In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiêu Đỉnh
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 131 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 24186 / 791
Cập nhật: 2016-09-18 19:31:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22: Cha Mẹ
ặt trời hạ xuống phương tây, những tia nắng tàn lưu sau cùng quyến luyến ở nơi ráng chiều cuối trời, sau khi dằng dai giây lát cuối cùng cũng tiêu tan hết để trở về với bóng tối. Màn đêm bao trùm thiên địa, một vầng trăng sáng lặng lẽ nhô lên, đầy một trời sao cũng dần dần hiện ra tỏa sáng lấp lánh. Đứng trên Thông Thiên Phong lúc này có cảm giác dường như những vì sao kia chỉ cách có mấy thước, đưa tay ra không chừng có thể hái xuống, nhưng lại say sưa trong cảnh đẹp tuyệt trần chưa từng thấy nơi thế tục mà không nỡ rời.
Xuyên qua Vân Hải, đi một mạch về phía tây, màn đêm như dải lụa mỏng, ánh trăng như nước đuổi trước theo sau, thế núi quanh co, đường mòn nhỏ bé, chỉ thấy hai bên đường cổ thụ chót vót, tùng bách tốt tươi, ánh sao lốm đốm từ kẽ lá rọi xuống ngưng tụ thành những điểm sáng lặng lẽ tuyệt đẹp như mộng ảo, lung linh nhảy nhót khắp rừng. Mới đi được xa hơn một trượng, xung quanh đột nhiên yên tĩnh hẳn, Vân Hải mịt mờ đã biến mất phía sau lưng, thay vào đó là cảm giác u tĩnh của những cây cổ thụ um tùm. Lại đi thêm một đoạn ngắn nữa, rừng cây càng thêm rậm rạp, từ những bụi cây u ám vọng ra tiếng côn trùng gáy rả rích, trên đỉnh đầu nơi những cành cây thô to dày lá, thỉnh thoảng lại có vài con sóc nhỏ tay cầm quả tùng, nghiêng nghiêng cái đầu bé xíu đầy vẻ hiếu kỳ quan sát những người đang đi dưới gốc cây.
Con đường nhỏ dưới chân rải đầy những viên đá tròn, trong đó còn lẫn những mảnh ngọc trắng nát vụn, trông rất giống với nguyên liệu ngọc thạch lát sân ở Vân Hải, không biết có phải là ngọc thạch của năm xưa khi các tiền bối Thanh Vân xây dựng linh sơn tiên cảnh này còn thừa đem rải lên con đường này hay không. Hai chị em theo con đường đó đi về phía trước một khoảng thời gian bằng uống nửa chung trà, chợt thấy con đường vốn nhỏ hẹp giữa rừng phía trước đột nhiên mở rộng, cây cối hai bên thưa dần, mặt đường cũng biến thành rộng rãi. Giây lát sau, bọn họ đã đi tới tận cùng của con đường đó, Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn qua, nhất thời như ngưng thở. Xuất hiện trước mắt nó là thế núi cực kỳ rộng lớn, triền núi thoai thoải trải xuống dưới, từ chỗ bọn họ đứng trở đi, cỏ mọc xanh rờn như ngọc bích kéo dài vô cùng vô tận về phương xa, màu xanh tựa như có dòng nước chảy vậy. Mắt nhìn khắp cả triền núi đều xanh biếc một màu tựa một khối ngọc phỉ thúy trong suốt mỹ lệ, khiến trái tim người ta trong lồng ngực khe khẽ rung động.
Gió từ đằng xa thổi lại triền núi, cỏ trên khối ngọc phỉ thúy không ngừng dập dờn như sóng, ngay cả trong hơi gió lướt qua người cũng có mùi thơm của cỏ xanh, cảm giác hơi chát mà ngọt ngào như bàn tay dịu dàng khẽ ve vuốt những người tới đây. Ở chỗ xa nhất của thảm cỏ, mây mù ngưng kết giữa chừng núi trắng toát tinh khiết, nhẹ nhàng phiêu đãng khiến núi xa cùng thảm cỏ càng thêm vẻ mờ mịt hư ảo. Dưới màn đêm, trong ánh trăng sao, cả thảm ngọc phỉ thúy trông thật yên tĩnh mỹ lệ khiến người ta không còn lại chút tạp niệm thế tục nào, hoàn toàn quên đi bản thân, chỉ còn say sưa trong cảnh sắc tuyệt đẹp vượt ra ngoài sức tưởng tượng.
