If you have love in your life it can make up for a great many things you lack. If you don’t have it, no matter what else there is, it’s not enough.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: - Karen Robards
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Loving Julia
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1506 / 35
Cập nhật: 2016-06-04 19:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
a ngày sau, khi Julia bắt đầu nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ nghe được tin tức gì từ Sebastian nữa, thì những dòng chữ cụt lủn của anh lại đến qua một lá thư đực biệt.
Lá thư này chỉ thị cho cô, trong vài từ lanh nhạt, phải đóng gói hành lý và trở về White Friars ngay lập tức. Không có lấy một lời chào lịch sự, kể cả “Julia thân mến!” dành cho một người quen sơ. Và cuối lá thư vẻn vẹn hai dòng ấy anh ký tên “Moorland”
Sau khi đọc tờ giấy đến lần thứ ba, Julia vo tròn nó trong tay. Anh đang xua đuổi cô như thể cô là một món đồ không có cảm xúc. Cô tức giận, thực sự giận điên lên khi cô nghĩ đến tất cả những việc anh đã làm. Nhưng nhớ đến vẻ xa cách trên mặt anh, lúc anh bỏ đi, cô sợ hãi.
Một phần bản năng mách bảo cô rằng nếu cô không làm gì để sớm cứu vãn thì còn lâu mới vãn hồi được. Cô đã làm tổn thương Sebastian, tổn thương nghiêm trọng và không như cô - có thể la hét và làm ầm ĩ lên khi bị đau - Sebastian sẽ thu mình lại và trưng cái vỏ lạnh lùng ra với thế giới. Nếu cô không tìm ra cách phá vỡ lớp vỏ ấy trước khi nó rắn lại hoàn toàn thì sợ rằng cô sẽ chẳng bao giờ xuyên qua nó được nữa. Sebastian, người đàn ông đích thực đằng sau vẻ ngoài khó gần, sẽ rời xa cô mãi mãi. Và cô đột nhiên nhận ra rằng dù anh có làm gì, dù anh nghĩ gì về cô, cô cũng không thể chịu đựng nỗi việc anh ngày càng xa cách.
Cô nhận lá thư vào giữa buổi sáng. Sau khi đọc xong, cô đứng nhìn chằm chằm hình ảnh mình trong tấm gương ở sảnh trước. Cô chợt nhận ra khi quan sát vẻ ngoài u ám của mình là thời gian để tang của cô đã hết. Cô có thể mặc những màu rực rỡ. Cô nghĩ Julia Stratham sẽ trở nên xinh đẹp hơn trong những bộ váy áo rực rỡ. Và khi sự thật đó giáng vào cô, cô nhận ra một điều nữa; nếu cô muốn có Sebastian, cô có thể chiến đấu giành lại
Cô đã có vũ khí sắc đẹp và hiểu anh - và cái cách anh muốn cô. Anh muốn cô dữ dội. Môi và tay anh run rẩy vì đam mê, sự khẩn thiết của cơ thể, anh nói với cô điều đó. Hiện tại thì anh nghĩ anh chỉ muốn cô trong một thời gian ngắn. Nhưng cô lại muốn anh mãi mãi. Cô đã biết vậy từ nhiều tháng nay, nhưng cô phủ nhận chúng vì nỗi đau anh đã gây ra cho cô. Nhưng giờ cô sẵn sàng thừa nhận nó.
Cô muốn làm vợ anh. Đó là khao khát bí mật cô đã ấp ủ trong suốt những tháng ngày mơ mộng khi anh là người thầy, người bạn, và cuối cùng là người tình của cô. Tất nhiên, cô cũng hiểu tốt hơn là đừng có mong chờ anh ngỏ lời cầu hôn. Trước hết, hình như anh nghĩ cô đã quan hệ với nhiều đàn ông trước anh. Một người đàn ông kiêu hãnh như anh không đời nào chấp nhận một cô vợ bị ô uế. Nhưng cô đã có bằng chứng xác thực cho sự trong trắng của mình - chiếc áo ngủ váy máu giấu trong phòng cô ở White Friars. Còn một trở ngại khác, cái này thì khó vượt qua hơn, bá tước Moorland không thể kết hợp với một người có nguồn gốc như cô. Bất chấp việc anh khao khát cô, cô ngờ là anh không bao giờ nghĩ đến việc lấy cô. Trong cái thế giới mà anh sống một cuộc hôn nhân như thế là không tưởng.
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô cho anh thấy cô có thể phù hợp với thế giới của anh? Nếu cô trở thành một Julia Stratham hoàn hảo đến mức cả những người khó tính nhất trong xã hội cũng chào đón cô? Liệu nó có tạo ra sự khác biệt? Cô nghĩ đến khả năng đó. Xét cho cùng, anh đã thích cô, anh đã thích sự bầu bạn của cô ởWhite Friars giống như cô coi trọng anh. Anh khao khát cô, chuyện đó không thể nào lầm lẫn được. Cô có thể làm cho anh yêu cô không? Julia Stratham, một quý cô như muôn vàn quý cô khác trong xã hội, thì có thể.
