With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Bộ Phi Yên
Thể loại: Kiếm Hiệp
Dịch giả: Đào Bạch Liên
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2224 / 13
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23: Hương Bay Hoa Nở Khắp Nơi Xuân
iấc mộng sở dĩ kéo dài, là vì người nằm mộng không muốn tỉnh lại. Màn đêm buông trùm mặt đất, tuyết từ thời viễn cổ im lìm rơi xuống hoang nguyên lạnh lẽo.
Một tuyết yêu bé nhỏ bước đi bằng đôi chân trần trên hoang nguyên ấy. Vóc dáng ẻo lả của cô phản chiếu xuống sông bảng mênh mông, bị ánh tuyết trắng kéo doãng ra, cán móng ra, tưởng chừng chỉ lỡ tay là có thể gãy gập. Cô cứ bước vẩn vơ trên đồng tuyết, không ai hỏi han, không ai bầu bạn, lé loi đi suốt ngàn năm. Đôi hàng mi dài của cô đọng tuyết, đôi bàn chân trần nhỏ bé cũng đóng đầy băng.
Đến một lúc, có lẽ do quá mệt mỏi, cô dừng lại, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía xa. Đằng xa cũng vẫn là băng tuyết thôi, không có đường sá, không có hy vọng, chỉ có màn đêm dày đặc không thể nhìn xuyên qua.
Tuyết yêu thở dài. Gió đêm lạnh giá chỉ tích tắc đã đem tiếng thở dài ấy đóng vào trong băng. Đột nhiên, màn đêm dày nặng trên đồng hoang bị xé ra, để lộ một đường nứt, và một tia sáng rực rỡ lọt vào.
Tuyết yêu giật mình ngẩng đầu. Cô trông thấy một cảnh tượng diễm lệ chưa từng trông thấy bao giờ. Bầu trời u tịch ngàn năm được phết lên một lớp màu mê hồn, màn đêm nặng nề mau chóng rút đi, hoá thành một tâm màn nhưng nhẹ, thăm thẳm mà rộng lớn, yên lành mà bí ẩn, làm nền cho cảnh tượng diễm lệ sắp xuất hiện.
Muôn vàn ngôi sao nhấp nháy, hệt như biến cả bao la, mang theo ánh sáng hiền hoà nhìn xuống mặt đất băng tuyết. Một luồng sáng thần kỳ rất giống cầu vồng chợt trôi ra giữa ngàn vạn tinh tú, chỉ tích tắc đã trải rộng, lấp đầy cả trời đêm. Luồng sáng rạng ngời, hệt như dòng ngân hà do Chức Nữ dệt nên, lại như chiếc vòng ngọc trong tay tiên nữ bay lượn trong không trung, lấn át hết ánh sáng của ưãng sao. Luồng sáng biến áo, muôn vàn màu sắc lượn ngang trời đêm, kéo ra tùng hình ảnh lạ lùng huy hoàng rồi dần dần ảm đạm đi, hoá thành từng sợi sa mòng như sucng như khói, lắc la lắc lư trút xuống mặt đất một dải sáng bày màu, chiếu rọi cả đồng dã.
Tuyết yêu ngẩn ngơ ngắm bầu trời, mắt thoáng cái đã mờ lệ. Có lẽ là do cực quang quá sáng, hoặc có lẽ là do cô đã ở trong bóng tối quá lâu, mỗi lần luồng sáng biến ảo thì đáy mắt cô đều nhức nhối vì chói. Nhưng cô không bận tâm, vẫn gắng mở mắt thật to, muốn mãi mãi khắc sâu cảnh tượng này vào trong tim. Phải, làm bạn với bóng tối một ngàn năm, trải qua cô tịch một ngàn năm, ròng ròng huyết lệ một ngàn năm, đôi mắt cô làm sao có thể không tham luyến ánh sáng kia cho được?
Cao tít trên vòm trời, dải sa bảy màu lung lay chầm chậm, càng lúc càng nhạt, cuối cùng hoá thành những làn khói mỏng rút về bắc cực. Bóng tối lại thi nhau buông xuống mặt đất. Cực quang vốn dĩ không thuộc về thế giới này, chỉ ngẫu nhiên toả ra ánh sáng rực rỡ xong thì lại rút về một vũ trụ khác.