"Thúy Bình, Thúy Bình, thật là giống một khối ngọc phỉ thúy." Vương Tông Cảnh không nhịn được nói giọng cảm thán, ánh mắt tham lam nhìn toàn bộ cảnh đẹp mỹ lệ và tĩnh lặng ấy, dường như có nhìn mãi mãi cũng chưa đủ vậy.
Miệng Vương Tế Vũ lộ ra nét cười, kéo nó đi xuống bên dưới, khi hai chân dẵm vào biển cỏ như thảm ngọc, một cảm giác êm ái từ bàn chân truyền lên, dường như vừa được sục chân vào làn nước trong suốt dịu dàng.
Trăng sáng lên cao treo lơ lửng trên bầu trời, từ nơi này nhìn lên cảm thấy vầng trăng đó tròn một cách đặc biệt, sáng một cách đặc biệt, lại thêm đầy trời sao lung linh lúc này đang tinh nghịch không ngừng nháy mắt khiến mỗi vì sao trông như những viên đá quý lấp lấp lánh giữa trời đêm mỹ lệ.
Không biết ở một chỗ xa xôi nào đó, tựa như đằng sau làn sương mỏng như lụa, lại vọng tới mấy tiếng chó sủa rất đặc biệt, khiến cảnh đêm tuyệt đẹp trước mắt càng tăng thêm vẻ xuất thế. Vương Tông Cảnh cùng Vương Tế Vũ đi tới bên Thúy Bình, chọn một chỗ bằng phẳng, Vương Tế Vũ ngồi xuống còn Vương Tông Cảnh thì nằm dạng tay dạng chân ngay xuống thảm ngọc. Khi thân thể chìm vào trong biển cỏ giống như chìm vào trong nước, xung quanh toàn là mùi cỏ xanh thơm ngát, mấy sợi cỏ nhỏ phớt qua trên má cảm giác ngứa ngáy nhột nhạt.
"Thật là dễ chịu." Vương Tông Cảnh nhắm mắt, thở ra một hơi, mặt đầy vẻ thỏa mãn.
Vương Tế Vũ nhìn nó, trong mắt tràn sự yêu thương, sau đó ôm gối ngồi cạnh người nó, dựa đầu vào cạnh chân nhìn ánh trăng mỹ lệ trên bầu trời đêm, cũng không nói gì cả, cặp mắt dần mê li không biết đang nghĩ tới điều gì.
Đúng lúc hai chị em đang hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã yên tĩnh dị thường đó, đột nhiên ở phía dưới thảm cỏ, tận đằng xa của Thúy Bình vọng tới những tiếng chó sủa rất rõ rệt, xen lẫn những tiếng kêu "chi chi chi chi" the thé, sau đó là giọng non nớt của một đứa bé la lớn: "Mau chạy, mau chạy!"
"Úy?" Mặt Vương Tế Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc, ngước đầu nhìn ra, Thúy Bình này được xếp vào trong Thanh Vân Lục Cảnh, chính là phong cảnh rất nổi tiếng của Thanh Vân Môn, ngày thường cũng có không ít đệ tử Thanh Vân tới dây nên cũng không tính là chỗ vắng vẻ, nhưng lúc này trời đã tối mò, người đã vắng đi rất nhiều, vừa rồi dọc đường tới đây cũng không gặp người nào khác. Không ngờ ở tận sâu trong Thúy Bình lại vẫn còn có người, hơn nữa nghe giọng nói còn là một đứa bé nữa.
Vương Tông Cảnh vốn đang nằm cạnh Vương Tế Vũ lúc này cũng ngồi hẳn dậy, có điều mặt nó có vẻ hơi ngạc nhiên, cái giọng nói từ xa vọng lại đó không hiểu vì sao nó nghe thấy rất quen tai, đặc biệt mấy tiếng chó sủa khỉ kêu càng khiến trong lòng nó nổi lên một cảm giác quái dị.
