Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Toni Morission
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Beloved
Dịch giả: Hồ Như
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 868 / 21
Cập nhật: 2016-02-29 20:21:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ôi là Thương và mẹ là của tôi. Tôi nhìn bà hái hoa ra khỏi lá, bà để hoa vào rổ tròn, bà không lấy lá, bà đựng hoa đầy rổ, bà rẽ cỏ, tôi muốn giúp bà nhưng những đám mây vướng lối. Làm sao tôi nói lên được những hình ảnh, tôi không xa cách bà, tôi không biết dừng nơi nào, khuôn mặt bà là khuôn mặt tôi và tôi muốn ở nơi có khuôn mặt bà và nhìn khuôn mặt bà. Tất cả là bây giờ, luôn luôn là bây giờ, tôi sẽ mãi co ro và nhìn những người khác cũng đang co ro, tôi co ro mãi mãi, người đàn ông trên mặt tôi đã chết, mặt ông ta không phải là mặt của tôi, miệng ông thơm nhưng mắt ông khép kín. Vài người ăn đồ bẩn, tôi không ăn. Nhưng người đàn ông không có da mang cho chúng tôi nước tiểu buổi sáng của họ để uống, chúng tôi không uống ban đêm. Tôi không thể nhìn thấy người đàn ông chết trên mặt tôi. Ánh sán ban này xuyên qua những kẽ nứt và tôi có thể thấy đôi mắt khép kín của ông. Tôi không lớn, lũ chuột nhỏ không đợi chúng tôi ngủ, ai đó đang trăn trở như không có đủ chỗ để trăn trở. Nếu chúng tôi có thêm nước uống chúng tôi có thể nhỏ lệ. Chúng tôi không thể chảy mồ hôi hay đi tiểu vì thế những người đàn ông không có da mang mồ hôi và nước tiểu của họ đến cho chúng tôi. Một lần họ mang cho chúng tôi những viên đá ngọt để mút. Tất cả chúng tôi cổ gắng bỏ thân thể của mình ở lại phía sau. Người đàn ông trên mặt tôi đã làm thế. Người ta khó làm cho chính mình chết mãi mãi, người ta chỉ ngủ một chút rồi trở về. Lúc đầu chúng tôi có thể nôn, bây giờ chúng tôi không nôn, bây giờ chúng tôi không thể nôn. Răng của ông ta là những điểm nhọn màu trắng xinh xẻo, có người đang run. Ở bên này tôi có thể cảm thấy như thế, ông ta đang chống chọi dữ dội để rời bỏ thân thể mình như một con chim nhỏ run run không có chỗ để run, vì thế ông không chết được. Người đàn ông chết của tôi bị kéo ra khỏi mặt tôi, tôi nhớ những điểm nhọn trắng xinh xẻo của ông. Bây giờ chúng tôi không co ro, chúng tôi đang đứng, nhưng chân tôi giống như đôi mắt người đàn ông chết của tôi, tôi không thể ngã vì không có chỗ. Những người đàn ông không có da đang la lối, tôi chưa chết, bánh mì màu biển, tôi đói quá nhưng không ăn được, tôi khép mắt lại vì nắng, những người có thể chết đi được chất thành đống, tôi không thể tìm ra người đàn ông của tôi, người có răng mà tôi thích. Một ngọn đồi nhỏ chất bằng xác người chết, những người đàn ông không có da dùng sào đẩy họ, người đàn bà có khuôn mặt tôi muốn ở trong ấy, bà không đeo gì ở tai. Nếu tôi có răng của người đàn ông chết trên mặt tôi, tôi sẽ cắn vòng tròn quanh cổ bà cắn nó rời ra, tôi biết bà không thích nó. Bây giờ tôi có chỗ để co ro và nhìn những người khác co ro, tôi co ro ở bên trong người đàn bà có khuôn mặt của tôi, ở trong lòng biển. Lúc đầu tôi có thể thấy bà, tôi không thể giúp bà vì mây vướng lối. Lúc đầu tôi có thể thấy bà, tai bà lấp lánh, bà không thích vòng tròn quanh cổ bà. Tôi biết thế, tôi nhìn bà chăm chăm để bà biết mây vướng lối, tôi chắc bà nhìn thấy tôi, tôi đang nhìn bà nhìn thấy tôi, tôi ở đấy chỗ có khuôn mặt bà và bảo bà mấy đám mây sặc sỡ vướng lối tôi, bà muốn hoa tai của bà, bà muốn rổ tròn của bà, tôi muốn khuôn mặt bà. Lúc đầu những người đàn bà ở xa những người đàn ông và những người đàn ông xa những người đàn bà, giông bão xô đẩy chúng tôi và trộn lẫn đàn ông vào nhóm đàn bà và đàn bà vào nhóm đàn ông. Đấy là lúc tôi bắt đầu ở trên lưng người đàn ông, rất lâu tôi chỉ thấy cần cổ và hai bờ vai rộng của ông phía trên tôi, tôi nhỏ bé tôi yêu ông vì ông có một bài hát. Khi ông quay đi để chết tôi thấy hàm răng của ông tiếng hát ông nhỏ, ông hát về nơi có một người đàn bà hái hoa