Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 22 - Hôm Nay. Phòng 1245. Bệnh Viện Wedding
T
rời bên ngoài đã tối. Hệ thống chiếu sáng tự động trong hành lang bệnh viện đã bật đèn, và trong ánh sáng vàng trắng của đèn trần, bác sĩ Roth trông xanh xao hơn thường ngày. Lần đầu tiên Viktor Larenz nhận ra được người bác sĩ trưởng phòng đã rụng nhiều tóc ở hai bên thái dương. Cho đến nay ông ấy đã khéo léo che đậy được nhờ tóc ngắn chải ngược ra phía trước. Nhưng trong giờ vừa qua, bác sĩ Roth mỗi lúc một đưa tay vuốt tóc thường xuyên hơn trong lúc Viktor kể chuyện và qua đó đã làm lộ khoảng da đầu không có tóc của ông.
“Anh hồi hộp à, bác sĩ Roth?”
“Không. Chỉ tò mò thôi. Tôi sốt ruột chờ xem câu chuyện tiếp tục ra sao”.
Viktor xin người bác sĩ một ly nước, và bác sĩ Roth đưa nó cho ông với một cái ống hút, để ông có thể uống được mà không cần phải dùng đến đôi tay đang bị trói lại.
“Nhưng tôi cũng có nhiều câu hỏi”, bác sĩ Roth nói tiếp trong khi Viktor uống ngụm đầu tiên.
“Ví dụ như là?”
“Tại sao anh không tìm con Sindbad ở khắp mọi nơi? Nếu như con chó của tôi chạy mất thì tôi không thể ở nhà được một phút yên tịnh nào cả”.
“Anh nói đung đấy. Chính tôi cũng ngạc nhiên về thái độ thờ ơ của mình. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã đùng hết tất cả sức lực và cảm xúc cho công cuộc tìm kiếm con gái tôi. Tôi có cảm giác mình giống như một cựu chiến binh đã trải qua bom đạn nhiều đến mức khi nghe tiếng rít của đạn thì chẳng còn giật mình đến một lần và vẫn ngồi bình tĩnh trong chiến hào. Anh có hiểu điều đó không?”
“Có. Nhưng tại sao anh không báo ít nhất là cho vợ anh biết về những việc xảy ra trên Parkum? Chậm nhất là khi con chó chạy mất thì anh đã phải nhấc ống nghe lên rồi”.
“Có chứ. Gần như ngày nào tôi cũng cố gọi điện cho cô ấy. Thú thật - lúc đầu tôi không biết là có nên kể cho cô ấy nghe về Anna hay không. Chính cô ấy đã chống lại cuộc phỏng vấn mà giờ đây tôi hoàn toàn không tiếp tục nữa. Nếu như lúc đó mà cô ấy biết được rằng thay vào đó tôi lại tiếp tục điều trị thì chắc hẳn cô ấy đã bay về từ New York ngay trong ngày. Nhưng tôi không hề được kết nối đến phòng khách sạn của cô ấy. Tất cả những gì mà tôi có thể làm được là để lại nhiều tin nhắn cho cô ấy qua người gác cổng”.
“Thế cô ấy không bao giờ gọi lại sao?”
“Có. Một lần”.
“Rồi thế nào?”
Viktor gật đầu về hướng cái bàn nhỏ, và bác sĩ Roth lại đưa ly nước cho ông.
“Còn bao nhiêu thời gian...?”
Viktor bỏ ngang câu nói để uống một hơi.
“Thật ra chúng ta còn bao nhiêu lâu nữa?”
“Tôi nghĩ là 20 phút. Luật sư của anh đã có mặt trong bệnh viện rồi và trong lúc này đang bàn với giáo sư Malzius”.
Luật sư.
Viktor ngẫm nghĩ xem lần cuối cùng mà ông cần đến hỗ trợ về luật pháp là khi nào. Trong những tuần tới đây thì cái anh chàng chuyên về luật giao thông cao gầy và lóng ngóng đã cứu vãn cho cái bằng lái ô-tô của ông trong năm 1997 sẽ không đủ nữa. Lần này thì ông cần dân chuyên nghiệp thật sự. Lần này thì không phải chỉ hỏng xe.
Vấn đề là sinh mạng của ông.
“Thế họ có thật sự tốt không?”
“Luật sư? Vâng. Theo như tôi biết thì đấy là các luật sư chuyên về hình sự giỏi nhất mà người ta có thể dùng tiền mời được ở Đức”.
“Và hôm nay họ muốn tôi cho họ biết điều gì đã xảy ra với Anna?”
“Ngoài những việc khác. Họ bắt buộc như thế, nếu như họ cần phải bảo vệ cho anh. Cuối cùng thì đây là một vụ giết người”.
Giết người.
Lần đầu tiên nó được nói ra. Cho đến nay họ chỉ nói vòng vo. Mặc dù cả hai người đều biết rằng: Nhà tù đang chờ bác sĩ Viktor Larenz. Ngoại trừ trường hợp kết cuộc của câu chuyện thuyết phục được quan tòa rằng ông không hề có sự lựa chọn nào khác hơn là giết người.
“Giết người hay không giết người. Tôi không nghĩ rằng hôm nay tôi còn đủ sức để kể lại tất cả thêm một lần nữa. Ngoài ra tôi vẫn hy vọng rằng sau 20 phứt nữa thì tôi không còn phải ở đây lâu hơn”.
“Anh hãy quên chuyện đấy đi”. Bác sĩ Roth lại lấy ly nước đi và vuốt tóc ông ấy. “Anh kể cho tôi nghe nó tiếp tục như thế nào thì hơn. Máu kinh nguyệt là như thế nào? Và Anna còn kể gì cho anh nghe nữa khi anh trở vào với cô ấy trong phòng khách?”
“Không gì cả”.
Bác sĩ Roth nhìn ông nghi ngờ.
“Trong khi tôi đang nói chuyện qua điện thoại với viên thám tử tư thì cô ấy đã ra khỏi nhà mà tôi không hay biết. ‘Không muốn làm phiền. Ông có nhiều việc cần làm. Ngày mai chúng mình tiếp tục nói chuyện’, cô ấy viết cho tôi trên một tờ giấy và để lại trên bàn làm việc. Tinh thần tôi tương đối mệt mỏi. Bây giờ, khi cô ấy đã đi khỏi, tôi lại phải chịu đựng qua một đêm nữa trước khi có thêm thông tin từ cô ấy”.
Về Charlotte, về Josy.
“Rồi anh đi ngủ?”
“Không. Chưa. Trước đấy còn có thêm một người khách đến, hoàn toàn bất ngờ”.