Tiếng vù "vù vù" nhanh chóng truyền tới rất gần, sương mù tản mát, một bóng hình nhỏ xíu đang bon bon chạy tới, theo phía sau là một con chó lớn lông vàng, trên lưng còn có một con khỉ lông xám đang ngồi tựa hồ đang ngoạc miệng ra kêu. Vương Tông Cảnh chú ý quan sát, đứa bé kia đầu tròn xoe, mày thanh mắt sáng, béo mũm mĩm, đang cười hi hi cực kỳ đáng yêu, trên người đeo một chiếc túi cũ bằng vải bố tùy ý lắc lắc sau lưng, chẳng phải Tiểu Đỉnh hôm trước mình mới gặp trong khu rừng tùng dưới núi hay sao?
Lúc này thấy Tiểu Đỉnh đang bon bon chạy tới nhanh như khói, nhưng mặt lại không khẩn trương lắm, ngược lại còn có mấy phần tinh nghịch, hai người Vương Tông Cảnh và Vương Tế Vũ còn đang kinh ngạc thì thình lình thấy một cái bóng nhỏ chạy phía sau Tiểu Đỉnh, té ra lại là một bé gái, trông còn bé hơn Tiểu Đỉnh một chút, tóc đen kết thành bím nhỏ, mặt mũi xinh xắn trắng trẻo như tạc bằng ngọc, tuy tuổi còn nhỏ nhưng vẻ xinh đẹp khiến ai nhìn cũng cảm thấy từ trong lòng sinh ra vị ngọt ngào như vừa được ăn một cục đường.
Lúc này, chợt thấy mặt cô bé có vẻ căng thẳng gấp gáp, dùng toàn lực thất thểu chạy theo, vừa đuổi Tiểu Đỉnh vừa la lớn:
"Tiểu Đỉnh ca ca, Tiểu Đỉnh ca ca, đợi em với."
Tiểu Đỉnh không dừng chân, quay đầu lại làm một cái mặt quỷ hù dọa rồi cười lớn: "Ái chà chà, mau chạy mau chạy, đằng sau có con ma đuổi tới nơi rồi! Nhìn kìa, nó còn mặc áo trắng, bay…"
"A!" Cô bé tức thì phát ra một tiếng thét, sắc mặt trắng bệch, ngay cả cái gan quay đầu lại nhìn một chút cũng không có, chỉ cố dùng hết sức liều mạng chạy về phía Tiểu Đỉnh, đồng thời giọng nói đã như muốn khóc: "Tiểu Đỉnh ca ca, đợi em, đợi em…"
Lần này chạy một lát đã thu ngắn lại khoảng cách giữa hai đứa, Tiểu Đỉnh vừa nhảy nhót gọi con chó lớn lông vàng đang vừa chạy vừa le lưỡi một cách nhẹ nhàng bên cạnh: "Đại Hoàng, dọa nó, dọa nó đi!"
Con chó Đại Hoàng vẫy đuôi mấy cái, nhưng không phản ứng gì, Tiểu Đỉnh nổi giận chạy qua, dùng cánh tay nhỏ mũm mĩm gõ "bụp" một nhát vào đầu mềm mại của con chó, bực bội nói: "Chó ngu, mau dọa nó một tí đi."
Thân hình Đại Hoàng phấn chấn hẳn lên, dường như đã có phản ứng, tức thì há mồm nhe răng, thân hình khổng lồ của nó xoay qua trợn mắt giận dữ với cô bé, cái miệng chó ngoác ra những răng nhọn hoắt, cổ họng còn phát ra những tiếng gầm "Hù hù hù" rất đáng sợ, cái vẻ hung thần ác sát đó phối hợp với thân hình to lớn trông thật khiến người ta dựng tóc gáy, kể cả con khỉ lông xám đang ngồi đằng sau lưng chó cũng trợ Trụ vi ngược(*) làm một cái mặt quỷ hung ác, giơ tay làm bộ tấn công về phía cô bé đang đuổi ngay phía sau.
