Số lần đọc/download: 1890 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 00:02:09 +0700
Chương 22: Thần Tượng
M
ấy ngày sau đó là những ngày thoải mái nhất của Cố Trường Khanh từ khi sống lại bởi vì mẹ con Khưu Uyển Di đã biến mất trong thế giới của cô.
Khổng Ngọc Phân không còn đến biệt thự dạy cô học, Khưu Uyển Di cũng không xuất hiện nữa. Cố Trường Khanh biết, sự uy hiếp của chú Văn đã có hiệu quả. Chú nói rất đúng, trong lòng Khổng Khánh Tường, chẳng ai quan trọng bằng lợi ích của bản thân ông ta.
Ngay cả vú Dung cũng cảm thấy lạ, thỉnh thoảng còn lén nói với Cố Trường Khanh: “Sao dạo này không thấy mẹ con Khưu Uyển Di xuất hiện?”
Tuy vú Dung là người đáng tin cậy nhưng việc này vẫn là càng ít người biết càng tốt, hơn nữa biết nhiều cũng không có lợi cho vú Dung cho nên Cố Trường Khanh chỉ đáp: “Ai mà biết được?”
Khuôn mặt mập mạp của vú Dung có sự tò mò, hưng phấn, bà tiến đến trước mặt Cố Trường Khanh, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ cô gia đã chia tay với con mụ kia?”
Cố Trường Khanh nhìn vẻ mặt bà mà phì cười: “Chưa biết chừng là thế đó”.
Vú Dung tỏ vẻ sớm đã biết: “Vú biết ngay mà, con mụ kia một không tiền hay không quyền, cũng chẳng có gì dễ coi cả, phụ nữ xinh đẹp muốn bao nhiêu chẳng được, sao cô gia có thể nghiêm túc với con mụ đó được chứ!”
Cố Trường Khanh thân thiết ôm vú Dung: “Vú Dung, vú nói quá chuẩn! Đúng là gừng càng già càng cay, chẳng có gì thoát khỏi con mắt thần của vú cả!”
Vú Dung đắc ý cười cười nhưng lại thở dài: “Nhưng vú thà để cô gia lấy con mụ đó”.
Cố Trường Khanh kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”
“Thực ra vú cũng không thích cô ta nhưng chính vì cô ta không có quyền thế nên con sẽ không bị bắt nạt, cô ta còn phải cẩn thận nhìn sắc mặt con mà sống nhưng nếu cha con lấy người có tiền có quyền, về sau lại sinh con trai thì chưa biết chừng con lại phải nhìn sắc mặt người khác để sống!”
Cố Trường Khanh nhìn vẻ lo lắng của bà, lòng cảm động. Cũng chỉ có người toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì cô thì mới có thể suy nghĩ mọi chuyện cẩn thận như vậy.
Cô nhìn vú Dung, cười nói: “Vú không cần lo lắng cho con, con sẽ tự bảo vệ bản thân”.
Vú Dung cười cười: “Cũng đúng, trên tay tiểu thư còn có cổ phần công ty của phu nhân để lại, về sau sẽ tự có gia đình của riêng mình, cho dù mẹ kế không hiền lành cũng chẳng việc gì phải sợ!”
Cố Trường Khanh mỉm cười không nói gì, vú Dung nghĩ không tiền không thế thì sẽ thành thật sao, không phải thế đâu, mẹ con Khưu Uyển Di âm hiểm còn đáng sợ hơn bất kì tiền tài, quyền thế gì khác.
Bởi vì Khổng Khánh Tường cố kỵ nên việc Khổng Ngọc Phân đến Hoa Đế học cũng không thành. Cố Trường Khanh thấy Khổng Ngọc Phân và Triệu Nghị đã không thể có gì thì lại lạnh nhạt với Triệu Nghị. Đối với kiểu thiếu niên chưa định hình tính cách, nhìn thấy con gái xinh đẹp là mắt tỏa sáng thì dù có tuấn tú hơn ngôi sao thần thượng thì cô cũng không có hứng…
Huống chi đây vẫn chỉ là cây cỏ non…
Cô 24 tuổi rồi thực sự không có tâm tình để xã giao với cậu thiếu niên 15, 16 tuổi.
Nhưng dưới sự cố ý tiếp cận của cô, quan hệ với Phương Mẫn càng ngày càng tốt.
