Số lần đọc/download: 719 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:16 +0700
Chương 41-42
Mộ của Lâm Kha nằm ở một khu vườn ở Kinh Sơn- ngoại thành của thành phố B, đường lái xe đi lên cũng không được tốt cho lắm. Cố Hoài Việt đơn giản đem xe dừng ở chân núi, rồi cùng nhau đi bộ lên.
Ngôi mộ lập nên ở đây cũng không lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bia mộ được sắp xếp như thế nào. Nghiêm Chân cùng Cố Gia Minh đi theo phía sau Cố Hoài Việt, trong tay tiểu gia hỏa kia là bó hoa bách hợp, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn khó có được vẻ nghiêm túc này.
Không có người có người nào có thể đứng ở đây mà thoải mái cho được, Nghiêm Chân cũng như thế. Tuy rằng cô cùng người này không có quan hệ xem thế nào đi nữa thì cung không thân thiết gì.
Vẫn phải nói là cô lần đầu tiên thấy bộ dạng của Lâm Kha.
Cố Hoài Việt nói cô ấy là tiểu công chúa được người ta sủng ái thương yêu, nghĩ đến cô ấy như vậy, cô ấy nên là ánh mặt trời sáng lạn, thanh xuân dạt dào, cho dù cười đến kiêu căng cũng sẽ không làm người ta ái ngại, tựa như Thẩm Mạnh Kiều vậy. Xuất thân tốt, gia thế tốt, nhất định là được mọi người sủng ái thương yêu.
Nhưng khi thấy được thì lại không giống như cảm nhận. Trên ảnh chụp cô ấy có chút sầu bi rất rõ ràng, cô cơ hồ không có biện pháp nào có thể nhìn tới được.
Cô có chút kỳ quái nhớ tới chính mình, khi còn bé khi cô còn ngồi ở trên đầu vai của ba mình cười giống như một đứa trẻ ngốc, thế mà trong nháy mắt liền cẩm đến một ảnh chụp rất nghiêm chỉnh, bà nội nói với cô đó là di ảnh. Người đã qua đời, ảnh chụp kia mới có thể xem là di ảnh.
Thế gian này cho tới bây giờ cũng không thiếu người nào chuyện long trời lở đất gì, quan trọng là mình có thể chống đỡ và gánh vác được hay không. Cô là một người gánh vác trách nhiệm trên lưng, nhưng còn người phụ nữ này thì sao? Cô tìm một người thông minh nhất sớm tối cùng cô ấy ở cùng nhau. Điều này làm cho cô không biết là nên có tư vị gì… lại có chút hâm mộ.
Cố Hoài Việt đứng thẳng ở trước bia mộ, cũng yên lặng nhìn ảnh chụp trên bia mộ.Trên ảnh chụp cặp mắt cô ấy trầm tĩnh như nước, thản nhiên tươi cười, sâu bi nồng đậm.
Kỳ thật cô ấy cười rộ lên nhìn mới đẹp, nhưng là đối với anh thì cô ấy không thường xuyên cười bao giờ.
Anh biết cô ấy thường xuyên nhìn qua anh để nhìn tới một người khác, bởi vì ánh mắt của cô ấy nhìn anh là ánh mắt trống rỗng, mênh mang xen lẫn sự mù mịt trong đó, như để đuổi theo một thân ảnh nào đó, đôi mắt cô ấy nhìn không ra cái thần thái gì.
Anh kỳ thật có chút không hiểu, lúc anh còn trẻ là người vượt qua mọi thứ bằng sự kiêu ngạo của mình, anh không hiểu vì sao cô ấy lại nhìn qua anh để đi tìm bóng hình của một người khác, lòng kiêu ngạo của anh đã bị khiêu chiến.
Sau này thật lâu anh mới hiểu được, bọn họ đều yêu thương cô ấy, nhưng là người với người bất đồng, ngay cả sự yêu thương cũng thể hiện không giống nhau.
Nhưng anh hiểu được thì cũng quá muộn, mọi thứ cũng đều không có ý nghĩa nữa.
Anh cùng Hoài Ninh quả thật là bất đồng. Hoài Ninh đối với cô ấy chính trân trọng, vì điều đó mà buông tay rời khỏi, không thương liền không cho cô ấy hi vọng gì.
Mà phương thức anh trân trọng cô ấy chính là cùng cô ấy kết hôn, thương cô ấy sủng cô ấy làm cho cô ấy có cuộc sống hạnh phúc giống như trước kia, thẳng đến một ngày cô ấy nói cho anh biết đó không phải là yêu.
Điều này làm cho anh không biết là nên khóc hay nên cười, đồng thời cũng làm cho anh rất mê mang.