Ai ngờ bé gái tuy nhát gan sợ ma, nhưng đối với Đại Hoàng thì ngược lại chẳng sợ tí nào cả, cứ chạy một mạch theo sau, đồng thời chớp chớp mắt lườm Đại Hoàng với Tiểu Hôi, rồi "xoẹt" một cái đã nhẹ nhàng chạy qua mặt Đại Hoàng khiến cho con chó và con khỉ đang làm bộ hung thần ác sát uy phong lẫm liệt trong khoảnh khắc như bị hóa đá, cứ đứng nghệt tại chỗ, giữ nguyên bộ dạng cổ quái đó hồi lâu mà vẫn chưa động đậy được.
"Chó ngu, mày còn dám ăn hại ở đấy nữa à."
Đại Hoàng giật mình nhảy dựng lên, sau đó hướng về cô bé phía trước sủa loạn "Uầu uầu uầu uầu uầu", xem ra cũng muốn chỉnh đốn lại cờ trống, tìm lại tôn nghiêm của "Thanh Vân Sơn đệ nhất chó già đắc đạo". Chẳng dè mới sủa được mấy tiếng thì bé gái phía trước chợt xoay người lại đưa tay chỉ Đại Hoàng mắng lớn:
"Đại Hoàng, ngươi còn dám dữ với ta, ngày mai ta sẽ mách mẹ tới dùng Hổ Phách Chu Lăng treo ngươi lên Hồng Kiều hít gió!"
"Uầ…"
Tiếng mắng đó trong như ngọc rung, nháy mắt đem uy phong lẫm liệt của Đại Hoàng đánh tan tác, nó lập tức ngậm mồm kêu lên mấy tiếng ai oán rồi cúi đầu phục người xuống, cái đuôi vẫy liên tục rón rén tới bên cô bé dùng đầu không ngừng cọ cọ làm bộ dạng vô cùng thân thiết, thậm chí là cần thân thiết tới cỡ nào cũng chiều, cứ như là cô bé mới chính là chủ nhân của nó vậy.
Trên triền núi, Vương Tông Cảnh nhìn tới trợn mắt há mồm, thầm nghĩ vị tiểu bằng hữu này ở đâu ra, mà lợi hại quá nhỉ.
Bên dưới bãi cỏ, Tiểu Đỉnh hiển nhiên không ngờ tới con chó Đại Hoàng lại thiếu cốt khí đến vậy, suýt nữa tức tới lệch cả mũi, mắt thấy cô bé tỏ vẻ đắc ý xoay người tiếp tục đuổi theo mình, thì quyết định không chạy nữa, chống nạnh nói: "Tề Tiểu Huyên, cô cứ đuổi theo tôi làm gì đây!"
Cô bé bị nó gọi là Tề Tiểu Huyên lúc này mới chạy tới bên cạnh Tiểu Đỉnh, vẻ mặt vẫn còn tỏ ra hơi sợ hãi, kéo một tay áo Tiểu ĐỈnh len lén liếc nhìn ra phía sau một cái rồi mới nói: "Tiểu Đỉnh ca ca, em, em sợ ma…"
Tiểu Đỉnh phì cười, xua xua tay nói: "Không sao không sao, ca ca dọa em thôi. Thanh Vân Môn chúng ta lấy đâu ra ma, cho dù có thì cũng bị mấy vị thúc thúc bá bá rỗi hơi cả ngày kia giải quyết hết từ lâu rồi."
Có điều Tiểu Huyên trông vẫn còn rất căng thẳng, đứng dựa sát vào Tiểu Đỉnh trên bãi cỏ, không ngừng dáo dác nhìn xung quanh, đồng thời nói nhỏ: "Tiểu Đỉnh ca ca, chúng ta đi thôi, ra ngoài chơi lâu rồi, mẹ em không chừng sẽ lo lắng đấy."
Tiểu Đỉnh khinh khỉnh, bực dọc đáp: "Sợ thì bảo là sợ, còn nói mẹ em lo lắng cái gì chứ?"
Tiểu Huyên bị nó nói một câu như vậy, không biết có phải là do trong lòng ấm ức hay không mà trên khuôn mặt trắng nõn xinh xắn, cái miệng đã méo xẹo tựa như sắp khóc đến nơi.