Bởi cì cô yêu anh. Bất luận như thế nào, cô cũng vẫn yêu anh. Đó là lí do anh làm tổn thương, đó là nguyên nhân tại sao anh có thể đưa cô, người từ trước đến nay chưa bao giờ để đàn ông hôn tay mình, lên những đỉnh cao đam mê như thế. Cô yêu anh.
“Tôi hy vọng không phải tin xấu chứ cô Stratham” Cái giọng ngọt xớt của Granvile vang lên sau lưng làm cô giật bắn người. Vừa mới hạ quyết tâm trở thành một Julia Stratham hoàn hảo đến mức ngay cả cô cũng không nhận ra gốc gác của mình, Julia chỉ lạnh nhạt nhìn gã và lắc đầu.
“Không phải, Granvile”, cô nói, biết là kể từ lúc gã đưa lá thư của Sebastian cho cô, hẳn gả đã trông thấy con dấu và đang tò mò về nội dung bên trong. Nếu là Jewel Combs thì sẽ sẵn sàng giải đáp thắc mắc cho hắn. Julia của ngày trước buột phải lừa dối gã bằng lời nói ngớ ngẫn nào đó. Nhưng Julia này, cô Julia mới này, sẽ không đời nào cần phải nói cho người hầu tất cả mọi thứ. Cô biết cách đặt một tên lươn lẹo như Granvile vào vị trí của gã.
“Phiền anh gọi một cỗ xe cho tôi, Granville!” Đó là một mệnh lệnh, không phải yêu cầu. Tất nhiên giọng cô thật nhã nhặn, vì đó là một cách một quý cô như Julia sẽ nói. Cô sẽ lịch sự với những kẻ thấp hèn nhất cì cô chắc chắn về con người và địa vị mà cô có thể nổ lực trở thành.
“Một cỗ xe ư, cô Stratham?” Lông mày Granville nhướng hết cả lên, nhưng cô lờ đi vẻ bất tuân trong câu hỏi của hắn.
“Đúng đấy, một cỗ xe,” cô bình thản đáp, hướng tới cầu thang để lấy áo choàng và gọi Emily. “Tôi sẽ đi mua sắm.”
Cô tập trung mua sắm cũng với sự chuyên tâm mà cô từng dùng dể nẫng những cái ví căng phồng trong túi áo của các quý ông. Đến cuối ngày cô đã trở thành chủ nhân của một tủ quần áo, nhờ dự giúp đỡ của Madame de Tissaud, nhà may thời thượng nhất trong thành phố. Cô biết qu bà này nhờ Mary, trong lúc bị cô khai thác đã hé ra một thông tin rằng cô Suzane, người đã từng ở ngôi nhà này, thỉnh thoảng lại đi mua sắm quần áo ở đây mỗi khi cô ta muốn vòi vĩnh gì ở đức ngài.
Lúc đầu, Julia chỉ định đi mua sắm một chiếc váy dài và những phụ kiện đi kèm vì giá quá đắt. Nhưng trong lúc bảo người bán hàng ghi hóa đơn thanh toán những món đồ của cô cho bá tước Moorland, cô chưng hửng khi biết mình đang nói chuyện với Madame de Tissand. Madame, một phụ nữ nhỏ bé, hoạt bát ở độ tuổi năm mươi, luôn miệng khẳng định rằng bà rất sung sướng được gặp một thành viên khác trong gia đình bá tước. Khi bà ta tiết lộ là cả tiểu thư Caroline Peyton, chị dâu ngàu bá tước, và bá tước phu nhân đã lui tới cửa hàng bà trong nhiều năm, thì Julia thoải mái hẳn. Dường như Madame de Tissand nghĩ cô là một quý cô và là bà Stratham, vợ góa của em họ bá tước và được ngài bảo trợ.
Khi Julia trình bày cái sự thật đáng buồn rằng tủ áo của cô hầu như không tồn tại vì cô đã để tang chồng mất một năm, Madame de Tissand vô cùng đồng cảm. Bà hối hả kéo Julia vào căn phòng phía sau, ướm lên người cô đủ loại vải vóc. Những thứ được Madame de Tissand chọn lựa đều là màu ngọc bích và ngọc lục bảo sáng mà Julia luôn yêu thích. Thêm vào đó, có một mảnh vải mỏng màu vàng sẫm mà Julia cứ băn khoăn nhìn mãi khi nhìn thấy nó quấn quanh người mình và cả Madame cũng tuyên bố là trông cô thật ‘mê hồn’, và đó là chiếc áo dạ hội tuyệt đẹp được may dành riêng cho các quý cô vào ‘những dịp trọng đại’ nào đó.
Đến cuối ngày thì Julia, với sự tư vấn nhiệt tình của Madame, đã chọn được kiểu áo để may, Madame thậm chí còn chuẩn bị một chiếc váy dài với áo choàng đồng bộ màu ngọc lục bảo viền đen cho Julia mang về nhà (chiếc váy dài ban đầu cô định mua bị nhạn xét, với một tiếng khịt mũim là chưa xứng lắm.) Ngày mai, hai chiếc áo sẽ được gửi tới dinh thự của bá tước ở Grosvenor Square, số còn lại trong vòng một tuần. Julia choáng váng với tổng số tiền, nhưng Madame de Tissand cam đoan với cô rằng tủ áo của cô đáng giá với số tiền đó. Nếu Sebastian có khó chịu về việc sắm sửa của cô, anh có thể trừ số tiền đó vào khoản thừa kế của Timothy, Julia tự nhủ. Cô rời khỏi cửa hàng với những lời tạm biệt nồng hậu của Madame de Tissand rộn rã bên tai, cảm thấy cực kỳ hài lòng với mình và những thứ mình mua được.