ra khỏi lá và đặt hoa vào một cái rổ tròn trước khi những đám mây đến. Bà đang co ro gần chúng tôi nhưng tôi khôn thấy bà cho đến khi ông khép kín mắt mình và chết trên mặt tôi. Không có hơi thở từ miệng ông, và chỗ đáng lẽ có hơi thở thì có mùi thơm. Những người khác không biết ông đã chết, tôi biết bài hát của ông không còn, thay vì thế bây giờ tôi yêu răng ông nhỏ xinh. Tôi không thể mất bà lần nữa người đàn ông chết của tôi vướng lối như những đám mây sặc sỡ. Khi ông chết trên mặt tôi, tôi có thể thấy mặt bà, bà sắp mỉm cười với tôi, bà sẽ mỉm cười, đôi hoa tai lóng lánh của bà không còn. Những người đàn ông không có da đang ầm ĩ, họ đẩy người đàn ông của tôi đi qua, họ không đẩy người đàn bà có khuôn mặt của tôi qua, bà đi vào, họ không đẩy bà, bà đi vào. Ngọn đồi nhỏ không còn, bà sẽ mỉm cười với tôi, bà sẽ mỉm cười. Bây giờ họ không co ro, chúng tôi đang co ro, họ đang trôi bồng bềnh trên mặt nước, họ phá vỡ ngọn đồi nhỏ, và đẩy nó qua. Tôi không thể tìm ra răng đẹp của tôi, tôi thấy khuôn mặt da sậm sắp mỉm cười với tôi chính là khuôn mặt da sậm của tôi sắp mỉm cười với tôi vòng tròn sắt ở quanh cổ chúng tôi. Bà không có hoa tai lấp lánh trên tai hay một chiếc rổ tròn, bà vào trong dòng nước với khuôn mặt của tôi. Tôi đứng trong mưa rơi, những người khác đã bị mang đi, tôi không bị mang đi, tôi rơi xuống như mưa, tôi nhìn hắn ăn. Tôi co ro để khỏi rơi xuống cùng với mưa, tôi sẽ rời ra từng mảnh. Hắn làm đau tôi, chỗ tôi ngủ hắn để ngón tay vào đấy, tôi buông thức ăn xuống và vỡ ra từng mảnh. Bà đã lấy khuôn mặt của tôi đi, không ai muốn có tôi để nói cho tôi nghe tên của tôi. Tôi đợi trên cầu vì bà ở dưới chân cầu. Ngày rồi đêm một lần nữa, một lần nữa đêm ngày đêm ngày. Tôi đang đợi, không có vòng tròn sắt quanh cổ tôi, không có thuyền nào đi trên dòng nước này, không có những đàn ông không có da, người đàn ông chết của tôi không trôi ở đây. Răng ông ở dưới kia, chỗ có màu xanh dương và cỏ, khuôn mặt tôi muốn cũng có ở đấy, khuôn mặt sẽ mỉm cười với tôi, sẽ mỉm cười. Ban ngày kim cương ở trong nước chỗ của bà và rùa, ban đêm tôi nghe tiếng nhai và nuốt và tiếng cười, tiếng cười thuộc về tôi, bà là tiếng cười, tôi là tiếng cười, tôi thấy khuôn mặt bà chính là khuôn mặt tôi. Khuôn mặt sẽ cười với tôi ở chỗ chúng tôi co ro, bây giờ bà sẽ mỉm cười, khuôn mặt bà hiện ra qua làn nước, một thứ nóng, khuôn mặt bà là của tôi và không mỉm cười, bà đang nhai và nuốt, tôi phải có khuôn mặt của tôi, tôi đi vào đám cỏ mở ra, bà mở cỏ ra, tôi ở trong dòng nước và bà đang đến không có rổ tròn, không có vòng tròn sắt quanh cổ bà, bà đi lên chỗ có kim cương, tôi theo bà, bây giờ chúng tôi đang ở trong kim cương chính là hoa tai của bà, khuôn mặt của tôi đang đến, tôi phải có khuôn mặt ấy, tôi đang tìm chỗ nhập vào tôi yêu khuôn mặt của tôi quá, khuôn mặt da sậm của tôi gần bên tôi, tôi muốn nhập vào, bà thì thầm với tôi, bà thì thầm, tôi với tay đến bà, nhai và nuốt, bà chạm vào tôi, bà biết tôi muốn nhập vào, bà nhai và nuốt tôi, tôi không còn nữa, bây giờ tôi là khuôn mặt của bà, khuôn mặt của tôi đã bỏ tôi đi, tôi thấy mình bơi đi, một thứ nóng, tôi thấy lòng bàn chân tôi, tôi một mình, tôi muốn là hai chúng tôi, tôi muốn chỗ nhập vào, tôi ra khỏi làn nước xanh sau khi lòng bàn chân tôi bơi đi xa tôi, tôi trồi lên, tôi cần tìm một chỗ ở, không khí nặng, tôi chưa chết, tôi chưa chết, có một căn nhà, có điều bà thì thầm với tôi, tôi ở chỗ bà đã nói cho tôi nghe tôi chưa chết, tôi ngồi, nắng khép mắt tôi lại khi tôi mở mắt tôi thấy khuôn mặt tôi đánh mất, khuôn mặt của Sethe là khuôn mặt đã bỏ tôi đi, Sethe nhìn thấy tôi nhìn thấy bà, và tôi nhìn thấy nụ cười, khuôn mặt mỉm cười của bà là nơi chốn của tôi, nó là khuôn mặt tôi đánh mất, bà là khuôn mặt của tôi đang mỉm cười với tôi, rốt cuộc đang mỉm cười, một thứ nóng, bây giờ chúng ta có thể nhập vào một thứ nóng.
Thương Thương - Toni Morission Thương