Tiểu Đỉnh trông bộ dạng của cô bé, tựa hồ cũng đau đầu, sốt ruột nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta về thôi, em đừng khóc nữa." Nói đoạn lóng ngóng đưa một bàn tay ra không biết là xoa hay là nắn lên khuôn mặt nho nhỏ trắng nõn xinh đẹp đó mấy cái, dường như muốn lau nước mắt cho cô bé vậy. Tiểu Huyên tức thì nhảy về sau một bước, phủi phủi má nhướng mày nói: "Tay của ca ca bẩn chết được, không cho sờ vào mặt em."
"Không sờ thì không sờ, em cho rằng ca ca thích sờ mặt em chắc!" Tiểu Đỉnh hừ một tiếng, lắc đầu đi qua kéo tay Tiểu Huyên, sau đó đi ngược lên Thúy Bình, xem ra muốn rời khỏi chỗ này.
Dưới ánh trăng, một cặp bé con ngây thơ đáng yêu như tạc bằng ngọc nắm tay sánh vai bước đi, biển cỏ tĩnh lặng, gió thổi phớt qua lay động vạt áo hai đứa khẽ bay bay, chó vàng khỉ xám nhàn nhã đi theo phía sau hai đứa nó không xa, từng lớp cỏ như hóa thành sóng nước dập dờn trong làn gió buổi tối vô cùng mỹ lệ, ánhsao lấp lánh như họa như thơ.
Tiểu Đỉnh bước đi mấy bước, đột nhiên nhìn thấy tại thảm cỏ nơi triền núi phía trước có hai người đang đứng, nhìn kỹ liền "Úy" lên một tiếng, bon bon chạy lại cười hi hi nói: "Vương đại ca, đại ca sao lại chạy tới chỗ này thế?"
Vương Tông Cảnh nhìn bộ dạng đáng yêu của Tiểu Đỉnh, trong lòng cũng cảm thấy quý mến, không nhịn được giơ tay xoa xoa cái đầu tròn xoe của nó, cười đáp: "Đại ca theo tỷ tỷ của đại ca lên đây, thuận tiện đi ngắm cảnh sắc Thanh Vân Sơn."
Tiểu Đỉnh quay đầu nhìn sang, "ồ" lên một tiếng, nói: "Thì ra đây là tỷ tỷ của đại ca, em nói rồi mà, trước đây hình như có gặp qua, bất quá chưa nói chuyện nên chưa quen thôi, nếu không hôm đó em đã thông báo trực tiếp hộ đại ca rồi."
Vương Tông Cảnh cười nói: "Không sao, không phải đã tìm được rồi đấy thôi."
Vương Tế Vũ đứng sau lưng Vương Tông Cảnh cũng bước tới, nhìn Tiểu Đỉnh sau đó hỏi Vương Tông Cảnh giọng kinh ngạc: "Tiểu đệ, sao đệ lại quen Tiểu Đỉnh?"
"Quen ở dưới chân núi ạ." Vương Tông Cảnh đem đầu đuôi kể đơn giản một lượt. Lúc này Tiểu Huyên ở bên cạnh cũng đi tới, khác với Tiểu Đỉnh, nó lại quen với Vương Tế Vũ, cười hi hi đi đến bên Vương Tế Vũ gọi: "Tế Vũ tỷ tỷ."
"A, Tiểu Huyên thật ngoan." Mặt Vương Tế Vũ tức thì nở nụ cười rạng rỡ, xem ra không những quen biết Tiểu Huyên mà còn thực sự rất yêu thích cô bé này. Nàng cúi người xuống hỏi Tiểu Huyên: "Tiểu Huyên, muộn thế này rồi em sao vẫn còn chơi ở đây?"
Tiểu Huyên chỉ ngay vào Tiểu Đỉnh đứng cạnh Vương Tông Cảnh đáp: "Là Tiểu Đỉnh ca ca nói dẫn em đến Thúy Bình chơi, nhưng mà về sau ca ca lại nói, lại đột nhiên nói có ma, em, em, em mới…" Nói tới đó, cô bé vốn không sao chợt như lại bị đau lòng, ấm ức xệch miệng ra sắp khóc đến nơi.