Phải ra mắt xã hội là kế hoạch của Julia, Là một thành viên trong gia đình Sebastian, cô có quyền đi đến mọi nơi - miễn là không một ai biết xuất thân của cô. Julia sẵn sàng bịa ra bất cứ điều gì để đảm bảo mình được chấp thuận. Khó khăn duy nhất chính là Sebastian, mẹ và chị dâu anh, những người đương nhiên biết rõ sự thật. Nhưng họ chẳng được lợi lộc gì khi vạch mặt cô. Bản thân Sebastian có thể không quan tâm đến tai tiếng, nhưng cô dám cá đến đồng xu cuối cùng là mẹ và chị dâu anh thì có.
Sáng hôm sau, lộng lẫy trong bộ váy mới, với Emily bên cạnh, cô thuê một chiếc xe ngựa đến Grosvenor Square. Để tự trấn an mình, cô lý luận rằng với tư cách là thành viên trong gia đình bá tước cô hoàn toàn có quyền sống ở Grosvenor Square như những người khác. Nếu cô và Sebastian không trở thành người yêu của nhau được, cô nghĩ lúc nào đấy anh vẫn phải giới thiệu cô với xã hội. Anh vẫn hay nói, với một nụ cười, rằng anh định làm thế. Do vậy, cô chẳng làm gì quá đáng cả. Hơn nữa, nếu cô muốn có Sebastian thì đây là một nước đi cần thiết. Cô phải được biết tới như một thành viên trong gia đình bá tước, và để làm thế cô phải sống ở nơi hợp lý nhất, dinh thự của gia đình Peyton ở London.
Tuy nhiên mọi lý lẽ của cô không đủ để làm dịu đi những lo lắng, và lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi khi cỗ xe lắc lư dừng lại trước cửa tòa nhà trên Grosvenor Square. Nhưng đã quá muộn để nghĩ lại, và dù thế nào cô cũng không muốn thay đổi ý định.
Cái vòng gõ cửa lấp lánh hình đầu sư tử đạp vào mắt cô khi cô bước xuống xe. Bất chấp nỗi lo, cô chợt mỉm cười khi nhớ lại nó đã từng khiến cô khiếp sợ như thế nào. Và vì thế cô vẫn còn mỉm cười khi Smathers, hình như nghe thấy tiếng xe, đã ra mở cửa.
“Chúc một ngày tốt lành, Smathers,” cô bình tĩnh nói, đi qua ông ta với Emily theo sát phía sau. Lão chớp chớp mắt nhìn cô, rõ ràng chẳng nhận ra cô là ai ngoài một quý cô thượng lưu.
“Cảm phiền ông gọi ai đó mang hành lý vào phòng giúp tôi nhé?” cô nói, quay về phía lão.
“Cô...cô đến ở chơi chỗ chúng tôi sao, madame?” Smathers không hiểu gì cả. Hiển nhiên lão đang lục tìm trong óc để cố nhớ liệu có ai đề cập đến việc có khách tới thăm không, và kết quả là con số không.
“Chẳng lẽ đức ngài quên báo trước sao?” Cô mỉm cười duyên dáng. “Đúng vậy, là tôi tới chơi. Tôi là cô Stratham.”
Trong một lúc lão quản gia ngẩn mặt ra, thế rồi mắt lão mở to và đảo nhanh qua người cô lẫn nữa. nhưng trước khi lão có thể nói bất cứ câu gì, thì có tiếng chân trên cầu thang. Julia quay lại và thấy Sebastian đang từ phòng ăn sáng đi xuống với Caroline kè kè bên cạnh. Nó gần như là một sự tái hiện kỳ lạ lần cô đến ngôi nhà này trước đây. Khi Sebastian trông thấy cô, anh thoáng sững người, rồi lại tiếp tục bước xuống. Đôi mắt như nước đá xanh giá lạnh nhìn cô chằm chằm. Đằng sau anh, Caroline trông kinh ngạc, nhưng chẳng khác nhiều nếu cô là vị khách bất ngờ khác. Rõ ràng chị ta không nhận ra Julia - vẫn chưa.
“Xin chào, đức ngài. Ngài quên nói với Smathers là tôi sẽ ở với mọi người một thời gian ư?” Julia cố vui vẻ nói trong lúc Emily, nem nép sau lưng cô, trông như mắt sắp rớt khỏi tròng.
Một sự im lặng ngắn ngủi diễn ra khi Sebastian xuống tới chân cầu thang và trao cho cô một ánh mắt khắc nghiệt, đánh giá. Trong một lúc tim Julia đập thình thịch: liệu anh có phũ phàng tống cổ cô đi không?
