Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Chương 21
L
âm Thành Bộ vừa định tìm chỗ đỗ xe, bỗng nhiên cửa sổ bị gõ cộc cộc mấy tiếng, cậu giật nảy mình, lúc quay đầu nhìn ra thì thấy một nhân viên thu phí đứng ở bên ngoài.
“Má.” Lâm Thành Bộ nhỏ giọng mắng một cậu, rút tờ 50 tệ trong ví ra, rồi mới hạ cửa kính xuống hỏi, “Hết bao nhiêu vậy?”
Không đợi nhân viên mở miệng, cậu đưa tiền cho người ta, “Chắc là đủ rồi nhỉ?”
“Chờ chút, trả lại cậu.” Nhân viên thu phí nhận tiền.
Lúc anh ta đang cúi đầu tìm tiền trả lại, Lâm Thành Bộ đã lái xe đi rồi. Ngồi ghế phụ là một tên dở hơi còn bị còng tay, cậu không dám nói nhiều với người ngoài.
Lỡ như Nguyên Ngọ đột nhiên hô một tiếng ‘cứu với’ thì hôm nay sẽ có chuyện vui luôn.
Một đầu bếp bắt cóc một… một manh lưu[1].
Đúng vậy, tên hâm này là một manh lưu.
Càng nghĩ thì càng thấy việc đưa Nguyên Ngọ về không thuận lợi tí nào, vừa đúng lúc học sinh tan học, xe nhích trên đường còn cảm giác không nhanh bằng việc cậu khiêng Nguyên Ngọ chạy bộ. Mà kỳ diệu là, đi qua ngã tư nào cũng gặp đèn đỏ.
Cũng may Nguyên Ngọ ngồi im không làm gì cả, Lâm Thành Bộ thi thoảng liếc sang, thấy hình như Nguyên Ngọ tựa cửa xe ngủ thiếp đi.
Lâm Thành Bộ nhíu mày, vẫn cảm thấy có gì khác thường, cái kiểu hở ra là ngủ thế này là bệnh gì vậy? Trước đó cũng không thấy Nguyên Ngọ ngủ nhiều như vậy.
Lúc về đến nhà thì trời đã tối hẳn, nhiều người đã ăn cơm xong đang xuống tản bộ.
Lâm Thành Bộ đỗ xe xong xuôi mới nhìn Nguyên Ngọ xem thế nào, hắn vẫn còn ngủ được.
Cậu xuống xe, đi sang phía bên Nguyên Ngọ, mở cửa xe, khi Nguyên Ngọ vừa mở mắt ra cậu đã kịp móc đầu còn lại của còng tay vào tay cậu.
Nguyên Ngọ chạy rất nhanh, nếu không để ý có khi cậu sẽ không đuổi kịp.
“Đây là chỗ nào?” Nguyên Ngọ nhìn bên ngoài.
“Nhà tôi,” Lâm Thành Bộ nhìn xung quanh, không thấy có người đi qua, “Xuống đi, lên nhà tôi ăn cơm đã.”
“Cơm tù à?” Nguyên Ngọ liếc mắt nhìn cái còng tay.
“Không có cách nào khác, anh chịu khó một chút.” Lâm Thành Bộ nhỏ giọng nói, “Vì giờ không dự đoán được hành vi của anh, tôi không thả anh ra được.”
Nguyên Ngọ tựa vào ghế nhìn cậu chằm chằm hai phút đồng hồ rồi mới đẩy cậu ra bước xuống xe.
“Không cảm thấy thế này quá khoa trương sao?” Lúc đi vào khu nhà, Nguyên Ngọ giơ tay khỏi đỉnh đầu lắc lắc mấy cái.
“Này!” Lâm Thành Bộ nhanh chóng kéo tay hắn xuống ôm vào người, “Anh đừng ép tôi quá đáng thế nhé.”
“Cậu cho rằng cái tư thế này không bắt mắt sao?” Nguyên Ngọ nói.
“Đừng nói nhảm nữa.” Lâm Thành Bộ lôi kéo hắn đến thang máy, đúng lúc thang máy dừng lại ở tầng một, “Vào đi.”
“Ở trên cao vậy à.” Nguyên Ngọ nhìn cậu bấm nút chọn tầng hỏi một câu.
