Số lần đọc/download: 2224 / 13
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:33 +0700
Chương 22: Trên Lầu Thiết Yến Tiên Chuyện Trò
C
húng con đỗ thật ư? - Phong Thường Thanh căng thẳng nhìn Tử Cực lão nhân.
Tử Cực lão nhân gật đầu.
- Thầy chắc chứ ạ? - Phong Thường Thanh bước dồn tới trước, bắt đầu chất vấn.
Nghi ngờ là hành động bất kính ghê gớm đối với sư phụ mình, đặc biệt khi sư phụ ở đây lại là Tếtửu đại nhân, người có uy quyền nhất học viện, nhưng Tử Cực lão nhân không hề tỏ vẻ phật ý, khuôn mặt thậm chí còn tươi tỉnh:
- Chắc!
Thái Thần viện liền bừng lên tiếng hoan hô, tất cả các sinh đồ đều vui như hoa nở. Tử Cực lão nhân ngắm chúng, bọn học trò trẻ tuổi, gan dạ, tràn đầy sức sống và lý tướng.
- Các con đã hoàn thành một cách xuất sắc đầu bài do Khâm Thiên giám chiểu ý trời soạn ra. Kết quả đó chúng tỏ kiến thức lý thuyết và khả năng thực hành của các con đều đạt đến yêu cầu của thư viện. Ai cũng có thể độc lập tác chiến được rồi. Tiếp sau đây ta biêu dương vài đứa. Phong Thường Thanh!
Phong Thường Thanh phấn khởi bước ra, vui sướng đến mức đỏ lựng cả mặt. Nó vốn là sinh đồ tự ti nhất trường, mà nay lại là người đầu tiên được Tế hiu xướng tên khen ngợi, vinh dự biết ngẩn nào!
- Chủ động gánh vác nhiệm vụ tra cứu tài liệu và tìm ra được những thông tin hữu ích nhất chỉ trong một đêm, có thể nói là tố chất rất quan trọng của một cao thủ. Bất luận là cuộc chiến giữa hai cả nhân hay hai đạo quân, thì cũng phải biết người biết ta mới đảm bảo bách chiến bách thắng. Ta chọn Phong Thường Thanh làm tấm gương khích lệ đầu tiên, cốt để các con nhớ rằng, trước trận chiến, tập hợp cho đầy đủ thông tin đồng thời xác định thông tin nào hữu dụng nhất, chính là mâu chốt để giành thắng lợi. Các con xem, bốn con rồng hùng mạnh như thế chẳng phải cũng đều bị các con đánh bại đấy ư?
Bọn sinh đồ cùng siết chặt nắm tay. Đúng, Tử Cực lão nhân nói đúng. Đến rồng thần mà chúng còn đánh bại được, thì còn kẻ địch nào chúng không thể chiến thắng nữa đây?
- Hồ Đột Can!
Hồ Đột Can xoa cái đầu to tướng, kinh ngạc bước ra. Ta mà cũng được khen ư?
- Tính kiên nhẫn và sự ngoan cường ham học hỏi của con chính là điều kiện tiên quyết giúp con đánh bại Thanh Đế Chân Khí long. Bất kể địch nhấn mạnh mẽ đến đâu, chí ít chúng ta cũng phải làm gì đó chứ! Gắng lên! Các con có gì nào? Có tuổi trẻ, có ý chí, có thời gian. Khi gặp phải cường địch, chớ sợ hãi, phải dám cố gắng, dám chiến đấu, đấu không thắng được thì cứ kéo dài thời gian mà đấu, kéo dài không xong thì ăn vạ mà đâu! Nói chung, ản vạ là một từ không hay ho gì, nhưng là một thủ đoạn rất hiệu quả. Nào, mọi người cùng làm động tác này với ta.
Tử Cực lão nhân vuốt râu, đôi mắt lờ đờ lập tức sáng ngời linh hoạt. Lão trỏ một tay ra phía trước, đúng dáng điệu một vị tướng quân quyết chiến ngàn dặm, thong thả và trầm tĩnh ra tối hậu thư cho kẻ địch:
- Thời thanh xuân của chúng ta, nhất định sẽ có chung một cuộc chiến.
Oách chết đi được! Hồ Đột Can thật sự ngạt thở. Tử Cực lão nhân quả nhiên không hố là đệ nhất nhân của Ma Vân thư viện, lại có thể khiến tư thế bình thường này trở nên oai phong bất phàm như vậy.
Tất cả các sinh đồ cũng đều bị lão hút hồn, đồng loạt bắt chước thầy.