“Tôi đã quên thì phải,” anh nói bằng ngữ điệu khó chịu lạnh lùng, và Julia thở phảo nhẹ nhõm, “Ông hãy mang hành lý của cô Stratham lên căn phòng vàng,” anh bảo Smathers. Quay sang Caroline và chìa tay giúp cô ta bước xuống hai bậc thang còn lại, anh nói thêm, “Chắc chị còn nhớ cô Stratham chứ, Caroline thân mến.”
“Cô Stratham?” đôi mắt xanh nhạt của Caroline lúc đầu bối rối, rồi mở to với sự kinh hoàng. Nhưng bằng một cái liếc mắt sang gương mặt trơ lì của người đàn ông bên cạnh, chị ta cố nặn ra một nụ cười nhợt nhạt. “ Tất... nhiên là tôi nhớ! Cô thế nào, ờ, cô Stratham?”
“Tôi ổn, cảm ơn chị,” Julia nói với vẻ bình tĩnh bên ngoài, còn bên trong tim cô đang đập như trống trận. Cô không định chạm mặt Sebastian quá sớm thế này. Anh đang nhìn cô với cái mặt nạ lạnh lùng như thể anh căm ghét cô.
“Mong chị thứ lỗi cho chúng tôi, Caroline, tôi có việc phải thảo luận với cô Stratham,” Giọng anh ô tồn, nhưng đôi mắt thì không như vậy khi anh hấtt đầu về hướng văn phòng mình.
Julia, liếc nhìn đôi mắt xanh lạnh lẽo kia, gần như nổi hết cả can đảm. Nhưng rồi cô nhớ ra rằng cô yêu anh, vì muốn có anh, và nếu muốn có anh cô sẽ phải chiến đấu vì anh. Nên cô hếch cằm lên, và với một nụ cười dịu dàng với Caroline đang sửng sốt, cô đi trước Sebastian xuôi theo hành lang đến cái văn phòng mà cô nhớ rất rõ.
Khi cất bước, mắt cô chạm phải chiếc bình xấu xí có hai màu xanh trắng mà cô đã dọa đập nhiều tháng trước đây. Kể từ đó, Sebastian đã giảng vô số bài giảng bất tận về đồ sứ, và giờ thì cô biết nó quả thực rất có giá trị. Chẳng có gì lạ khi Caroline gần như lên cơn đau tim vì lo nó sẽ tan thành từng mảnh trên sàn. Và chiếc ghế mạ vàng thanh nhã đã bị cô đối xử vô cùng bất kính là từ thời vua Louis XIV. Julia bất giác mỉm cười khi nhớ lại sự phá hoại của cô trong chuyến thăm dinh thự ơ Grosvenor Square của bá tước trước đây. Cô hy vọng lần này gây được ấn tượng tốt hơn.
Khi họ tới văn phòng, Sebastian giữ cửa cho cô với một cử chỉ nhã nhặn chu đáo đến mức làm người ta nhụt chí. Cũng cố lại mục đích trong đầu, Julia thu hết can đảm để nhìn vào mắt anh với vẻ vô tư khi anh ngồi xuống sau chiếc bàn. Vị trí của họ y hệt như buổi tối đầu tiên họ gặp nhau, và Julia cảm thấy thật kỳ quái. Tất cả vẫn y như cũ, từ bức tranh săn bắn trên tường opps gỗ đằng sau bàn tới những chiếc ghế lớn bọc da, cho tới mùi khói xì gà thoang thoảng. Lúc này Sebastian đã châm một điếu xì gà mảnh, ngậm nó giữa hàm răng trước khi ngả người ra ghế. Như mọi khi, cô thấy hình ảnh hút xì gà buông tuồng, tương phản một cách kì lạ với vẻ đẹp thánh thiện của Sebastian. Hút xì gà đáng lẽ phải dành cho một tên cướp đường hoặc hải tặc mới đúng. Nhưng có lẽ con người thật sự của Sebastian còn giống những người đàn ông tàn nhẫn ấy hơn là quý ông đẹp trai thanh lịch như xuất thân và vẻ ngoài của anh.
“Tất nhiên là nếu được cô cho phép, cô Stratham,” Sebastian nói với vẻ hết sức mỉa mai khi bắt gặp ánh mắt cô chăm chăm nhìn điếu xì gà như thể không bằng lòng. Julia gật đầu, cô chẳng bao giờ dám từ chối lời xin phép hút thuốc của anh, đặc biệt là trước vẻ lầm lì hiện giờ. Anh nhìn cô từ đầu xuống chân, cặp mắt xanh trĩu xuống dưới hàng mi hạ thấp và làn khói trắng uốn lượn.
“Giờ đề nghị cô nói tôi biết cô đang chơi trò mèo gì?”
“Tôi không chơi trò gì hết. Tôi chỉ không muốn quay về White Friars ngay lúc này. Tôi định thăm thú London. Là một người bà con của anh, tôi cảm thấy chỗ thích hợp của mình là ở đây, trong nhà anh”.
Anh nhìn cô với sự xa cách lạnh lùng, “Tôi sẽ không làm bẽ mặt cô bằng việc yêu cầu cô rời khỏi đây ngau lập tức, nhưng ngày mai cô sẽ trở về White Friars. Tôi nói thế đã rõ ràng chưa?”
