You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 29 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4598 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
m không được rồi. Bạn thân là bạn thân, nhưng mỗi người phải có bí mật cho riêng mình chứ. Em và Vũ Hùng yêu nhau, em có nói cho Như Thiên biết không?
Bửu Ngọc lắc đầu:
- Không có.
- Vậy tại sao em bắt Như Thiên phải nói cho em nghe?
- Em...
Bửu Ngọc quay sang bà Lan:
- Mẹ! Anh Hai ăn hiếp con. Anh ấy bênh vợ sắp cưới của mình.
Bà Lan từ tốn:
- Anh Hai con nói phải đó. Chuyện tình cảm là chuyện riêng tư của mỗi người. Như Thiên không nói với con thì con cũng đừng trách bạn. Không đúng đâu.
- Ư!
Thế Đình nheo mắt:
- Có còn nói ngang nữa không nhóc?
- Anh Hai đáng ghét.
- Nè! Em đã nói chuyện với Lượng Tinh chưa?
- Gặp được đâu mà nói. Con nhỏ lúc này sao ấy... tránh mặt suốt.
- Anh không muốn Như Thiên khó xử nên mới nhờ em. Cố gắng đi!
- Biết rồi.
Bửu Ngọc lầm bầm:
- Phải chi em có thêm một người anh trai nữa thì hay biết mấy.
- Đừng tham lam quá, nhóc ạ.
Thế Đình vừa dứt lời thì điện thoại cầm tay của anh có tín hiệu. Bửu Ngọc phán:
- Mấy cô nàng phiền phức ấy đấy. Sáng nay đọc báo, không dằn được cơn tức giận rồi.
Thế Đình lườm em gái, rồi mới áp máy vào tai:
- Alô. Thế Đình! Thế này là thế nào?
- Thì là Thế Đình.
- Em không đùa với anh đâu.
- Anh cũng đâu có đùa với em.
Cô gái hét lớn:
- Sáng này anh có đọc báo chưa?
- Rồi.
- Báo nói đúng chứ? Anh cầu hôn Như Thiên thật chứ?
- Ừ.
- Anh... Thế còn em? Anh đùa giỡn với em chắc? Anh cầu hôn Như Thiên báo đăng tải rầm rộ như thế, em còn mặt mũi nào nhìn bạn bè nữa.
Thế Đình trầm giọng:
- Nguyệt Hoa! Chẳng phải là em không hiểu, giữa anh và em chẳng quan hệ gì cả ngoài tình bạn. Nếu đã như thế, thì chuyện anh cưới vợ đâu liên quan gì tới em.
- Anh...
Nguyệt Hoa tức tối:
- Giữa nam và nữ có một tình bạn bình thường sao?
- Có chứ.
- Nhưng em yêu anh.
- Đó là quyền của em. Nguyệt Hoa này! Em nên sáng suốt và hiểu chuyện một chút đi. Không khéo em sẽ bị lợi dụng đấy.
- Anh nói vậy là sao?
- Không nên cảm thấy tức giận với anh hay với Như Thiên. Ngay từ đầu quen anh, chúng ta đã từng giao ước: Không ai có quyền xen vào tình cảm cá nhân của ai. Em còn nhớ không?
- Bây giờ anh nhắc lại để em biết địa vị của mình đấy ư?
- Không nên đau khổ vì anh, Nguyệt Hoa ạ. Bên em còn có nhiều người đàn ông rất tốt kia mà.
- Đúng rồi, có khi còn tốt hơn anh nữa kìa.
Nguyệt Hoa cay đắng:
- Từ lúc bắt đầu, em chỉ là một trò chơi trong tình cảm, thì em làm gì xứng đáng so sánh với người ta.
- Nguyệt Hoa! Em không nên nói vậy. Em không là trò chơi ai hết.
- Thế Đình! Đừng nói nữa. Em đã không là gì trong trái tim anh, thì còn tranh giành tình cảm để làm gì nữa. Anh yên tâm! Em sẽ không làm khó Như Thiên đâu.
- Nguyệt Hoa! Chúng ta vẫn là bạn chứ?
- Tình bạn có thể làm mờ đi vết thương sao? Em xin lỗi.
Thế Đình gọi:
- Nguyệt Hoa! Anh còn điều này nói với em. Hãy nên thận trọng Chánh Hạo, con người ấy không đáng tin đâu.