- Thời thanh xuân của chúng ta, nhất định sẽ có chung một cuộc chiến.
- Thời thanh xuân của chúng ta, nhất định sẽ có chung một cuộc chiến.
- Thời thanh xuân của chúng ta, nhất định sẽ có chung một cuộc chiến.
Hào khí bừng bừng cháy trong huyết mạch của những người trẻ tuổi. Bọn chúng chợt phát hiện ra, vừa làm tư thế này vừa niệm câu này, là người chúng bừng bừng máu nóng, không ngại giao chiến với bất cứ ai nữa.
Tử Cực lão nhân hơn hớn mặt mày, lãm bấm:
- Thanh xuân tri… thanh xuân… - Rồi gọi - Lư gia huynh đệ!
Lư Trường Hoán, Lư Trường Linh, Lư Trường Thích, Lư Trường Trang mau chóng lấy lại dáng vẻ ung dung tao nhã hằng ngày, hân hoan bước lên.
- Bốn anh em con đã đâu với con rồng có tu vi cao nhất là Huyền Thiên Bá Hải long, nói cho đúng cũng là trận chiến có xác suất thắng thấp nhất. Nhưng thật không ngờ các con lại biểu hiện xuất sắc đến như vậy. Ta không biết các con tỉ mỉ nghiên cứu thông tin của Phong Thường Thanh để rút ra dược chiến thuật thích hợp hay chỉ là ăn may, nhưng cách thức các con sử dụng chính là cách thức tối ưu để đánh bại Huyền Thiên Bá Hải long. Nên biết, may mắn cũng có lúc là một sức mạnh, chỉ cần thường xuyên có may mắn bầu bạn, thì cũng sẽ thường xuyên giành thắng lợi. Các con chính là những đồ đệ vừa ý ta nhất.
Lư gia huynh đệ suýt phát khóc. Họ đã không phụ tấm lòng trông đợi của gia tộc mình, đã không uổng công dùi mài suốt một năm qua, đã chứng minh được rằng văn chương cũng có thể trừ yêu hàng ma. Lời thánh hiền dạy cũng đủ sức khiến bọn yêu ma phải kinh hồn táng đờm. Họ cần phải tiếp tục học hành cho đến nơi đến chốn.
- Long Vi!
Đây chắc là trường hợp khiến mọi người bất ngờ nhất. Long Vi mà cũng được biểu dương? Cô ta có làm gì đâu cơ chứ? Bản thân Long Vi cũng rất sửng sốt. Cô đang đứng ở tít cuối hàng, nghe gọi bèn “ổ” một tiếng, len qua các bạn để lên.
- Tử Cực gia gia, con cùng được khen ư?
Tử Cực lão nhân chậm rãi gật đầu.
- Con à! Việc con làm là đúng đắn nhất đấy! Luôn luôn có những đối thủ mạnh đến nỗi vượt trên cả tưởng tượng của chúng ta, cho dù thu thập đủ đẩy toàn bộ thông tin, tìm ra cách thức chính xác thích hợp nhất, lại có may mắn kè kè bầu bạn, có ý chí kiên trì tới lúc cuối cùng, nhưng vẫn không thể nào đánh bại nối hắn… Vậy thì chúng ta nên làm thế nào?
Khuôn mặt lão thoắt chìm trong biểu hiện bi ai. Tâm trạng hào hứng của bọn sinh đồ mau chóng xẹp xuống. Bọn chúng đều hiểu Tử Cực lão nhân định nói gì.
Đúng, đó là một lực lượng mà chúng không thể nào với tới được. Cho dù có tập trung toàn bộ sức lực, dùng phương pháp hiệu quả nhất, được thần may mắn chiếu cố nhất, quả quyết kiên nghị hy sinh tới tận khoảnh khắc cuối cùng nhất, cũng không thể đánh bại được.
Lúc ấy, chúng ta nên làm thế nào?
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tử Cực lão nhân, vào ông già có trí tuệ và bản lĩnh bậc nhất của Đại Đường. Bao nhiêu năm nay, Đại Đường đã quen nghe lời dạy của lão, quen giành được các thành tựu về văn lẫn võ và trở nên xuất sắc nhờ những lời giáo huấn của lão.
Bây giờ, biết làm thế nào?