“Tầng 12 mà cao à.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn một cái, “Tôi còn cảm thấy chưa đủ cho tôi cất cánh nữa là.”
Nguyên Ngọ cười cười, lúc cửa thang máy mở ra, hắn đứng im không nhúc nhích: “Tôi đến nhà cậu bao giờ chưa?”
“Có tới hay không thì anh đâu có nhớ rõ.” Lâm Thành Bộ kéo hắn ra ngoài.
Đương nhiên là chưa tới rồi!
Một lần cũng chưa qua.
Lúc móc chìa khóa mở cửa, Lâm Thành Bộ hơi lo lắng, người quan trọng như vậy đột nhiên tới nhà làm khác, mà cậu cũng không chắc là nhà có đủ gọn gàng không, có ảnh hưởng gì đến hình tượng bản thân không.
“Tôi chưa dọn nên chắc hơi bừa…” Lúc Lâm Thành Bộ mở cửa bật đèn, nhìn vào nhà một lượt, phát hiện ra trong nhà dọn dẹp rất ngăn nắp.
Nguyên Ngọ cười cười: “Cậu giống mấy học sinh ngày nào cũng học đến ba rưỡi sáng, lúc đi thi còn kêu là chưa học gì…”
“Tôi không phải kiểu người đấy.” Lâm Thành Bộ cắt lời, “Tôi còn chưa hề thi được điểm cao nữa, nếu không thì tôi đi học trường nghề làm gì.”
“À.” Nguyên Ngọ gật đầu cười.
Lâm Thành Bộ dắt Nguyên Ngọ qua phòng bếp, mở tủ lạnh ra kiểm tra, cậu thấy vẫn còn đồ ăn, liền kéo Nguyên Ngọ về phòng khách.
“Tôi tháo còng tay ra.” Lâm Thành Bộ chỉ chỉ còng tay, “Anh ở đây xem tivi hay chơi gì cũng được, tôi đi nấu cơm.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ trả lời.
“Lúc tôi nấu cơm anh không chạy mất đấy chứ?” Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm hắn, tuy nói là phòng bếp mở, nhưng khi nấu sẽ quay lưng lại phía phòng khách, cậu không yên tâm được, “Anh muốn chạy thì cũng phải ăn trước đúng không?”
“À.” Nguyên Ngọ lên tiếng, khi Lâm Thành Bộ tháo còng tay, hắn nói “Chưa chắc đã vậy.”
Lâm Thành Bộ không thèm nhìn, lại khóa còng lên tay hắn, kéo về phía salon, còng đầu còn lại vào bàn trà: “Còng tay của anh đấy.”
“Tôi còn chưa hỏi cậu.” Nguyên Ngọ tựa trên ghế sô pha, kéo kéo cái còng tay, “Cái này là tôi đưa cậu?”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ lấy đồ ăn trong tủ lạnh, chuẩn bị nấu.
“Tôi đưa cậu cái này làm g ì?” Nguyên Ngọ lại hỏi.
“…Tôi không biết.” Lâm Thành Bộ cúi đầu thái thịt.
Cậu không biết cái còng tay này Nguyên Ngọ lấy từ chỗ nào, chỉ biết lần đầu trên xe, nhân cơ hội say rượu hôn Nguyên Ngọ một cái, bị hắn còng lại, ném chìa khóa bên ngoài đất,
Cái này cho cậu. Nguyên Ngọ nói xong câu này lập tức gọi xe rời đi.
Cậu không muốn nhớ lại là làm thế nào mà cậu lấy được chìa khóa mở còng, nên im lặng.
Nguyên Ngọ không hỏi thêm nữa.
Bóng lưng Lâm Thành Bộ lúc làm đồ ăn rất đẹp mắt, hắn ngắm nghía còng tay không phát hiện được ấn tượng gì, mà cũng không biết mở thế nào, đành ngồi trên ghế nhìn Lâm Thành Bộ nấu ăn.
Bạn trai?
Nhất định không phải.
Chẳng qua Nguyên Ngọ cảm thấy người này chắc hẳn rất quen thuộc.
Chỉ là hắn không nhớ rõ, hiện giờ nhìn Lâm Thành Bộ cũng không thấy chán ghét, dáng dấp Lâm Thành Bộ rất được, nhưng không xác định được bản thân có từng thích ‘đàn ông’ không, lúc Lâm Thành Bộ hôn hắn, hắn cũng không thấy phản cảm.