- Cám ơn anh.
- Chào em.
Thế Đình tắt máy, khuôn mặt hơi buồn. Thấy vậy, Bửu Ngọc liền hỏi:
- Anh cảm thấy nuối tiếc khi chia tay với Nguyệt Hoa à?
- Không phải. Tính của Nguyệt Hoa, anh biết chứ. Cô ấy không bỏ cuộc một cách dễ dàng đâu.
- Anh nghi ngờ chị ta toan tính điều gì à?
- Ừ. Nó có thể bất lợi cho Như Thiên.
- Vậy anh đánh tiếng với Như Thiên trước đi.
Bà Lan cũng đồng ý:
- Thận trọng là tốt nhất con ạ.
Thế Đình nhìn đồng hồ:
- Con phải đến công ty thôi.
- Mẹ nghĩ con nên đưa đón Như Thiên đi.
Bửu Ngọc tán thành:
- Một ý kiến hay đó anh Hai.
- Phải vậy rồi.
Thế Đình đứng dậy:
- Con đi làm đây, mẹ ạ.
- Ừm. Lái xe cẩn thận đấy.
- Dạ.
Anh quay sang Bửu Ngọc:
- Không được đến trễ nha.
- Biết rồi.
Bửu Ngọc nhìn theo anh trai:
- Anh Hai đã tìm được một nửa của mình rồi. Từ đây, mẹ không cần phải lo lắng nữa.
Bà Lan cười:
- Hạnh phúc của con cái cũng là hạnh phúc của cha mẹ đấy.
Như Thiên bước vào công ty trước bao ánh mắt ngưỡng mộ, tôn trọng và có cả ganh tỵ nữa.
Từ nhân viên bảo vệ cho đến phòng kinh doanh, họ chào cô một cách trịnh trọng và lễ phép. Như Thiên cảm thấy hơi lạ:
- Chuyện gì đây? Tại sao mọi người lại nhìn cô, còn cười nữa?
Bước vào thang máy, Như Thiên gặp ngay Anh Thục. Cô gật đầu chào theo phép lịch sự, còn Anh Thục chỉ nhìn cô bằng nửa con mắt dửng dưng.
Như Thiên không quan tâm. Khi thang máy dừng, cô về phòng làm việc của mình. Cánh cửa chưa kịp khép lại, thì có một bàn tay đẩy mạnh vào. Như Thiên mở to mắt:
- Lượng Tinh!
Quả đúng là Lượng Tinh. Cô hậm hực ném tờ báo xuống bàn làm việc của Như Thiên:
- Xem đi!
- Cái gì đây?
Như Thiên lướt mắt qua trang báo. Cô giật mình:
- Sao thế này? Tại sao...
Lượng Tinh khoanh tay:
- Giám đốc công ty vàng bạc đá quý "Thế Kỷ" - An Thế Đình cầu hôn cô bạn gái Hàn Như Thiên ở buổi tiệc chiêu đãi của công ty Hưng Thịnh. Hạnh phúc quá nhỉ!
- Lượng Tinh! Mình không biết gì hết.
- Thôi, đừng giả bộ ngu ngơ. Mày có dám nói với tao là mày không yêu Thế Đình không?
- Tao... Bọn tao chỉ mới bắt đầu ột tình bạn thân thôi. Tại mấy tay nhà báo thổi phồng sự việc.
- Mà Thế Đình cầu hôn mày là sự thật chứ?
Như Thiên cúi đầu im lặng, nói làm sao đây? Mà tất cả cũng tại Thế Đình cả. Tự nhiên hứng chí nói lên, tạo cơ hội ấy tay nhà báo. Hình ảnh đã lên báo rồi, có muốn chối bỏ cũng không được.
Lượng Tinh nhếch môi:
- Sao, không có gì để nói à? Tao biết mà, một người đàn ông lý tưởng như Thế Đình thì làm ngơ sao được. Vậy mà có người từng tuyên bố: ông ta không là gì cả. Hàn Như Thiên! Tao không thể tin mày nổi.
- Tao không phủ nhận, tao đã từng tuyên bố như vậy. Nhưng con người mà, đâu phải gỗ đá mà không có tình cảm. Sự thay đổi ở trái tim, lý trí không thể cản ngăn.