Khuôn mặt Tử Cực lão nhân bỗng như nhiều nếp nhăn hẳn lên:
- Chúng ta cũng nên giống như Long Vì vậy đó, mau chóng lui xuống, về tìm viện binh. Biết rõ không đánh được mà vẫn xông vào thì không phải là dũng cảm mà là lỗ mãng. Các dũng sĩ trè tuổi ơi, trong cuộc sống còn dài sắp tới, các con sẽ bầu bạn với danh tiếng, vinh hoa, giành được hết thành tựu huy hoàng này đến thành tựu huy hoàng khác, nhưng các con cũng sẽ gặp phải những đối thủ mỗi lúc một mạnh. Trong từng trận chiến, các con đều phải suy nghĩ cho thấu đáo: liệu mình có giành được phần thắng trong trận này không? Nếu không, thi mau mau bỏ chạy. Chạy về bảo tồn lực lượng, tìm cứu viện. Đó hoàn toàn không phải là hèn nhát, mà là chiến lược - Lão thở dài - Đây là chiến lược của bậc trí giả. Vì thế mới bắt các con phải đọc nhiều sách, học nhiều thứ nhìn qua tưởng chừng vô dụng như thế. Những kiến thức ấy đều có thể dạy các con cách quan sát cẩn thận mọi diễn biến trên chiến trường để đua ra phán đoán chính xác nhất.
Bọn sinh đồ đều ứa nước mắt. Đến giờ, chúng đã lĩnh hội sâu sắc tình yêu thương mà các sư phụ ở thư viện dành cho mình. Tình yêu đó giống như của cha mẹ, tuy thường hy vọng con cái công toại danh thành, tiếng thơm lùng bốn bê, nhưng quan trọng hơn cả, họ luôn muốn bọn chúng được an toàn, sống lâu, khỏe mạnh, vui vẻ trên trái đất này.
Mấy trăm năm sau, có một thi nhân đã làm bài thơ như sau:
Người đời những muốn con khôn,
Tôi thông minh quá lại buồn hơn vui.
Nên mong con chỉ ngốc thôi, Tai qua nạn khỏi sống đời cao sang.
Hy vọng lớn nhất mà cha mẹ gửi gắm ở con cái chính là sống cả đời không tai hoạ không sầu lo, cho dù ngốc nghếch lỗ mãng, chậm chạp lờ đờ, cũng không sao cả. Chỉ có điều, thi nhân này xem chừng hơi hoang đường, con đã ngốc lại muốn sống đời cao sang, kể ra hơi khó. Nhưng nói cho rốt ráo, tình yêu thương thâm thìa trong bài thơ chính là điều khiến người đọc phải rơi nước mắt.
Không khí ở Thái Thần viện bỗng lặng hắn đi. Tử Cực lão nhân mỉm cười:
- Giai đoạn học hành đã kết thúc, bắt đầu bước vào giai đoạn thực tập. Sang đông, các con sẽ được bổ làm viên chúc đến thực tập ở thành Trường An. Trước đó, mọi người đều được nghỉ ngơi chừng một tháng rưỡi.
Các sinh đồ đang chìm đắm trong thương cảm, chưa kịp lĩnh hội ý nghĩa của câu nói đó, thì Thái Hạo Thiên Nguyên đỉnh đã rền lên một tiếng động lớn, một luồng khói phụt lên cao, nổ bùng ra giữa lưng chừng trời. Lập tức có một đám mây bảy sắc liên tục phun ra, kết thành vô số cung điện thần tiên, thấp thoáng treo lơ lửng trên đỉnh Chung Nam. Mây khói ngập đầy tay áo, tiên linh qua lại tấp nập, thú lạ chim hay, kỳ hoa dị thảo đua sắc đua hương tô điểm cho núi Chung Nam thành chốn Dao Trì của Tây Vương mẫu. Các thần tiên ôm những loại nhạc cụ khác nhau như tì bà, sênh phách từ trên trời tà tà bay xuống, tiếng đàn sáo vang lừng bao phủ cả đỉnh Chung Nam. Trong Thiên Nguyên đỉnh liên tục có sấm nổ vang ra, ảo ảnh thần tiên càng lúc càng dày, càng lúc càng hiện rõ. Các sinh đồ của Ma Vân thư viện đều trở thành khách quý của thần tiên. Được nhiệt liệt mời chào, ai nấy bước vào cung điện lung linh, tận hướng một ngày sung sướng nhất trong thời hoa niên của chúng, ngày tốt nghiệp.
o O o
Bắc Hải.
Biển nằm ở cực bắc của Đại Đường, từ khi mùa thu qua, không còn thấy bóng dáng mặt trời đâu cả.
Cũng không có gió.
