sẽ dắt thẳng vào miệng anh không? - nó nhăm nhe đe dọa
- Được rồi. Anh đi lấy xe - Vũ co giò chạy
Két. Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường. Minh Vũ thò đầu ra khỏi xe
- Mời công chúa lên xe
- Không cần khách sáo! - nó vui vẻ lại mở cửa sau ngồi với Băng Băng. Còn hắn ngồi trước với Vũ
Nó mở dế yêu ra. Băng tiện đầu ngó sang
- Ý. Mày vẫn giữ hình nền là anh ấy!!
- Sao không. Một tình yêu cao cả?!
Hắn sắc mặt bắt đầu khó coi
- Ờ. Vì chỉ có mày yêu thôi, còn mấy triệu fan nữa. Nhìn đi - Băng nhanh chóng khoe một loạt chiến tích huy hoàng trong những lần bay về Hàn. Nhỏ ngây thơ như bao cô gái khác, luôn tin cuộc sống như chuyện tình phim Hàn Quốc. Và có vẻ như vậy nên nhỏ yêu đời vô lo. Nếu nói vợ chồng nhà này rất hợp đôi, Vũ đào hoa thì Băng mê trai nhưng không phải là trai ngoài đời mà là siêu sao Hàn. Đặc biệt là hoàng tử của giới showbiz. Nếu nhỏ biết hoàng tử trong mơ đó là ai thì chắc nhỏ sẽ giết nó và Minh Vũ - Mày săn được nhiều ảnh đấy. Nghe nói thù lao rất lớn
- OMG. Nói đến đây tao nói nhớ. Mày có biết không hôm giới thiệu phim nói tự dưng ông anh cậu cho tới giấy mời. Thật không thể ngờ.
- Hoàng Minh Vũ từ lúc nào anh lại quan tâm vậy
- Anh sao. Anh thì cũng phải quan tâm chứ. Không quan tâm sao được?!! - câu nói đầy ẩn ý
- Vậy àh... Quan tâm hơn em rồi
- Tất nhiên là không. Anh chỉ quan tâm đến thiên tài đi dọn scandal!
- Vậy sao.... - nó cười
- Hai người nói chuyện khó hiểu quá. Anh ấy càng ngày càng đẹp trai. Nụ cười thật chết người. Lúc đó tao thật muốn chạy đến ôm lấy
- Sao không ôm?
CỐP
- Mày có vấn đề àh. Thật mất hình tượng
- Cậu chẳng cần giữ hình tượng đâu. Sau này tớ sẽ trói anh ấy lại cho cậu tha hồ ngắm
- Ý. Sao được chứ. Cậu làm như là người có quyền với anh ấy vậy
- Tất nhiên
- Ồn - hắn lên tiếng
- Đúng là khó tính - nó nhăn mặt
* * *
- Anh. Còn sớm em không muốn về nhà một chút nào - nó nói
- Em nghĩ là anh thích à. Hay là em làm tiệc đi. Em là đầu bếp - Vũ nhìn qua gương
- Nhưng mà.....
