Số lần đọc/download: 1080 / 5
Cập nhật: 2017-11-15 01:35:36 +0700
Chương 108 - 109 - 110
C
hương 108 -- Tình cảm mơ hồ
Long Hạo Thiên cẩn thận giúp nàng băng lại vết thương trên trán, Vân Yên ngồi đó không nhúc nhích, mắt nhìn vẻ mặt chuyên chú của hắn, sóng mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng… Không thể phủ nhận hắn lớn lên thật sự rất tuấn tú.
"Bổn vương có đẹp không?" Long Hạo Thiên giúp nàng băng bó xong liền thấy nàng đang chăm chăm nhìn mình đến ngẩn người, khóe môi cùng ánh mắt đều mang theo nét cười hóm hỉnh.
"Đẹp." Vân Yên thuận miệng đáp, lúc này mới tỉnh ngộ lại, nàng nhìn hắn, sắc mặt đỏ lên, mình vừa rồi nói gì vậy??? "Đẹp bao nhiêu?" Long Hạo Thiên tiếp tục hỏi, ánh mắt cũng dần chuyển thành lạnh lẽo, hắn chán ghét nhất là người khác chỉ coi trọng dung mạo của hắn.
"Đẹp nhất so với tất cả nam nhân ta từng nhìn thấy, nhưng mà…" Vân Yên tạm dừng một chút mới nói tiếp: "Cũng là người lãnh khốc nhất, vô tình nhất, biến thái nhất."
"Vân Yên, bản lĩnh của ngươi dường như là chọc giận Bổn vương đúng không? Chẳng lẽ ngươi không biết nữ nhân phải là người dịu dàng như nước sao?" Long Hạo Thiên đột nhiên tò mò muốn xem thử, khi nàng dịu dàng thì bộ dáng như thế nào?
"Ngươi có nhiều nữ nhân dịu dàng như nước mà, đâu phải chỉ mình ta, huống chi ngươi nghĩ rằng ta sẽ dịu dàng với ngươi sao?" Vân Yên liếc hắn, dịu dàng hẳn là biểu hiện quyến rũ âu yếm người ta chăng???
"Nữ nhân của Bổn vương đúng là có rất nhiều, nhưng các nàng lại không phải là ngươi." Long Hạo Thiên vừa nói dứt đã phát hiện dường như mình nói sai cái gì rồi.
"Hả?" Vân Yên nhìn hắn khó hiểu, hắn nói vậy là có ý gì?
Long Hạo Thiên che dấu ngượng ngùng của mình, cố ý lạnh lùng nói: "Bổn vương muốn xem loại nữ nhân như ngươi có thể dịu dàng được hay không?"
"Đương nhiên là được, có điều vĩnh viễn cũng không phải đối với ngươi." Vân Yên nhìn hắn nói thật kiên quyết, bởi vì bọn họ trong lúc này có quá nhiều thù hận.
"Vậy ngươi sẽ đối với ai? Vân Dương sao? Hắn là tình nhân cũ của ngươi phải không?" Nhắc đến Vân Dương, ánh mắt Long Hạo Thiên mang theo tức giận, nàng không nói thì hắn cũng đã quên mất.
Ca ca? Vân Yên thiếu chút nữa bật cười, hóa ra hắn nghĩ mình cùng ca ca sao? Cố nén cười đáp lại: "Ngươi không phải cho rằng ta cùng Hắc Ưng có quan hệ sao? Hiện tại giờ lại thêm một người nữa ư?"
"Có lẽ ngươi phóng đãng thành tính, trêu hoa ghẹo nguyệt, câu ba đáp bốn." Long Hạo Thiên nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt càng thêm tức giận.