Mặt biển lặng lờ như thế đã dùng một luồng sức mạnh ghê gớm để nhốt kín tất cả nguyên khí của đất trời, tạo nên một khung cảnh vô cùng yên tĩnh. Tuyết xanh lam rơi rơi, không gây ra một chút âm thanh nào, nhuộm mặt biển thành thành màu lam, nhưng không giống màu lam thường thấy ở biến, mà là một thứ màu lam rất rực rỡ, rất quỷ quái. Trời trong trèo, trống trải, không biết tuyết rơi từ nơi nào xuống nữa.
Từ Bắc Hải chạy về hướng tây sẽ gặp dây Hưng An, dãy núi giống một đường viền tuyết dài dằng dặc chia mặt đất làm đôi. Phía nam đường viền là phủ Đô hộ Hà Bắc. Phía bắc đường viền là một vùng đất yêu tà. Bản thân dãy Hưng An cũng bị chia làm hai phần hoàn toàn khác nhau. Phần nam cơ man là tuyết trắng, mặt bắc là tuyết lam nặng nề. Một lam một trắng, không hề pha tạp.
Đã vào độ cuối thu, mặt trời vẫn rực rỡ, nhưng ánh nắng dẫu chói chang tới đâu thì vẫn chỉ chiếu sáng được bên phần nam Hưng An, không thể vượt qua sông núi. Hai màu lam và trắng soi vào nhau, tượng trung cho lời cảnh cáo mà Long hoàng gùi đến mỗi tinh linh trên nhân gian này: “Đại Ma quốc đã trở thành mảnh đất chỉ có yêu ma mới được phép đi lại. Kẻ nào vi phạm tất chết!”
Tuyết lam nặng nề bay lượn trong im lặng, bảo vệ lãnh thố của Đại Ma quốc. Phóng mắt nhìn ra xa, cực quang ngời người lấp lánh trên đỉnh Cấm Thiên, trong lòng cực quang là một con rồng lờ mờ đang múa may vùng vẫy, ma khí ngùn ngụt vây quanh mình rồng, hệt như một ngọn đèn lam sắc khổng lồ và rạng rỡ, khiến ai nhìn phải cũng không kìm nổi cảm giác run rẩy.
Đại Ma quốc, đã tuyên thị sự uy nghiêm của mình đối với cả thế giới.
Trong khu rừng âm u trên dây Hưng An, chợt vang lên một tiếng gọi chói tai. Một cái bóng thâm thẫm trườn rãi nhanh từ đằng nam tới. Bóng đen di chuyển cực kỳ thần tốc, y hệt một cái rơi ngoằn ngoèo, mới cất tiếng đã băng xa tới mấy chục trượng, uốn éo trên không như tia chớp, xuyên qua biên giới giữa tuyết lam và tuyết trắng, lao tới đỉnh Cấm Thiên. Hành động của hắn làm xao động những cây tùng yên tĩnh ngàn năm trên dãy Hưng An. Hắn bay vù qua rồi, rừng tùng mau chóng khôi phục dáng vẻ ban đầu, được một lúc lại rung khẽ, dần dần trồi ra hai bóng người.
Hai cái bóng này đều rất nhạt, mắt ai tinh tường đến đâu cũng chỉ nắm bắt được một thứ hư ảnh lờ mờ.
- Lại một đứa nữa. Hôm nay có cả thấy mười ba lượt, tổng cộng hai mươi tư con yêu ma. So với trước đây thì số lượng ít đi nhiều, nhưng tu vi của bọn vẽ sau rõ ràng là mạnh hơn hằn. Hiển nhiên, đám yêu già mai phục chờ thời cùng đang rục rịch hành động, muốn theo vẽ để hướng thụ tự do của Đại Ma quốc.
- Thạch Tinh Ngự có sức hiệu triệu lớn thế à?
- Biết làm sao được. Trên thế giới này, chỉ minh hắn kình chống được Quân Thiên Thương. Trận chiến hôm nọ, Quân Thiên Thương hiện thân mà không xuất thủ, chứng tỏ hắn không cầm chắc khả năng thắng lợi. Chưa kể, việc Thạch Tinh Ngự hoá thành ma ngay trước mặt Quân Thiên Thương cho thấy lũ yêu ma này đủ tự tin. Ôi, xưa kia Quân Thiên Thương cầm kiếm ngang dọc thiên hạ, buộc các loài yêu ma phải mai danh ấn tích, tạo ra được một trăm năm thái bình cho thiên hạ. Phen này hay rồi, đám yêu già đang lục tục xuất đầu lộ diện, nếu không những nhiễu tai ương thì còn việc gì khác nữa.
- Có phải quay về bẩm báo sư tôn không?
