Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Chương 24: Chiến Thần Quan Vũ Râu Dài.
Ở phía xa, Công Tôn Toản đang nằm trong ngực Tôn Vũ, thấy Trương Phi hóa thân thành một bong người hào quang màu vàng bốc ngùn ngụt hệt “một siêu shaiyan”, mạnh mẽ lao tới trong vòng vây quân Ô Hoàn, giống như mãnh hổ lao vào bầy dê. Trương Thuần dùng “Bôn xạ” đánh tới, Trương Phi nhẹ nhàng vung xà mâu, tên bay giữa không trung liền rơi xuống. Khâu Lực Cư dùng “Tập Hán” tiến lên, còn chưa tới gần, Trương Phi vung xà mâu xẹt qua, kỵ binh Ô Hoàn bên cạnh bay tán loạn, khiến cho Khâu Lực Cư sợ tới mức không ngừng thối lui.
Ánh sáng kim sắc phát ra tới đâu, kỵ binh Ô Hoàn giống như rơm rạ rơi xuống ngựa tán loạn, giống hệt như giấy vụn bay trên người.
Công Tôn Toản ho nhẹ một tiếng, thở dài:
- Đây … đây là uy lực của kim sắc đỉnh cấp võ tướng kỹ “Đấu thần”? Quả thực là địch vạn người! Tôn Vũ … Ngươi sớm đã biết Trương Phi lợi hại như vậy phải không?
Tôn Vũ nghe xong đỏ mặt, hắn cười nói:
- Ta chỉ biết nàng rất lợi hại, nhưng không biết nàng lại lợi hại như vậy.
Công Tôn Toản dịu dàng nhìn hắn, xoay người chui vào trong lòng hắn nói:
- Đừng nhìn nữa, trận này còn không biết phải đánh bao lâu, Trương Phi cho dù lợi hại, nhưng đánh với bốn vạn đại quân e là cũng không địch lại được. Chúng ta vào rừng tìm hai vị tỷ tỷ của nàng tới giúp đỡ. Ta cũng đã lâu chưa gặp Lưu Huyền Đức, vừa hay có duyên gặp tại đây.
Tôn Vũ ừ một tiếng, ghìm ngựa chạy vào trong rừng, vốn dĩ có thể dựa vào NM01 tìm người trong rừng này dễ như tìm một bữa ăn, nhưng NM01 lại hao hết điện năng cho nên Tôn Vũ đành phải tự mình đi tìm.
Hai người tiến vào sâu trong rừng vẫn còn nghe thấy tiếng chém giết ở phía Đông Bắc, kim quang, hồng quang lóng lánh chói mắt trong màn mưa dày đặc.
Tôn Vũ cười nói:
- Hò hét lớn như vậy, ta đoán hai tỷ tỷ của Trương Phi cũng nghe thấy, các nàng nhất định đang chạy về hướng này. Hai người kia cũng không phải loại đèn đã cạn dầu, chờ bọn họ đến, chỉ sợ đại quân Ô Hoàn đã tan tành.
Công Tôn Toản ngạc nhiên nói:
- Ngươi cũng biết Lưu Huyền Đức và tỷ muội kia của nàng sao? Năm đó ta cùng Lưu Huyền Đức cùng học, nhưng thật không biết nàng có võ tướng kỹ. Nhìn nàng nhu thuận, yếu ớt như nước, rất khó mà tưởng tượng nàng có thể ra trận giết địch.
Tôn Vũ nhún vai nói:
- Ta cũng chỉ có duyên gặp nàng một lần, không biết các nàng sử dụng võ tướng kỹ loại gì, nhưng chắc chắn không hề kém.
Lúc này mưa to tầm tã, Công Tôn Toản, Tôn Vũ, Triệu Vân ba người đều toàn thân ướt đẫm. Công Tôn Toản ướt hết quần áo, hơi khó chịu, nàng lại đang dựa quá gần vào người Tôn Vũ, tình huống này vô cùng ám muội, Công Tôn Toản trên thân các phần lồi lõm ẩn hiện, khiến cho khuôn mặt nàng mắc cỡ đỏ bừng.
