Số lần đọc/download: 2929 / 66
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:01 +0700
Chương 23: Một Buổi Thiết Đường Kỳ Lạ
Đ
ến trưa, Tái Công vẫn chẳng ăn gì cả mà chỉ thong thả uống cạn chén trà.
Theo tình báo cuối cùng của A Quốc thì cỗ áo quan đã được đưa về công đường an toàn nhưng đám đông lúc này đang tập trung trước cửa lớn la hét giận dữ.
Mã Tôn và Triệu Thái tới, khuôn mặt đượm lo âu.
- Những người đã vào được công đường đều có thái độ đe dọa, thưa Đai nhân – Mã Tôn trình bày – Còn những kẻ không còn chỗ để vào bên trong thì chửi rủa ầm ĩ và ném đá vào cánh cổng.
- Cứ để mặc họ - Tái Công khô khan bảo.
Mã Tôn đưa mắt khuyến khích bạn nói tiếp, và Triệu Thái chắp tay thưa:
- Xin Đại nhân cho phép hạ chức báo cho đội tuần cảnh. Người của họ có thể tạo thành một vòng bảo vệ quanh công đường và…
Tái Công nắm tay đấm mạnh xuống mặt bàn:
- Ta còn có là vị pháp quan ở đây nữa không? – Ông giận dữ nói to – Chính trên đầu ta mà trách nhiệm duy trì trật tự rơi xuống và ta sẽ điều hành tốt công việc này một mình ta thôi!
Hai người im tiếng. Tranh luận nữa chẳng ích gì. Nhưng họ lo là liệu lần này người thầy của họ có mắc một sai lầm khủng khiếp không?
Ba tiếng chuông rền vang.
Tái Công đứng lên và theo sau là các phụ tá hộ vệ, đi dọc theo hành lang dẫn tới công đường. Thấy ông ngồi vào phía sau bục gỗ, một sự im lặng đầy đe dọa đón chào ông.
Phòng xử án chật ních, những vệ binh lo lắng thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ra xung uanh. Bên trái bục gỗ, Tái Công nhìn thấy cỗ quan tài Lỗ Minh và phía sau là người chủ thầu việc chôn cất cùng những người giúp việc của gã. Mụ Lỗ dựa vào chiếc gậy chống đứng phía trước. Tào Can và A Quốc đứng cạnh bàn lục sự.
Tái Công gõ búa gỗ lên mặt bàn tuyên bố:
- Khai thiết công đường!
Ngay tức thì mụ Lỗ kêu to:
- Dựa vào quyền gì mà một viên pháp quan đã treo ấn mở phiên tòa?
Tiếng xì xào hưởng ứng nổi lên trong phòng.
- Phiên tòa này – Tái Công nói – có mục đích làm rõ việc Lỗ Minh đã bị ám sát một cách vô cùng hèn hạ.
Nghe câu này, mụ Lõ trèo ngay lên bục gỗ ngoảnh lại phía cửa tọa kêu lên:
- Các vị lại cho phép tên viên chức chó má này xúc phạm một lần nữa thân thể của chồng tôi ư?
Đám đông ùn ùn dồn lên phía trước. Từ mọi phía nổi lên tiếng thét: "Đả đảo viên pháp quan!" Mã Tôn và Triệu Thái đặt tay lên đốc kiếm giấu trong tà áo dài. Đám người đứng ở hàng đầu xô đẩy các vệ binh sang một bên.
Một tia sáng ác độc lóe lên trong đôi con ngươi mụ Lỗ. Giây phút giành chiến thắng của mụ đã tới gần. Dòng máu Tacta chảy trong huyết quản làm mụ mừng rơn lên trong ý nghĩ: một cuộc tàn sát đẫm máu sắp xảy ra. Mụ giơ tay. Đám đông dừng lại, tất cả các con mắt đổ dồn vào cái bóng dáng ngạo mạn của mụ. Ngực mụ vồng cao lên. Chỉ tay vào Tái Công, mụ bắt đầu:
- Cái tên viên chức chó má này…
Đúng cái lúc mụ dừng lại để lấy hơi, Tái Công, chẳng cần cất cao giọng, bảo mụ:
- Ngươi hãy nên nghĩ đến những chiếc đế giày vải của ngươi đã!