- Để xem tiếp đã. Tinh hình này, chỉ e sư tôn cũng không có cách nào cả. Muội không nhớ lời sư tôn dạy chúng ta năm xưa à? Phải thu thập đủ thông tin. Bây giờ thông tin hiển nhiên là chưa đủ, bọn lão ma càng lúc càng đông, chúng ta cần tìm hiểu rõ ràng hơn mới được.
- Chẹp… nhắc lại, tưởng chừng ngày tháng chúng ta học tập ở trường vẫn còn hiến hiện trước mắt. Bây giờ đã thành thường phó cả rồi. Trông bọn trẻ kia, muội thật nhớ tiếc thời thanh xuân của mình. Theo huynh, liệu chúng có biết chúng la đã ngấm ngầm hỗ trợ không?
- Sớm muộn gì cũng có một ngày chúng biết thôi. Ta nghĩ, mấy đứa thông minh nhất trong bọn cũng lờ mờ đoán ra rồi. Bốn con rồng thần đâu phải là loại vớ vấn, Huyền Thiên Bá Hải long có thể không chịu nổi tiếng đọc sách, Thanh Đế Chân Khí long có thể rất thích nói chuyện với người khác, Bạch Cực Kinh Thế long có lẽ rất dễ giật mình, nhưng bọn chúng đều là rồng thần, những nhược điểm đó hoàn toàn không thể dẫn đến thế yếu của chúng trên chiến trường được. Nguyên nhân duy nhất chính là nhờ trận pháp Thái Hạo của sáu thường phó chúng ta đã khoá hết tâm trí của chúng, phóng đại chướng ngại tâm lý của chúng lên. Sớm muộn gì cũng có một ngày bọn trẻ con sẽ biết thôi, và sẽ hiểu được sự lao tâm khổ tứ của các thầy.
- Muội nghĩ chúng sẽ hiểu. Chúng đều là những đứa trẻ rất tốt rất ngoan mà.
- Đáng tiếc chúng sinh nhẩm thời. Thời đại này không thái bình chút nào hết bách tính chỉ muốn chúng sớm sớm có được bản lĩnh mạnh mẽ và trái tim quá cảm để ra tay dẹp loạn. Thân thường phó chúng ta, cũng chỉ có thể đưa chúng tới đây thôi…
Hai nguười đều trầm lặng hẳn đi. tựa hồ đang thương câm.
- Sư huynh, Lục Khục thật đáng yêu! Chúng ta cũng bắt một con nuôi chơi nhé. Muội thấy Bạch Cực Kinh Thế long không chỉ chịu ảnh hưởng của Thái Hạo trận, nó hình như còn thật sự sợ Lục Khục. Một vật cưng mà ngay cả thần long cũng sợ, thì muội rất muốn nuôi…
- Lục Khục thuộc loài gì, ta chịu không nhận ra. Nhưng không phải nói muốn nuôi là nuôi được đâu.
- Chẹp… cùng lắm thì hỏi xin Tiểu Huyền cũng được. Nó mà không cho, muộn lấy ma hoà thiêu nó. Xem nó có đưa không!
- Khẽ thôi, lại có yêu ma tới rồi.
o O o
Lý Huyền không tham dự tiệc mùng tốt nghiệp. Gã ngồi trên đỉnh Giáng Vân, nhìn pháo hoa đầy trời, khóe miệng đọng nụ cười. Gã chân thành mừng cho bạn học, nhìn gương mặt rạng rỡ của bọn chúng, gã cảm thấy rất vui. Gã vốn vô gia cư, từ nhỏ đã phiêu bạt giang hồ, tuổi thơ của gã không có ký ức, vì gã chưa bao giờ dám ghi nhớ. Gã chỉ dám nhìn tới trước, nhìn tới tương lai, tự nhủ, tương lai nhất định là rất khả quan.
Nhưng, kể từ con gà rừng đó, gã đặt chân vào Ma Vân thư viện, và cũng có cơ hội giống các bạn học, trong lòng bắt đầu có một quá vãng, một hồi ức. Tư vị của hồi ức thật ngọt ngào, lại thật chua chát.
Đối với Lý Huyền, đây hoàn toàn là một cảm giác lạ lẫm. Một con người cô độc ngồi trên đỉnh núi, nhìn khắp nơi hoan ca, mà không có một chút nào là của mình cả. Lần đầu tiên gã cảm nhận được, thế giới mà chỉ có một mình thì cô đơn biết bao, hoang vu biết bao. Thậm chí không có cả sức mà cười.