“Ba ơi.” Giọng nói thanh thúy của tiểu gia hỏa kia gọi thần trí anh trở về, Cố Hoài Việt xoay người sang chỗ khác, sờ sờ đầu con trai, tiếp nhận bóa hoa bách hợp.
Anh xoay người, đặt bó hoa trên mặt đất, trước bia mộ. Anh đứng dậy, lại làm một cái quân lễ tiêu chuẩn.
Trên đường đi xuống đường lớn nơi để xe, tiểu gia hỏa Cố Gia Minh đi ở phía trước, thường xuyên quay đầu lại hướng bọn họ mà ngoắc ngoắc. Trẻ con thì ưu sầu luôn ngắn ngủi, rời khỏi thì một phần giữ lại còn 3 phần mang theo, trên mặt cũng lưu lại chút tình cảm đối với người mẹ đã khuất kia.
Cố Hoài Việt nhìn bóng dáng của con trai, cười cười nói, “Nghiêm Chân, anh có đôi khi nghĩ rằng hàng năm mang Gia Minh tới nơi này có phải là không tốt lắm hay không?”
Nhiêm Chân mới từ khung cảnh ngôi mộ kia mà phục hồi lại tinh thần, đang đứng đó yên lặng ngẩn người, nghe được những lời này của anh thì sửng sốt một chút, “vì sao?”
“Anh đều cảm thấy thực may mắn vì Gia Minh là một đứa trẻ hoạt bát sáng sủa, về mẹ của nó thì nó không có ấn tượng gì cho nên cũng sẽ không cảm thấy khổ sở. Mà anh lại luôn làm cho thằng bé nhớ tới mẹ nó như vậy, có thể là không được tốt đối với thằng bé hay không?”
Anh quay đầu nhìn cô, trưng cầu ý kiến của vị chủ nhiệm lớp cũ này xem thế nào.
Nghiêm Chân muốn nói với anh rằng, cô làm cô giáo nhưng kỳ thật cũng chỉ là một người dân bình thường, tư cách giáo viên còn chưa có khảo nghiệm hết, dạy bảo một đứa nhỏ kỳ thật cũng chính là bán đi sự ghen ty của mình mà thôi. Quan trọng hơn là vấn đề này cô không thể cho anh một cái đáp án khách quan. Tâm tư của những đứa trẻ so với người lớn càng dễ dàng hiểu được hơn, đạo lý này cô vẫn hiểu được.
Cố Hoài Việt đương nhiên cũng hiểu được, cũng hiều được sự chần chờ của cô. Biết vấn đề của mình làm cô khó xử, anh cũng không hỏi, cầm lấy bàn tay của cô đang để trong túi áo, cảm giác ấm áp làm cho anh nhịn không được mà nắm chặt lấy, “Anh đã biết, về sau sẽ không hỏi lại nữa.”
Nghiêm Chân còn không nghĩ tới anh nhanh như vậy đã phải đưa ra đáp an, túm lấy tay của anh mà nói, “Kỳ thật phương pháp dân chủ là trước đó nên trưng cầu ý kiến của tiểu gia hỏa kia một chút.”
Anh sửng sốt một chút rồi nói, “Lúc ấy hỏa táng Lâm Kha xong thì người trong nhà cũng hỏi anh là hỏa táng cô ấy ở nơi nào? Anh nói là anh đã chọn được nơi đặt mộ cho cô ấy tốt lắm rồi. Nhưng sau anh lại còn mang cô ấy tới nơi này, anh nghĩ, xuống mồ cũng yên ổn, vẫn không để cho cô ấy có cảm giác tịch mịch là được rồi. Sau này anh thường xuyên mang Gia Minh tới đây gặp cô ấy, tiểu tử kia lúc còn rất nhỏ cũng không nghe lời như vậy, khóc nháo không muốn tới.”
Nói xong anh đi xuống từng bậc thang, đứng ở phía trước chờ giúp cô đi qua, “Hiện tại anh hiểu được, kỳ thật thằng bé khong có sai mà là anh sai.Cảm tình gì đi nữa, bao gồm cả tưởng niệm đều không nên bị cưỡng chế.”
Đây là vấn đề mà vừa rồi anh đứng trước bia mộ của Lâm Kha anh mới hiểu được.
Có thể bởi vì tình yêu là một điều bí ẩn lớn nhất, nhất là đối với một người quân nhân có thói quen tư duy một cách thẳng thắn ăn khớp như anh, cho nên anh cần phải tìm kiếm đáp an. Nhưng anh bỗng nhiên nghĩ nên thả lòng mình một chút, đối với người khác và cũng đối với chính mình.
