Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Zumin
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Little Rain
Số chương: 70 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1956 / 10
Cập nhật: 2015-03-25 19:52:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
_Các em cho Thiện Mỹ chơi cùng với được chứ.- nó nặn ra một nụ cười dễ thương, ngọt ngào như kẹo bông. Lập tức cậu bé ban nãy nói chuyện với nó chạy ra nắm tay bạn mới, giọng hồ hởi
_Bọn mình chơi đuổi bắt đi.
Nó nhìn cô bé ánh mắt khích lệ, vỗ vỗ vai, rồi hai đứa nhóc cùng nhau chơi đùa.
Trẻ con thật vô tư, có thể khóc rất nhiều, sau đó lại cười rất nhanh. Mà đôi khi ước được một lần được vô tư như thế nhưng nào có được, vì thế mà bao người ước được làm trẻ con, để vô tư, ngây ngô không vướng bận, một điều ước mà biết sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Chợt nhớ đến Khắc Minh, dường như cậu có điều gì đó khác lạ, nó thấy chẳng yên tâm chút nào, nên đi tìm cậu thôi.
Lòng vòng mãi trong khoảng sân rộng lớn, đi hết khuôn viên này đến gian phòng khác cuối cùng nó đã nhìn thấy cậu.
Khắc Minh đang ở trong vườn sau của trại mồ côi, một không gian hết sức yên tĩnh và nên thơ với hàng phi lao dài tít tắp, nền cỏ xanh mơn mởn ẩm ướt, vài bụi mai chiếu thuỷ trắng tinh toả hương dìu dịu.
Còn cậu, đang trong tình trạng tâm lí không ổn định chút nào, cậu cứ nhìn vào gốc phi lao bằng thái độ phẫn nộ tột cùng, tay thì liên tục đấm mạnh vào thân cây, cành cây rung rinh, vài trái phi lao rơi rụng, có lẽ cây cũng “đau” như cậu vậy.
_____Căn tin trường Royal______
Hạ Băng mang theo một chai trà xanh mát lạnh đến ngồi vào chiếc ghế đối diện Nguyên Khang. Trong bàn ăn có ba người, chiếc ghế trống ấy nhỏ vẫn cứ hay đến ngồi rất đỗi tự nhiên, chìa chai trà xanh ra cho cậu, nhỏ mở giọng ngọt ngào:
_Cho anh này, mát lắm đấy.- kèm theo nụ cười dịu dàng.
Nguyên Khang rời mắt khỏi món ăn, nhìn lên nhỏ.
_Cảm ơn, tôi không cần, cô cứ giữ lấy mà uống.- giọng nói điềm đạm, thái độ vẫn hoà nhã nhưng thực chất cậu rất không vui.
_Da mặt cô cũng dày thật, hừ, còn ở đây giả nai tơ.- Kỳ Lâm buông một câu nói trúng nhiều đích, nhỏ thấy sau gáy bừng lên hơi nóng.
_Có cần thiết phải chịu xỉ vả mà ngồi đây không Lý tiểu thư.- lời lẽ lạnh lùng, khinh miệt của Bảo Kỳ khiến hơi nóng trong Hạ Băng càng tăng cao, nhỏ hít một hơi dằn đi cơn tức giận. Mở miệng bằng chất giọng được ướp mật, ánh mắt từ dịu dàng dần chuyển sang sắc sảo hơn.
_Tôi chỉ dạy dỗ những đứa làm tôi chướng mắt thôi, các anh việc gì phải bận tâm vậy.
_Mong cô khách sáo một chút đi.
_Nguyên Khang, anh có cần phải nói như thế mới hả dạ không?
Cậu im lặng, tiếp tục thưởng thức bữa ăn của mình. Nhỏ đứng dậy, bỏ đi, không thể ở đây mãi, nổi giận lên thì mất hình tượng trước Nguyên Khang lắm.
_À mà này- tiếng Nguyên Khang với theo làm nhỏ mừng rỡ quay lại.- nhớ lời tôi, cấm cô làm hại Bảo Ngọc, rõ chưa.
Ánh mắt nâu lại ánh lên những tia đỏ, “lại là con quỷ đó, được rồi”, Hạ Băng bỏ đi, từng bước chân giáng nỗi bực tức xuống đền gạch tội nghiệp, cơn ghen dâng trào như sóng dữ, sẵn sàng quật sập mọi thứ trên đường nó đi qua.
o O o
Nó nắm chặt lấy tay cậu, vung mạnh ra, cậu nhìn nó, đôi mắt nâu lạnh lùng của cậu giờ có gì đó khác lạ hơn, một chút hoang mang, đau đớn, cảm giác như chú lính gác trái tim biết rung động của cậu giờ đang gào thét dữ dội, chú đã thức giấc và đánh thức cả cậu…
_Anh làm gì thế, có chuyện gì với cô bé sao?
Cậu không trả lời, nó đã nói đúng, cậu lại tiếp tục đấm mạnh vào thân cây, một vùng thân, vỏ cây đã bong tróc, nhuốm ít màu đỏ, cậu đã hành hạ cái cây tội nghiệp bằng lực khá mạnh. Nó lại nắm chặt lấy tay cậu, gắt lên
_ANH CÓ THÔI ĐI KHÔNG.- kéo người cậu đối diện với mình, nó nhìn cậu dò xét.
_Anh có thể lạnh lùng, tàn bạo với bất kì ai, nhưng đừng hành xử như vậy với bản thân mình, tay anh đang chảy máu kìa.- nói rồi nó rút trong cặp ra một chiếc khăn, nhắm mắt lại, nuốt khan, lại là máu, đầu cảm thấy hơi choáng, vẫn cố mở mắt ra để cố định chiếc khăn ngay vết thương.
Lại nhắm mắt, nó thở hắt ra lấy bình tĩnh, tiếp tục nhắm mắt lại và buột chiếc khăn. Cậu lấy làm lạ về hành động của nó. Khi yên tâm là sẽ không còn nhìn thấy máu, nó mở mắt ra, nhẹ cả người, tim vẫn còn nghẹn, nhịp thở chưa đều.
_Anh chắc là mình không sao?
Cậu quay về phía gốc cây, siết chặt đôi bàn tay mình.
_Tôi…là… kẻ giết ba cô bé…- giọng nói ấy vẫn mạnh mẽ, có sự dần vặt, khinh bỉ, cậu khinh bỉ bản thân mình.
Lần này người im lặng là nó, không hẳn là do bất ngờ hay sợ hãi, nó chỉ thoáng ngạc nhiên, ngay từ lần đầu tiên nó đã nhận thấy ở cậu một vẻ tăm tối khác thường và giờ đây điều đó đã được xác minh.
_Đáng lẽ đã không bắn…cô bé đã khóc… rất nhiều…đã cầu xin…- cậu nghẹn lời, cảm giác tội lỗi, day dứt đến khó tả cứ trào dâng, nó mạnh mẽ như một ngọn lửa cứ muốn thiêu đốt lồng ngực, gương mặt nước mắt giàn giụa và lời cầu xin khẩn thiết của cô bé càng làm cậu hận bản thân mình.
_Chính tôi đã làm cô bé mất ba, tôi…- cậu chưa kịp nói tiếp vì quá bất ngờ….nó……
Nước Mắt Của Mưa Nước Mắt Của Mưa - Zumin Nước Mắt Của Mưa