Hồ Đột Can, Long Vi, Thạch Tử Ngưng, Phong Thường Thanh, Biên Lệnh Thành, Trịnh Bá Niên, Thôi gia tỳ muội, Lư gia huynh đệ, đều đã có mặt đủ, ai nấy thoả sức tận hướng lễ tốt nghiệp. Tất cả mọi quy định tạm thời đều đặt sang một bên, bọn chúng mặc sức chơi bời hưởng thụ, khắp thiên hạ tựa hồ đều reo ca vì bọn chúng.
Chỉ có điều, trong lòng thiếu mất một thứ gì đó. Trái tim trống rỗng, vì thế không thể nào vui mừng được.
Thiếu cái gì nhỉ? Lý Huyền khó nhọc suy nghĩ, nhưng không mảy may nhớ ra. Điều này khiến gã vô cùng thống khổ, bất giác chỉ muốn khóc. Càng đến lúc vui vẻ, thì lại càng thống khổ.
Rốt cục là vì sao chứ?
- Bởi vì ngươi là một tên ngốc.
Lý Huyền ngẩng đầu, mắt mờ lệ. Long Mục ngồi trên vách đá, ngoảnh mặt sang nhìn gã. Mái tóc vàng bám đầy bụi đất, khuôn mặt cũng lờ mờ vết thương. Gã khoảnh hai tay trước ngực, cố gập người xuống, hệt như đang một tia nắng bị bẻ cong.
- Ta nhận được tin khẩn của ân sư Đại Nhật Chí, ba hôm nửa ta phải rời khỏi đây trở về đất nước của ta. Trước khi đi, ta muốn đi cứu Tô Do Liên, ngươi có đi không?
Tô Do Liên? Ai thế? Đầu Lý Huyền bỗng nhói đau. Gã không nhịn được ho sặc sụa. Vừa nghĩ đến cái tên đó, trái tim gã đã co bóp rất dữ dội, không thể nào kiềm chế được.
- Không nhớ ra hả? Xem ra ngươi cần sự giúp đỡ của ta rồi.
Long Mục bước lại, lôi Lý Huyền đứng dậy. Gã niệm khẽ mấy câu thần chú, tay phải bỗng sáng rực lên, áp vào ngực Lý Huyền. Cả quần áo lẫn da thịt Lý Huyền đều bừng sáng theo, rồi cùng trở nên trong suốt, trái tim lộ rõ ra, đập thình thịch. Trong trái tim đó có một khối u bằng băng rất to. trong băng lờ mở khoá kín một hình ảnh nhàn nhạt, vừa nhìn thấy hình ảnh đó, Lý Huyền đã điên cuồng bứt rứt, chỉ muốn chìa tay ra móc lấy quả tim. Tưởng chừng dẫu phải bươi nát quá tim, gã cũng phải nhìn cho rõ hình ảnh ấy.
Long Mục ngắm quả tim, tủm tỉm:
- Tuyết Thiên phong đã làm đóng băng ký ức của ngươi.
Lý Huyền chấn động, lòng sực nổi nên một tia hy vọng. Tuyết Thiên phong lấy ra từ Lạc Thắng Luân cung của Đại Nhật Chí, mà Long Mục chính là đồ đệ cung của Đại Nhật Chí, chắc chắn biết cách phá giải phong ấn. Lý Huyền hỏi dồn:
- Phải làm thế nào mới phá giải được?
- Đơn giản lắm, đã đông rồi thì làm cho nó rã đông.
Long Mục cất tay, Phù Không đảo xuất hiện, trải ngang trên vòm không. Long Mục nắm hai tay kết ần, pho tượng Phật khổng lồ trên đáo cũng kết ân. Một luồng hào quang phụt ra từ vầng trán Phật, rọi sang trán Long Mục. Long Mục hệt như một nhà tu hành đã thành chính quả, được luồng hào quang ấy chỉ dẫn, từ từ bay lên, bước vào Phù Không đảo.
Lý Huyền hoang mang đứng trên Giáng Vân định, hỏi:
- Ta thì sao nhỉ?
Long Mục không đáp, trỏ tay xuống. Luồng hào quang thoát khỏi trán Phật, nện xuống Giáng Vân đỉnh. Ngọn núi rung lên, cùng một tiếng động trời long đất lờ, một luồng xung lực không thể tưởng tượng nổi trào lên khỏi lòng Giáng vân, tức thì lửa mạnh bùng bùng, nham thạch bắn tung ra, Giáng Vân định lại một lần nữa phun lửa.