Nghiêm Chân bởi vì những lời nói này của anh mà đứng sững sờ ở nơi đó, thẳng đến khi thấy rõ bàn tay anh đưa tới, với khuôn mặt bình thản tươi cười. Cô đột nhiên cảm thấy vui vẻ, đưa tay nắm lấy bàn tay của Cố Hoài Việt.
Mà anh sử dụng lực đem cô ôm vào trong lòng, thuận thế ôm lấy cô, nói ở bên tai cô hai chữ, “Cảm ơn.”
Cô chính là giật mình sửng sốt một chút, rồi sau đó làm như đáp lại bình thường, dúi đầu vào trong lòng của anh.
…………….
………………………..
Đây là giai đoạn thương tâm của tiểu gia hỏa Cố Gia Minh.
Không riêng gì chuyện bởi vì sắp khai giảng mà phải rời khỏi ba trở về thành phố C mà là vì cậu bé phát hiện hai người lớn trong nhà này càng ngày càng lấy cậu bé làm bóng đèn rồi, chỗ nào thấy cậu bé cũng đều ngại chướng mắt.
Nghĩ như vậy, tiểu gia hỏa Cố Gia Minh đang chơi súng ở một bên lại trợn mắt nhìn Nghiêm Chân mà Nghiêm Chân đang ở một bên thu dọn hàng lý cũng làm như không thấy.
Kỳ thật sự tình là như thế này, Cố tham mưu trưởng có mấy lần buổi tối trở về thật sự trễ, tiểu gia hỏa Cố Gia Minh đương nhiên là chuyển chăn đến ngủ cùng cô giáo Nghiêm của mình.
Kết quả làm người ta giận sôi là, mỗi sáng tỉnh lại cậu bé sẽ phát hiện mình lại nằm trên chiếc giường nhỏ quen thuộc. Mỗi ngày mỗi sáng đều như vậy, không có ngoại lệ.
Trái tim của bạn nhỏ Cố Gia Minh rất chi là lạnh mà ngồi ở trên bàn xử lý trứng gà, rầu rĩ ăn không vui.
Nghiêm Chân ở bên cạnh đánh giả tiểu quỷ này hồi lâu rồi mới thử hỏi, “Gia Minh, nghe ba em nói, tối 15 trong viện sẽ bắn pháo hoa. Em có muốn đi xem hay không?”
Bạn nhỏ nào đó dẫu môi, “Cô lại không cùng em đi chơi nữa chứ gì.”
“Lần này cô cam đoan sẽ đi.” Cô giáo Nghiêm giơ tay, nói lời thề son sắt.
Một đôi mắt lợi hại của tiểu gia hỏa kia đang nhìn cô, bộ dạng lo lắng này phản chiếu lên mặt sau thì trừ bỏ gian tà thì theo chính nghĩa của người binh có thể hỏi là có thể tin tưởng được hay không. Không bao lâu sau, đem miếng trứng gà cuối cùng nhét vào miệng, Cố tiểu tư lệnh đã có đáp án, “Đi.”
Hôm nay sư đoàn A quả thật rất náo nhiệt, 15 tháng giêng hàng năm các đơn vị đều tổ chức hoạt động văn nghệ trong buổi tiệc tối giống như một bữa tiệc cung đình, rồi sau đó tùy ý làm gì đó một rồi, trở về ký túc xa ngủ, buổi sáng ngày hôm sau tỉnh dậy lại tiếp tục huấn luyện. Năm nay lại khác, sư đoàn trường đã vung tay nói rằng tối 15 chúng ta đốt pháo hoa, nhưng lại không thể thiếu được sự đặc sắc trong quân đội, ngay cả việc phương hướng bắn pháo hoa cũng được thống nhất.
Nghiêm Chân nhìn mà cảm thán không thôi.
Sở Dao huých vào người cô, “Chị nghe lão Lưu nói hai người ngày mai sẽ trở về.”
Nghiêm Chân gật gật đầu, “Gia Minh sắp khai giảng rồi, em cũng phải đi làm.”
Sở Dao thở dài, “Người nhà chúng ta chính là có điểm không tốt đó, không tùy quân mà phải ở riêng hai nơi.” Nói xong chị ấy như nhớ tới cái gì, hỏi thẳng Nghiêm Chân, “Chị nói này, Hoài Việt đã sớm đủ điều kiện, như thế nào mà các em còn chưa tùy quân vậy. Tuy rằng điều kiện của chúng ta bên này hơi kém, nhưng là thành phố B so với thành phố C thì vẫn tốt hơn. Hơn nữa người nhà bộ đội được an bài chính sách là ở nơi nào, an bài cho hai người cũng không thành vấn đề.”