Thốt lên một tiếng kêu nhỏ, mụ Lỗ nhìn nhanh xuống chân mình. Khi mụ ngẩng đầu lên, Tái Công lần đầu tiên nhìn thấy một sự sợ hãi thực sự hiện trong đôi mắt mụ. Những người đứng ở hàng đầu truyền đi lời nhận xét lạ lùng của ngài pháp quan tới những người ở phía sau. Tiếng ồn ào càng mạnh. Trong khi mụ Lỗ cố gắng lấy lại tư thế của mình, người nào đó ở cuối phòng cất tiếng hỏi to: "Ông ta nói gì vậy?" Mụ Lỗ vừa mở miệng thì tiếng búa nện át đi chẳng ai nghe rõ mụ nói gì. Được Tào Can giúp vào một tay, người chủ thầu việc chôn cất đặt tấm ván thiên xuống đất.
- Cuối cùng, tất cả các người sẽ biết sự thật! – Tái Công nói to, và câu nói được truyền đi khắp công đường.
- Xin đừng nghe hắn! – Nó… - Mụ Lỗ lại kêu lên, nhưng dừng lại ngay vì thấy đám đông còn đang mải chú ý đến cái xác được nâng từ áo quan ra và đặt nhẹ nhàng xuống chiếc chiếu cói.
Mụ Lỗ lùi lại, dán mắt vào cái thi thể chẳng có gì là hứa hẹn của chồng mụ.
Tái Công đập mạnh mấy tiếng búa gỗ xuống bàn rồi thông báo:
- Hôm nay, người khám nghiệm tử thi chỉ xem xết cái đầu của người quá cố. Ông ta sẽ đặc biệt chú ý tới đỉnh sọ và sẽ nhìn kỹ khoảng giữa những sợi tóc.
Lúc A Quốc quỳ xuống cạnh xác chết, im lặng hoàn toàn ngự trị trong gian phòng công đường. Người ta chỉ nghe thấy rất chát chúa những tiếng la thét ngoài phố, của những kẻ bất mãn.
Bỗng nhiên, A Quốc đứng bật lên, mặt tái xanh không còn một hột máu, xúc động nói:
- Xin kính báo với Đại nhân, giữa đỉnh đầu, cạnh chân những sợi tóc, hạ chức thấy một vật tròn nhỏ bằng sắt, như là đầu của một chiếc đinh.
Mụ Lỗ trấn tĩnh lại:
- Đó là một âm mưu! – Mụ gầm lên – Quan tài đã được bí mật mở ra trước!
Nhưng lúc này trí tò mò khống chế toàn công đường và một anh hàng thịt to lớn thét:
- Có câm miệng lại không nào! Chính tự tay ông trùm của tôi đã niêm phong cỗ áo quan. Chúng tôi muốn biết ông A Quốc đã tìm thấy cái gì đây!
- Hãy tiếp tục kiểm tra! – Tái Công ra lệnh cho người chuyên khám tử thi.
A Quốc lấy từ ống tay áo của mình ra một cái kìm nhỏ. Mụ Lỗ muốn nhảy xổ vào ông nhưng viên vệ úy tóm lấy cánh tay và kéo mụ ra phía sau. Trong khi mụ giãy giụa như một con mèo hoang thì A Quốc rút từ sọ Lỗ Minh ra một chiếc đinh sắt dài. Ông giơ nó lên cao một lúc cho tất cả mọi người nhìn rõ rồi đặt xuống trên bàn ngài pháp quan.
Sức lực hầu như rời bỏ khỏi thân thể mụ Lỗ. khi viên Vệ úy buông tay, mụ tập tễnh tiến đến bàn lục sự, víu tay vào mép bàn, đứng yên, đầu cúi.