Vương Tế Vũ vội vàng kéo Tiểu Huyên lại, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng dịu dàng an ủi: "Tiểu Huyên ngoan, không sao đâu, không sao đâu, đó là Tiểu Đỉnh gạt em thôi, trên Thanh Vân Sơn trước giờ không có ma đâu."
Mắt của Tiểu Huyên đã ngân ngấn nước, thút thít nói: "Thật, thật sao?"
Vương Tế Vũ liên tiếp gật đầu, mỉm cười thốt: "Đương nhiên là thật rồi. Thôi mà, Tiểu Huyên đừng khóc nữa."
Tiểu Đỉnh ở bên lại bật cười, la lớn: "Á, con ma khóc nhè."
Tiểu Huyên không lí gì tới nó, đưa tay lau nước mắt. Vương Tế Vũ đứng dậy nói với Tiểu Định giọng vừa giận vừa buồn cười: "Tiểu Đỉnh, đệ sao lại trêu chọc Tiểu Huyên như thế, em ấy bé hơn đệ cơ mà?"
Tiểu Đỉnh làu bàu mấy câu rồi đi tới đứng cạnh Tiểu Huyên, chăm chú nhìn nó nhưng không nói gì.
Tiểu Huyên cúi đầu, ai ngờ đợi mãi cũng chẳng thấy Tiểu Đỉnh ca ca nói, nó ngẩng đầu lên hỏi vẻ kỳ lạ: "Tiểu Đỉnh ca ca, ca ca cứ nhìn em làm gì thế?"
Con mắt Tiểu Đỉnh đảo hai vòng, dường như nghĩ ra điều gì, đáp: "Tiểu Huyên, hay là thế này, sáng mai ca ca lại dẫn em đi chỗ khác chơi, ở đó chơi vui lắm, có…" Nói được nửa cừng, nó đột nhiên hạ giọng, ma lanh nhìn Vương Tông Cảnh và Vương Tế Vũ bên cạnh một cái rồi đưa đầu ghé sát tai Tiểu Huyên khẽ nói mấy câu, cực kỳ thần bí.
Tiểu Huyên nghe xong, trông bộ dạng lúc đầu thì ngẩn ra, sau đó thì sợ tới nhảy cẫng lên, khuôn mặt hoa nho nhỏ thất sắc, lắc đầu liên tiếp, lắp bắp nói: "Không được, không được, chỗ đó…"
"Không được nói!" Tiểu Đỉnh la lớn ngắt lời nó. Tiểu Huyên lập tức bịt miệng, nhưng hai mắt vẫn nhìn Tiểu Đỉnh vẻ vô tội đáng thương. Tiểu Đỉnh gãi gãi đầu nói: "Được rồi, ngày mai tính tiếp, ài, em gái chính là phền phức mà."
Nói xong, nó quay đầu hô lên: "Vương đại ca, đại ca hiện tại ở chỗ nào, rảnh rỗi em sẽ tới chỗ đại ca chơi."
Vương Tông Cảnh nhìn hai đứa bé đầy thú vị đó, trong lòng cũng rất yêu quý chúng, nghe thấy liền đáp: "Đại ca ở trong Thanh Vân Biệt Viện dưới núi, ở đường Ất, phòng chữ Hỏa sân hai mươi ba."
Tiểu Đỉnh "ồ" lên một tiếng, sau đó hiểu ra cười: "À, đại ca thông qua kiểm tra, có thể tham gia Hội Thi Thanh Vân rồi?"
Vương Tông Cảnh gật đầu mỉm cười đáp: "Không sai."
Tiểu Đỉnh nghĩ một lát rồi nói: "Em cũng muốn đi." Sau đó nhướng cặp mày bé xíu chợt quay sang hỏi Tiểu Huyên: "Tiểu Huyên, hay là chúng ta cũng cùng đi tham gia Hội Thi Thanh Vân nhỉ?"
Vương Tông Cảnh với Vương Tế Vũ cùng ngẩn ra, Tiểu Huyên còn chưa kịp phản ứng, một lúc sau cô bé mới hiểu ra lập tức đầu lắc như rung trống đáp: "Không ổn, không ổn, bên đó nhiều người lắm, với lại Tiểu Đỉnh ca ca ơi, chúng ta còn bé quá mà."
