Số lần đọc/download: 1489 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:59:55 +0700
Chương 23: Hết Sức Căng Thẳng
N
ước Lưu Ly nằm ven vùng cương vực Đông Xuyên Hồng thuộc trung và thượng du sông Hoàng Hà(1). Phía thượng du là nơi sinh sống của các dân tộc thiểu số theo hình thức du mục dọc các đồng cỏ và nguồn nước. Dáng người bọn họ vạm vỡ, dũng mãnh thiện chiến, cuộc sống hoàn toàn dựa vào thiên nhiên, thường vì cướp đoạt các vùng đất phì nhiêu mà bùng nổ chiến tranh. Có rất nhiều dân tộc nhưng trong đó Hung Nô là cường đại nhất với ba mươi vạn thiết kỵ, hiệu lệnh nhất phương, là mối đe dọa trầm trọng tới biên cảnh phương bắc và hòa bình phía nam Điền(2). Đông Ngô là nước nhỏ, thoạt nhìn giống một bãi cát bằng, bởi vì hồng thuỷ hàng năm nên phải dựa vào lương thực cứu tế của Lưu Ly quốc sống qua ngày, trở thành một quốc gia lệ thuộc.
Lưu ly dựng nước hơn ba trăm năm, dựa vào ưu thế về địa lí mà phát triển kinh tế, quân đội được xưng trăm vạn, nghiễm nhiên trở thành đệ nhất cường quốc về quân sự. Thành Triều Dương- kinh đô của nước Lưu Ly chính là trung tâm kinh tế chính trị của cả nước, tuy rằng sức mạnh quốc gia từ thời Thuận đế tới nay có xu thế giảm xuống nhưng lại không mảy may ảnh hưởng đến vị trí dẫn đầu tuyệt đối của thành Triều Dương.
Thành Triều Dương chia làm bốn con đường lớn: Đông, Tây, Nam, Bắc thông với bốn cổng thành tương ứng: Đông, Tây, Nam, Bắc, lấy Đông môn làm cổng chính, nơi đây đường phố phồn hoa, người ở đa phần là những đại quan trên hàng tam phẩm, lầu cao san sát, thiết kế không mang vẻ giàu có, hào phóng như phương bắc, cũng không thanh tú, nho nhã như phía nam, đâu đâu cũng hiện ra nét phú quý và phồn hoa của Thiên triều thượng quốc, xà trạm cột điêu, xa hoa lãng phí đã thành trào lưu.
Trời ây nhạt, gió nhẹ hiu hiu. Trên đường Đông, người đến người đi tấp nập, tiếng người rao hàng thét to văng vẳng bên tai không dứt. Thành Triều Dương là kinh đô náo nhiệt và phồn hoa nhất nước Lưu Ly.
“Bánh hoa quế đây, hoa quế nóng hổi vừa ra lò đây…”
Tiểu thương bên đường e sợ giọng rao hàng của mình bị tiếng người trên phố lấn át nên cố gắng rao lớn và hăng say hơn ai hết, hai cánh tay gã cầm bánh hoa quế nóng hổi vừa mới ra lò, thân hình tráng kiện ngập trong làn khói nóng vấn vương, ngay tức khắc, mùi bánh hoa quế truyền đi tứ phía.
Tịch Nhan dẫn Hạ Dạ Bạch đi sóng vai nhau, theo sau là hai nha hoàn Tương Tư và Hồng Đậu, sau nữa là đám gia đinh mặc áo vải màu lam của Vương phủ, một hàng tám người. Trên đường cái vốn đầy tiếng rêu rao nhưng khi nhìn thấy ngốc Vương gia nổi tiếng luôn mang ngân bạch mặt nạ và dung mạo tuyệt sắc của Tịch Nhan lại chuyển thành tiếng bình phẩm từ đầu đến chân. Trên đường Đông nhất thời sinh ra những tiếng xầm xì không ngừng.
Hạ Dạ Bạch đứng bên cạnh Tịch Nhan, hoàn toàn không cảm nhận được vẻ khinh miệt và hèn mọn của những người kia, hắn kéo tay nàng, hai con mắt nhìn chằm chằm bánh hoa quế nóng hổi vừa ra lò, bất giác nuốt nước bọt cái ực.
“Muốn ăn?”