"Là ta câu ba đáp bốn, còn đáp trúng ngươi - U Linh Vương." Vân Yên thừa nhận lời hắn nói, nàng nhìn ra giọng nói của hắn có mang theo châm chọc, hỏi: "Vương, thần thiếp muốn hỏi một chút, người đã chuẩn bị để mình mang bao nhiêu cái nón xanh trên đầu?" (Nón xanh = cắm sừng)
"Cái gì?" Long Hạo Thiên càng nhìn nàng chăm chú, cũng chỉ có nàng không sợ chết, dám nói như vậy với hắn.
"Bớt nói nhảm đi. Nói mau, ngươi với hắn ta quan hệ thế nào? Tại sao gọi nhau thân thiết như vậy." Hắn phát hiện trong giọng nói của mình mang theo vị dấm chua.
Vân Yên run rẩy, sao lại có vị dấm chua? Nhất định là mình cảm nhận sai rồi.
"Ngây ngẩn cái gì? Nói, ngươi với hắn có quan hệ gì?" Nhớ lại tối hôm đó, bọn họ âu yếm trao đổi ánh mắt, hắn cảm thấy trong lòng cực kỳ phẫn nộ.
"Giữa chúng ta phải nói là quan hệ huynh muội, bởi vì hắn là con trai của Vân Hổ lão tướng quân, đối với hoàng huynh mà nói cũng là huynh đệ, vì thế ta cũng được huynh ấy chiếu cố, cho nên đối với ta cũng là huynh muội." Vân Yên nói, làm sao nàng có thể nói với hắn, đó là ca ca của mình, như vậy chẳng phải thân phận của nàng sẽ bị bại lộ sao.
"Huynh muội?" Long Hạo Thiên hừ lạnh, "Bổn vương thấy còn có chuyện mờ ám khác."
"Nếu giải thích của ta ngươi không tin, vậy ngươi nghĩ thế nào thì là thế đó đi, dù sao ta vẫn là trong sạch." Vân Yên không muốn nói nữa, dù sao cũng bị hắn vu oan nhiều lần rồi, cho nên không quan trọng nữa.
"Trong sạch?" Long Hạo Thiên nhìn nàng, đột nhiên ôm lấy nàng mang đi.
"Ngươi định làm gì?" Vân Yên theo bản năng hỏi hắn, nhưng sao nàng lại không biết hắn muốn làm gì.
"Bổn vương muốn xem ngươi có thật trong sạch hay không?" Bàn tay của Long Hạo Thiên đã lướt đến trên ngực nàng.
"Ta có phải hay không, chẳng phải ngươi là người hiểu rõ hơn ai hết? Ngày đầu tiên tiến cung, không phải ngươi sai Lâm mama kia kiểm tra qua rồi sao? "Vân Yên nhìn hắn, nhớ lại cảnh nàng bị làm nhục, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Bà ta kiểm tra ngươi như thế nào?" Long Hạo Thiên nhìn ra hận ý trong mắt nàng, tuy là hắn phân phó, nhưng hắn cũng không biết Lâm mama kia kiểm tra thế nào?
"Muốn biết cứ để cho bà ta kiểm tra giúp ngươi một lần khắc rõ." Vân Yên trừng mắt với hắn, hắn còn mặt mũi hỏi nàng sao? Đột nhiên cảm thấy trên người nảy sinh một loại cảm giác khác thường.
"Bà ta dám sao? Có điều Bổn vương bây giờ giúp ngươi kiểm tra." Long Hạo Thiên nhìn ngực nàng, ánh mắt dần dần trở nên tối sầm, tay càng thêm không an phận.
Vân Yên không kháng cự hắn nữa, đơn giản vì hôm nay hắn đã tha cho ca ca, thật ra là vì nàng biết kháng cự cũng vô dụng, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp
Long Hạo Thiên nhìn thấy người bên cạnh điềm tĩnh như thế, ánh mắt mê mơ màng, hắn không rõ ràng lắm, cảm giác của mình đối với nàng là gì? Nếu người khác dám nhiều lần khiêu khích hắn, thì hắn đã sớm giết chết, vì sao hắn lại dung túng nàng nhiều lần như vậy?