Lý Huyền gào lên thảm thiết, lửa cháy rục trời vây kín lấy gã. Lý Huyền gào thét luôn mồm, mau chóng bị thiêu đến mức nứt nẻ cả thịt da. Hơi nóng xộc vào tim, hun gã suýt ngất. Long Mục chắp tay sau lưng, đứng trên đảo, nhàn nhã nhìn Lý Huyền. Lửa cháy rần rật không chạm được đêrt gã.
Lý Huyền la rú:
- Cứu ta! Cứu ta với!
Long Mục điềm đạm nói:
- Việc gì phải cứu? Muốn làm rã đông khối băng trong tim ngươi thì nhất định phải dùng địa hoả nung mới được. Ngươi nhẫn nại một chút đi.
Địa hoả nung? E rằng băng trong tim chưa tan thì ta đã bị quay chín rồi. Lý Huyền không buồn tranh cãi với Long Mục, vội vàng thúc giục Ngũ Vân chiến hài đột phá vòng vây. Cũng may trên người gã còn Hạo Hãn chiến giáp, địa hoả tuy mạnh nhưng cũng không thể thiêu chết gã được.
Hào quang từ trên trời dội xuống, Lý Huyền gào to, thân hình bị hào quang giữ chặt, không nhúc nhích đi đâu được. Địa hoả bốc lên, lục phủ ngũ tạng của gã hệt như ngập đầy hơi nóng, chẳng khác nào rơi vào vạc dầu sôi địa ngục.
Tiếng Long Mục lạnh lùng vẳng xuống:
- Ngươi muốn giải thoát để làm gì?
Tiếng sấm mùa xuân, rền lên trong đáy sâu linh hồn cô tịch. Lý Huyền chấn động, hình bóng trong trái tim gã vụt hoạt động trỏ lại. Gã nhớ ra rồi. Nhớ ra người mình khổ sở nhớ nhung quyến luyến ấy là ai.
Dưới Tuyết Thiên phong, gã đã vì cô mà chôn vùi ký ức. Chỉ vì nhớ lại là đau, nhớ lại là khổ. Đó là một mảng tuyết, đã từng tan chảy vì gã, cũng đã từng biến thành băng lam vì gã. Gã không cứu được cô. Gã không thể nào cứu được cô từ bàn tay của con người uy vũ như trời nọ. Gã không giúp cô được tự do bay giữa đất trời như tuyết, gã cũng không cùng cô đến đồng hoang vĩnh viễn không ừớ về, như gã từng hứa hẹn.
Nước mắt lã chã tuôn rơi, tất cả những chuyện đã xảy ra lần lượt hiện lên trước mặt Lý Huyền. Gã không khoan dung, không biết hy sinh như một người yêu thật sự, cũng không tin tưởng người mình yêu như tin tưởng bản thân.
Đến giờ, cuối cùng gã cũng hiểu ra, vì sao khi gã gào thét điên cuồng với Tô Do Liên, cô không giải thích. Khi gã tuyệt vọng nghi ngờ, cô một mực cắn ráng im lặng. Đó là vì yêu. Là tình yêu hoàn toàn dâng hiến dành cho gã, cô thà là gánh lấy tiếng ác để làm cho tình yêu của mình được trọn vẹn.
Cô chỉ là một tuyết yêu bé nhỏ, nhưng phải gánh vác một trách nhiệm nặng nề biết bao. Mà gánh nặng ấy lại đều do gã trút thêm cho cô, với danh nghĩa tình yêu.
Lý Huyền không thể tưởng tượng nổi, đêm ấy, cô có lẽ đã bơ vơ, đã tuyệt vọng đến mức nào. Những cảnh rọi trong gương đều là chân tướng sự việc. Sự ngược đãi của con rồng xanh lam, cái câu “Thiếp là Cửu Linh của chàng” đều là thật. Đều không phải quá khứ, mà là tương lai. Là tương lai mà
Tâm ma nhìn thấy qua trái tim người. Song, đó lại là một tương lai do Lý Huyền gây thương tốn.
Trên chiến trường, gã hoàn toàn quên mất cô, hoá thành bóng lửa bay đến với người con gái của số mệnh. Lúc ấy, Tô Do Liên đang chết. Khi cô chết, gã không ở bên. Gã đang chiến đấu cật lực vì một người con gái khác, bó cô lại một mình, cô độc và tuyệt vọng trong dòng máu đang chảy cạn.