Tịch Nhan nhíu mày, giọng điệu gần như khẳng định. Bộ dạng này của hắn rõ ràng giống trẻ nhỏ nhìn thấy món ngon nên muốn ăn.
Hạ Dạ Bạch gật gật đầu, “ừ” một tiếng. Hai con mắt vẫn dán tại bánh hoa quế trên quầy hàng như trước.
“Tiểu Bạch.”
Tịch Nhan gọi một tiếng, thanh âm không lớn cũng chẳng nhỏ, vừa khéo những người sau lưng nàng có thể nghe được.
“Không phải đã nói với ngươi rồi ư? Của ta cũng là của ngươi, nếu muốn cái gì cứ việc nói cho ta.”
Nàng kéo tay hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy hình ảnh bánh hoa quế kia, trong lòng có chút tức giận, nhưng nhiều hơn vẫn là thương tiếc và bất đắc dĩ.
Hạ Dạ Bạch không lộn xộn nữa, hắn nhìn Tịch Nhan, sau một lúc mới mở miệng: “Nhan Nhan, ta muốn ăn bánh hoa quế.”
Như vậy mới đúng chứ. Khóe miệng Tịch Nhan không kiềm được khẽ cong lên, cánh tay đặt trên hai vai hắn cũng buông ra, sau đó xoay người: “Tương Tư, Hồng Đậu, không nghe thấy Vương gia nói gì sao? Hắn muốn ăn bánh hoa quế, các ngươi còn không mau đi mua.”
Hồng Đậu cúi người, rất nhanh đã thong thả đi đến quầy hàng trước Tương Tư.
“Kia không phải là thằng ngốc sao? Hôm nay ăn mặc như vậy quả thực không giống nha.”
“Tên đần thì vẫn là tên đần, dù có phủ thêm long bào cũng chỉ là tên đần.”
Người nào đó “hừ” thành tiếng, vạn phần khinh thường.
“Những kẻ cúi đầu theo sau chính là gia đinh trong Vương phủ ư?”
Người kia dường như không tin vào điều mình thấy, liên tục dụi dụi mắt. Đúng vậy, chính là hạ nhân trong Vương phủ, bọn chúng không hành hạ tên ngốc Vương gia đã là điều may mắn rồi, đằng này làm sao có thể ngoan ngoãn đi sau? Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.
“Kia không Vương phi của tên đần ư? Dung mạo thật xinh đẹp, quả là bông hoa nhài cằm bãi phân trâu. Tiểu nương tử đẹp như vậy, không biết đem áp dưới thân sẽ có cảm giác gì.”
Thân là Vương gia nhưng ngay cả một tên ăn xin cũng có thể bắt nạt, Vương phi của hắn chắc cũng biến thành đối tượng ọi người trêu đùa.
“Nhan Nhan, bọn họ đang nói cái gì?”
Một tay Hạ Dạ Bạch bị Tịch Nhan kéo đi, tay kia cầm bánh hoa quế nóng hổi, miệng ăn ngấu nghiến. Thấy người bên đường chỉ trỏ, hắn ngẩng đầu, tò mò nhìn Tịch Nhan, vẻ mặt rất ngây thơ.
Tịch Nhan nắm chặt tay Hạ Dạ Bạch. Đôi mắt đen láy như nước hồ sâu thẳm thoáng đảo qua bọn người đang xem tạp kỹ, ánh mắt sắc bén ánh lên tia rét lạnh, mang theo cảm giác áp bách không nói thành lời, dung mạo tuyệt mỹ, hơi thở lạnh băng khiến mọi người ngay lập tức im bặt.
Tịch Nhan hài lòng nhếch môi: “Không có gì, chỉ là một bầy chó sủa bậy mà thôi.” Lúc này mọi thứ đã im ắng.
“Ồ, thì ra là chó đang sủa.” Chủ nhân của ngân bạch mặt nạ như bừng tỉnh, âm điệu vừa lớn vừa dài, trông rất khờ khạo nhưng lại không hẳn vậy.
“Nhan Nhan, ngươi cũng ăn đi.”
Hạ Dạ Bạch đưa bánh hoa quế dã bị mình cắn thành nhiều chỗ hổng đến bên miệng Tịch Nhan, phía trên còn dính nước bọt của hắn.
“Vương gia.”