Tuyết yêu thốt lên kinh ngạc, bất chấp tất cả, co chân chạy trên đồng hoang, đuổi theo thứ ánh sáng đang rút lui kia. Bởi cô biết, hễ mình đứng im, thì sẽ lại chìm trong bóng tối vô tận này. Cô chạy thục mạng trên đồng hoang, băng tuyết rạch nát đôi chân trần, để lại hai hàng máu thê lương trên đất đai nhợt nhạt. Cuối cùng, tuyết yêu ngã xuống đồng hoang, khóc lạc cả giọng.
Màn đêm bao phủ mặt đất, tia sáng cuối cùng trên nền trời bắc cực đang rút di, chút hào quang lờ mờ còn sót lại cố soi chiếu bóng tuyết yêu đang run run nức nở.
Giấc mơ, đúng lúc ấy tan tành. Tô Do Liên choàng tỉnh. Trước mặt không có băng tuyết, không có bóng tối, không có dấu lệ. Chỉ có lớp lớp màn trướng mỏng như sa mù viền bằng những dải tua sặc sỡ hoa lệ, và một khuôn mặt mỉm cười đầy quan tâm với đôi má lúm đồng tiền - Cửu công chúa! Cô tỉnh lại rồi à? - Chủ nhân của đôi lúm đồng tièn là một cô bé tóc thắt bím, đang phấn khởi nhìn cô.
Tô Do Liên cau mày.
- Để em… đi báo cho Long hoàng biết - Cô bé vui vẻ nhảy cẫng lên, chân tay luống cuống chạy ra cửa.
- Quay lại đã! - Tô Do Liên ngăn cô ta - Đây là đâu thế?
Cô bé dừng chân, kinh ngạc ngoái đầu:
- Đây là hoàng cung của Đại Ma quốc.
Long hoàng. Đại Ma quốc.
Cái bóng xanh lam che lấp đất trời đó từ từ rõ dần lên trong ký ức Tô Do Liên. Không hiểu vì sao, cô cảm thấy lòng dạ rối bời. Luôn có một vài ký ức đắng cay khôn tà, cũng ngọt ngào khôn tả, khiến ta thà trốn lánh trong giấc mộng chứ không muốn nhớ đến. Bởi vì hễ chạm vào là như nhỡ lay đánh đổ trà, giọt nào giọt nây vãng lung tung trong đầu, khiến người ta ngó đi đâu cũng nhìn thấy nó.
Chém tướng, đoạt cờ, lửa sấm, thánh điện, máu tanh, tôn nghiêm của vương giả, vòng ôm thật chặt… từng cánh một đều đâm toạc vết thương trong tim Tô Do Liên, cùng đóng khuôn vào một lời thề khẽ khàng bên tai:
- Ta sẽ không để nàng phải chịu đựng bất kì một thương tổn nào nữa. Vì nàng, ta sẽ tiêu diệt tất cả.
Tô Do Liên rùng mình, đột ngột tình hắn:
- Họ đâu?
Cô bé con ngơ ngác:
- Ai cơ?
Tô Do Liên bấu chặt lấy chiếc chăn tơ, khớp ngón tay trắng bệch ra vì siết mạnh:
- Những người đến Đại Ma quốc ấy…
Trong đại điện tịch mịch chỉ vang mỗi tiếng tim đập diên cuồng, Tô Do Liên cụp mắt xuống, linh cảm được câu trả lời đáng sợ. Nhưng cô bé con lại cười, giọng lsrnh lót:
- Công chúa yên tâm đi! Họ đều bị Long hoàng trục xuất, không bao giờ được phép đặt chân vào lãnh thổ Đại Ma quốc nữa.
Không bao giờ đến nữa ư? Lý Huyền, Long Mục, Long Vi… tất cả mọi người trong Ma Vân thư viện, sẽ mãi mãi xa cách cô ư? Tô Do Liên thắt cả tim, lẩm bẩm:
- Cũng tốt…
Một nụ cười đau đớn ứa ra nơi khóe miệng, trông thật là chua chát. Cô bé con trông thấy cô cười, cũng phấn khởi cười theo, gật đầu thật mạnh:
- Mọi việc đều tốt đẹp cả!
Vui buồn mừng giận của cô bé này hình như đều phụ thuộc vào Tô Do Liên, cô vui thì cô ta cũng vui, cô buồn thì cô ta cũng buồn. Tô Do Liên lại đưa mắt nhìn cô bé:
- Ngươi là ai?