( tùy quân: ở đây được hiểu là các cấp lãnh đạo đủ điều kiện, hoặc những người lính đủ điều kiện có thể được cấp trên cho phép đưa gia đình tới nơi quân doanh sống cùng.)
Nghiêm Chân vội nói, “Chúng em còn không có lo lắng nhiều như vậy.”
“Nên lo lắng đi thôi.” Sở Dao nói như trảm đinh tiệt thiết, “Dù sao thời gian về sau cũng còn dài.”
Nghiêm Chân cười nhẹ. Đúng vậy, cũng nên lo lắng đi thôi.
Pháo hoa này cũng rất được. Nhưng đẹp thì đẹp thật, bay lên trời rồi sáng được mấy chục giây lại biến thành tro tàn nên cô không thích, cô thích là thật dài thật lâu, cứ như thế này thì nghe qua có chút xa xỉ.
Điện thoại để ở trong túi giờ phút này bỗng nhiên on gong vang lên hai tiếng, đánh gãy suy nghĩ miên man của cô, Nghiêm Chân cầm lên nghe điện.
“ở trong viện xem pháo hoa sao?”
“Vâng.” Cô khẽ lên tiếng.
Đầu kia trầm mặc vài giây rồi hỏi, “Có đẹp không?”
“Vẫn đang còn.” Cô cười đáp, lập tức nhớ tới điều gì nên hỏi, “Anh đang ở đâu?” Có chút gấp nhưng có vẻ như là cô không biết được.
“A, anh vừa về nhà.” Biểu chiều hôm nay sư bộ tổ chức họp, anh cũng không đi ra sân huấn luyện, hội nghị chấm dứt thì anh liền trở về nhà…anh lại nghĩ tới căn nhà của mình ở thành phố C. Nhà ở trống rỗng cho nên anh theo bản năng gọi điện thoại cho cô, “Em chưa về sao?”
“Gia Minh còn ở nơi này chơi, em đáp ứng là sẽ ở cùng thằng bé rồi.” Cô nếu phản bội tổ chức thì Cố tiểu tư lệnh sẽ không tha tội phản bội tổ chức này cho cô đâu.
Cố Hoài Việt trầm ngâm một lát rồi nói, “Anh gọi điện cho cậu thông tin viên Tiểu Mã vậy.”
“Sao ạ?”
“Để cho Tiểu Mã sắp xếp một người ở lại cùng thằng bé là được.”
Nghiêm Chân xì cười một tiếng, nhanh chóng ngắt điện thoại. Nhìn tiểu gia hỏa kia còn đang chơi ở trong đám người, cô tìm đúng phương hướng rồi rời đi.
CHƯƠNG 42.
Ngày rời khỏi thành phố B thì thời tiết bỗng nhiên sáng lại.
Bạn nhỏ Cố Gia Minh mang túi sách nhỏ trên lưng đứng ủ rũ ở bên chân cô. Nghiêm Chân còn tưởng rằng sáng sớm tiểu gia hỏa này thấy cô khẳng định sẽ rất tức giận, kết quả lại không phát hỏa mà còn ngoan ngoan ăn điểm tâm sáng, thu dọn túi sách nhỏ của mình.
Nghiêm Chân thật là kinh ngạc, Tiểu Mã ở một bên đem hành lý bỏ vào trong xe một bên vừa cười rồi giải thích cho cô. Thì ra là tối hôm qua bạn nhỏ Cố Gia Minh cùng vài đứa trẻ khác trong viện chơi rất vui vẻ, thẳng đến buổi tối 12h mới bị Tiểu Mã đưa về nhà. Ba của cậu bé liền giáo huấn cậu bé, nói lần sau lại còn về trễ như vậy thì liền cấm cậu bé đi chơi. Bạn nhỏ này nhất thời liền ủ rũ. Buổi sáng dậy thấy Nghiêm Chân thì trong lòng còn đánh trổng lảng nữa chứ, nghĩ đến cô giáo Nghiêm tối hôm qua tìm không ra cậu bé nên tức giận một mình đi về nhà trước.
Nghiêm Chân nghe xọng nhịn không được xì cười một tiếng, liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa Cố Gia Minh đang cười lấy lòng với cô, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cậu bé. Hai người bọn họ đều là người mang ý xấu, cô so với cậu bé này cũng tốt không hơn được điểm nào. Có điều người có bụng dạ đen tối nhất ở đây là ai? Đương nhiên là…. Cố Hoài Việt Cố tham mưu trưởng.
Cố tham mưu trưởng phúc hắc nhận lấy chìa khóa xe từ trong tay Tiểu Mã, trực tiếp lái xe đưa bọn họ ra sân bay. Buổi sáng 11h là bay mà hiện tại mới 9h sáng, thời gian coi như là rộng thùng thình rồi, anh cũng thả chậm tốc độ của xe.