Lượng Tinh bực dọc:
- Hàn Như Thiên nói được thì làm được. Thật uổng công bấy lâu nay tao xem mày là một người bạn thân.
Như Thiên cau mày:
- Mày nói vậy có ý gì? Mày đã yêu Thế Đình phải không? Chỉ có tình yêu, mày mới cay cú với tao thôi.
Lượng Tinh gật đầu:
- Đúng. Tao yêu Thế Đình.
- Một tình yêu đơn phương ư? Như thế mày không có quyền gì để cay cú với tao cả. Thế Đình yêu ai, đó là quyền của anh ấy.
Lượng Tinh gào lên:
- Tao và mày đều là bạn của Bửu Ngọc, nhưng tại sao nó thà giúp mày chứ không giúp tao?
- Mày nói sai rồi! Bửu Ngọc không giúp ai cả. Trái tim có lý lẽ riêng của nó. Mày không vì Thế Đình yêu tao mà giận tao chứ?
- Tình yêu? Tao đã yêu Thế Đình bao năm rồi, mày có biết không? Tao âm thầm bên tình yêu của anh ấy. Vì anh ấy, tao đã thay đổi công việc làm và thay đổi luôn chính mình. Nhưng cuối cùng thì sao? Thế Đình chọn mày chứ không chọn tao.
Như Thiên cảm thông:
- Tao hiểu cho sự đau khổ của mày. Nhưng làm gì khác hơn được chứ, khi cái gọi là tình yêu không thể nhường nhịn, hy sinh.
Lượng Tinh quắc mắt:
- Nếu mày không xuất hiện thì sự việc đâu như ngày hôm nay.
Cô xuống giọng:
- Như Thiên! Coi như tao van xin mày đi... Để Thế Đình đến với tao, được không?
- Bằng cách nào?
- Nghỉ việc ở "Thế Kỷ" như mày đã từng làm. Rồi tao sẽ nhờ ba tao xin công việc khác ày
- Liệu có được không?
- Được mà. Thế Đình chưa yêu mày sâu đậm đâu. Mày xinh đẹp lại giỏi giang, sợ gì không tìm được người thương và công việc mới.
- Nói vậy mà nghe được à?
Thế Đình bất ngờ xuất hiện ở cửa phòng:
- Tình yêu muốn nhường là nhường sao?
Như Thiên và Lượng Tinh đồng quay lại:
- Thế Đình!
- Cho dù Như Thiên có đồng ý, tôi cũng không đồng ý. Tôi yêu cô ấy, tôi không thể để cho cô ấy rời khỏi tôi.
Thế Đình nhẹ giọng:
- Xin lỗi cô nghe, Lượng Tinh. Tình yêu cô, tôi biết, nhưng tôi không thể đáp lại rồi. Vì trái tim tôi chỉ có mình Như Thiên mà thôi. Tôi nghĩ, một cô gái hoàn hảo như cô có nhiều người đàn ông đeo đuổi lắm chứ.
Lượng Tinh nhìn Thế Đình, nước mắt lưng tròng:
- Tôi yêu anh, tình yêu không được đáp lại đã đau khổ lắm rồi, anh có biết không? Sáu năm qua, tôi âm thầm đứng bên lề tình yêu của anh, nhưng anh nào hay biết. Còn Như Thiên... tại sao anh yêu nó mà không yêu tôi?
- Lượng Tinh! Không phải tôi đã nói trái tim có lý lẽ riêng sao? Tôi yêu Như Thiên bằng cả một trái tim chân thành. Cô nên hiểu và chúc mừng hạnh phúc cho cô ấy, đó mới là một người bạn tốt.
- Không.
Lượng Tinh bịt tai lại, chạy ra ngoài. Như Thiên định theo, nhưng bị Thế Đình ngăn lại:
- Em cứ để cho cô ấy đi. Qua cú sốc này, cô ấy sẽ tự hiểu ra.
- Nhưng...
- Em có khuyết điểm là hay xiêu lòng. Nếu lúc nãy anh không có mặt kịp thời, thì em sẽ rút lui, nhường anh lại cho Lượng Tinh phải không?
- Có thể...