Tiếp cận Phương Mẫn, thứ nhất là vì Phương Mẫn học rất giỏi, tiếp xúc nhiều có lợi cho việc học của mình. Thứ hai, cô cũng thích tính giản dị, hồn nhiên của Phương Mẫn. Nhưng quan trọng nhất là, cô thực sự ngưỡng mộ Từ Khôn, mẹ của Phương Mẫn, mong rằng có thể thông qua Phương Mẫn để được tiếp xúc với bà.
Với người bạn này, cô rất quý trọng, không dám làm gì khiến Phương Mẫn phản cảm. Dưới sự cẩn thận của cô, tình bạn của hai người nhanh chóng phát triển.
Mà tuổi 14 lại đúng là tuổi dễ kết bạn nhất, với sự tiếp cận của Cố Trường Khanh, Phương Mẫn không hề phản cảm, càng tiếp xúc lại càng thấy Cố Trường Khanh hiền hòa hơn tưởng tượng của mình, không chảnh chọe như những thiên kim nhà giàu. Đương nhiên lại càng thân thiết.
Hôm nay tan học, hai người đã hẹn cùng đến nhà Phương Mẫn làm bài tập.
Ra khỏi phòng học đã thấy Triệu Nghị đứng bên ngoài, vừa thấy Cố Trường Khanh thì đã bước lên đón, hiển nhiên là đang chờ cô.
Phương Mẫn quay đầu cười nói với Cố Trường Khanh:
– Mình ra kia chờ cậu.
Nói xong hơi gật đầu với Triệu Nghị xem như chào hỏi rồi đi lướt về phía trước.
Đây là một điểm Cố Trường Khanh rất thưởng thúc, tuy Phương Mẫn trông bình thường nhưng lại rất thoải mái, phóng khoáng, bất kể là với người gia thế tốt hơn như mình hay là bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái, cô vẫn luôn rất tự nhiên.
Cố Trường Khanh cảm thấy, đây là do gia giáo tốt.
Đa phần, cha mẹ thế nào thì sẽ dạy con như thế, Phương Mẫn và Khổng Ngọc Phân chính là ví dụ điển hình.
Chờ Phương Mẫn đi rồi, Triệu Nghị nhìn Cố Trường Khanh nói:
– Trường Khanh, em đang giận anh à?
Ngữ khí có ý trách cứ. Thiếu niên kiêu ngạo vẫn luôn được các cô gái nâng niu đương nhiên không thể chịu được sự lạnh nhạt này.
– Không có!
Cố Trường Khanh mỉm cười nói. Đây là lời nói thật, giờ với cô mà nói, Triệu Nghị chỉ là người râu ria chẳng liên quan, không đáng để tức giận.
– Lần trước anh hát với Khưu Ngọc Phân là vì mọi người ồn ào bắt hát, không có cách nào nên mới hát. Triệu Nghị nghĩ cô giận vì việc này.
Cố Trường Khanh vừa đi vừa nói chuyện:
– Em hiểu mà, em không giận.
Triệu Nghị đi theo cô:
– Thế vì sao trong thời gian này anh rủ em đi chơi em đều không đi?
Cậu không chịu được cảnh cô lúc lạnh lúc nóng nhưng bảo cậu mặc kệ cô thì cậu lại không cam lòng.
Cố Trường Khanh dừng bước, quay đầu nhìn cậu, cười như không cười:
– Vì sao chỉ cần anh nói thì em phải đi?
Triệu Nghị nhìn hai mắt sáng bừng của cô, không nói được nửa lời. Hoảng hốt nhìn cô đang càng ngày càng cách xa mình.
Làm sao lại có người con gái như vậy, hoàn toàn không thể nắm bắt được, như một bí ẩn…
Cậu thiếu niên càng ngày càng mơ hồ.
Cha Phương Mẫn mở xí nghiệp may mặc, mẹ Phương Mẫn là Từ Khôn cũng làm việc trong xí nghiệp. Tuy xí nghiệp không thể bằng Cố thị nhưng cũng rất quy mô.
Nhà Phương Mẫn là một căn nhà hai tầng trông rất thanh nhã, bài trí theo phong cách châu Âu, rộng rãi, sáng sủa, trong nhà có hai người hầu.
Hai người làm bài tập trong thư phòng, thấy chỗ nào không hiểu Cố Trường Khanh sẽ hỏi Phương Mẫn, Phương Mẫn tuyệt đối kiên nhẫn hơn Khổng Ngọc Phân nhiều. Nhưng vì thời gian này Cố Trường Khanh chuyên tâm học hành nên cũng không phải là không biết gì nữa.