Julia nhìn vào mắt anh không nao núng. Giờ đã đến lúc phải chứng tỏ rằng mối quan hệ của họ đã chuyển sang một bước ngoặt. Cô không còn là một con bé bụi đời sùng bái anh nữa, mà là một người ngang hàng với anh. “Tôi không làm theo những mệnh lệnh của anh nữa đâu, Sebastian. Tôi sẽ ở lại đây chừng nào tôi thích. Nếu anh đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi sẽ cắm trại ở ngay bậc thềm, tôi thề đấy.”
Anh nhìn cô với ánh mắt mà nếu cách đây vài ngày sẽ khiến cô gầm mặt tránh né. Còn bây giờ cô chỉ hếch cằm lên với anh.
“Nếu cô định thách thức tôi, thì...” nhưng cô đã cắt ngang lời đe dọa của anh.
“Tôi không muốn thách thức anh, Sebastian. chỉ là tôi rất muốn được đi mua sắm thôi. Anh có thcihs chiếc áo của tôi không? Hy vọng là anh thích, vì anh sẽ nhận được hóa đơn thanh toán - cùng ít mó nữa tôi đã mua. Anh có thể lấy lợi tức của tôi để trả.”
“Cảm ơn,” anh mỉa mai đáp. “Tôi sẽ làm vậy. Và ngày mai cô sẽ lên đường về White Friars.”
Julia nhớ ra hăm dọa là món Sebastian rất giỏi. Ngày trước anh đã sử dụng nó khi cô làm anh không hài lòng, đàn áp cô cho đến khi cô sợ anh tức giận đến mức sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Nhưng lần này cô không thể để anh đánh bại cô quá dễ dàng. Nếu cô muốn thắng trận đánh, hoặc thậm chí cả cuộc chiến, cô sẽ phải vượt qua đợt tấn công này, cân bằng cục diện.
“Anh còn nhớ lần cuối cùng tôi ở trong căn phòng này không, Sebastian?” Câu hỏi có vẻ làm anh hơi bất ngờ, Julia có thể thấy điều đó qua sự cảnh giác thoáng hiện trong mắt anh.
“Có chứ. Cô đã tạo ra, ờ, một ấn tượng không thể phai mờ. Không chỉ với rôi, mà tất cả mọi người trong nhà.”
“Anh nói anh sẽ biến tôi thành một quý cô. Và anh đã làm được.”
Lông mày anh nhướng lên như thể nghi ngờ chuyện đó, nhưng Julia phớt lờ sự xúc phạm ngấm ngầm ấy và tiếp tục.
“Anh đã biến một đứa lang thang thành một quý cô, Sebastian. Anh dạy tôi nói năng như một quý cô, suy nghĩ như một quý cô. Cò gì quá đáng không nếu tôi muốn sống như một quý cô?” Cô hít một hơi thật sâu, và quyết định đương đầu với nguy hiểm. “Tôi không thể làm tình nhân của anh được, anh không thấy ư?”
“Cô làm việc đó rất khá, theo như tôi nhớ.” Lời bình phẩm giễu cợt có nguy cơ giải phóng cơn giận của cô, nhưng Julia nhanh chóng kiềm chế được. Nổi giận với Sebastian không nằm trong kế hoạch của cô. Cô nhìn anh bình tĩnh,để ý hai má mình đang nóng lên khi lời nói của anh gợi lại đam mê dữ dội mà họ đã chia sẻ.
“Tôi đã nghĩ anh là điều tuyệt vời nhất trên đời, Sebastian. Tôi kính trọng anh, ngưỡng mộ anh, tôn thờ anh. Cho đến khi gặp anh, tôi chưa từng có người bạn nào.”
Một khoảnh khắc im lặng. Có thể nói gương mặt Sebastian rắn như đá khi anh chằm chằm nhìn cô.
“Tôi khó coi hai ta là bạn bè.” Lời nhận xét lạnh lùng bị nhòa đi bởi đốm đỏ lập lòe của điếu xì gà khi anh hít một hơi sâu. Cô thầm hy vọng cái mặt nạ lạnh lùng anh đeo đang trượt xuống, dù chỉ chút ít, và nói tiếp.
“Nhưng chúng ta là bạn, Sebastian. Những người bạn tốt. Và còn hơn cả bạn bè. Tôi quan tâm đến anh, Sebastian, và tôi nghĩ anh cũng quan tâm đến tôi. Đó là lí do vì sao tôi... tôi đã để anh..." Giọng cô nhỏ dần và gương mặt nóng bừng. Đối diện với đôi mắt lạnh lùng bình thản kia, cô không thể diễn đạt trọn vẹn.
“Cô đã để tôi?” Anh nhạo báng giữa tiếng khịt mũi và tiếng cười phá. “Theo tôi nhớ, cô còn hơn cả để mặc tôi. Cô còn cuồng nhiệt hơn cả tôi ngay khi tôi chạm vào cô. Mọi lần.”
Màu sắc trên mặt cô là thứ mà cô không thế kiểm soát nổi. Cô muốn chui xuống gầm ghế và giấu đi khuôn mặt bừng bừng m chí còn nóng hơn lúc trước. Nhưng cô không làm vậy. Cô vẫn ngẩng cao đầu và nhìn vào mắt anh với tất cả vẻ đường hoàng có thể có.