Đáng tiếc Tôn Vũ kiếp trước chỉ tiếp xúc với các nhà khoa học, nếu không phải là viết chương trình thì cũng là nghiên cứu các định luật về người máy, về phương diện tình cảm giác ngộ rất thấp. Công Tôn Toản là thiếu nữ hoài xuân, Tôn trong lĩnh vực này lại là “gà tồ” nên không nhìn ra, hắn chỉ chú ý ngoái nhìn vào trong rừng tìm Lưu Bị và Quan Vũ.
Triệu Vân đang dựa trên lưng Tôn Vũ đột nhiên run rẩy toàn thân, nàng chỉ là một bé gái, không như Công Tôn Toản thường xuyên phải ra chiến trường, mấy ngày nay lo sợ hãi hùng, nàng đã gần quá giưosi hạn chịu đựng, hiện giờ lại bị mưa to ướt đẫm, thể lực tiêu hao rất nhanh, sắc mặt xanh tím, toàn thân không ngừng run rẩy.
Tôn Vũ đành phải ôm Triệu Vân lên phía trước, mỗi tay ôm một người.
Triệu Vân lẩm bẩm:
- Ta đói bụng…
Thiên địa quỷ thần ơi … Tiểu nha đầu trừ ăn ra không cần gì khác. Tôn Vũ đau đầu, hắn lấy một miếng bánh từ trong túi quần ra, nhét vào trong tay Triệu Vân.
Triệu Vân mừng rỡ, dùng đôi tay bé nhỏ trắng như tuyết nắm chặt miếng bánh, ngồm ngoàm ăn, chỉ một lát sau đã ăn hết sạch, dường như vẫn chưa thỏa mãn nhìn Tôn Vũ, giống như đang nói:
- Thêm một miếng nữa.
Thật sự là thua ngươi … Tôn Vũ lắc đầu nói:
- Tử Long, trên người ta không còn gì ăn được, lần này chạy ra khỏi Quản Tử thành quá vội nên chỉ mang chút đồ ăn đó trên người thôi.
Triệu Vân vừa nghe không có gì ăn, vẻ mặt vô cùng thất vọng, nàng chép miệng, mắt đỏ lên như muốn khóc.
Lúc này trong rừng cây có một thanh âm nữ nhân nhẹ nhàng vang lên:
- A, vị tiểu muội muội này, ta có đồ ăn đây.
Thanh âm vang lên, sau đó một nhóm người từ trong rừng cây đi ra.
Đi đầu chính là nữ nhân vừa nói chuyện, nàng một tay ghìm ngựa, một tay giơ một gói giấy màu hồng, Tôn Vũ quay đầu nhìn, người đi tới khoảng 20 tuổi, dịu dàng thanh tú, khuôn mặt hòa ái dễ gần, mặc một bộ quần áo đoan trang thanh tú, đây chính là Lưu Bị - Lưu Huyền Đức.
Lưu Bị mỉm cười với Tôn Vũ, coi như đã thi lễ, sau đó ghìm ngựa đi đến bên người Tôn Vũ, lấy ra một chiếc bánh bao dính nước mưa, đặt vào trong tay Triệu Vân, cười nói:
- Ăn đi, cái này rất thơm đó.
Triệu Vân cũng không để ý là ai cho, dù sao có đồ ăn là vui rồi, nàng cám ơn hai tiếng rồi ôm lấy cái bánh bao, cúi đầu ăn luôn, cái bánh bao này ăn ngon hơn nhiều so với cái bánh mì bé bé kia của Tôn Vũ, Triệu Vân ăn ngon xúc động đến rơi nước mắt.
Tôn Vũ thấy Lưu Bị xuất hiện, trong lòng an tâm, nhanh chóng chắp tay cười nói:
- Lưu cô nương, chúng ta lại gặp.
Lúc này, Công Tôn Toản cũng vui vẻ nói:
- Huyền Đức muội tử, là ta, Bá Khuê.
Lưu Bị nghe vậy cũng cẩn thận nhìn, nhận ra Công Tôn Toản, hai nàng khi còn bé học tại Lư Thực, lớn lên thì chưa gặp lại nhau, bây giờ vừa gặp, rất xúc động.
