Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 345 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 736 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:40:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22: Mệnh Lệnh Trái Ngược.
uốc Vương Vạn Tuế
Tác Giả: Loạn Thế Cuồng Đao
Quyển 1: Ta là quốc vương.
Chương 22: Mệnh lệnh trái ngược.
Dịch: Shita (Dịch giả Độc Cô Thôn).
Biên tập: Tiểu Tiếu Tà.
Nhóm dịch: Độc Cô Vô Lại [Độc Cô Thôn]
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Là ai?”
Lãng Đưc sững sờ, nhưng chỉ một giây sau hắn liền vô thức nhớ tới hình ảnh một tên trọng giáp kỵ sĩ với ánh mắt cực kỳ hung lệ giống như một đầu dã thú ẩn mình trong bộ giáp vậy. Tới bây giờ nhớ lại cặp mắt đó vẫn làm hắn cảm thấy kinh hồn lạc vía, toàn thân run rẩy.
“Thực lực tên kia chỉ khoảng chừng nhất tinh võ sĩ, thế nhưng kỳ quái là hắn dường như không có đấu khí, giống như là trời sinh một thân thần lực kinh khủng.” Lãng Đức một mặt sợ hãi nhớ lại, một mặt từ từ nói: “Trừ điều đó ra, hắn làm cho thuộc hạ cảm thấy giống như đang đối mặt với một con mãnh thú hung ác, điên cuồng khát máu, hệt như vì chiến tranh mà sinh ra.”
“Dã thú?”
Ngân diện nhân khẽ buông chén ngọc trong tay ra, ánh mắt rơi xuống người Lãng Đức khẽ cười nói: “Miêu tả rất sống động, một hình ảnh so sánh thật đặc sắc. Lãng Đức, người nghĩ xem, nếu ta bắt tên “dã thú” này đem đến “Đấu thú trường” ở đế quốc, có thể khiến cho không khí càng thêm kịch tính không?”
“Đưa đến Đấu thú trường? Chủ nhân anh minh.” Lãng Đức vỗ trán một cái, làm ra một bộ dạng tâng bốc nói: “Một tên điên cuồng như vậy, nếu đưa đến đế quốc Đấu trường thú tuyệt đối sẽ trở thành đấu sĩ xuất sắc nhất. Đến lúc đó nhất định sẽ có vô số người muốn mua tên này.”
Đế quốc Đấu trường thú ở Ngã Trạch Lạp Tư đại lục là nơi mà tầng lớp quý tộc ở các đại đế quốc thường xuyên chạy tới vui thú. Tại đó, mỗi ngày dường như đều có những tiết mục trình diễn đầy máu tanh. Một ít kẻ trời sinh thần lực, hoặc những nô lệ được đào tạo chuyên để giết chóc tại đấu trường liên tục phải chém giết sống mái với các loại dã thú hung tàn, chỉ để mua vui cho “quý tộc”.
Những cuộc chém giết đầy máu tươi như vậy từ diễn ra liên tục từ xưa tới nay ở Ngã Trạch Lạp Tư đại lục. Lúc đàu chỉ dành để tế tự trong các nghi thức cúng bái Chiến thần, về sau lại trở thành phương thức, trò chơi để mua vui cho tầng lớp quý tộc.
Càng ngày càng có nhiều quý tộc tham gia vào hình thức này, Đấu trường thú trở thành một thứ tài sản cực kỳ không lồ, cũng cực kỳ phức tạp rối răm. Vô số đại đế quốc đều tham dự vào, thậm chí còn kéo tới việc xuất hiện của hình thức “Đánh bạc”, rất nhiều người nhờ nó mà phất lên nhanh chóng, đương nhiên cũng có vô khối người nhà nát cửa tan.
Nhưng điều đáng nhắc tới ở đây là việc lựa chọn thú đấu sĩ được yêu cần tuyển chọn vô cùng nghiêm khắc, chỉ cho phép những nô lệ chưa có danh hiệu hoặc dân nghèo tham gia. Võ sĩ hoặc ma pháp sư tuyệt đối không được tham gia vào, nếu không sẽ bị liên minh võ sĩ cùng ma pháp sư của Ngã Trạch Lạp Tư đại lục phẫn nộ, vì đó như một sự xỉ nhục đối với liên minh.
Nhưng quy định này cũng có lúc bị vi pham, đã từng có một vài thế lực ở các siêu cấp đế quốc không hề tuân thủ quy định này. Hơn năm trăm năm trước, một lần có một nhóm ma pháp sư bị bắt thi đấu, chém giết ở Đấu trường thú, hành vi này chọc giận tới tần lớp cường giả đỉnh cao của đại lục. Khi đó. vô số đỉnh cấp cường giả dưới sự kêu gọi của Nhật cấp tôn giả Bối Khang Bảo và Nhật cấp pháp sư Bối Lợi đã liên hiệp lại, ban bố ra bản “Tuyên ngôn vinh dự võ sĩ”. Hành động mạnh mẽ lần đó đã phá hủy hai trăm bốn mươi mốt quốc gia làm trái, cùng với hơn một vạn tòa Đấu trường thú. Từ đó về sau, không còn có quốc gia cùng cá nhân nào dám mạo phạm đắc tội với đỉnh cấp cường giả, đem võ sĩ và ma pháp sư vào Đấu trường thú.