- Không bàn cãi nhiều lời - hắn lên giọng. Cái chất giọng quyền lực
- Được rồi. Anh đưa em đến chợ đi - nó nhăn mặt
- Ok. Nhưng từ khi nào em biết nghe lời vậy
* * *
Đến chợ hải sản, 4 người đi vào trong. Nổi bật là 3 người đẹp hoàn mĩ và một người kẻ phá hỏng bức tranh hoàn mĩ
Có cua. Cá. Tôm..... Rất nhiều. Nó lôi Băng tới hàng bán cua. Chà. Mấy con cua trong bể siêu bự. Nhìn trông là ngon mắt
- Em định mua cua hả! - hắn hỏi
- Không mua thì đứng ở đây để quảng cáo chắc - mắt không thèm nhìn hắn
- Vậy sao! - hắn nhìn nó, vòng tay qua eo nó rồi siết nặng đến nỗi
- Á..... - nó hét lên
- Bé yêu cho gì vậy - Vũ hỏi
- Anh.... À... Ờ... Em bị con cua nó cắn ấy mà - lời giải thích đầy lỗ hổng
- Hả?? Mấy con cua đáng ghét này dám cắn em àh. Để anh xem con nào to gan như vậy nào - nói xong, cậu đưa tay vào bể. Nhìn rất anh hùng
- Á..... Á.... Mẹ kiếp - Vũ la lên rồi đưa tay ra khỏi bể. Cậu được đeo miễn phí hai cái vòng tay hình con cua biển lủng lẳng. Ngón tay cậu đỏ lên. Còn mặt thì nhăn nhó đủ kiểu hình. Nó và Băng thì cười đến nước mắt ra hơn khóc. Có lẽ vì chưa bao giờ thấy cậu vố như vậy. Riêng Thiên. Một con người lạnh lùng cũng không thể nhịn nổi. Thấy mấy con người trước mắt quá chi là đáng trách. Vũ quát lên
- Mấy người còn đứng đó mà cười được àh.... Á.... Á
- Được rồi - nó đi lại cầm lấy tay Vũ rồi đặt vào trong bể - Chắc mấy con cua đó là cua cái. Thấy ông anh của em quá đẹp trai mẹ mới bày tỏ tình cảm đó mà. Chẳng phải anh rất thích hay sao!!!
- Vậy àh. Vậy để anh xem trong bể này có mấy con cua đực nào - rồi lấy tay nó nhét xuống
Nhưng " ở hiền gặp lành. Ác giả ác báo ". Tay nó ở gần mà lại không bị cái càng siêu lớn kia kẹp vào lại thích tay Vũ làm cậu một lần nữa lại hét lên vang động trời đất
- Á.... Ông..... Trời..... Quá.... Bất...... Công
Nó cười
- Anh. Mấy con này chỉ thích tay vk anh thôi. Không tin anh cứ thử
- Ý. Không không - Băng lùi lại
* **
- Bé đi đâu vậy - Vũ hét lên khi thấy nó đi ra ngoài
- Anh định không cho em về nhà àh - nó nói vọng lại
- Ok. 30 p ' nữa gặp - Vũ vứt chìa khóa cho hắn
Chiếc xe lao nhanh trên đường. Vừa về đến sân biệt thự nó đã phóng nhanh lên phòng thay đồ
- Đi thôi - nó dục Thiên khi cậu còn chưa lên hết cầu thang
- Em đúng là..... - Thiên nhìn nó, lắc đầu
- Nhanh lên đi. Anh làm gì mà lâu vậy - nó gắt lên, từ nãy đến giờ không biết nó đã đi đi, đi lại trước cửa phòng tắm bao nhiêu vòng
- Nhanh lên. Anh lâu quá rồi. Tôi đi trước
- Em dám - Thiên bước ra
- Anh dám....
- Em không tin
- Được rồi! Đi thôi
***
Chưa đầy 30 p ', nó đã có mặt tại nhà Vũ. Hai Vk ck nhà này đang đang chiến miệng
- Sao đến nhanh vậy - nhỏ hỏi
- Bộ hai người đang làm gì sao - nó nheo mắt
- Làm gì? - Băng và Vũ hét lên
- Có ai nói gì đâu mà hai người làm quá lên như vậy! Nó đi vào bếp. Lấy tay buộc mái tóc dài lên. Nó mang tạp dề vào và chuẩn cho sắn tay vào bếp nhưng - Anh. Sao nhà bếp anh chẳng có gái quái gì vậy này
- Đâu. Có mà - Băng và Vũ nhanh chóng chạy vào
- Anh nhìn đi - nó quát
- Ở giữa bàn còn gì
- Anh. Em - hỏi - gia - vị
- Anh không biết - Vũ tỏ vẻ bất lực
- Đưa chìa khóa đây
- Làm gì??? - Anh định nấu với nước lã àh?
- Đây thưa tiểu thư - Vũ kính cẩn đưa chìa khóa cho nó
- Mấy người ở nhà nhớ rửa sạch đồ đi