Nghiêm Chân ngồi ở bên ghế lái phụ, ngẫu nhìn dùng ánh mắt để đánh giá anh. Buổi chiều hôm nay Cố Hoài Việt còn có một cuộc hội, là về kế hoạch huấn luyện tiếp theo của bộ đội hàng năm để chuẩn bị chiến đầu, anh có thể rút ra thời gian đưa bọn họ ra sân bây đã là không dễ dàng gì. Nhưng Nghiêm Chân không nghĩ cũng sẽ không oán giận, bởi vì cô biết anh cũng là chồng của cô, lại là một người quân nhân. Cô đã có thói quen trở thành vợ của một người quân nhân, thói quen với cảnh tượng ly biệt như thế này.
Xe vững vàng dừng lại trong bãi đỗ xe, Cố Hoài Việt từ cốp xe lấy hành lý ra, xoay người nhìn thấy Nghiêm Chân cùng tiểu tai hoa kia hai người được vây trong chiếc khăn quàng cổ cùng bao tay giống nhau, lẳng lặng đứng ở phía sau anh.
Anh bỗng nhiên ý thức được lần đưa tiễn này không giống với những lần trước, bởi vì đây là lần đầu tiên anh ra sân bay tiễn vợ cùng con trai của mình.
Cố Hoài Việt giật mình sửng sốt, xoa đầu Gia Minh rồi nói, “Đi thôi.”
Xếp hàng đăng ký xong, ba người đứng ở đại sảnh sân bay. Cố Hoài Việt cúi đầu dặn Cố tiểu tư lệnh ở trên máy bay phải nghe lời NGhiêm Chân, tiểu gia hỏa kia chỉ ủ rũ cúi đầu. Cố Hoài Việt nhìn bộ dạng này của con, dừng lại trên mái đầu màu hạt dẻ của con thì tâm tình cũng trở nên mềm nhẹ hơn.
Tiểu gia hỏa này lớn như vậy rồi nhưng không thích nhất chính là ly biệt.
Anh ngẩng đầu nhìn Nghiêm Chân, đem vé máy bay giao cho cô.
Nghiêm Chân vội nói. “Anh có việc thì đi về trước đi, em sẽ mang theo thằng bé về nhà an toàn.”
Cố Hoài Việt cười cười, chỉnh lại vành mũ, “Về nhà nhớ gọi điện thoại cho anh.”
“Vâng.” Nghiêm Chân gật đầu, cố gắng tươi cười.
Mà Anh chính là đang đỡ lấy bả vai của cô, muốn nói gì nhưng lại nuốt trở vào, “Anh đi trước đây.” Từ nơi này trở về sư bộ ít nhất cũng phải mất một giờ đồng hồ, trở về ăn một bữa cơm rồi còn đi họp, anh quả thật là có việc.
Anh ôm lấy tiểu gia hỏa kia, cũng ôm cô một chút, độ mạnh yếu khống chế không tốt mà còn thực ngắn ngủi, không đợi cô có cảm giác được sự ấm áp của cái ôm này thì anh đã xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng của anh, tiểu gia hảo kia nhịn không được mà nhỏ giọng nói thầm, “Như thế nào lại cảm giác được thủ trưởng hôm nay có điểm không giống với mọi lần.”
Nghe xong những lời này, Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm thấy trong đầu giống như bị ai túm chặt lấy, ẩn nhẫn đau đớn.
Cô cười cười, một tay cầm lấy Cố tiểu tư lệnh chuẩn bị kiểm phiếu đăng ký, cố gắng không chế chính mình không quay lại phía sau nhìn, không cần đi tìm bóng dáng của anh nữa. Nhưng không bao lâu sau, cô không khống chế được mà quay đầu lại, thấy anh đứng cách bọn hộ một đoạn không tính là quá xa, đang nhìn bọn họ rời đi.
Thấy cô nhìn lại, Cố Hoài Việt cười cười, đem tay phải nâng lên, chậm rãi làm một cái quân lễ. Đó là sự tôn kính cao nhất mà người quân nhân có thể biểu đạt ra, anh đã cho cô.
Mà Nghiêm Chân lúc này nhanh chóng quay đầu, nháy mắt nước mắt rơi như mưa.
………………..
…………………………..
Mùa đông ở thành phố C so với thành phố B thì cũng không ấp ám hơn là bao nhiêu, chính là trên phố lớn ngõ nhỏ vẫn còn lại hơi thở vui mừng của ngày lễ đón năm mới khiến cho cô cảm giác được năm mới còn chưa có đi xa. Lương Hòa cùng Lý Uyển liền cười cô, nói là thời gian ở bộ đội được thắt chặt, làm cho thần kinh con người ta cũng khẩn trương theo, hoàn toàn ý thức không được đây là thời kỳ nghỉ để đón năm mới.