Dưới tình cảnh như vậy, để xuất hiện ra một thú đấu sĩ ưu tú là cực kỳ khó. Như Tôn Phi có thực lực nhất tinh võ sĩ, nhưng lại không hề có đấu khí, trong mắt Ngân diện nhân lúc này hắn hiển nhiên trở thành một thứ của quý hiêm có. Nếu xử lý thỏa đáng, tuyệt đối mang lại cho hắn lợi nhuận cực lớn, tiếp xúc đến một số thế lực quy tộc cao cấp cũng có khả năng đạt được.
Số một, sau khi hừng đông, ngươi mang theo mười sáu, mười bảy, mười tám đi Hương Ba Thành chiêu hàng. Nói cho tên quốc vương ngu ngốc của bọn chúng biết rằng chỉ cần nguyện ý mở thành đầu hàng thì vương thất cùng quan viên có thễ miễn chết, bình dân trong thành cũng có thể miễn, nhưng phải trở thành nô lệ. Nếu không, sau khi thành bị phá cũng là ngày ta huyết tẩy toàn thành, tàn sát tất cả cư dân trong ba ngày.”
Khuôn mặt Ngân diện nhân hiện vẻ lạnh lùng, ngữ khí băng lãnh.
Chưa dứt lời, một đạo hàn khí màu trắng rét thấu xương từ tay hắn toát ra đem ly ngọc cùng với rượu bên trong hoàn toàn đóng băng.
“Vâng, thuộc hạ hiểu rõ!”
Tên hắc kị sĩ mang số một đứng ở hàng đầu bên phải đứng ra khom người đáp.
“Ừm, nhớ kỹ, phải tụ trước mặt toàn thể mọi người Hương Ba Thành truyền đạt mệnh lệnh của ta cho quốc vương của bọn hắn.” Ngân diện nhân đem ly ngọc trong tay ném sang một bên, khóe miệng nở ra một nụ cười khiến người ta phải ngẫm nghĩ mà dặn dò.
“Tuân lệnh!”
Một, mang theo mười sáu, mười bảy, mười tám khom người lĩnh mệnh, xoay người đi ra lều trại.
“Hai, ba, bốn, năm, sáu! Các ngươi đem theo binh sĩ bí mật chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Hương Ba Thành mở cửa đầu hàng, lập tức mang theo binh lính tiến vào, ngoại trừ nữ nhân An Kỳ Lạp, cùng tên “dã thú” kia, không để bất kỳ ai sống sót.”
Ngân diện nhân tiếp tục truyền lệnh, hai đạo quân lệnh hắn ban ra hoàn toàn trái ngược nhau.
Năm tên hắc kị sĩ đứng ở hai bên khom người lĩnh mệnh, trong mắt khó có thể che dấu sự rung động. Ngân diện nhân vừa mới ra lệnh cho Một dẫn người đi chiêu hàng Hương Ba Thành, thì ngay sau đó lại ra tiếp một mệnh lệnh lãnh khốc như vậy, hiển nhiên là lừa gạt đối phương rồi.
“Thời gian cấp bách, dựa theo kế hoạch của chúng ta, Hương Ba Thành lẽ ra đã phải sớm bị phá. To lo lắng nếu thời gian kéo dài, Trạch Ni Đặc đế quốc có thể phát hiện được, cho nên chỉ có thể làm như vậy.”
“Giống như cảm nhận được sự nghi hoặc của thuộc hạ, Ngân diện nhân dạo gần đây luôn thể hiện sự chuyên quyền độc đoán vậy mà lại kiên nhẫn giải thích vài câu. Dứt lời, hắn lại nói với tam tinh kiếm sĩ Lãng Đức:
“Lãng Đức, trong trận chiến ngày mai ngươi hãy thực hiện lời hứa, đem thủ cấp tên tam tinh kiếm sĩ kia mang tơi trước ngựa của ta.”
“Như ngài muốn, thưa chủ nhân!”, Lãng Đức cực kỳ tự tin nhận mệnh lệnh này.
“Về phần những người khác, đều theo ta chờ mệnh lệnh. Được rồi, tất cả đi chuẩn bị, ngày mai lúc mặt trời mọc sẽ là lúc bắt đầu hạnh phúc.”
Ngân diện nhân ra mệnh lệnh, Hắc kỵ sĩ cùng với Lãng Đức khom mình hàng lễ, chuẩn bị rời khỏi lều vải ra ngoài thì…
“Đợi một chút!”
Tên mặc áo choàng thần bí vốn một mực giữ im lặng, đột nhiên mở miệng ngăn cản.
Mặt mũi tên ma pháp sư này giấu sâu dưới lớp áo choàng, khẽ gật đầu nhẹ với Ngân diện nhân xem như hành lễ. Giọng nói hắn khàn khàn, giống như đem một thanh đao cùn mài trên đá, sắc nhọn tới mức khó nghe.