Cô bé ngẩn người, mắt lộ rõ nét kinh ngạc:
- Em là Tiểu Li.
- Tiểu Li? - Tô Do Liên nhẩm thầm cái tên, dây là một cái tên hoàn toàn xa lạ, chưa bao giờ cô nghe thấy.
Tiểu Li thấy Tô Do Liên không nhớ ra mình thì cuống cà kê, vội nhắc:
- Em là Tiểu Li chuyên thị hầu Cửu công chúa, cô quên rồi ạ? Một trăm năm trước em đã theo cô rồi mà.
Một trăm năm? Tô Do Liên chăm chú ngắm khuôn mặt áng chừng chỉ mười bảy mười tám tuổi nọ, bấy giờ mới phát hiện, sau lưng cô ta có một cái bóng lờ mờ. Đây là dấu tích riêng có của yêu tộc, tu vi của Tiều Li không cao, nên vẫn chưa thể hoàn toàn che đậy được dấu tích đó. Tô Do Liên lẳng lặng quan sát cô ta, rồi chậm rãi hỏi:
- Cửu công chúa là ai thế?
Tiểu Li trợn to mắt ngờ vực:
- Cửu công chúa… Cửu công chúa là cô chứ ai!
Tô Do Liên điếng người, ký ức vụn võ ập về tới tấp. Cô nhớ ra rồi. Khi thánh điện xanh lam sụp đổ, cô nhảy xuống khỏi bệ ngọc, lao vào lòng Thạch Tinh Ngự, thì thào bên tai y:
- Thiếp là Cửu Linh của chàng. Thiếp muốn… chàng chiến đấu vì thiếp - Sau đó, cũng chính cô đã nằm trên bệ ngọc của thánh điện, lạnh lùng nhìn Long Mục khi gã tới cứu, rồi cương quyết thốt ra - Nhớ này, ta tên là Cửu Linh.
Mỗi chữ đều sắc như lưỡi dao, chém vào Long Mục, cũng chém vào chinh cô, đau đến thấu xương thấu cốt. Cũng phải đủ đau, mới đủ dứt khoát, mới đủ chặt đứt mọi đường lui. Không ai bức bách Tô Do Liên cả, chính cô đã chọn cách đi vào truyền kỳ của người khác. Cô chọn cách để Tô Do Liên chết đi trên đồng tuyết băng giá, còn linh hồn của tuyết yêu thì phục sinh bằng danh nghĩa Cửu Linh.
Vả lại, ai có thể kháng cự được chứ? Sau một ngàn lẻ một lần bị phản bội, ai có thể kháng cự một cuộc sống mới với niềm an ủi? Ai có thể kháng cự một đấng vương giả tưới máu ngàn dặm, mang theo tình yêu và sự chân thành đến quỳ trước mặt mình? Ma vương xanh lam ấy đã chống lại thiên quân vạn mã, giẫm nát chiến trường để tiến về phía cô. Y giở lá cờ đẫm máu, bên trong gói thủ cấp của kẻ thù, nhẹ nhàng quỳ trước mặt công chúa của y, khẩn cầu một nụ hôn làm phần thưởng. Đó là một truyền kỳ tuyệt vời, khiến bất kì người con gái nào trên thế gian cũng đều phải rơi lệ, phải ngước mắt ngưỡng mộ, đều quên bẵng rằng đây không phải là câu chuyện của mình.
Giống một lữ khách mệt mỏi tuyệt vọng, ngửa mặt nhìn cực quang trên đồng tuyết, chỉ mặc sức xao xuyến vì cánh đẹp của đất trời tráng lệ chứ không đi so đo liệu cảnh tượng ấy có thuộc về thế gian này hay không.
Tô Do Liên không phải công chúa mà chỉ là một tuyết yêu hèn mọn. Trong giấc mộng, khi một tia cục quang xé màn đêm nặng nề rọi ra, cô nhất định phải ngửa mặt nhìn, nhất định phải đuổi theo. Nhưng vì sao lòng cô vẫn đau đớn như vậy?
- Cửu công chúa… cô làm sao thế? - Tiểu Li cất giọng sợ sệt, cắt ngang dòng suy tư của Tô Do Liên.