Hầy.
Nguyên Ngọ gối lên tay, còn có chút dục vọng nổi lên.
Nhưng là.
Là ai vậy?
Nguyên Ngọ nhắm mắt lại, người trong đầu mình là ai? Là mình?
Người mà Lâm Thành Bộ quen biết là ai? Là mình sao?
Chưa đến nửa giờ sau, Lâm Thành Bộ đã làm xong ba món một canh, đặt trên bàn trà trước mặt.
Bánh nướng nhân thịt dê, thịt xào bắp cải, canh ngao rau cải xanh, mấy món ăn nhìn qua đều rất đẹp, cũng rất thơm.
Nguyên Ngọ nhìn qua cũng cảm thấy đói bụng.
“Có cháo đỗ đen với cơm,” Lâm Thành Bộ múc canh cho hắn, “Anh muốn ăn cái nào?”
“Cháo.” Nguyên Ngọ nói, “Ngọt đi.”
Lâm Thành Bộ múc cháo, bỏ thêm đường rồi đặt vào tay hắn.
“Cơm nước xong rồi cậu đưa tôi về?” Nguyên Ngọ húp canh nói.
“Không,” Lâm Thành Bộ cầm bát lên, “Từ hôm nay, anh cứ ở đây, đồ ở Trầm Kiều tôi lấy về cho anh, chuyện thuyền với cái khác tôi cũng xử lý hộ, anh…”
Lâm Thành Bộ còn chưa nói xong, tay Nguyên Ngọ đã vung lên, hắt cả bát canh lên mặt cậu, “Cậu là ai? Còn quản chuyện của tôi?”
May là canh đã nấu lâu rồi, không nóng. Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lâm Thành Bộ, nếu canh nóng mà hắt lên thì bỏng cả mặt rồi.
Cậu không nói gì, nhanh chóng bưng đồ ăn từ bàn trà lên một chiếc bàn nhỏ, rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
“Lâm Thành Bộ.” Giọng của Nguyên Ngọ từ phòng khách truyền vào, “Tôi không cần biết cậu là ai, trước kia quan hệ thế nào, chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.
Lâm Thành Bộ vốc nước lên mặt xong, nhìn chằm chằm hình ảnh trong gương của mình.
“Cậu tự nhiên chạy tới, nói linh ta linh tinh, tôi đùa với cậu là tôi thấy vui.” Giọng nói của Nguyên Ngọ lạnh băng, “Cậu còn nghĩ cậu là ai?”
Lâm Thành Bộ vuốt nước trên mặt xuống, cúi đầu thở dài.
“Nghẹn quá thì tìm người khác đi, đừng có phí sức với tôi.” Nguyên Ngọ nói, “
Lâm Thành Bộ từ nhà vệ sinh xông ra, đấm một cú lên ngực Nguyên Ngọ, câu còn chưa nói hết đã bị đấm đến mức nghẹn lại trong họng.
“Tôi là ai tôi biết rõ,” Lâm Thành Bộ túm cổ áo của Nguyên Ngọ đè hắn xuống ghế, “Liệu anh có biết anh là ai không?”
“Cút.” Nguyên Ngọ giơ tay không bị còng vung tới.
Lâm Thành Bộ cảm giác được bản thân sắp bị tát, vừa nghiêng đầu thì cổ cậu ‘rắc’ một cái.
Đệt!
Cậu dùng đầu gói đè tay Nguyên Ngọ lại, Nguyên Ngọ lại giật tay trái, còng tay kêu lẻng xẻng.
“Kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi!” Lâm Thành Bộ cúi đầu chỉ Nguyên Ngọ, cậu hạ giọng: “Tôi biết anh không cố ý thành thế này, nhưng tích cực tí đi, anh cứ thấy bên cạnh có gì đó là lại trốn tránh!”
“Cút!” Nguyên Ngọ lặp lại.
“Anh muốn cả đời cứ mơ mơ hồ hồ trôi qua như thế hả?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn chằm chằm, “Cứ như thế cả đời, ai cũng không nhớ đến mà chết đi sao?”
“Tôi sống thế nào,” Nguyên Ngọ nhìn lại, “Cần cậu quan tâm à? Cậu là gì chứ?”