- Ồ
Tôn Vũ nhanh chóng nói:
- Bây giờ không phải lúc hoài niệm, Trương Phi đang đánh nhau với người Ô Hoàn ở phía trước, Lưu cô nương, mau chóng nghĩ biện pháp giúp Trương Phi cô nương đi, đối phương có bốn vạn đại quân, chỉ sợ Trương Phi gặp nguy mất.
- A?
Lưu Bị nghe xong lập tức kinh ngạc, nàng vuốt ngực nói:
- Nhiều như vậy? Không ổn, ta … ta phải giúp tam muội.
Nói xong, Lưu Bị ném bọc giấy trên tay đi, đột nhiên rút một đôi song kiếm từ trên lưng xuống, hóa ra đôi kiếm này đang đặt giao nhau trên lưng nàng, vừa rồi không ai chú ý tới.
Trên người nàng quang hoa lưu động, Tôn Vũ biết nàng sắp phóng võ tướng kỹ, trong lòng khẩn trương, vội vàng chăm chú quan sát, muốn nhìn xem Lưu Bị dùng võ tướng kỹ loại gì.
Sau đó liền thấy trên người Lưu Bị tỏa ra lam quang, xem ra là võ tướng kỹ cao cấp, chắc là đồng cấp với “Bạch Mã” của Công Tôn Toản, Tôn Vũ trong lòng nghĩ thầm: Lưu Bị nhất định là kém hơn so với Quan Vũ và Trương Phi, võ tướng kỹ lam sắc cũng rất bình thường, nếu nàng dùng kim sắc, vậy mới đặc sắc.
Tuy nhiên Lưu Bị còn chưa xuất ra võ tướng kỹ, phía sau nàng có một thanh âm hét lớn:
- Không được dùng, đại tỷ, võ tướng kỹ của ngươi nhất định không được dùng tới.
Nghe thấy lời này, Lưu Bị thu lại lam quang trên người, quay đầu nói:
- Tam muội đang gặp nguy hiểm, bốn vạn đại quân đó, ta không dùng võ tướng kỹ làm sao cứu nàng được?
Từ sau rừng cây có một cô gái khoảng 18 tuổi chạy ra, cô gái này mặc một bộ thiết khải, bên ngoài khôi giáp khoác một áo choàng màu xanh, thoạt nhìn văn không ra văn, võ không ra võ, tay cầm một thành trường đao khổng lồ, sắc mặt hồng nhuận, trên cằm có một … lớp râu rất dài.
Tôn Vũ vừa nhìn thấy lớp râu kia lập tức kinh ngạc nghẹn lời:
- Nữ nhân sao lại có râu dài?
Nữ nhân vừa đi tới nghe thấy lời Tôn Vũ, lập tức liếc nhìn hắn, hừ hừ nói:
- Ta có râu thì sao, nhìn đẹp không?
- Không …
Tôn Vũ đang định nói không đẹp, rất khó coi, nhưng hắn đột nhiên kinh ngạc, nữ nhân này, nhìn trang phục của nàng, nhìn thanh trường đao trên tay nàng, người này khẳng định chính là Quan Vũ Quan Vân Trường. Vừa rồi Trương Phi đã nói, nhất định không thể chê râu ria Quan Vũ xấu xí, nếu nói ra nàng nhất định sẽ đánh người. Quan Vũ đánh người so với Trương Phi còn lợi hại hơn …
Tôn Vũ vừa mở miệng nói một chữ “Không”, liền thấy đôi mắt xếch của Quan Vũ liếc qua bắt đầu tức giận, hắn nhanh chóng thay đổi nói:
- Không sao, không sao! Thật là bộ râu xinh đẹp, thực sự đáng để xưng tụng là mỹ râu nương.
Hắn nhớ tới mọi người trong thế giới kia của mình gọi Quan Vũ là mỹ nhiêm công (ông râu đẹp), vì vậy dứt khoát đổi thành mỹ râu nương.