“Và.” anh êm ái nói tiếp, cô có cảm giác những bắp thịt anh đang căng lên như một con thú chuẩn bị vồ mồi, “lúc này cô còn hơn cả sẵn sàng. Tôi có thể chiếm đoạt cô ngay trong căn phòng này, kể cả những người trong nhà chắc chắn đang lảng vảng ngoài kia, và cô sẽ thích nó. Đó là cách sự việc diễn ra với gái làng chơi. Đặc biệt là người lành nghề. Và cô lại rất, rất giỏi. Bạn thân mến.”
Sắc đỏ nhạt dần trên má cô. Cô cảm thấy mình tái nhợt đi khi lời sỉ nhục giáng trúng đích. Mắt cô gặp mắt anh, và cô thấy sự thù địch rực cháy bên dưới lớp băng.
Cô thầm nhủ anh đang cố ý làm tổn thương cô, cố ý tấn công vào điểm nhạy cảm nhất của cô để ngăn cô không tiến đến quá gần. Bởi vì cô đã đến gần. Vì cô đã nghĩ đến điều đó từ hôm trước, cô đột nhiên hiểu ra Sebastian để tâm đến quan điểm của cô, và do đó để tâm đến cô, hơn là anh sẵn thừa nhận. Người ta đã gọi anh là kẻ giết người từ bao năm nay, dường như trước đây nó chưa từng làm anh bực bội. Nhưng anh không thích nghe lời buộc tội trên môi cô, và đó là thành công bước đầu trong kế hoạch của cô. Nếu cô chỉ cần kiểm soát được tâm trạng của mình cho đến khi anh nhận ra rằng anh quan tâm đến cô nhiều hơn anh nghĩ...
“Thực sự tôi không cho rằng anh giết Elizzabeth, anh biết mà.” Lời khẳng định lặng lẽ của cô trước sự khiêu khích trắng trợn của anh càng khiến mặt anh cau lại dữ tợn. Mắt anh rực lên, rồi nhanh chóng bị lớp băng giá phủ kín.
“Cô cho rằng tôi màng tới những gì cô nghĩ sao?” Chất giọng lịch sự và lạnh lùng của anh trái ngược với sự độc ác của câu nói.
“Tôi chỉ muốn anh biết thôi,” cô nói mỉm cười với anh. Nụ cười ngọt ngào ấy dường như làm nổi điên. Anh bất động như pho tượng trong một lúc, nhìn cô chằm chằm nghi hoặc, và rồi ngọn lửa bị vùi lấp bừng sống dậy trong mắt anh và anh gầm gừ đứng lên khỏi ghế, trông vô cùng dữ tợn, nhưng Julia vẫn ngồi nguyên tại chỗ, những ngón tay nắm lại trên hai thành ghế đề phòng. Đập tan cái vỏ bọc lạnh lùng của anh là một kế hoạch, và cô phải chuẩn bị để đón nhận hậu quả nếu nó thành công.
Nhưng trước khi anh đi được nửa đường vòng qua bàn, thì cửa phòng mở toang. Anh dừng bước, giương đôi mắt nhìn trừng trừng kẻ xâm nhập. Julia cảm thấy vừa thất vọng khi cô quay người nhìn ra cửa.
“Lạy Chúa, là cô ta! Lúc Caroline đến bảo ta rằng con đã mời cô ta ở lại, ta nghĩ hẳn nó bị ảo giác. Ngay cả con cũng không thể nào mời loại... loại người đó vào nhà chúng ta. Con không quan tâm chút nào đến tên tuổi của nhà ta ư?”
Nữ bá tước Moorland đúng sừng sững nơi khung cửa. Sau cái nhìn chỉ trích vào Julia. Sự tập trung của bà lại dồn hết vào con trai. Nhìn mái tóc ánh bạc, thân hình hãy còn thanh mãnh trong bộ đồ đen của bà, Julia một mộtlần nữa kinh ngạc trước sự giống nhau quá thể giữa bàvà con trai. Hẳn bà từng là một mỹ nhân tuyệt đẹp hồi còn trẻ, Julia nghĩ với một cái liếc vội sang Sebastian. Nhưng giờ bà chỉ là một phụ nữ cay độc ghẻ lạnh với đứa con duy nhất còn sống của mình. Chuyện gì đã xảy ra khiến bà trở nên như thế?
“Xin mời vào, thưa mẹ?” Sebastian hòa nhã nói. Sau cái nhìn khắc nghiệt về phía Julia, anh từ bỏ cuộc tấn công đã định và ung dung ngồi xuống mép bàn, một chân đi ủng lười nhác đu đưa khi anh đáp lại ánh mắt giận dữ của mẹ mình bằng nụ cười giễu cợt nhẹ nhàng.
“Lôi cô ta từ ngoài đường vào và mang về nuôi ở White Friars đã đủ tồi tệ rồi, nhưng ít nhất ở đó không có ai nhìn thấy cô ta. Còn ở đây, cô ta sẽ bị tất cả bạn bè của chúng ta phát hiện ra. Mẹ cho con biết, mẹ sẽ không cho phép. Cô ta phải rời khỏi nhà này ngay tức khắc!”
“Hãy vào đây và đóng cửa lại, thưa mẹ. Con có chuyện muốn nói với mẹ và con đảm bảo mẹ sẽ không thích bị bọn gia nhân nghe lỏm đâu.”