Ánh mắt của toàn bộ người ở đây đều dừng trên người Tịch Nhan, khi chuyển về phía Hạ Dạ Bạch lại sinh ra trào phúng và vui sướng khi người gặp họa. Đúng là tên đần, nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tài nữ của Lưu Ly quốc, thi từ ca phú không gì không giỏi, tuy chỉ là thứ nữ nhưng còn hơn tên ngốc Vương như hắn, hắn lại còn dám cho người ta ăn nước bọt của mình. Qủa là ngu ngốc hết thuốc chữa. Mọi người lập tức trở nên hưng phấn hẳn, ai cũng muốn xem ngốc Vương gia này mất mặt.
Hồng Đậu đứng phía sau thấy vậy, nét mày nhăn nhó. Bánh hoa quế kia mỗi một chỗ đều bị Vương gia cắn qua, bên trên toàn là nước bọt, vậy mà cũng dám cho tiểu thư ăn. Dù biết hắn là kẻ ngốc không hiểu chuyện, Tương Tư tỷ còn đem những băn khoăn của tiểu thư nói cho nàng biết, nhưng nàng vẫn không nhịn được. Tiểu thư vốn thích sạch sẽ, Vương gia này ỷ vào bản thân được tiểu thư đối xử tốt, được đằng chân lân đằng đầu. Qúa đáng thật. Nếu không vì e sợ tiểu thư đuổi mình đi, nàng mặc kệ hắn là người thế nào cũng muốn dạy dỗ một bài học.
“Ta vẫn còn này.”
Lời còn chưa nói hết, Tịch Nhan đã mỉm cười, hé miệng cắn một miếng lớn bánh hoa quế mà Hạ Dạ Bạch đưa tới.
Yên tĩnh, tuyệt đối yên tĩnh, tất cả tựa hồ chỉ trong một cái chớp mắt. Đường Đông vốn náo nhiệt giờ đây chỉ còn lại tiếng người há mồm to hít thở, hai mắt bọn họ trừng lớn, tạm thời chưa thể phục hồi tinh thần. Mọi người nhìn nhau, cho dù đều chứng kiến sự thật như nhau nhưng lại không thể tin vào mắt mình. Tứ tiểu thư của Tể tướng không phải bởi kháng hôn mà tự sát ư? Từ đó đến nay chỉ mới vài ngày, không có khả năng, điều này sao có thể?
“Hương vị thế nào?”
Mặt mày Hạ Dạ Bạch sáng rực, khóe miệng ngoác tới mang tai, sung sướng cười ra tiếng. Hai mắt hắn mở to nhìn Tịch Nhan, tràn đầy chờ mong. Người không biết chuyện còn tưởng bánh hoa quế này do chính tay hắn làm.
“Không tồi, ăn rất ngon, về phủ ta sẽ sai Tương Tư học làm.”
Tịch Nhan bị cảm giác của hắn chi phối mà không hề có nguyên do, chỉ cần hắn vui vẻ nàng đã thỏa mãn lắm rồi.
Tịch Nhan liếm liếm khóe miệng, dưới ánh nắng mai, chiếc lưỡi đỏ tươi nhẹ nhàng xẹt qua làn môi vẽ thành một độ cong duyên dáng, giống như yêu tinh đẹp đến mê hồn.
“Kẹo hồ lô – “
“Kẹo hồ lô vừa chua vừa ngọt đây- – “
Đằng xa, tiếng người rao kẹo hồ lô vọng lại phá tan một góc tĩnh lặng trên phố. Người vác kẹo hồ lô trên vai từ xa đến gần, những que kẹo hồ lô dưới ánh mặt trời tản ra màu sắc đẹp mắt, khiến người ta bất giác muốn cắn một miếng.
“Nhan Nhan, kẹo hồ lô.”
Hạ Dạ Bạch hưng phấn kéo áo Tịch Nhan, chỉ vào nam tử trung niên vác kẹo hồ lô vừa đi vừa rao cách đó không xa.
“Vương phi, để nô tì gọi người đó lại.”
Tương Tư bước lên, nhưng chỉ trong chốc lát, người vác kẹo hồ lô đã nhanh chóng đi tới trước mặt Tịch Nhan.
Hạ Dạ Bạch chưa đợi Tịch Nhan mở miệng đã hưng phấn rút một xiên kẹo hồ lô bỏ vào miệng ăn ngon lành.
“Nhan Nhan, kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt, ăn thật ngon.”