Nhẹ nhàng đứng dậy mặc lại quần áo, đắp chăn lên người cho nàng, hắn liền phi thân lên nóc nhà.
Hắn ngồi nơi đó, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, uống rượu tiêu sầu. Bên tai đột nhiên nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, nhưng vẫn không quay đầu lại.
"Ngươi vẫn giống trước đây, khi có tâm sự đều ngồi trên nóc nhà uống rượu." Hắc Ưng đi tới bên cạnh hắn, tay cũng cầm một bầu rượu.
"Trước kia?" Long Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, vẫn không nói gì, lại ngửa cổ uống một hớp rượu.
"Ngươi yêu nàng rồi?" Hắc Ưng vẫn kiên nhẫn nhìn hắn, chuyển chủ đề hỏi.
"Yêu? Ngươi nghĩ ta còn có thể yêu sao?" Ánh mắt hắn bắn ra một tia ác liệt.
"Đương nhiên có thể, bởi vì nàng không giống như những nữ nhân khác, nàng đáng để cho ngươi yêu. Nếu không phải ngươi có cảm giác với nàng, ngươi cũng sẽ không ngồi ở chỗ này, giống như bảy năm trước." Hắc Ưng nói, trong mắt đều là đau lòng.
"Đừng so sánh ta với trước kia." Long Hạo Thiên đột nhiên nổi giận quát, "Ngươi không có tư cách nhắc đến ta trước kia, ngươi không xứng."
Chương 109 -- Hạnh phúc giản đơn
Hắc Ưng nhìn chằm chằm vào hắn, gầm lên: “Những năm gần đây, ngươi vẫn luôn oán hận, thù địch. Tại sao ngươi không chịu nghe ta giải thích? Ngươi không biết như vậy không chỉ làm tổn thương tình nghĩa huynh đệ của chúng ta mà còn thương tổn chính bản thân ngươi sao?”
Vù, kiếm trong tay Long Hạo Thiên chỉ về phía hắn: “Thương tổn? Nếu ngươi biết cái gì gọi là thương tổn tình nghĩa huynh đệ thì lúc trước ngươi đã không làm như vậy.”
“Hạo Thiên.” Trong mắt Hắc Ưng mang theo vẻ thống khổ bất đắc dĩ, vừa muốn nói chuyện đã bị hắn cắt ngang.
“Không được gọi tên của ta, ngươi không xứng. Cút, nếu không đừng trách ta không khách khí.” Sắc mặt Long Hạo Thiên đầy phẫn nộ.
“Ngươi biết rõ ngươi không làm gì được ta.” Hắc Ưng nhìn hắn. Đến lúc nào bọn họ mới có thể không phải rút kiếm chĩa vào đối phương? Cố hết sức khiến giọng nói dịu đi: “Ngươi bình tĩnh, cẩn thận nghe ta giải thích một lần được không?” Từ sau sự kiện kia, mình cũng không có cơ hội cùng hắn nói chuyện.
“Không cần giải thích. Ta còn cần ngươi giải thích sao? Chẳng lẽ những gì ta nhìn thấy là giả? Chẳng lẽ đó không phải là do ngươi tự nguyện? Nhìn thấy tận mắt cũng không tin, chẳng lẽ ta phải tin ngươi sao?” Long Hạo Thiên vĩnh viễn cũng không thể quên được một màn kia. “Đó không phải, thật ra là nàng…” Hắc Ưng muốn giải thích một lần nữa.
“Đủ rồi. Ngươi không nên đùn đẩy trách nhiệm ột nữ nhân. Như vậy sẽ khiến ta thêm khinh thường ngươi mà thôi. Nàng đã bị báo ứng thích đáng rồi. Còn ngươi?” Long Hạo Thiên lại cắt ngang lời hắn. Nỗi hận trong lòng đối với hắn vĩnh viễn cùng không thể tiêu tan.
