Số lần đọc/download: 1360 / 5
Cập nhật: 2017-10-08 21:52:05 +0700
Chương 23: Dì Cả Đến Thăm
N
o no no! Làm sao bây giờ. Đứng không được mà ngồi cũng không xong.
Ngó đông ngó tây một hồi Lam mới cố ghé sang chỗ ngồi con Hân nhờ nó đi mua cái ấy hộ, ai dè thím này cũng bị vậy luôn.
Trời ạ, sao hôm nay xui thế không biết. Cả hai đứa đều bị dì cả đến thăm, mà quan trọng lại không đem theo nên bây giờ cả phòng học mọi người về hết chỉ còn Lam Hân Quân Dương thôi. Lam muốn nhờ Dương nhưng mà xấu hổ chết đi được, lại còn là thứ riêng tư nữa chứ. Ai dám đâu mà nói với con trai thứ đó.
Mà cái bụng đau chết đi được. Lam vì đây là lần đầu cho nên sẽ không thích ứng kịp, con Hân thì đã có kinh nghiệm nên bớt đau hơn.
Quân cứ nhìn khó hiểu hai đứa, không kìm được lên tiếng hỏi.
– Hai đứa bị đau bụng đèn đỏ à.
Lam với Hân vừa nghe xong đỏ mặt tía tai, hận lấy hai bàn tay nhéo Quân sưng tấy cả tay. Quân là con trai làm sao biết vụ này được?!
Con Hân thẹn quá liền đập bàn mạnh xuống.
– Quân! Sao cậu… Cậu… Lại nói vậy chứ hả?!
– Sao Hân giận dữ vậy? Tớ chỉ nghe thằng Dương nói vậy mà?
– Dương?
Lam lên tiếng.
Mà xoay qua xoay lại nãy giờ không thấy Dương đâu, có khi nào nó biết về vụ này rồi mua cái hình vuông màu hồng nhạt không ta?
No way!
Vậy thì cô xấu hổ đến chết mất!!
Ngồi đỏ mặt suy nghĩ lung tung một hồi cuối cùng Dương cũng quay trở lại, cả người nhễ nhại mồ hôi trên tay còn xách theo cái bịch màu đen khả nghi.
Dương đứng trước mặt Lam kéo đi vào phòng vệ sinh nữ, tiện tay đưa cho Lam cái bịch đen hiệu con gà.
– Lấy cái này thay xong bỏ vào cái túi rồi vứt vào thùng rác.
Thôi, sĩ diện cũng mất tiêu hết rồi! Theo lao luôn!
– Dương, tớ không thích sài Kotex, tớ thích Diana hơn!
Nghe Lam nói xong Dương cả mặt đỏ tía tai, miệng lắp bắp. Cậu là con trai đấy, sao cô lại ngây thơ nói thế chứ? Ôi mắc cỡ quá!
– Xài cái nào chả được! Hai cái đó như nhau thôi!
– Không được! Diana màu xanh, Kotex màu hồng tớ không thích!
Lam cứng đầu.
– Sao tớ biết hai thứ đó có màu được, cái này mẹ Hàn nói mua Kotex..!
– Cái gì?! Mẹ tớ á? Vậy là?…
– Thôi mà im lặng thay đi, chút nữa về tớ nói cho..
Thế là Lam đành thui thủi sử dụng màu hường bánh bèo.
Ra đến cổng thì thấy Hân và Quân trước cổng, hai đứa hình như nói gì đó mà cãi lộn ầm ầm.
– Hân ơi, đèn đỏ….
– Cậu im đi!
– Hân ơi, đèn đỏ nó hay xuất hiện lắm không?
Quân cười gian chọc Hân đỏ mặt hơn cả trái cà chua cuối vụ. Tức quá Hân đá Quân một cái làm Quân té nhào, vấp cục đá gãy chân.
Ôi mèn ơi thế là hằng ngày trong bệnh viện Quân luôn được Hân Chăm sóc đặc biệt.
Vậy là mỗi lần Hân đến ngày ấy là Quân cứ như trẻ ngoan im thinh thít thôi.