Sao gà lại vô tình đến thế? Thì ra, mọi sai lầm đều là ở gã. Vì sao gã không thể rộng lượng một chút, vì sao không thể tin tưởng cô hơn một chút? Lại nỡ đem tất cả những điều đó biến thành vết thương, thành nỗi đau. thành gai đâm mạnh vào tim cô, nhẹ nhàng gắn với sáu chữ: “Thiếp là Cửu Linh của chàng”. Khi nói sáu chữ ấy, cô tuyệt vọng biết bao nhiêu.
Dấu ấn của Tuyết Thiên phong từ từ tan cháy khỏi trái tim Lý Huyền. Ngươi mươn giải thoát để làm gì nào? Trái tim Lý Huyền thắt lại. Vì khi nhớ tới Tô Do Liên, một chùm sáng màu lam cũng đồng thời hiện ra. Màu lam ấy trói chặt lấy Tô Do Liên, giống như chiếc gương của Tâm ma, chiếu ra những nỗi đau khổ, mù mờ, xấu xa trong đáy tim Lý Huyền.
Thạch Tinh Ngự đã ôm cô vào lòng rồi ư? Gã thắt cả tim. Con rồng màu lam đó, khi nó vùi dập thể xác Tô Do Liên, thì cũng cũng đồng thời giày vò trái tim Lý Huyền. Gã có thể không để ý đến bất cứ điều gì, nhưng điều duy nhất không thể bỏ qua chính là cô. Gã có thể không quan tâm đến bất cứ điều gì ở cô, nhưng điều duy nhất không thể không quan tâm chính là trái tim cô. Gã không do dự nữa, bất kể việc xảy ra như thế nào, gã vẫn yêu Tô Do Liên. Nhưng gã thật sự rất sợ. Gã có thể khiến bản thân mình không để ý đến việc Thạch Tinh Ngự đã ôm lấy thân thể Tô Do Liên, nhưng gã sợ hãi một cách sâu sắc rằng y đã ôm lấy trái tim cô.
“Thiếp là Cửu Linh của chàng”. Tàn nhẫn biết bao, một câu nói đầy tuyệt vọng. Lý Huyền biết dựa vào đâu để đấu với người đàn ông lùng lững như trời ấy đấy? Chí ít là trên mặt trận tình yêu?
Lý Huyền như nhìn thấy đôi mắt ngậm sầu, càng lúc càng xa, cuối cùng bị bóng tối nuốt mất. Bóng tôi màu xanh lam. Lý Huyền nắm chặt trái tim mình, khóc không ra tiếng.
- Tô-Do-Liên!
Gã gần như hét lên khi nhắc đến cái tên đó!
Ánh lửa ngập trời đột ngột tiêu tan, Long Mục hạ xuống.
- Tốt lắm! Cuối cùng ngươi cũng nhớ ra.
Lý Huyền ngă gục xuống đất, gần như tắc thở. Nhớ ra rồi thì sao chứ? Gã có vũ khí gì để đấu với đẵng vương giả xanh lam kia?
Long Mục cười nhạt.
- Ta phải đi cứu Tô Do Liên, ngươi đi không?
Lý Huyền ngâng phắt đầu lên.
- Ta phải làm thế nào mới cứu được cô ấy?
- Đơn gián lắm!
Lý Huyền nôn nóng nhìn Long Mục, gã thiết tha muốn cứu Tô Do Liên. Gã có thể trá bất cứ giá nào. Gã tin rằng chẳng ai cứu nổi Tô Do Liên ra khỏi tay Long hoàng, trừ Long Mục… Long Mục sẽ cứu được, vì đằng nào gã ta cũng có Phù Không đảo, có sự bảo vệ của Đại Nhật Chí.
- Đơn giản lắm - Long Mục lặp lại, điềm tĩnh nhìn Lý Huyền - Chỉ cần ngươi chết là xong.
Gã vương tử tăm tối đột ngột xuất thủ, chém cạnh bàn tay vào cổ Lý Huyền. Lý Huyền kinh hoàng mở to mắt, nhìn Long Mục với vẻ không tin nổi. Long Mục nhẹ nhàng khép mắt, ôn tồn nói:
- Yên tâm. Ta sẽ đưa được nàng về.
Gã cẩn thận đặt Lý Huyền nằm xuống. Nằm xuống một cái huyệt nhỏ, nhưng rất sáng, vì trong huyệt xếp đầy trân châu, giữa trân châu có trồng một bông hoa gầy guộc. Hoa tuy gầy guộc, nhưng đang nỡ, xòe ra những cánh bé xíu, dù không xinh chút nào.
Lý Huyền nằm bên cạnh đống trân châu. Long Mục chậm rãi rút ra một thanh đao tinh xảo.