Quan Vũ vừa nghe những lời này liền vô cùng vui vẻ, nàng chạy đến bên cạnh Tôn Vũ, vỗ vỗ lên bả vai Tôn Vũ cười to nói:
- Ngươi rất được đó, ngươi là nam nhân đầu tiên khen râu của ta đẹp mắt, ha ha ha, còn gọi ta là mỹ râu nương, ta rất thích. Từ nay về sau ta gọi là mỹ râu nương Quan Vũ! Ha Ha Ha! Vì ngươi đã khen râu ria của ta, ngươi nếu có yêu cầu gì, chỉ cần Quan Vũ ta có thể làm được, ta nhất định sẽ giúp ngươi, ha ha ha!
Ta ngất, Quan Vũ là dạng này sao? Tôn Vũ trong lòng đổ mồ hôi a.
Lúc này Lưu Bị vội la lên:
- Nhị muội, đừng nói tới việc râu ria nữa, tam muội đang đánh nhau với đại quân Ô Hoàn, ngươi nhìn phía Đông Bắc kìa … Chúng ta mau đi giúp nàng thôi … nhưng mà … ta có lẽ vẫn nên sử dụng võ tướng kỹ của ta a.
Quan Vũ vừa nghe những lời này sắc mặt biến đổi, nhanh chóng xoay lại nói:
- Đại tỷ, võ tướng kỹ của ngươi nhất định không được dùng, chỉ cần ngươi dùng một lát thôi thiên hạ nhất định đại loạn, tam muội hãy để ta đi cứu a, ngươi nhớ kỹ, nhất định không được dùng võ tướng kỹ của ngươi.
Lưu Bị thấy phải, nàng cầm hai chuôi kiếm cắm lại trên lưng, sau đó nhặt bọc giấy trên mặt đất lên, sau đó nói:
- Được rồi, ta cũng biết võ tướng kỹ của mình không ổn lắm, tốt nhất vẫn chưa nên dùng tới, tam muội nên để ngươi đi cứu.
Tôn Vũ nghe xong trong lòng rất ngứa ngáy, võ tướng kỹ của Lưu Bị rốt cuộc là cái gì? Tại sao các nàng lại nói nghe vẻ rất khủng bố như vậy, ngay cả Quan Vũ nghe thấy Lưu Bị muốn dùng tới kỹ năng cũng bị dọa cho biến sắc.
Lúc này phía Đông Bắc ánh kim quang lan tràn, tiếng kêu giết sóng sau cao hơn sóng trước, hiển nhiên Trương Phi cùng đám quân Ô Hoàn đã đánh tới thời điểm quan trọng.
Lưu Bị nói:
- Nhị muội, ngươi xem có nên mang theo vài người cùng đi không? Chúng ta có thể dẫn theo năm trăm hương dũng, như thế có thể hữu dụng?
Quan Vũ lắc đầu:
- Những hương dũng này còn chưa huấn luyện tốt, để cho bọn họ trốn đi trước. Bốn vạn đại quân Ô Hoàn sẽ làm các hương dũng bị dọa mà ngất mất. Ta chỉ giúp tam muội bỏ chạy, chúng ta cũng không thể đánh lại.
Quan Vũ dùng tay trái vuốt nhẹ đám râu của mình, tay phải vung Thanh Long Yển Nguyệt Đao lên, cười to nói:
- Ta tới trợ giúp tam muội đây.
Thanh Long Yển Nguyệt Đao nhẹ nhàng vung lên, kim sắc quang mang từ trên người Quan Vũ nhấp nháy, sát ý bắn ra tứ phía, giống hệt bộ dạng vừa rồi của Trương Phi, màn mưa còn chưa đụng tới thân thể Quan Vũ, tất cả đều nhanh chóng chạy xuống bên cạnh người.
“Chiến thần”
Hai chữ vàng to hiện lên trên đỉnh đầu Quan Vũ, kim quang phóng ra, chiếu lên mặt mọi người chung quanh như những chiếc lá vàng.
Quan Vũ cười một tiếng, phóng ngựa chạy ra, ánh kim sắc bao quanh cả người lẫn ngựa, toàn thân tạo nên một ánh kim sắc cầu vồng, tách khỏi màn mưa chạy vọt về phía Đông Bắc.
Tôn Vũ than thầm một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên là kim sắc, Chiến Thần, xem ra không hề kém so với Đấu Thần của Trương Phi.