“Ôi.” Hắc Ưng thở dài. Có lẽ chính mình quá nóng vội, rồi một ngày nào đó hắn sẽ hiểu. Cầm lấy bầu rượu nói: “Cùng kẻ thù uống rượu cũng là một loại vui vẻ.”
Long Hạo Thiên lạnh lùng nhìn hắn một cái, buông kiếm trong tay xuống, tự mình cầm lấy bầu rượu, uống một hơi cạn sạch.
Hắc Ưng cũng tự mình uống. Nhớ lại những ngày vui vẻ cùng nhau trước kia, nếu không phải vì nữ tù binh lần đó, nếu không phải chuyện kia…
Vân Yên ngồi trên xe ngựa, trong lòng vẫn còn lo lắng. Nàng không biết ca ca đã mang theo Vân La rời đi hay chưa? Càng không rõ là tại sao Long Hạo Thiên lại bỏ qua cho ca ca. Tại sao? Là bởi vì nàng sao? Thật sao? Vén rèm lên liền nhìn thấy ánh mặt trời tươi sáng bên ngoài. Thời tiết thật tốt. Nàng có thể nghe được tiếng nước chảy bên dòng suối nhỏ cùng tiếng chim hót trong rừng cây. Nếu cuộc sống như thế này thì thật tốt, không có phiền não, không có chiến tranh. Mỗi ngày được nhìn mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn chính là những ngày tháng nàng mơ ước.
Nhìn cây cỏ xanh biếc tươi đẹp ở phía xa xa đón gió, những đóa hoa rừng đung đưa. Đột nhiên, nhìn thấy một đóa hoa màu tím nhạt, trong mắt lóe lên vui mừng, khóe môi mỉm cười.
“Vui vẻ vậy sao?” Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào nàng liền thấy nàng vẫn đang nhìn ra xa, trên mặt hiện lên nụ cười chân thành. Không biết tại sao nàng lại vui vẻ như vậy?
Vân Yên nhìn hắn một cái, lấy tay chỉ vào bông hoa tròn tròn màu tím nhạt nói: “Ngươi xem, hoa bồ công anh tím.”
Hoa bồ công anh tím? Long Hạo Thiên nhìn theo tay nàng chỉ, không biết nàng có ý tứ gì.
“Nghe nói thấy hoa bồ công anh tím là một loại may mắn, sau này nhất định sẽ hạnh phúc.” Vân Yên vẫn nhìn nó. Nàng sẽ hạnh phúc sao?
“Hạnh phúc?” Long Hạo Thiên không cười liếc nhìn nàng: “Chỉ có nữ nhân mới tin tưởng điều đó.” Hắn xuống ngựa đi tới. Vân Yên kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn đi làm gì?
Long Hạo Thiên đi đến hái một đóa bồ công anh rồi đến trước mặt đưa cho nàng. “Hạnh phúc nhiều như vậy, cho ngươi, Bổn Vương xem thử ngươi sẽ có bao nhiêu hạnh phúc.”
Vân Yên liếc hắn một cái. Vì sao lời hay ý đẹp thốt ra từ miệng hắn, ý nghĩa liền thay đổi? Nhưng nàng vẫn nhận bông hoa trong tay hắn, cầm trong tay, nhắm mắt yên lặng ước nguyện.
Long Hạo Thiên nhìn thấy dáng vẻ hồn nhiên đáng yêu của nàng, ánh mắt chợt thoáng qua một tình cảm khác thường. Giao ngựa cho binh sĩ bên người.
Ước xong nguyện vọng, Vân Yên mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt phía trước liền hoảng sợ: “Tại sao ngươi lại ngồi trên xe ngựa?”
“Đây là xe ngựa của Bổn Vương, khi nào Bổn Vương muốn ngồi thì ngồi. Hơn nữa, Bổn Vương có từng nói xe ngựa này chỉ ình ngươi ngồi sao?” Long Hạo Thiên nhìn nàng rồi ngồi xuống bên cạnh.