Tô Do Liên thu ánh mắt lại, nhìn cái bóng sau lưng cô ta:
- Ngươi cũng là người tộc Thiên hồ?
- Vâng - Ánh mắt ngây thơ rạng rỡ cụp xuống, giọng Tiểu Li lần đầu tiên thoáng bi thương - Thiên hồ tộc chỉ còn vài người chúng ta thôi.
Tô Do Liên biết câu chuyện về Thiên hồ tộc, cũng hiểu được nỗi bi thương của cô bé này. Cô trầm tư hồi lâu, rồi thở dài hỏi:
- Ngươi không hận ông ta sao?
Hận ai? Tiểu Li ngẩn người. Dãn dần, hai dòng nước mắt lăn xuống má cô. Phải, cô nên hận ông ta mới đúng. Một trăm năm trước đây, chính Thạch Tinh Ngự đã trái ý trời mà đặt chân lên đỉnh Cấm Thiên, xin phép tộc trưởng cưới Cửu Linh. Bốn đại trưởng lão đã nhìn thấu ma tính của y nên cương quyết không bằng lòng. Chẳng ngờ sau một đêm, Thạch Tinh Ngự đã giết sạch cả tộc Thiên hồ, chỉ có số ít người đi vắng hôm ấy mới may mắn sống sót.
Tiểu Li cũng sống sót, vì cô là thị tì thân cận của Cửu công chúa, khi cuộc tàn sát ập đến, cô đang chuẩn bị trang điểm cho chủ. Nghe tiếng la hét thảm thiết của người trong tộc, cô kinh hoàng ân thân vào giữa những thùng rương đựng đổ cưới. Qua khe hờ của rương, cô nhìn thấy máu đó lòm rỏ xuống từ tay áo xanh lam như trời của Long hoàng.
Tô Do Liên nhắc lại từng chữ:
- Ngươi không hận ông ta ư?
Tiểu Li rùng mình, bứt ra khỏi hồi ức. Cô giơ tay áo lau nước mắt, nhẹ nhàng ngẩng đầu, trên mặt đã tái hiện nụ cười thuần khiết:
- Không, em không hận ông ấy.
Tô Do Liên lẳng lặng nhìn cô:
- Vì sao?
Ánh mắt Tiêu Li hướng ra ngoài cửa sổ:
- Đêm hôm ấy, em chạy khỏi ngọn Cấm Thiên, lưu lạc giữa nhân gian. Do bản lĩnh còn non kém, chẳng bao lâu đã bị đám tu hành bắt được. Vật vã mấy năm, cm bị bán đến một hòn đảo nhỏ ở Nam Hải làm thợ thêu. Một trăm năm nay bị hành hạ biết bao khổ sở. Không chỉ bản lĩnh không tăng tiến, mà đến dung mạo cũng không thể giữ gìn được như năm xưa nữa.
Giọng Tiểu Li nhỏ dần, cô nhẹ nhàng nhả ra một hạt ngọc, dung nhan đẹp đẽ lập tức hoá thành già nua, tóc bạc và nếp nhăn chỉ tích tắc xâm lấn nét thanh xuân của cô, thể hiện rõ một dung nhan tàn tạ.
Tô Do Liên há hốc miệng. Tiêu Li nuốt hạt ngọc trở lại, buồn bã nói:
- Khi Long hoàng đến Nam Hài tìm em, thì trông em như thế đấy. Ông ta bèn cho em một hạt đan dược, bảo em uống vào thì sẽ khôi phục được dung nhan thuở xưa, em không thể nào quên được sự tàn bạo của ông nên kiên quyết không chấp nhận, nhưng ông bảo em rằng, tất cả mọi sự, mục đích chỉ là vì hạnh phúc và niềm vui của Cửu công chúa thôi. Em tin lời ông ấy, ông ấy không còn là Thạch Tinh Ngự trước kia nữa rồi - Cô thở dài, quay mặt đi. Dung nhan đã trở lại là Tiểu Li xinh xắn, nhưng ánh mắt vẫn đong đầy từng trải thế nhân - Em có thể nhận ra, ông ấy thực sự yêu cô. Mọi việc ông làm chỉ dể cô vui vẻ.
Tô Do Liên ngắm dung nhan thiếu nữ và ánh mắt bà lão, bất giác rùng mình, không nói năng gì được. Trong đại điện tịch mịch, giọng Tiểu Li vang lên rành mạch, chân thành:
- Chỉ cần cô vui, yêu tộc chúng ta cũng sẽ vui cả. Cô là công chúa của yêu tộc mà.