“Tôi là thánh Jehovah,” Lâm Thành Bộ căn răng, “Nguyên Ngọ, tôi cho anh biết, nếu tôi không quan tâm, thì trên thế giới này chẳng có ai quan tâm anh nữa đâu! Chỉ có tôi thôi! Một kẻ ngu xuẩn lúc nào cũng bám theo anh! Sợ anh xảy ra chuyện, sợ anh có mệnh hệ gì, sợ anh đi rồi sẽ không quay lại! Nếu không có tôi, chắc anh cũng chết rồi! Chết xuống gặp Diêm Vương còn không biết tên mình là gì ấy, con mẹ nó!”
Lâm Thành Bộ nói xong cũng thả Nguyên Ngọ, ngồi xuống cạnh bàn nhỏ bắt đầu ăn cơm.
Nguyên Ngọ nằm im không nhúc nhích, trợn mắt sững sờ nhìn trần nhà.
Lúc Lâm Thành Bộ ăn xong một bát cơm, Nguyên Ngọ quay đâu: “Jehovah là ai?”
“Làm sao?” Lâm Thành Bộ hơi nghiêng đầu qua.
“Cậu cảm thấy…. tôi không biết bản thân tôi là ai sao?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Tôi cảm thấy, anh có biết.” Lâm Thành Bộ múc canh, “Nhưng anh không dám đối mặt.”
“Vì sao tôi không dám đối mặt?” Nguyên Ngọ cười cười.
“Tôi không biết, tôi đang tìm hiểu.” Lâm Thành Bộ cúi đầu ăn.
“Được rồi, coi như cậu nói thật, vậy tại sao,” Nguyên Ngọ giật giật còng tay, “Có phải vì thần kinh nên mới… quản tôi? Cậu có cần tôi đi khám bệnh trước không?”
“Vậy tôi nói cho anh, dù sao đã đến thế này, tôi cũng không ngại nữa.”
Lâm Thành Bộ buông bát nhìn hắn, “Tôi cực kỳ thích anh, tính là tình đầu luôn, tôi là người không thông minh cho lắm, trước khi gặp anh thì muốn tìm người yêu, gặp anh rồi thì tôi biết nếu không phải anh thì tôi không chịu được.”
“À.” Nguyên Ngọ lên tiếng, “Cậu bị từ chối?”
“Dù sao cũng rất khổ sở, cứ lăn đi lăn lại như đun thuốc, tôi thành tên biến thái luôn.” Lâm Thành Bộ múc một bát canh, ngồi xuống bên cạnh hắn, “Tôi nghĩ, nếu như có thể kéo anh trở lại như trước kia, có lẽ anh sẽ lấy thân báo đáp chăng.”
Nguyên Ngọ ngẩn người, sau đó liền cười, cười đến nửa ngày không ngừng được.
“Uống canh không?” Lâm Thành Bộ hỏi.
Nguyên Ngọ cười thêm một lúc mới nhận bát, uống hết bát canh rồi hỏi: “Cháo của tôi đâu?”
“Tôi mang đồ ăn qua.” Lâm Thành Bộ nói, “Anh ăn thì ăn, không ăn thì nhìn, còn hất canh vào người tôi hoặc ném đồ ăn thì tôi cho anh liều thuốc ngủ đấy.”
Nguyên Ngọ không nổi giận cũng không có yêu cầu gì nữa, từ lúc cười Lâm Thành Bộ xong cũng vẫn cứ im lặng.
Ăn cơm không nói gì cả, lúc Lâm Thành Bộ dọn dẹp hắn cũng không nói gì, Lâm Thành Bộ dọn xong rồi đi tắm, lúc ra ngoài thấy hắn vẫn y như cũ.
“Có đi tắm không?” Lâm Thành Bộ cầm một bộ quần áo của cậu, “Anh ở Trầm Kiều có tắm rửa tử tế không thế?”
Nguyên Ngọ giật giật còng tay.
Lâm Thành Bộ đi qua tháo còng tay cho hắn, Nguyên Ngọ lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh.
Cậu do dự một chút rồi đi theo vào phòng tắm, chỉ cho Nguyên Ngọ đâu là sữa tắm đâu là dầu gội, thừa cơ lúc hắn không để ý lấy luôn cái núm chặn ống thoát nước trong bồn tắm rồi ra ngoài.