Nghiêm Chân nghĩ lại, cảm thấy rất có đạo lý.
Cho tới bây giờ nhớ tới cái liếc mắt cuối cùng nhìn anh trước khi anh rời khỏi sân bay, Nghiêm Chân còn cảm thấy ngực hốt hoảng, về nhà liền gọi điện thoại cho anh, là thông tín viên Tiểu Mã nhận điện thoại, nói rằng tham mưu trưởng đang họp, nhờ chuyển lời tới cho anh biết là bọn họ đã về nhà an toàn nên anh hãy an tâm.
Nay trở về đã ba này, trừ bỏ cuộc điện thoại ngày đầu tiên thì vài ngày sau này vì bề bộn nhiều việc ở ngoài, mới gọi điện thoại qua thì lại là Tiểu Mã nhận điện thoại.
Tất cả giống như về chỗ cũ của nó. Nhưng trong lòng Nghiêm Chân rõ ràng, có vài thứ đã không còn như cũ, cô nhớ ở trong lòng là tốt rồi.
Bỗng nhiên một trận gào to vang đến, “Cô giáo Nghiêm, cô xem sôi lên rồi kìa, chín rồi.”
Nhìn xem, còn muốn suy nghĩ một chút về vài vấn đề cũng không được, còn có cái đứa nhỏ không hay ho này cần ăn nữa. Nghiêm Chân chạy nhanh tới tắt bếp lửa, đem trứng gà cùng sữa đã được làm ấm tốt đưa ra, làm cho Cố tiểu tư lệnh một bữa điểm tâm sáng để bắt đầu cho một ngày đi học.
Bọn họ hiện tại ở căn nhà của Cố Hoài Việt ở nội thành của thành phố C, ở đây tới trường học gần hơn khi ở Cố Viên, bọn họ đi lại cũng tiện.
Nghiêm Chân cùng bạn học Cố Gia Minh dừng lại ở cổng trường, tiểu gia hỏa kia nghiêng cái mũ, mang túi sách ở trên lưng vênh váo đi về phía phòng học. Nghiêm Chân nhìn bóng dáng của cậu bé mà nhịn không được muốn cười, tiểu tử kia lại khôi phục lại khí thế của hồng quân tư lênh, đã không còn là cậu bé vì rời khỏi ba mà uể oải nữa rồi. Mà cô ngay cả việc giống như một đứa trẻ kia cũng không làm được, đây là làm sao chứ? Cô giáo Nghiêm cảm thấy cả inh, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình.
Đồng nghiệp Vương Dĩnh vẫn rất ngạc nhiên vì quan hệ của Nghiêm Chân và bạn nhỏ Cố Gia Minh. Nghiêm Chân hàm hồ giải thích vài câu với cô ấy cho qua loa tắc trách đi, xoay người lại bị một vấn đề làm cho tâm tình phức tạp lên, cô vì sao không nói sự thật chứ?
“Chị Nghiêm, chị Nghiêm.” Một đôi tay quơ quơ ở trước mặt cô, Nghiêm Chân chợt phục hồi lại tinh thần, lại thấy ánh mắt tò mò của Tiểu Lưu ở đối diện.
Tiểu Lưu hỏi cô, “Chị Nghiệm, chị không có việc gì chứ?”
Nghiêm Chân lắc lắc đầu, buộc tóc lại rồi thay quần áo bắt đầu làm việc.
Tiểu Lưu thấy cô không có việc gì, cũng yên tâm hơn, “Thường chủ nhiệm nói, khi nào chị tới thì vào văn phòng của thầy ấy một chuyến.”
Tay Nghiêm Chân đang gài nút áo cũng ngừng lại một chút, “Chủ nhiệm không nói là có chuyện gì sao?”
Tiểu Lưu lắc đầu, cái này thực sự thì cô cũng không biết.
Nghiêm Chân nghĩ nghĩ, xoay người đi ra ngoài.
Thường lão là một người hay viết chữ, ông ấy nói rằng trước đây khi học ở trường tư thục thì bị thầy giáo luyện mà thành, trên tường trong thư viện treo một loạt các thành ngữ, toàn bộ đều là bút pháp của Thường lão viết rồi treo lên. Thời điểm Nghiêm Chân gõ cửa mà vào, Thường lão chính là cúi người đưa từng nét bút trên giấy để viết chữ. Cô thấy thế không có quẫy nhiễu, mà ở bên kiên nhẫn chờ cho ông ấy viết xong.