Tô Do Liên ngẩng phắt đầu lên, trùng trừng nhìn Tiều Li, nhìn cô gái đã từng bị con người giày vò hành hạ như cô, đôi môi run lên:
- Ta… là Cửu công chúa ư?
Tiểu Li vui vẻ mỉm cười, tiến lên vài bước, kéo tấm màn to tướng che cửa ra:
- Cô trông…
Một cảnh tượng huy hoàng từ từ hiện ra trước mắt Tô Do Liên. Ngọn Cấm Thiên không còn cô độc nữa, giờ thì nó đứng ở trung tâm, vây xung quanh là một toà thành to lớn. Đây là toà thành hùng vĩ nhất mà cô tùng trông thấy. Thành có hình tròn, rộng rãi, ngăn nắp, chu vi chừng một trăm bảy mươi dặm. Đất đai trong và ngoài thành đều bằng phẳng, càng làm nổi bật uy thế và chiều cao của ngọn Cấm Thiên.
Tường thành rộng hơn hai mươi trượng vươn lên mãi ngoài xa, xây bằng thứ đá nham cực rắn, mỗi tảng phải rộng hơn ba trượng vuông. Đây đều là đá hoa cương màu lam nhạt, tượng trung cho sự kính ngưỡng của con dân đối với Long hoàng. Trong thành, ở sát mé tường là những lẩu gác bằng bẫng chỉ thấp hơn tường thành chừng ba trượng, sát với những lầu gác ấy, tiên sâu vào trong, là những đền đài thấp hơn. Cứ từng vòng từng vòng một, càng vào trong càng thấp đi, mãi cho đến trong cùng thì là một dãy những ngôi nhà bảng thấp lè tè. Đây chính là nơi ở của cư dân trong thành. Vua của họ ở trong cung điện băng, họ thi ngụ trong những ngôi nhà băng vây quanh, vua và dân cùng sống một cuộc sống giản dị.
Những lầu gác bằng băng cao ngất và những ngôi nhà băng thấp lè tè tạo thành một vòng tròn rộng lớn, từng lớp từng lớp một bao bọc, làm nổi bật ngọn Cấm Thiên. Đây chính là sự kính trọng mà cư dân dành cho Long hoàng. Họ muốn dùng sinh mệnh của mình, từng lớp từng lớp một, để bảo vệ Long hoàng.
Vòng tròn nhà cửa thấp nhất kết thúc, còn cách ngọn Cấm Thiên một quãng trông chừng bày mươi dặm. Khoáng trống ấy không có gì cả, rất yên ắng, tượng trưng cho sự tôn trọng uy nghiêm của thần dân đối với Long hoàng. Họ không dám xếp mình ngang với Long hoàng, ngay cả việc lại gần y, họ cũng coi như là thái độ miệt thị ghê gớm.
Khoảng đất trống đó được lát bằng thứ đá hoa cương xanh lam rất rắn, lát kín từ chỗ nhà băng của cư dân đến tận chân ngọn Cấm Thiên, bên trên xếp nhiều tượng băng khổng lồ. Khoảng đất trống này tạo nên một quảng trường to lớn, chỉ trong những điển lễ được cứ hành với danh nghĩa Long hoàng thì thần dân mới được đặt chân vào đây.
Từng con đường rộng rãi từ quảng trường toả về các lầu băng, cắt toà thành tròn bằng những đường cong sắc ngọt. Có tổng cộng chín con đường, chia cả thành trì làm chín phần, đủ chứa muôn vàn yêu ma. Từ quáng trường trung tâm toả ra phía ngoài, lần lượt là các khu tổ chức lễ hội, buôn bán, vui chơi, sinh hoạt, quốc phòng. Các yêu ma đều sinh hoạt và làm việc một cách tình nguyện và hân hoan, mỗi người một chức trách.
Tuyết lam rơi phiêu phất, bao phủ cả đô thành. Yêu ma tin rằng, tuyết lam này chính là ân tứ mà Long hoàng dành cho họ, hễ Long hoàng còn tồn tại, tuyết lam còn bay, thì họ còn được sở hữu mái nhà che thân.