Vân Yên liếc nhìn hắn, mình chẳng qua chỉ là thuận miệng nói một câu, hắn lại nói nhiều như vậy. Không thèm để ý, bàn tay đang cầm đóa bồ công anh của nàng đưa ra bên ngoài xe ngựa, một trận gió nhẹ thổi qua, cánh hoa bay lên tựa như những hạt mưa nhỏ phiêu đãng. Rất đẹp, rất đẹp.
“Đó không phải là hạnh phúc sao? Tại sao lại muốn cho gió thổi đi?” Long Hạo Thiên nhìn nàng không rõ. Lòng dạ phụ nữ thật sự quá khó hiểu.
Nhìn thấy hoa đều đã bay đi hết, lúc này Vân Yên mới quay đầu lại nói: “Bởi vì ta muốn nó đem hạnh phúc đến ọi người. Mọi người hạnh phúc thì ta mới có thể hạnh phúc.”
“Ngươi bị bệnh sao?” Long Hạo Thiên liền nói nàng. “Làm thế nào mới có thể khiến mọi người đều hạnh phúc?”
“Ngươi sẽ không hiểu.” Vân Yên thản nhiên nói. Nếu hiểu, hắn sẽ không tàn bạo, lãnh khốc và vô tình như vậy.
“Bổn Vương không hiểu? Vậy ngươi nói cho Bổn Vương biết, hạnh phúc là gì?” Long Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, kéo nàng qua ôm ở trước ngực.
“Hạnh phúc chính là người một nhà ở bên nhau thật vui vẻ.” Vân Yên nói, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. “Nếu ta không phải gả cho ngươi mà gả ột người bình thường, sống những ngày “tương kính như tân”, có những đứa con đáng yêu. Như vậy chính là hạnh phúc."
“Vậy hạnh phúc của ngươi không phải rất đơn giản sao? Ai cũng đều có thể làm được.” Long Hạo Thiên không cho là đúng. Nếu đó là hạnh phúc, vậy không phải người khắp thiên hạ đều hạnh phúc sao?
“Đơn giản sao? Nhưng tại sao rất nhiều người vẫn không thể có được thứ hạnh phúc đơn giản nhất đó?” Vân Yên nhìn hắn, “Con người không thể nào đoán trước được sinh lão bệnh tử, càng không thể biết người thân của mình khi nào thì rời xa. Vả lại nam nhân, mỗi người đều có ba vợ bốn nàng hầu.” Nàng không muốn tiếp tục nói nữa. Nghĩ đến đây, nàng lại càng thương tâm. Người chính trực như cha mà cũng cưới tiểu thiếp, may mắn thay tiểu thiếp kia chịu không nổi cha hàng năm đều không ở nhà, vụng trộm lấy chồng rồi bỏ đi. Cha cũng tỉnh ngộ, đối tốt với một mình nương, chỉ tiếc nương lại không có phúc. Lúc đó nàng mới biết được con người rồi cũng sẽ chết đi.
Chương 110 -- Hạnh phúc giản đơn 2
Long Hạo Thiên nhìn nàng chằm chằm, nàng là đang nói mình sao? Chẳng lẽ nàng muốn cùng hắn sinh con dưỡng cái? Sinh con dưỡng cái? Hắn đột nhiên ngẩn ra. Sao hắn lại có thể nghĩ như vậy? Những năm gần đây, hắn chưa hề nghĩ đến vấn đề con cái, cũng chưa từng nghĩ muốn có con. Chẳng lẽ thật sự như Hắc Ưng nói, hắn thích nàng? Không, sẽ không. Lòng hắn đã nguội lạnh, sẽ không động tâm với nữ nhân.
“Vương.” Vân Yên ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng rất muốn hỏi, hắn đã từng yêu ai chưa?
“Cái gì?” Long Hạo Thiên hỏi.