“Điện hạ, ta vừa cảm giác được, trong Hương Ba Thành dường như có một ma pháp sư cường đại tồn tại, kế hoạch của ngươi có thể bị cản trở.”
“Ma pháp sư?”
Ngân diện nhân sắc mặt lập tức thay đổi, sự lơ lãng vốn có lập tức biến đổi, hắn hỏi dò: “Lão sư, ngài có thể cảm giác được thực lực vị kia như thế nào không?”
“Ma pháp sư kia che giấu rất kỹ, như là cố tránh né gì đó, ta vừa rồi chỉ là vô tình phát giác được. Ừm, thực lực khoảng tam tinh.”
“Tam tinh?”
Ngân diện nhân sắc mặt giãn ra nói:
“Nếu như chỉ là tam tinh, uy hiếp cũng không quá lớn, nhưng ta cũng hy vọng lão sư tại thời điểm thích hợp hỗ trợ đệ tử giải quyết vấn đề này.”
“Ừm.”
Tên áo choàng thần bí gật đầu nói: “Có thể, nhưng mặc dù là tam tinh ma pháp sư, cũng có thể tạo thành lực phá hủy rất lớn. Đến lúc đó nên cho quân đội của ngươi rời xa một chút để tránh ngộ thương.”
Ngân diện nhân nghe thấy thế thì trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
“Lão sư yên tâm, chỉ cần không phá hư tường thành của Hương Ba Thành, mọi thứ khác đều không quan trọng, lão sư chịu ra tay thì quá tốt rồi.”
Tên áo choàng thần bí gật đầu, hàn khí lượn lờ quanh thân, rốt cuộc không nói thêm lời nào nữa.
Gió lạnh thổi tới đem theo một cơn rét thấu xương. Tôn Phi rùng mình một cái, đôi mắt mờ mịt bỗng mở to, có chút giật mình.
“Chết tiệt, ta đang trực đêm mà. Khục khục, rõ ràng là ngủ quên? Địch nhân sẽ không thừa cơ mà mò tới chứ?”
Hắn đang nghĩ ngợi thì chợt một cỗ mùi thơm sâu kín từ đâu truyền tới. Tôn Phi ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện An Kỳ Lạp xinh đẹp như hoa không biết từ lúc nào đã ngồi một bên, dựa sát vào tường đá lặng yên mà ngủ ngon lành.
Thiếu nữ dường như cảm thấy rét lạnh, đôi tay ôm lấy đầu gối, thân thể mềm mại co lại. Từng giọt sương lóng lánh thấm lên mái tóc dài đen như nước sơn của nàng, đôi lông mi thanh tú, ôn nhu, khóe miệng chếch lênh một nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt tinh xảo giống như đang mơ một giấc mơ đẹp, mang đến cho người khác một cảm cực kỳ xúc động.
Tôn Phi khẽ nhích người, hắn ngạc nhiên phát hiện ra, không biết từ lúc nào trên người đã được đắp lên một tấm áo khoác lông thiên nga. Hiển nhiên là lúc nửa đêm An Kỳ Lạp đã mang tới đây khi hắn ngủ quên.
Cảm nhận được hơi ấm truyền tới, trong nội tâm Tôn Phi trở nên cực kỳ thanh thãn. Không biết vì sao khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp thiện lương trước mắt này, hắn như thấy mối tình đầu trước kia của mình, trong sáng, nhẹ nhàng và ấm áp. Mọi chuyện tuy có tốt đẹp, tuy có làm cho lòng người say đắm, nhưng cũng làm cho lòng người đau xót.
Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, đem chăn lông choàng lên người An Kỳ Lạp. Cô nương ngốc này, chạy đến đây để đắp cho mình tấm chăn, trong khi chính bản thân nàng ta lại cứ thế mà ngủ. Khoảnh khắc này, trong lòng hắn cảm thấy đau xót. Nhưng chứng kiến bộ dạng ngủ say của nàng, hắn lại không đành lòng quấy rầy.
Ở bên cạnh quan sát khuôn mặt xinh đẹp của An Kỳ Lạp, Tôn Phi không nhịn được mà cười nhẹ một cái, đem chăn sửa lại một cái, nhẹ nhàng rời đi.
Ra lại địch lâu, bốn phía vẫn là một mảng yên ắng, xung quanh vẫn có binh lính liên tục đi tuần, doanh trại quân địch phía xa cũng yên tĩnh. Trong lòng hắn vừa thở phào một tiếng thì lại nhảy dựng lên, vì tiểu nha đầu Cơ Mã lại mò lên tường thành.
Nàng tựa như vệ binh, dựa vào tường đá Địch Lâu mà thủ hộ cửa ra vào vốn đã sụp đổ từ mấy ngày trước. Có lẽ thực sự mệt mỏi mà nàng đã mơ màng ngủ quên, đầu khẽ lệch sang một bên, gió sớm mang theo cái ẩm ướt của dòng Tổ Lệ Giang thổi sang làm ẫm ướt mái tóc nổi bật màu vàng kim của nàng khiến nó phất phơ trong gió.
Duy Linh
Quốc Vương Vạn Tuế Quốc Vương Vạn Tuế - Loạn Thế Cuồng Đao​​