“Tiểu Nghiêm à, mau tới nhìn giúp thầy bốn chữ này đi.” Thường Lão quay đầu kêu cô.
Nghiêm Chân có chút kinh ngạc nhìn Thường lão hưng phấn như vậy, nhưng vẫn tiếp nhận tờ giấy từ ông ấy, đọc từng chữ, “Thao – Quang – Dưỡng – Hối.”
(Thao quang dưỡng hối: Dấu năng lực và chờ đợi thời gian )
“Viết thế nào?” Lão nhân cười cười vuốt cằm, lại có một chòm râu trắng giống như lão tiên sinh của một trường tư thục xưa.
Cô cười cười, đâu có.
Hai mắt lão Thường sáng ngời, thoái mái mà nói, “Vậy tặng cho em.”
“Sao ạ?” Nghiêm Chân tự nhiên có chút kinh ngạc.
Thường lão ngồi xuống trước bàn làm việc, đưa tách trà ở một bên lên uống một bên chỉ vào Nghiêm Chân mà nói, “Em nha, em đó nha… hồ sơ của em ở nơi nào?”
“Ở kho chứa hồ sơ.” Cô thất thần nói, rồi sau đó lại cười, “Em tới chỗ này lâu như vậy, thầy mới nhớ tới chuyện xem hồ sơ của em sao?” Kỳ thật nói lên điều này Nghiêm Chân có chút lo lắng, lúc trước dù sao cũng là dựa vào quan hệ của đàn chị khóa trên mà vào được trường, thủ tục trong trường đều chỉ là trình tự cho có, mang hồ sơ trực tiếp đưa đến kho chứa hồ sơ mà để thôi, có ai khó tính đến mức lật lại mà xem đâu chứ.
“Thầy mới lười xem cái đó.” Thường lão lại vung tay lên, “Thầy chỉ hỏi em, em tốt nghiệp trường nào?”
“Hả?” Nghiêm Chân sửng sốt, mà vẻ mặt Thường lão vẫn như trước hiền hòa tươi cười nhìn cô. Nghiêm Chân cúi đầu, thấp giọng nói, “Em tốt nghiệp học viện Z ạ.”
“Em có phải học chuyên ngành quản lý không?” Người đứng trước mắt này bình tĩnh nhìn cô, lúc này Nghiêm Chân hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Thường lão buông tách trà xuống. “Nha đầu em thật kín tiếng nha.”
“Vậy… thầy làm sao mà biết được?”
Thường lão ha ha cười, tỉ mỉ nói rõ. Vợ của Thường lão là giảng viên dạy học ở đại học Z, năm kia vừa mới nghỉ hưu, giữa trưa ngày hôm qua đến trường học ăn cơm cùng với Thường lão, trùng hợp thấy Nghiêm Chân, nhưng Nghiêm Chân đi quá nhanh nên không gọi lại được. Khiến cho bà vợ này gấp đến độ trở về nhà liền nhanh chóng bức cung Thường lão.
Nghiêm Chân nghe xong có chút kích động lại có chút ngượng ngùng, “Cái này thật sự là quá khéo.”
Vợ của Thường lão là giáo sư Lý, là giáo sư được học viện của cô mời về giảng dạy, đức cao vọng trọng, rất được nhiều người tôn kính.
“Còn nói nữa sao, bà ấy tối hôm qua ở bên tai thầy đây vẫn còn nhắc tới, nói thế nào mà sinh viên học viện Z lại về làm cấp dưới của thầy thế? Nói thẳng ra là thầy đây lãng phí nhân tài.” Thường lão cười khổ.
“vậy thầy sẽ không phải vì như vậy mà đuổi em đi chứ?” Nghiêm Chân nói giỡn một câu, mà Thường lão cư nhiên thật đúng là gật gật đầu.
“Vợ thầy yêu cầu thầy, em nói xem thầy có thể không cho sao?” Thường lão còn thật sự nhìn cô.”
Nghiêm Chân nghẹn một chút rồi hỏi, “Muốn em làm cái gì ạ?”
“Bà ấy nói là ở đại học C đang làm một cái hạng mục, rất ít người có tay nghề chuyên môn, bên trong tuy là đã thông báo tuyển dụng nhưng cũng không đủ người, liền ủy thác cho bà vợ của thầy tìm một người thích hợp đến hỗ trợ, làm tốt có thể lưu lại làm giáo viên trợ giảng.”
Nghiêm Chân cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền theo bản năng cự tuyệt, “Em… em không làm được.”