Lúc này, cửa thư phòng có tiếng gõ, sau đó một người phụ nữ mặc váy công sở bước vào.
– Mẫn Mẫn, nghe nói có bạn của con đến!
Phương Mẫn ngẩng đầu, thấy người tới thì cười vui vẻ:
– Mẹ, để con giới thiệu với mẹ, đây là bạn cùng lớp con, là Cố Trường Khanh.
Nhìn thấy thần tượng trong lòng, Cố Trường Khanh vội đứng lên, lòng vừa hưng phấn vừa lo lắng:
– Cháu chào cô!
Rất lễ phép chào hỏi đối phương.
– Chào cháu, rất ít khi Mẫn Mẫn nhà cô đưa bạn về nhà, rất vui được gặp cháu.
Từ Khôn cười nói.
– Cảm ơn cô ạ!
Cố Trường Khanh mỉm cười nhìn đối phương. Thấy đối phương dáng người bình thường, tóc ngắn đến mang tai, tướng mạo không xuất chúng nhưng thần thái sáng láng, tràn ngập tự tin. Rất dễ khiến người sinh cảm tình tốt.
Phương Mẫn đi vòng qua bàn học, đến trước mặt mẹ, tự hào nói:
– Mẹ, bài kiểm tra vừa rồi con được điểm tuyệt đối đó!
Ở bên cạnh mẹ, Phương Mẫn lại là cô gái nhỏ được chiều chuộng.
Từ Khôn vỗ vỗ vai con cười nói:
– Tốt lắm, tốt lắm nhưng không được kiêu ngạo đâu đấy!
Cố Trường Khanh cười cười nghĩ thầm, nếu mình được điểm tuyệt đối thì mẹ nhất định sẽ chẳng bình tĩnh như thế, chỉ sợ gặp ai cũng khoe, để ọi người đều biết con gái mình thông minh cỡ nào. Nhớ lại mẹ mình, lòng cô dâng lên cảm giác ghen tỵ.
– Con biết rồi ạ! Phương Mẫn đáp vang dội.
Từ Khôn lại hỏi Cố Trường Khanh:
– Trường Khanh thi thế nào?
Cố Trường Khanh cười ngượng ngùng:
– Cháu được 70 điểm thôi ạ!
So với trước kia thì đây đã là thành tích rất tốt.
– Cũng không tệ!
Từ Khôn cười nói, đương nhiên bà biết bối cảnh, gia thế của Cố Trường Khanh, con gái họ Cố thi được bao nhiêu điểm cũng chẳng sao cả.
Ai ngờ Cố Trường Khanh lắc đầu, nói rất nghiêm túc:
– Sau này cháu muốn cố gắng thi được điểm tuyệt đối!
Từ Khôn đang chuẩn bị rời đi kinh ngạc, bà nhìn cô gái vẻ mặt kiên định này thật cẩn thận, thấy tuy cô trông thanh tú, yếu đuối nhưng đôi mắt đen láy sáng bừng, rất sinh động.
– Điểm tuyệt đối quan trọng với cháu lắm sao? Từ Khôn hỏi cô.
Cố Trường Khanh không muốn thần tượng nghĩ mình là loại con nhà giàu lười biếng nên nói ra những lời trong lòng mình:
– Điểm tuyệt đối có lẽ không quan trọng nhưng cháu mong học được bản lĩnh thực sự, sau này cũng được giống như cô, làm một người có thể nắm vận mệnh của mình trong tay.
Có lẽ Trường Khanh đã nói ra tiếng lòng của Từ Khôn, có lẽ ánh mắt sùng bái của cô khiến Từ Khôn thấy thỏa mãn, từ ngày đó trở đi, Từ Khôn rất thích Trường Khanh.
Buổi tối, bà nói với con gái:
– Chơi với Trường Khanh tốt vào nhé, con bé đó có rất nhiều chỗ đáng để con học hỏi, sau này sẽ rất có ích cho cuộc đời con đó!
– Trường Khanh sao?
Phương Mẫn mới 14 tuổi không thực sự hiểu lời của mẹ dặn.
Từ Khôn gật gật đầu, con gái có gia thế, bối cảnh không phải chuyện lạ nhưng vừa có gia thế mà vẫn có được suy nghĩ tỉnh táo, lí trí như vậy và cả lòng quyết tâm cao độ thì nhất định sẽ có một cuộc đời như truyền kì.
– Con cứ nhìn đi, về sau Trường Khanh nhất định sẽ là một người rất tài giỏi! Từ Khôn nói với con gái.