Một lát sau có tiếng nước chảy truyền ra.
Lâm Thành Bộ nằm trên ghế, bật TV chỉnh âm thanh hơi lớn một chút, để át đi tiếng nước đang khuấy đảo lòng cậu.
Dù đã ngưng rồi nhưng cậu vẫn còn tưởng tượng được, mà cậu vốn cầu mà không được, các thể loại ảo tưởng, mất mặt lẫn không mất mặt, nguyên vẹn tam quan lẫn vỡ nát tam quan, mọi thứ bắt nguồi từ chữ G.
Cậu thở dài, nếu lúc này Nguyên Ngọ đi ra gây sự, cậu có thể tiện tay ném Nguyên Ngọ lên giường rồi giải quyết.
Lâm Thành Bộ không cần liêm sỉ nữa.
Cậu tựa vào ghế sô pha mà cười, cười được một nửa thì điện thoại đổ chuông, cậu có cảm giác như người làm chuyện xấu bị bắt quả tang, suýt sặc nước bọt.
Giang Thừa Vũ gọi tới, Lâm Thành Bộ ấn nghe: “Gì!”
“Có ở nhà không?” Giang Thừa Vũ hỏi, “Năm phút nữa tôi đến chỗ cậu, lần trước rượu vang chỗ tôi cậu khen uống ngon đúng không, tôi mang cho cậu mấy chai, xuống lấy nhé.”
“Tôi ở nhà, nhưng…” Lâm Thành Bộ hơi do dự, “Tôi không ra ngoài được.”
“Má, cậu dẫn người về nhà đấy à!” Giang Thừa Vũ giật mình, “Lâm Thành Bộ, cậu dẫn người về nhà mà không chịu qua đêm với tôi?”
“Cút đi!” Lâm Thành Bộ đến cửa nhà tắm nghe ngóng, Nguyên Ngọ vẫn đang tắm, cậu đến gần cửa sổ, “Nguyên Ngọ… đang ở chỗ tôi.”
“Cái gì?” Giang Thừa Vũ giật mình lần nữa, “Cậu đưa anh ta về nhà?”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ nhỏ giọng nói, “Anh ấy tự sát một lần như thế, tôi không dám để anh ấy ở lại Trầm Kiều một mình được.”
“… Hay để tôi tặng cậu một cái cờ danh dự nhé.” Giang Thừa Vũ nói, “Tình sâu nghĩa nặng ai sánh được, cùng nhau bạc đầu cả đời chỉ mình người.”
“Lảm nhảm cái gì… Anh ta còn vừa đánh nhau với tôi đấy, tôi không dám xuống nhà đâu, tôi khiến anh ấy khó chịu, có khi cho nhà tôi một mồi lửa mất.” Lâm Thành Bộ nói, “Khi nào rảnh tôi qua chỗ anh lấy rượu.”
“Được rồi.” Giang Thừa Vũ thở dài, “Tôi nói cho cậu, chuyện của anh ta không phải rời khỏi Trầm Kiều là khỏi được, gốc bệnh không nằm ở chỗ đấy.”
“Tôi đang tìm đây.” Lâm Thành Bộ nghĩ, “Anh Thừa Vũ, tôi hỏi cái này.”
“Ngọt như vậy là có ý gì.” Giang Thừa Vũ nói.
“Anh quen Nguyên Ngọ thế nào?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Anh ta là bạn học cấp 3 của bạn học đại học của tôi, lúc tôi tìm bartender phải phí bao nhiêu công sức mới mời được.” Giang Thừa Vũ nói, “Làm sao?”
“Học cùng cao trung?” Lâm Thành Bộ kích động, bạn học, đặc biệt lại là trung học, ít nhiều gì cũng sẽ biết một chút, “Có liên lạc được không?”
“Anh ta có chuyện tôi đã gọi rồi, tên ngu kia lúc ấy còn đang ngồi tù, không biết mãn hạn chưa, để tôi hỏi lại.” Giang Thừa Vũ nghĩ nghĩ, “Cuối tuần đến Xuân Trĩ Kê ăn cơm, cậu nấu đi, năm món một canh là được, tất cả cậu làm hết.”
“Được.” Lâm Thành Bộ đồng ý.