“Ăn ít một tí, thứ này quá ngọt, ăn nhiều không tốt cho răng.”
Tịch Nhan mỉm cười, lấy từ trong lòng một chiếc khăn tay, dịu dàng lau khóe miệng thay hắn.
Nam tử trung niên bán kẹo hồ lô cười cười, liếc nhìn Tịch Nhan, thiếu chút nữa chảy cả nước dãi, ác ý nơi đáy mắt tản ra: “Vương gia, ngươi biết vì sao kẹo hồ lô này lại ngon không?”
Nụ cười ác ý kia làm Tịch Nhan bất giác đề phòng, nàng xoay người, hung tợn liếc người nọ một cái, hàn ý bức người. Tên nam nhân ngay lập tức chấn động, tóc gáy dựng ngược, sau đó lại lén nhìn nàng thêm một lần nữa, gương mặt rõ ràng là gió êm sóng lặng, làm gì có vẻ lạnh băng và lợi hại như vừa rồi, chắc là ảo giác của gã.
“Kẹo hồ lô, không phải dùng đường phèn và hồ lô làm thành sao?” Hạ Dạ Bạch rất thông minh cắt câu lấy nghĩa.
Gã kia cười hèn mọn: “Kẹo hồ lô này dùng đường phèn và hồ lô làm ra, nhưng Vương gia biết vì sao đường phèn này có màu đỏ như vậy không?”
“Vì sao?” Hạ Dạ Bạch không chút suy nghĩ hỏi vặn lại.
Đuôi lông mày nhếch lên, tên nam nhân kia cười càng bỉ ổi hơn: “Ngươi xem màu này có giống máu không? Đường phèn vốn trắng thuần, nhưng vì nhuốm máu mới biến thành đỏ.”
“Thật sự – - là máu – sao?”
Giọng nói của Hạ Dạ Bạch run rẩy không thôi, hai con mắt đã ngập nước, dường như chỉ cần người đối diện trả lời một chữ “đúng”, hắn sẽ lập tức khóc òa lên.
“Đúng vậy, đây là máu khỉ, thừa lúc nó còn sống, ta chặt đầu nó, sau đó dùng bát hứng máu lại. Ngươi không biết đâu, vì còn khỉ này mà ta tốn bao nhiêu tâm huyết. Con khỉ này là ta dùng máu của mình nuôi lớn. Vì thế, kẹo hồ lô kia không những có máu khỉ mà còn có máu của ta.”
Tên nam nhân thấy sắc môi Hạ Dạ Bạch trắng bệch, biết hắn sợ hãi nên nói càng hăng say: “Con khỉ này rất hiểu tính người. Vương gia nghĩ xem, nếu nó biết Vương gia uống máu của mình, có khi thừa dịp Vương gia ngủ, nó sẽ tìm đến lấy mạng Vương gia đó.”
Tên kia càng nói càng ghê rợn. Hạ Dạ Bạch cắn chặt môi, hai con mắt vẫn ngập nước. Hắn nhìn Tịch Nhan, sợ hãi gọi một tiếng: “Nhan Nhan.”
Ngay sau đó, Hạ Dạ Bạch vận quần áo lộng lẫy lại khóc thét lên như trẻ nhỏ.
“Ngươi thật giỏi bịa chuyện.”
Tịch Nhan ôm Hạ Dạ Bạch vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi hắn. Hai mắt lại nhìn chằm chằm tên nam nhân hèn mọn kia, hàn quang phụt ra, gió lạnh từng trận, cuồng phong vũ bão hết sức căng thẳng.
-oOo-
(1) nguyên văn: 琉璃国位居黄河中上游的红川东谷, 上游的位置, 是过着逐水草而居的游牧式生活的少数民族. Trong câu này có một địa danh là Hồng Xuyên Đông Cốc nhưng mình tra baike lại không có nơi này, chỉ có Đông Xuyên Hồng thuộc tỉnh Vân Nam thôi. Đoạn này edit khó quá, cảm ơn tiền bối Thiệu Cảnh(Tàng Thư Viện) đã góp ý với mình. Sau một hồi xào nấu biến tấu lại thì nó ra như trên. Chắc vẫn còn sai sót nhưng mình đã làm hết sức rồi. Các bạn muốn biết thêm về Đông Xuyên Hồng có thể tham khảo thêm ở đây.
(2) Điền: tên gọi khác của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.