Tiểu Đỉnh khinh khỉnh bực dọc nói: "Cái gì mà bé quá? Trong phái các sư thúc sư bá kia mỗi lần thấy ca ca, đều hớn hở nói ca ca chính là tuyệt thế kỳ tài, thiên phú dị bẩm đấy. Không được, ca ca phải đi thi thử xem."
Nói xong liền dậm chân, xem ra đã quyết tâm rồi, lúc này Vương Tế Vũ đứng bên cạnh Vương Tông Cảnh không hiểu vì sao lại bật cười, nhưng bịt mồm không nói. Vương Tông Cảnh đứng bên tỷ tỷ, là kẻ đầu tiên phát hiện ra tình trạng khác thường này, nhỏ giọng hỏi: "Sao thế?"
Vương Tế Vũ định nói lại thôi, vừa vặn Tiểu Đỉnh phía trước cất tiếng nói lại: "Vương đại ca, bọn em đi trước đây. Quay về em sẽ xin mẹ để mẹ đồng ý cho em đi tham gia Hội Thi Thanh Vân nhé?"
Vương Tông Cảnh đần ra một lúc, cười khổ mà chẳng biết nói thế nào cho phải, đành vẫy tay về phía Tiểu Đỉnh, thuận miệng đáp: "Được rồi, đại ca đợi em tới."
Tiểu Đỉnh cười kha kha, kéo tay Tiểu Huyên đi lên phía trên của Thúy Bình. Tiểu Huyên nhìn nó rồi cười hi hi nói: "Tiểu Đỉnh ca ca, em cảm thấy mẹ của ca ca nhất định sẽ không cho ca ca đi đâu."
Tiểu Đỉnh loạng choạng cả người, nhưng không cất tiếng phản bác, chỉ mặt mày nhăn nhó đưa tay gãi gãi đầu theo thói quen, một lúc sau chợt nói: "Không sao, ngày mai ca ca đi xin cha vậy."
Tiểu Huyên trề môi nói: "Giề, vậy thì tác dụng gì, em nghe mẹ em nói cha của ca ca rất vô dụng, suốt ngày chuyện gì cũng nghe theo mẹ ca ca hết. Mẹ em bảo trông chả ra sao cả."
Tiểu Đỉnh bật cười, trông bộ dạng như muốn nói em quá là thiếu hiểu biết, rồi cười hề hề vẻ thần bí: "Em thì biết gì? Ca ca còn không rõ sao, mẹ của ca ca ngày thường tuy không thích nói chuyện, nhưng trong lòng rất tôn trọng cha đấy, ca ca cảm thấy mẹ thích cha còn hơn thích ca ca nữa… ặc, nói sao nhỉ, ca ca cũng chẳng biết nữa, cũng là ý như vậy thôi. Thực sự chỉ cần cha lên tiếng là mẹ nhất định sẽ nghe theo, ồ, ca ca phải đi xin cha mới được!"
Tiểu Huyên: "… nếu vậy thì, vậy để em về nhà hỏi lại mẹ em."
Tiểu Đỉnh: "Em hỏi mẹ em chuyện gì?"
Tiểu Huyên: "Em hỏi mẹ rốt cục là thích cha em hay thích em nhiều hơn."
Tiểu Đỉnh: "…"
Hai cánh tay bé xíu dắt nhau, vừa nói vừa đi xa dần. Đứng trên thảm cỏ của Thúy Bình, Vương Tế Vũ thu hồi ánh mắt nhìn lại Vương Tông Cảnh, mỉm cười thốt: "Đệ vẫn không biết lai lịch hai đứa nó phải không?"
Lòng hiếu kỳ của Vương Tông Cảnh nổi lên, lắc đầu hỏi: "Đệ quả thực vẫn chưa biết, cha mẹ hai đứa nó cũng là người trong Thanh Vân Môn sao?"