Vừa cúp điện thoại xong, Lâm Thành Bộ nghe thấy tiếng phòng tắm mở ra, Nguyên Ngọ mang theo mái tóc còn ướt đi ra ngoài.
“Để tôi lấy khăn cho anh.” Cậu bỏ di động vào túi.
Nguyên Ngọ ngồi xuống sô pha, cúi đầu.
Lâm Thành Bộ cầm khăn đưa cho hắn: “Thế nào, tắm thoải mái hơn trên thuyền chứ?”
Nguyên Ngọ cầm khăn lau lung tung trên đầu mấy cái, sững sờ một lúc mới hỏi: “Cậu có nghe thấy tiếng người nói chuyện không?”
“Không có.” Lâm Thành Bộ trả lời.
“Tôi lúc nào cũng nghe thấy tiếng người nói chuyện.” Nguyên Ngọ nói, lại lau tóc, “Không biết nói cái gì.”
“Nghe nhầm sao?” Lâm Thành Bộ cho tiếng TV nhỏ đi.
“Không biết, có lẽ là ký ức,” Nguyên Ngọ lau đầu xong đưa lại khăn cho Lâm Thành Bộ, “Tôi muốn đi ngủ.”
“Bây giờ á?” Lâm Thành Bộ nhìn đồng hồ, vừa mới qua chín giờ, “Anh buồn ngủ nữa à?”
“Không buồn ngủ, chỉ là muốn ngủ thôi, cậu có thể đưa tôi về Trầm Kiều hoặc tìm cho tôi chỗ ngủ.” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ có hơi lo lắng cho tình trạng ngủ không ngừng này của Nguyên Ngọ, lúc trở về từ nhà máy cũ đến giờ thấy hơi sai sai, đầu tiên là hắn bảo nghe thấy âm thanh lạ, sau đó là ngủ liên miên mãi…
Đây là có bước tiến hay thụt lùi, hay là cần đi đường khác?
Nguyên Ngọ dựa vào sô pha đã nhắm mắt lại rồi, cậu đành vào dọn dẹp phòng ngủ rồi kéo Nguyên Ngọ vào.
“Anh ngủ trên giường đi,” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi ngủ ở sô pha.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ nằm uỵch xuống giường, nhắm mắt lại.
Lâm Thành Bộ đứng cạnh giường một lúc, ra phòng khách cầm còng tay vào lại mở ra.
Lúc bảo vệ tay được đeo vào tay Nguyên Ngọ, hắn mở mắt: “Làm gì vậy?”
“Đề phòng bất trắc.” Lâm Thành Bộ đeo bảo vệ tay cho Nguyên Ngọ xong, còng tay hắn vào đầu giường, “Anh cứ ghi sổ đi, tính toán với tôi sau cũng được.”
“Cái giường này của cậu thật biến thái!” Nguyên Ngọ nhìn đầu giường. Đầu giường là một khung sắt đen, còng tay rất tiện, “Có phải cậu hay chơi với người khác như vậy?”
“Anh đánh tôi thì tôi chơi như vậy với anh luôn.” Lâm Thành Bộ kéo chăn đắp cho hắn, “Muốn bật điều hòa không?”
“Không cần.” Nguyên Ngọ nhắm mắt, “Buổi đêm tôi cần đi tè thì làm thế nào?”
“Gọi tôi, tôi không ngủ say đâu, anh hừ một tiếng là tỉnh rồi.” Lâm Thành Bộ nói.
“Ừm.” Nguyên Ngọ trả lời.
Lâm Thành Bộ nhìn hắn một lúc, rồi tắt đèn ra phòng khách.
“Tiểu Bộ Bộ.” Nguyên Ngọ khẽ gọi một tiếng.
“Ừm?” Lâm Thành Bộ dừng lại.
“Cậu mệt không? Cứ giày vò như vậy.” Nguyên Ngọ hỏi.
“Mệt, mệt chết được.” Lâm Thành Bộ nói.
“Vì tôi sẽ lấy thân báo đáp sao?” Nguyên Ngọ lại hỏi.
Lâm Thành Bộ cười: “Đúng vậy.”
“Tôi đâu có hứa?” Nguyên Ngọ khẽ cười.
“Thì lại kiên trì tiếp, không được thì rút lui, đằng nào anh cũng đâu có bị làm sao.” Lâm Thành Bộ ra khỏi phòng ngủ, khép cửa lại.