Nữ bá tước phớt lờ lời mời mỉa mai của anh, vẫn đứng sừng sững thêm một lúc nữa ngay ngưỡng cửa, ném cho con trai một cái nhìn căm ghét mãnh liệt đến nỗi Julia mở tròn mắt. Rồi với mái đầu ngẩng cao kiêu kỳ, bà bước vào trong phòng và đóng cửa lại. Sebastian mỉm cười với bà. Julia rùng mình. Cố sẽ không thích nếu nụ cười ấy hướng vào cô.
“Trước tiên, thưa mẹ, mẹ buộc con phải nhắc lại rằng ngôi nhà này là của con. Con để mẹ sống ở đây vì mẹ là mẹ con, dù mẹ hay con chẳng thích thú lắm sự thật đó. Caroline cũng được ở đây vì lòng tốt của con. Nếu con muốn mời một thành viên nữa trong gia đình lưu lại ngôi nhà này, thì con sẽ làm thế. Julia có quyền ở lại đây như mẹ hoặc Caroline - quyền quyết định là ở con. Xin mẹ vui lòng nhớ cho.”
Nữ bá tước hướng đôi mắt lạnh lùng về phía Julia. Thôi thúc đầu tiên của cô là co người lại, nhưng rồi sự kiêu hãnh khiến cô ngẩng cao đầu trước ánh mắt khinh miệt của người đàn bà. “Julia! Lần trước cô ta đến đây cô ta đâu phải là Julia! Hình như là cái tên tầm thường hơn nhiều. À phải, Jewel. Một cái tên thô thiển đối với một kẻ thô thiển...”
“Mẹ!” Sebastian đột nhiên cắt ngang. “Mẹ sẽ cư xử lịch sự vớt Julia mọi lúc mọi nơi. Mẹ rõ chưa?”
Đôi mắt người đàn bà quay ngắt sang con trai. “Ta sẽ không làm thế. Ta chẳng có việc gì dính đến cô ta. Ta không thể ngăn anh cho cô ta sống trong nhà này, vì như anh nói đó là quyền của anh và anh sẽ làm bất cứ chuyện gì anh thích như mọi khi không buồn nghĩ đến nỗi đau anh bắt người khác phải chịu, nhưng...”
“Julia đến thành phố ra mắt xã hội, con mong mẹ thực hiện nhiệm vụ ấy.”
Lời tuyên bố nhẹ nhàng này người đàn bà sững lại. Bà quay phắt người, đôi mắt căm ghét di chuyển hết từ Sebastian lại sang Julia. Julia nhìn lại bà, lo sợ chuyện bà ta có thể làm. Trông bà không được bình tĩnh lắm.
“Ta giới thiệu cô ta trước xã hội? Hẳn anh đang đùa.”
“Quả thực là không. Mẹ thân yêu của con là một trong những bà chủ tiệc nổi tiếng ở London. Nếu mẹ ra mặt bảo lãnh cho Julia, mọi người chắc chắn sẽ chấp nhận cô ấy. Con muốn mẹ đi kèm cô ấy như mẹ đã làm cho Caroline. Xét cho cùng Julia là một thành viên của gia đình ”
“Thằng Timothy phiền nhiễu ấy! Sao nó có thể làm điều này với chúng ta? Sebastian, giá mà ngay từ đầu anh không thừa nhận cô ta thì chúng ta đã không đi đến nước này. Nhưng tất nhiên, anh luôn làm trái ý ta. Anh luôn là đứa con trai quái đản nhất.”
"Và mẹ là bà mẹ khác thường nhất." Mắt Sebastian hơi nheo lại. Đó là dấu hiệu duy nhất mà Julia thấy chứng tỏ cuộc cãi vã làm Sebastian khó chịu. Cô băn khoăn không biết cảm giác dồn nén cảm xúc dưới sự kiềm chế lạnh lùng sẽ ra sao, và rùng cả mình. Nó không hợp với cô chút nào. Cô có thể bùng nổ vì căng thẳng mất.
“Hãy hiểu rõ lời con, thưa mẹ.” Đôi mắt Sebastian là một màu xanh điềm tĩnh và lạnh nhạt khi chĩa vào mẹ anh. “Mẹ sẽ đối xử với Julia như con gái mẹ. Mẹ sẽ đưa cô ấy tới những bữa tiệc, vũ hội và tất cả những nơi mẹ có thể đi. Mẹ sẽ giới thiệu với mọi người cô ấy là vợ quá của đứa cháu trai yêu quý đã qua đời. Nếu có ai hỏi về lai lịch cô ấy, mẹ sẽ bảo rằng cô ấy là bà con của Frames. Thật vậy, cô ấy có thể sắm vai tốt. Nội việc sinh con đẻ cái của Howard Frames đã chiếm mất nửa dân số Yorkshire. Julia, theo kịp không? Cô sẽ nhớ tốt thôi.” Mắt anh quét qua Julia, rồi lại gắn vào nữ bá tước. Giọng anh trở nên rất nhẹ nhàng. “Mẹ sẽ không bao giờ, dù bằng ánh mắt hay hành động, khiến cho bất kỳ ai nghĩ rằng cô ấy là một người khác, chứ không phải Julia Stratham, một quý cô và là bà con của chúng ta. Mẹ mà mắc bất cứ sai sót nào...” Sebastian nở nụ cười dọa dẫm đặc biệt của anh với bà. “Mẹ mà mắc bất cứ sai sót nào trong chuyện này, con sẽ cắt khoản trợ cấp cực kỳ hào phóng đã dành cho mẹ. Lúc đó mẹ chỉ còn biết trông vào số tài sản thừa kế vô cùng thiếu thốn mà cha con, với sự sáng suốt vô bờ, đã thu xếp cho mẹ. Con cũng sẽ yêu cầu mẹ rời khỏi ngôi nhà này, đến... xe, nào, vùng đất của con ở Scolland. Và ở lại đó.”