Vương Tế Vũ gật đầu, đáp: "Phải, cô bé tên Tề Tiểu Huyên kia, cha nó chính là người quyền lực thứ hai trong Thanh Vân Môn mà tỷ vừa kể với đệ, Tệ Hạo trưởng lão. Tên của mẹ Tiểu Huyên là Điền Linh Nhi, nghe nói năm xưa cũng là xuất thân từ chi mạch Đại Trúc Phong của bản môn, là con gái duy nhất của thủ tọa tiền nhiệm Đại Trúc Phong, Điền Bất Dịch tổ sư, một thân đạo hạnh cũng cực cao, trong môn phái khá có danh tiếng."
Vương Tông Cảnh "xì" một tiếng, nhịn không được lại nhìn cô bé xinh xắn kia thêm một lần, rồi quay đầu lại hỏi Vương Tế Vũ: "Vậy còn Tiểu Đỉnh, cha mẹ nó là người thế nào?"
Mặt Vương Tế Vũ hiện lên vẻ kính ngưỡng sùng bái, hạ giọng đáp: "Lai lịch của Tiểu Đỉnh cũng không nhỏ đâu, mẹ nó chính là Lục Tuyết Kỳ trưởng lão xuất thân từ Tiểu Trúc Phong của Thanh Vân Môn mà tỷ đã kể cho đệ nghe đấy. Lục sư thúc thanh danh hiển hách, không những đạo hạnh tinh thâm, danh vọng còn có thể sánh ngang với Tề Hạo trưởng lão, hơn nữa dung mạo như hoa, mấy chục năm nay đều được trên dưới trong phái công nhận là Thanh Vân đệ nhất mỹ nhân."
Vương Tông Cảnh kinh hãi trong lòng, không ngờ gia thế của hai tiểu bằng hữu này lại lớn đến thế, có điều không hiểu vì sao, khi nghe Vương Tế Vũ nói về những đại nhân vật danh tiếng lẫy lừng trong Trưởng lão hội của Thanh Vân, trong đầu nó lại thoáng có một ý niệm cổ quái khôn tả, trong khoảnh khắc đó, nó đột nhiên nhớ tới Lâm Kinh Vũ. Vì sao, vì sao vị Lâm tiền bối đạo hạnh thần thông tuyệt đối siêu phàm thoát tục đó lại không được xếp vào trong Trưởng lão hội nhỉ?
Vương Tông Cảnh lắc lắc đầu, đem ý nghĩ khó tả đó hất văng ra khỏi não, cho dù nguyên nhân sự tình rốt cục ra sao, thì cũng không phải là chuyện một tiểu nhân vật như nó phải suy nghĩ, nhưng giây lát sau, lòng nó vẫn có mấy phần hiếu kỳ, nhịn không được hỏi tiếp:
"À, vậy cha của Tiểu Đỉnh, chẳng lẽ cũng là một đại nhân vật trong Thanh Vân Môn ư?"
Khuôn mặt luôn mỉm cười của Vương Tế Vũ lần đầu tiên lộ ra vẻ bẽn lẽn và nghi hoặc. Trầm mặc một lúc, nàng cười nói có vẻ hơi miễn cưỡng: "Chuyện này tỷ củng chỉ nghe nói thôi, kỳ quái lắm, Lục sư thúc là kỳ nữ xuất chúng nổi danh thiên hạ, nhưng cha của Tiểu Đỉnh danh tiếng lại không nổi chút nào, thậm chí còn rất ít người nhìn thấy ông ta."
Vương Tông Cảnh cảm thấy kỳ lạ, ngạc nhiên hỏi: "Như vậy nghĩa là sao?"
Vương Tế Vũ chần chừ một chút, tựa như đang đắn đo câu cú, một lúc sau mới nói nhỏ: "Nghe nói cha của Tiểu Đỉnh, hình như là một đầu bếp sống trên Đại Trúc Phong."
Ghi chú: (*) Trợ Trụ vi ngược chắc ai cũng biết cả, nhưng thôi cứ chú thích cho chắc, tức là giúp vua Trụ làm bậy (trong tích Phong Thần), chỉ người hùa theo kẻ xấu làm việc càn quấy.
Tru Tiên 2 Tru Tiên 2 - Tiêu Đỉnh Tru Tiên 2