“Được hay không được là do người ta định đoạt,, còn phải phỏng vấn chứ không tính đi cửa sau.” Trình lão vung tay lên nói rõ ràng, uống một hớp trà, lại ý vị thâm trường mà thêm một câu, “Em nên nghĩ cho kỹ đi, là trợ giảng của một trường đại học. So với công việc này của em thì tốt hơn nhiều.”
“Em biết.” Cô cúi đầu, cô đương nhiên hiểu được điều này, sỡ dĩ không thể lập tức hạ quyết tâm là vì cô còn có chút băn khoăn.
“Nghiêm Chân, thầy đưa cho em bốn chữ này cũng không phải là tặng không.” Thường lão có ý nói tới mấy chữ vừa lúc nãy đã tặng cô, “Em giấu tài đủ rồi, bây giờ phải cho người ta thấy tài năng của mình đi chứ.”
Kỳ thật Thường lão thật đúng là đang cất nhắc cô, cô không phải là giấu tài, cô bất tài nên chỉ muốn tìm một công việc đơn giản nuôi sống bản thân mà thôi.
Nghiêm Chân trầm mặc một lát rồi mới nói, “Em sẽ nghĩ, chờ em quyết định được thì sẽ cho thầy một câu trả lời chính xác.”
Buổi tối Nghiêm Chân cùng bạn nhỏ Cố Gia Minh cùng nhau về nhà, mấy ngày nay thành phố C lại có tuyết rơi lớn, Nghiêm Chân thật sự không dám đi xe đưa Gia Minh đi học nên hai người quyết định ngồi xe bus công cộng.
Còn khoảng 2 trạm nữa là về đến nhà thì Nghiêm Chân cùng tiểu gia hỏa cùng nhau xuống xe, đi vào siêu thị mua vài thứ về làm cơm chiều. Tiểu gia hỏa đưa tay túm lấy tay của Nghiêm Chân, một bên ăn kẹo hồ lô một bên nghe Nghiêm Chân giáo huấn.
“Bạn học Cố Gia Minh, tối hôm qua cô đã nói với em như thế nào?”
Miệng tiểu gia hỏa kia đang ăn này nọ nên hàm hồ nói. “Cô nói với em, ở trong lớp không thể tùy tiện cùng người khác đánh nhau.”
Nhớ rất rõ ràng đấy thôi.
“Thế hôm nay như thế nào mà có người nói cho cô biết là em lại đánh nhau, vẫn là cùng Lâm Tử đánh nhau sao?” Hai tiểu trứng thối này hiện tại lại phá vỡ mối đồng mình mới hình thành rồi.
“Ai nói cậu áy vừa mới chuyển đến luôn bắt nạt Lâm Tiểu Tiểu, phải đánh cậu ấy.” Tiểu gia hỏa kia nghiên răng nghiến lợi mà nói.
Nghiêm Chân bật cười nhìn cậu bé, cảm tình tiểu gia hỏa này cũng biết chiêu anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Cô thở dài rồi nói, “Vậy cùng nói cho hắn biết là được rồi.” Cô nghĩ một chút rồi lại thêm một câu, “Chỉ dùng miệng nói, không thể dùng quyền đấu mà nói được.”
Tiểu quỷ này cũng giả vờ giả vịt thở dài, “Ôi dào, phụ nữ các cô thực phiền toái, chỉ biết cáo trạng cùng khóc thôi.”
Nghiêm Chân, “….”
Tiểu trứng thối này phá hư hình tượng của cô, cư nhiên bắt đầu nói cả chuyện này…
Khụ Khụ, Nghiêm Chân vội nói, “Bạn học Cố Gia Minh, cô không ở cùng trường học với em nữa thì em còn ngại phiền toái không?”
Tiểu gia hỏa kia nghe tới lời này thì dừng cước bộ lại, gương mặt như muốn dò hỏi còn môi thì dẫu lên, “cô giáo, cô muốn đi đâu nữa thế?”
Nghiêm Chân cũng dừng lại, “Cô nói là nếu …”
Tiểu gia hỏa gật đầu rồi nói, “Ngại, dù sao cũng luôn có người cáo trạng cho cô biết mà.” Sau đó có ai đó lại tận lực mà giáo huấn cậu bé.
Cô bật cười, xoa xoa cái đầu của tiểu quỷ kia.
Đúng lúc này phía sau truyền đến tiếng còi xe, Nghiêm Chân nghiêng đường, thấy có một chiếc xe việt dã ngừng ở ven đường, có lẽ là xe có giấy phép của bộ đội rồi. Mà còn có người ở bên trong dò xét nhìn ra, Nghiêm Chân liếc mắt một cái cũng nhận ra hắn.
Thẩm Mạnh Xuyên. Cô theo bản năng đọc ra tên của hắn.