Những người dự xem ở hàng đầu vội vã kể lại những gì trông thấy với những người phía sau. Tất cả mọi người đều đua nhau nói cùng một lúc. Rồi những người đứng phía cuối phòng nhảy bổ ra bên ngoài để đưa tin.
Tái Công đập búa gỗ xuống mặt bàn và đợi cho phòng xử trở lại trật tự, ông hỏi mụ Lỗ:
- Nhà ngươi có thú nhận là đã ám sát Lỗ Minh, chồng của ngươi bằng cách đóng sâu một cái đinh vào đỉnh sọ không?
Mụ chậm rãi ngẩng đầu lên, người run bắn và gạt mớ tóc phủ xuống trán ra một bên rồi nói giọng khản đặc:
- Tôi xin thú nhận.
Những tiếng xì xào khác nhau dâng lên trong phòng sau lời thú nhận này. Ngài pháp quan ngả người trên ghế đợi cho sự yên tĩnh trở lại để nói bằng một giọng mệt mỏi:
- Bây giờ ta đợi lời thú tội đầy đủ của nhà ngươi.
Mụ Lỗ quấn chặt tấm áo dài quanh tấm thân mỏng mảnh.
- Chuyện đó đã qua rất lâu rồi… Nó còn có gì kể là quan trọng nữa? – Bằng giọng ưu uất, rầu rĩ mụ hỏi.
Mụ lại tựa vào cạnh bàn, đưa mắt nhìn lên khung cửa sổ trên cao của bức tường.
- Lỗ Minh, chồng tôi là một người đàn ông ngu đần, chán ngắt… Hắn có hiểu được cái gì đâu. Làm sao mà tôi tiếp tục chung sống với hắn được? Tôi, người chỉ muốn tìm kiếm…
Mụ cất tiếng thở dài rồi nói tiếp:
- Tôi đã có với hắn một đứa con gái và bây giờ hắn muốn có một đứa con trai. Tôi không thể nào chịu đựng được nữa! Một hôm hắn kêu bị đau ở vùng dạ dày, tôi cho hắn uống rượu coi như uống thuốc, trong đó tôi hòa vào một liều thuốc ngủ mạnh. Khi hắn ngủ say, tôi lấy chiếc đinh sắt dài vẫn dùng để dùi những đế giày vải và bằng một chiếc búa gỗ nhỏ tôi đóng chiếc đinh đó vào đỉnh sọ hắn cho đến khi chỉ còn cái mũ đinh là có thể còn nhìn thấy được.
- Giết chết con chó cái ấy đi! – Một người dự phiên tòa kêu lên.
Những tiếng kêu giận dữ khác cũng cất lên. Nhanh chóng thay đổi thái độ, đám đông lúc này quay trút giận dữ sang mụ Lỗ.
- Trật tự! – Tái Công hét lên như sấm và đập mạnh chiếc búa gỗ xuống bàn.
Mọi tiếng ồn lập tức im bặt. Uy tín của pháp viện đã được vãn hồi.
- Pháp y Quang tuyên bố đó là một cơn đau tim – Mụ Lỗ tiếp. Rồi mụ khinh bỉ nói thêm: - Tôi phải trở thành tình nhân của con người đó để nhận được sự thông đồng giúp đỡ của y. Y nói là biết tất cả bí quyết tà thuật của dân tộc Tacta chúng tôi nhưng y chỉ là một tên khoe khoang dị hợm. Từ lúc y đã ký nhận vào tấm giấy khai tử, tôi bèn cắt đứt ngay quan hệ. Cuối cùng tôi được tự do! Rồi, cách đây khoảng một tháng, khi từ cửa hàng của tôi đi ra, tôi trượt chân trên tuyết ngã và bị sai khớp xương chậu. Một người đi qua đã đến nâng tôi dậy và dìu tôi về tận nhà. Tôi ngồi trên chiếc ghế dài đặt ở cuối cửa hàng và người đó xoa bóp mắt cá chân cho tôi. Cứ mỗi cái ấn mạnh của bàn tay người ấy, tôi lại cảm thấy sinh lực tỏa ra từ người ấy chảy vào mỗi mạch máu thớ thịt của cơ thể tôi. Thế là cuối cùng tôi đã tìm được người mà tôi hằng mong đợi! Tôi tập trung tất cả ý chí và sự khéo léo của một góa phụ còn trẻ trung để kéo người ấy lại với tôi, nhưng người ta chống lại, không chịu. Thế nhưng lúc người ấy bỏ đi, tôi biết là sao rồi cũng sẽ trở lại.