Nữ bá tước chua chát nhìn con trai trong một lúc. Hai đôi mắt xanh lạnh lẽo chạm nhau tóe lửa; cuối cùng nữ bá tước lên tiếng.
“Sinh ra anh là việc tồi tệ nhất ta từng làm trong đời,” bà nói, và xoay gót rời khỏi phòng.
Khi bà đi rồi, hai vai Sebastian dường như chùng xuống trong giây lát. Rồi, nhanh đến mức khiến Julia nghĩ mình chỉ tưởng tượng ra sơ sót trong sự kiềm chế của anh, anh tự chủ lại, xoay người lại đối diện với cô. Cái mặt nạ lạnh lùng trên mặt anh làm tim cô đau nhói. Có một người mẹ căm hận mình hẳn là một nổi đau khủng khiếp.
“Sebastian...” Cô nhấp nhỏm đứng lên khỏi ghế, theo bản năng muốn an ủi anh, nhưng cặp mắt lạnh lùng mà anh chiếu vào cô cảnh cáo cô lùi lại. Như một con thú bị thương anh không để ai chạm vào vết thương của mình ít nhất không phải lúc này. Nếu cô thành công với kế hoạch của mình, cô hy vọng sẽ có cơ hội chữa lành chúng.
“Tôi đoán lúc này đây cô đang vô cùng vui sướng. Cô đã đạt được mong ước, và còn hơn thế.” Những lời nói cụt lủn này là của bá tước Moorland, không phải Sebastian mà cô biết và yêu mến. Nhưng Julia cảm thấy bây giờ không phải là lúc ép anh chàng Sebastian quay về.
Thay vào đó cô khẽ nói: “Tôi xin lỗi đã là nguyên nhân gây xung đột giữa mẹ anh và anh.” Anh nhún vai, và vòng lại bàn để ngồi xuống ghế của mình.
“Lúc nào tôi chả có rắc rối với mẹ tôi,” anh lầm bầm, và đôi mắt anh nhìn cô gay gắt như sợ rằng chỉ một câu nói đơn giản cũng tiết lộ quá nhiều. “Tuy nhiên bà sẽ làm như tôi nói. Cô nghe rồi đấy, tôi có cách ràng buộc bà ấy. Và Caroline nữa. Cả hai đều lệ thuộc vào tôi vì lối sống hoang đàng của bọn họ. Nếu lỡ có ai trong bọn họ đối xử không phải với cô, thì lập tức nói với tôi. Cô hiểu chưa?”
Trông anh đột nhiên mệt mỏi, quá mệt mỏi đến mức Julia không nỡ lòng nào cãi với anh rằng cô thực sự không muốn làm một kẻ ngồi lê đôi mách. Nên cô gật đầu.
“Tốt.” Anh nhặt điếu xì gà vẫn cháy dở trong gạt tàn lên và dụi tắt. Rồi đôi mắt xanh ấy lại nhìn cô. “Tôi cũng mong rằng cô sẽ ăn ở đúng mực trong thời gian đó. Nói trắng ra là, sẽ không có tên đàn ông nào hết. Chừng nào cô còn ở dưới mái nhà tôi.”
Julia, đang cảm thấy thông cảm với anh, bỗng cứng người lại, Cô nhìn anh với đôi mắt màu hổ phách mà sự dịu dàng của chính nhanh chóng chuyển thành tức giận. Lời phủ nhận nóng nảy đã lấp ló ở đầu lưỡi, nhưng cô nuốt lại vì một ý nghĩa chợt đến. Anh đã vô tình trao cho cô một phương thức khác để phá vỡ bức tường phòng thủ lạnh lùng của anh. Anh không muốn nhìn thấy cô ở bên những người đàn ông khác..
“Tất nhiên là theo ý anh,” cô vui vẻ đồng ý, rồi đứng dậy, “Nếu không còn gì khác, tôi muốn trở về phòng mình. Tôi đang chờ những món hàng sẽ chuyển đến sáng nay, và tôi muốn tự mình hướng dẫn Emily nên để chúng ở đâu.”
Anh nhìn cô. “Có vẻ cô tin chắc là mình sẽ được ở lại đây.”
“Đúng vậy,” cô nói với một nụ cười khẽ. “Chắc chắn.”
Và rồi cô nhún gối một cách chế giễu chào anh và rời khỏi phòng.
Julia Yêu Dấu Julia Yêu Dấu - - Karen Robards Julia Yêu Dấu