Thế Đình nắm mũi cô:
- Em có biết làm như thế thì cả em, anh và Lượng Tinh nữa sẽ rất đau khổ đấy. Người anh yêu là em chứ đâu phải Lượng Tinh.
- Nhìn Lượng Tinh đau khổ, em không chịu nổi.
- Vậy em nhường anh cho Lượng Tinh, thì em vui sướng à? Khờ quá đi nhóc ạ! Tình yêu không thể nhường.
Thế Đình nắm hai tay Như Thiên đặt lên vai mình:
- Nhìn anh đây nè! Anh yêu em mãi mãi không thay đổi. Hãy tin anh nhé!
Như Thiên gật đầu:
- Vâng.
Như chợt nhớ ra, Như Thiên cầm tờ báo đưa cho Thế Đình:
- Phải tấm hình này mà lúc sáng nhân viên công ty nhìn em với đôi mắt lạ không?
Thế Đình cười:
- Có gì đâu. Nhưng hình em và anh chụp cũng đẹp lắm chứ?
Như Thiên hất tay Thế Đình ra:
- Em đang xấu hổ chết đi được.
- Tại sao?
- Họ... họ gọi em bằng bà Thế Đình.
- Ôi!
Thế Đình ôm Như Thiên:
- Chỉ có thế thôi à?
- Chứ anh muốn sao nữa? Nhân viên thì trêu ghẹo, Lượng Tinh thì giận dữ. Anh Thục thì khó chịu. Không biết Nguyệt Hoa, Bửu Ngọc và mẹ anh sao nữa? Chắc em trốn mất.
Thế Đình cọ cằm lên tóc Như Thiên:
- Em có thể yên tâm. Mẹ anh vui lắm, còn Bửu Ngọc... khi nào em gặp sẽ biết ngay. Riêng Nguyệt Hoa, cô ấy cũng như Lượng Tinh, không thể làm khó chúng ta.
Như Thiên thở ra:
- Sao mà yêu anh chi cho khổ thế này. Em có anh, nghĩa là cướp người đàn ông lý tưởng của bao cô gái.
- Hì! Em nói anh nghe sao mà đau lòng thế. Yêu anh mà sợ người khác khổ ư?
- Bây giờ có muốn không yêu cũng không được.
- Vì đã lỡ yêu anh rồi, phải không?
- Ư.
Như Thiên dụi đầu vào ngực Thế Đình. Ở bên anh, lúc nào cô cũng thấy mình hạnh phúc.
Thế Đình thì thầm:
- Anh yêu em biết dường nào. Nhóc ơi! Anh muốn hôn em.
Như Thiên giật mình đẩy Thế Đình ra:
- Không được.
- Tại sao?
- Ở đây là công ty mà.
- Nhưng đâu có ai thấy.
Như Thiên nghiêm mặt:
- Em hổng cho. Anh ra ngoài cho em làm việc.
- Đuổi hả?
- Ừ.
- Đuổi thì đi.
Đi được vài bước, Thế Đình dừng lại:
- Như Thiên này!
- Anh muốn nói gì?
- Bắt đầu từ hôm nay, anh đưa đón em nhé!
Như Thiên mở to mắt:
- Sao lại có chuyện đó?
- Tại anh thích.
- Thích gì kỳ cục! Em cũng có xe mà.
- Nhưng đây là lệnh. Không được cãi.
Như Thiên làu bàu:
- Độc tài, phát-xít.
Thế Đình quay lưng:
- Xin lỗi em, Như Thiên. Anh không muốn lớn tiếng với em đâu, tại anh muốn tốt cho em mà thôi.
Cánh cửa đóng lại sau lưng, Như Thiên xụ mặt:
- Thấy ghét!
Tập tài liệu trên tay chưa kịp mở ra thì có tiếng chuông điện thoại. Như Thiên nhấc ống nghe:
- Alô.
- Hết giờ làm chờ anh nha.
Như Thiên hỏi trổng:
- Chi vậy?
- Đi ăn với anh.
- Nhưng ở nhà có cơm.
- Không nhưng nhị gì hết, để anh gọi về nói với mẹ cho.
- Không được.
Nhưng Thế Đình đã tắt máy. Như Thiên nhìn cái điện thoại mà tức anh ách.
Tình Yêu Nào Cho Em Tình Yêu Nào Cho Em - Trần Thị Thanh Du