Mụ Lỗ lấy lại được một chút nào đó đức tự tin, tính chủ động cũ và nói thêm:
- Và người ấy trở lại thật. Tôi đã thắng! Con người ấy như một ngọn lửa nóng bỏng. Hắn yêu tôi và cùng lúc lại ghét tôi. Hắn cũng lại tự ghét mình vì đã yêu tôi… và tuy nhiên hắn cũng yêu tôi thật! Bản thân những mãnh lực của cuộc sống đã kết nối chúng tôi lại với nhau…
Mụ im bặt, cúi đầu xuống và bằng một giọng mệt mỏi trở lại, mụ kể tiếp:
- Rồi tôi bỗng nhận thấy là tôi đang mất hắn. Hắn kết tội tôi là phá hoại sinh lực của hắn, làm nhiễu loạn nguyên tắc cuộc sống rất nghiêm ngặt hắn đã tự đề ra trước khi gặp tôi. Một hôm, hắn tuyên bố: tốt hơn hết là nên chia tay… Tôi vô cùng thất vọng. Tôi không sao sống nổi khi thiếu người ấy. Không có người ấy, tôi cảm thấy sự sống rời bỏ các huyết quản của mình… Tôi dọa sẽ giết hắn như đã giết chồng nếu hắn ruồng bỏ tôi.
Mụ buồn bã lắc đầu:
- Lẽ ra tôi chẳng nên nói ra điều đó. Tôi biết hắn đã quyết qua cái nhìn hắn ném cho tôi. Thế là hết… Chỉ còn mỗi việc là giết hắn! Tôi rắc chút bột độc dược vào một bông hoa nhài và cải trang thành một thanh niên Tacta, tôi đến khu nhà tắm. Tôi nói với hắn là đến để xin tha lỗi đã dùng những lời lẽ thô bạo và mong là được chia tay trên tình bạn. Hắn vẫn lạnh lùng và xa cách và vì hắn không hứa là sẽ giữ kín mối quan hệ của hai người, tôi đã thả bông hoa nhài vào chén uống nước của hắn. Khi thuốc độc bắt đầu ngấm, hắn ném cho tôi một cái nhìn khủng khiếp. Hắn muốn nói. Không một tiếng nào thoát ra khỏi miệng. Nhưng chẳng cần. Tôi biết hắn sẽ chỉ nguyền rủa tôi và như thế thì tôi nguy… Nói có Trời cao Đất dày, hắn là người duy nhất mà tôi yêu tha thiết, và… tôi đã phải giết hắn!
Bất thình lình, mụ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt viên pháp quan:
- Tôi đã chết từ giờ phút này rồi! Cái thân xác này ngài muốn làm gì thì làm.
Tái Công kinh hãi nhìn sự thay đổi nhanh chóng bất ngờ của vẻ ngoài mụ Lỗ. Những nếp nhăn sâu hiện trên khuôn mặt vốn phẳng phiu mịn màng. Đôi mắt mất hẳn đi tia sáng ngời ngời vốn có. Chỉ trong vòng ít phút mà mụ già đi đến mười năm tuổi. Lúc này khi mà cái nghị lực không gì chế ngự được của mụ đã rời đi, thì mụ chỉ còn là một cái vỏ ốc không ruột.
- Ngươi hãy đọc to lời tự thú của bị can – Tái Công bảo viên lục sự.
Cả công đường lắng nghe trong yên lặng.
- Lời tự thú của ngươi có được trung thành ghi lại không? – Tái Công hỏi.
Mụ Lỗ gật đầu công nhận rồi áp ngón tay cái điểm chỉ dưới thư bạ.
Tái Công tuyên bố bãi đường.