“Không có gì.” Vân Yên lắc đầu. Nhất định là nàng điên rồi. Tại sao lại muốn hỏi hắn chuyện này? Chẳng phải Tử Liên đã nói người hắn yêu nhất chính là nữ nhân ở trong cấm địa sao? Nhắc tới nữ nhân kia, hắn nhất định sẽ tức giận.
“Có chuyện cứ nói. Bổn Vương không thích nói chuyện nửa vời.” Long Hạo Thiên rất muốn biết rốt cuộc nàng muốn nói cái gì.
“Vậy thần thiếp hỏi Vương, trong lòng Vương, hạnh phúc là gì?” Vân Yên thật thông minh, nói lảng sang chuyện khác.
“Hạnh phúc?” Trước mắt Long Hạo Thiên chợt thoáng qua một hình ảnh.
Một cô gái ngồi bên hồ, ngắm hoa sen nở rộ, hắn từ phía sau lặng lẽ đi đến, lấy tay bịt mắt nàng lại: “Đoán thử xem ta đem đến cho nàng cái gì?”
“Vương.” Cô gái xoay người, lập tức ôm lấy hắn: “Thiếp không cần gì cả, chỉ cần chính người đến là tốt rồi.”
Trong mắt hắn mang theo tình cảm, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, lấy ra một chiếc vòng ngọc bích màu xanh trong suốt đeo vào tay nàng. “Thích không?”
“Thích.” Nàng quay đầu lại hôn lên mặt hắn một cái.
Hình ảnh chợt lóe lên đổi thành hình ảnh của một người khác.
“Lăng nhi, nàng xem.” Trong tay hắn cầm một đóa sen mới hái, vui vẻ đi đến phòng nàng. Vừa mở cửa ra, máu đột nhiên đông cứng.
Thoáng chốc, hoa sen rơi xuống đất, cánh hoa tươi đẹp rụng lả tả. Sao có thể? Nhất định là hắn nhìn nhầm rồi. Huynh đệ tốt nhất của hắn cùng nữ nhân hắn yêu nhất trần truồng nằm trên cùng một chiếc giường. Sao có thể?
Sắc mặt thoáng chốc trở nên căm phẫn, tay nắm chặt lại.
Vân Yên nhìn thấy sắc mặt của hắn thay đổi, liền biết hắn nhất định là đang nhớ đến gì đó. Nàng sẽ không ngốc đến nỗi làm hắn tức giận, vội vàng nói sang chuyện khác: “Chúng ta cưỡi ngựa được không?” Không đợi hắn đồng ý, nàng liền đứng dậy.
Lập tức lại bị hắn ôm lấy: “Ngươi biết cưỡi ngựa không?”
“Không biết.” Vân Yên hơi giật mình. Nàng là do tình thế cấp bách mới nói, cũng không nghĩ nhiều như vậy. “Quên đi, không đi nữa.” Nàng vốn cũng không phải thật sự muốn cưỡi ngựa.
Long Hạo Thiên lại không nói một câu, ôm nàng xuống xe, phi thân một cái cưỡi lên ngựa của mình, đem nàng ngồi ở phía trước.
Binh lính hơi kinh ngạc nhưng liền giả bộ chưa thấy gì cả, tiếp tục đi.
Cơn gió nhẹ thối trên mặt giống như gió xuân ấm áp làm cho nàng cảm thấy thân thiết và thoải mái, giang hai tay ra, cảm thụ hơi thở của thiên nhiên.
Vài sợi tóc vươn vào trên mặt Long Hạo Thiên. Nhìn thấy nàng cười điềm tĩnh như vậy, lông mi dài hơi cong lên, chiếc mũi xinh xắn, môi anh đào đỏ mọng, trái tim đột nhiên xao động, không tự chủ được mà đưa môi tới gần nàng.
Đụng tới đôi môi ấm áp của hắn, Vân Yên mở to mắt nhìn, đã hoàn toàn quên mất phản ứng. Tại sao hắn lại đột nhiên hôn nàng?
Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nàng, Long Hạo Thiên mới phản ứng lại. Hắn đang làm cái gì? Sao lại hôn nàng. Trong mắt chợt hiện lên một tia bối rối, lập tức né tránh, tay vô thức thả lỏng.
“A.” Vân Yên hét lên một tiếng, thân thể ngã qua một bên.
Long Hạo Thiên nhanh tay nhanh mắt liền ôm lấy eo của nàng, kéo nàng lên. Không ngờ hắn lại dùng sức quá mạnh, lúc nàng được hắn kéo lên lại chạm vào môi hắn.
Nàng lại lần nữa mở to mắt, vừa định giãy giụa thì đã bị hắn ôm chặt.
Long Hạo Thiên không để cho nàng giãy dụa, một tay ôm chặt mặt nàng, tay kia giữ đầu của nàng từ phía sau, hôn thật sâu lên cánh môi tựa hoa anh đào của nàng, đầu lưỡi còn càn rỡ thăm dò vào bên trong.
Vân Yên hoàn toàn cứng đơ, nàng chưa từng cùng nam nhân hôn môi nên không biết phản kháng hay phối hợp.
Đến khi hắn càng hôn càng sâu, mặt nàng lập tức đỏ bừng, bàn tay nhỏ bé dùng sức đánh hắn. Thấy hắn hoàn toàn không có phản ứng, nàng quýnh lên liền hung hăng véo hông hắn một cái.
“Ngươi làm gì vậy?” Long Hạo Thiên rốt cuộc bị đau, buông nàng ra. Nàng dám véo hắn.
“Giữa ban ngày ban mặt, lại trước mặt nhiều người, sao ngươi có thế làm vậy với ta?” Vân Yên vừa thẹn vừa giận, hoàn toàn không dám nhìn những binh sĩ bên cạnh.
Nghe được lời của nàng, khuôn mặt vốn đang tức giận của Long Hạo Thiên đột nhiên đổi thành tươi cười, đùa bỡn: “Vậy ý của người là lúc không phải ban ngày ban mặt, nhiều người như vậy, Bổn Vương có thể…”
“Ngươi... Ta không có ý đó.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Yên biến thành màu đỏ.
“Vậy ngươi có ý gì? Nói cho Bổn Vương nghe một chút.” Long Hạo Thiên cố nén cười hỏi.
Vân Yên trừng mắt nhìn hắn, hắn cư nhiên còn cười. Không thèm nhìn nữa, nàng vùng khỏi cái ôm của hắn, nói: “Ta muốn xuống, ta muốn ngồi xe ngựa.”
“Ngồi xe ngựa? Chẳng lẽ ngươi muốn trong xe ngựa…” Long Hạo Thiên ám muội nhìn nàng.
“Ngươi…” Vân Yên thật sự muốn đánh cho hắn một quyền, không để hắn tiếp tục đắc ý.
“Được rồi, không đùa ngươi nữa. Nhưng mà ngồi xe ngựa cũng phải đợi bọn hắn đuổi kịp.” Long Hạo Thiên nói xong, ôm nàng đi lên phía trước một cách chậm rãi.
“Ngươi có ý gì?” Vân Yên không khỏi nhìn về phía sau. Kỳ quái, phía sau rõ ràng không có lấy một bóng người.
“Không cần nhìn, bọn hắn đều ở phía sau. Ngốc, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ bọn họ sẽ nhìn chúng ta diễn sao?” Long Hạo Thiên cười nhạo, thật sự là một nữ nhân ngốc nghếch.
Lúc này, Vân Yên mới thở phào. Vậy là tốt rồi, không bị người khác nhìn thấy là tốt rồi. Tâm vừa thả lỏng lại lập tức căng ra, từ lúc nào bọn họ đã biến thành cái dạng này? Bọn họ không phải vẫn luôn thù địch sao? Hơi thở trong lúc thân thiết gắn bó của hắn, vẫn còn sót lại khiến tay chân nàng đột nhiên có chút luống cuống.