Dưới mái nhà của các loài yêu ma, sẽ không còn ai ức hiếp sỉ nhục họ. Trong thành đô này, họ sẽ tự do, bình đẳng, vui vẻ. Họ sẽ sinh tồn giống như các sinh linh trên đời. Họ sẽ giữ được tôn nghiêm của bản thân, ai cũng thế. Bởi vậy, họ không tiếc công tiếc sức để xây dựng đô thành trở nên tráng lệ nhất trên đời, từ xưa tới nay. Một thành trì hứa hẹn còn huy hoàng lộng lẫy hơn Trường An.
Thành trì này, do hơn một vạn yêu ma cùng xắn tay kiến thiết. Mỗi ngày, vừa thức dậy, họ lại bắt tay vào lao động cần mẫn, để thành trì càng hoàn mỹ, càng rộng lớn. Cho dù mệt đến chết, thậm chí phải ngã xuống, họ cũng sẽ mỉm cười mân nguyện. Đây là nhà của họ, không ai dám trục xuất, coi họ là dị loại hay ráo riết tiêu diệt họ. Đây là mái nhà của họ. Họ cũng gọi nó là thành Long hoàng, như thành trì đã tan tành một trăm năm trước. Chỉ có điều thành Long hoàng hiện nay toạ lạc ở bắc cực, trong băng tuyết trải dài vạn dặm, càng thêm huy hoàng tráng lệ. Màu lam là vật trang sức duy nhất của thành trì này. Khi hết một ngày lao động mệt mỏi, thần dân sẽ chân thành quỳ xuống, quay về ngọn núi ở trung tâm mà cầu nguyện. Họ thiết tha hy vọng, Long hoàng và công chúa của y sẽ mãi mãi được hạnh phúc viên mãn, dẫn dắt các tộc yêu tiến bước đời đời.
Lệ rưng rưng trong mắt Tô Do Liên.
Thành trì huy hoàng này chan chứa biết bao mộng tưởng và ước vọng! Nó không chỉ là một thành trì, mà còn là tượng trưng của niềm hạnh phúc vốn thiếu vắng trong cuộc sống của các tộc yêu suốt một trăm năm qua, và hứa hẹn sẽ được bù đắp trong một trăm năm tới, dê các yêu ma thoà lòng tận hường.
Đó cũng là điều mà Thạch Tinh Ngự đã hứa với Tô Do Liên. Ta sẽ bảo vệ nàng, bảo vệ cả yêu tộc. Ta sẽ xây dụng một quốc đô vĩnh hằng cho nàng, dung nạp tất cả các yêu ma. Ta sẽ cho nàng một toà thành, một toà thành của riêng nàng.
Đó là tình yêu của bậc vương giả. Dành cho một mình cô. Để rồi, sẽ có hàng ngàn vạn thần dân quỳ lạy dưới chân cô, như Tiêu Li, mà nói:
- Chỉ cần công chúa vui vẻ, chúng tôi sẽ vui vẻ.
Trái tim run rẩy, lần đầu tiên Tô Do Liên cảm nhận được bản thân minh quan trọng như vậy. Không còn là tuyết yêu cô độc đứng trên đồng hoang, không ai đoái hoài, không ai hỏi han. Nhất cử nhất động của cô sẽ ảnh hưởng đến trái tim người khác, ánh mắt nụ cười của cô sẽ khơi lên hạnh phúc của muôn vàn người. Cuối cùng cô đã trở thành công chúa. Không cần phải run rẩy rúc trong xó lạnh, một mình chịu đựng những vết thương của Cửu Linh Ngự Ma kính đồng thời ngấm ngầm ngưỡng mộ hạnh phúc của Long Vi hoặc Thừa Hương nữa. Cô không còn là một tuyết yêu hèn mọn nữa. Cô là công chúa, công chúa của yêu tộc.
Tô Do Liên hít một hơi thật sâu, giữ những giọt nước mắt sắp rơi không trào ra ngoài, nhẹ nhàng hất chăn thêu ra, ngồi dậy. Tiểu Li hoảng hồn, vội ngăn cô lại:
- Cửu công chúa! Công chúa còn chưa hoàn toàn bình phục, không thể xuống khỏi giường được.
- Không - Tô Do Liên, dịu dàng mà cương quyết đẩy tay cô ta ra, nhẹ nhàng nói - Ta muốn gặp chàng.
Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết - Bộ Phi Yên Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết