A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Tác giả: Granty
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 79 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 552 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:55:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
hủ nhật, Ngân Hằng cùng Minh Nhật cùng dắt nhau tản bộ đi chợ, nhìn vẻ tháo quát của Minh Nhật khi đi chợ, Ngân hằng hơi bất ngờ. Minh Nhật còn giành việc xách đồ nặng với cô. Vậy mà cậu ấy vẫn sãi bước đi phăng phăng về phía trước.
Ngân hằng nhìn theo bóng dáng của Minh Nhật, cái dáng mảnh khảnh nhưng lại vững chắc vô cùng. Cậu so với Lâm Phong và các bạn nam cùng trang lứa rất khác biệt. Cậu trầm lặng không ồn ào, cậu thấu hiểu không sốc nổi, cậu lý trí chứ không ngốc nghếch.
Đôi khi nhìn cậu như một chàng thư sinh chỉ biết học hành, đôi khi nhìn cậu như một người từng trải qua những khốn khó để trưởng thành hơn.
Mấy ngày ở nhà Minh Nhật, đôi khi Ngân Hằng tò mò, cuộc sống của Minh Nhật cũng giống như người bình thường, nhưng đôi khi cô thấy Minh Nhật trầm lặng đứng trước bàn thờ của mẹ cậu nhìn không chớp mắt, nhưng không hề thấy hình của ba Minh Nhật, như vậy ông ấy còn sống, nhưng lại không hề thấy hay nghe một tin tức nào của ông ấy. Kể cả bà nội của Minh Nhật cũng không nói gì đến ba cậu. Minh Nhật nói sống với cậu, cô cũng ít thấy mặt ông ấy, nhưng ông ấy có liên lạc về nhà hỏi han, nhưng dường như có gì đó, Ngân Hằng thấy Minh Nhật trả lời rất khẽ, như có bí mật không đê người khác nghe thấy, lắm lúc lại nhìn trộm về phía cô. Những lúc đó cũng khiến Ngân hằng thấy bối rối vô cùng.
- Để mính xách phụ cho – Ngân hằng với tay đón mấy thứ trên tay Minh Nhật.
- Không cần đâu, đâu có vất vả gì, ai lại để con gái xách đồ bao giờ – Minh Nhật rút tay lại dứt khoát từ chối, rồi cười nói với cô – Đây cũng là một cách tập thể dục đó, để có cơ bắp mà
Ngân Hằng phì cười, đành thu tay lại, hai người đi song song với nhau dưới còn đường bộ mát rượi. Những chiếc lá mùa hè bắt đầu rơi xuống, một cảnh tượng rất đẹp. Nhất là những chiếc lá phượng theo cơn gió thổi rơi xuống nhẹ nhàng trong bầu trời thoáng đãng lúc này càng khiến cảnh tượng đẹp hơn. Ngân Hằng khẽ reo lên:
- Đẹp thật.
- Cây ở đây có nhiều loại nên mỗi mùa là một loại cây lại ra bông nên lúc nào cũng thấy đẹp cả – Minh Nhật gật đầu rồi kể.
- Vậy mà trước đây mình chưa hề đi ngang qua đây – Ngân Hằng nói giọng tiếc nuối.
- Thật ra trước khi đến trường, mình đã từng gặp bạn – Minh Nhật bèn kể.
- Thật sao? – Ngân hằng ngạc nhiên quay sang nhìn Minh Nhật.
- Là thật – Minh Nhật khẽ đáp.
- Lúc mình đi học à – Ngân hằng cười cười hỏi.
- Không phải? – Minh nhật lắc đầu đáp
- Vậy ở đâu – Ngân Hằng nhíu mày nghi ngờ hỏi, cô rất ít khi ra ngoài, ngoại trừ khi đi học mà thôi.
- Ở một ngôi chùa hoang gần đây – Minh Nhật trầm ngâm trả lời – Lúc đó bạn đang khóc, mình nghe bạn gọi mẹ, bạn khóc rất lâu, mình rất muốn đến an ủi bạn, nhưng mình lo làm bạn sợ và ngại nên chỉ lặng lẽ đứng nhìn bạn khóc.
- Vậy sao – Ngân hằng cúi đầu ngượng cười đáp
Quả thật mỗi khi bị bà Kim Lương đánh đập, cô luôn cắn răng không rơi một giọt nước mắt nào cả. Người nhìn vào sẽ cho là cô mạnh mẽ hay cô là người lỳ lợm, kỳ thực cô luôn cảm thấy sợ hãi và đau đớn trước những trận đòn đó. Nhưng cô không thể khóc, bởi vì cô không muốn người đàn bà ấy đắc ý, không muốn bà ta cảm thấy thỏa mãn vì đã hành hạ được cô, nhưng cô vẫn chỉ là một cô bé gái mà thôi, dù cứng rắn đến mấy cũng có lúc đau đớn và sợ hãi, cùng cần phải trút bỏ những đau đớn đó ra. Cho nên cô thường lén lút đến ngôi chùa hoàng đó mà khóc một mình, khóc đến khi nào sự sợ hãi và đau đớn theo nước mắt rơi ra, cô mới lủi thủi về nhà.
- Mình rất muốn biết cô bé đó vì sao lại khóc thương tâm đến như vậy, ngày nào mình cũng chạy đến ngôi chùa đó để xem cô bé có ở đó không? Có còn khóc hay không? Và khi mình thấy bạn đến và ngồi khóc gọi mẹ. Mình rất đồng cảm.
- Chúng ta đều là những đứa trẻ mồ côi mẹ – Ngân Hằng gật gật đầu giọng buồn bã đáp.
- Sao bạn không hỏi ba mình đâu? Không phải bạn muốn biết à – Minh nhật khẽ liếc nhìn cô nói.
Ngân Hằng đứng lại nhìn Minh Nhật, cậu cũng quay đầu nhìn thẳng vào cô, không đợi cô lên tiếng, cậu đã nói:
- Ba mình hiện nay đang ngồi trong tù. Mình là con của tội phạm.
Nói xong, cậu cười buồn xoay lưng đi tiếp. Ngân Hằng sau giây phút sững người cũng lặng lẽ bước đi bên cạnh của cậu. Hai người cứ châm rãi bước đi, Minh Nhật ngẩng đầu nhìn những chiếc lá phượng rơi, đôi mắt cậu buồn bã, cuối cùng mở miệng chậm rãi kể:
- Thật ra mọi chuyện là thế nào mình cũng không rõ lắm, chỉ biết ba mình một mực kêu oan. Mọi người trong nhà cũng nói rằng ba mình bị oan, ngh bà nội mình nói, ba mình bị người ta *** hại, phải vào tù chịu tội thay. Từ đó, mình bị mang danh con của tội phạm, bị bạn bè xa lánh khinh bỉ, bị mấy đứa trẻ cùng xóm ức hiếp. Mẹ mình vì lo lắng chạy vạy lo cho bà mình đến kiệt sức, cuối cùng bà gục chết trước cửa nhà sau một ngày vất vả chạy đi vay nợ. Bà nội mình khóc hết nước mắt cuối cùng mù lòa. Lúc mình gặp bạn trong ngôi chùa hoang đó, mình bị tủi trẻ trong xóm bắt nạt, mình đã cùng tụi nó đánh nhau đến bầm dập. Tụi nó ba thằng đè nhau đánh một mình mình. Mình liều mạng đánh lại, cuối cùng cũng chiến thắng, nhưng mình biết thế nào tụi nó cũng méc ba mẹ tụi nó đến mắng vốn với bà nội của mình, nên mình sợ và trốn đến đó. Nhìn thấy bạn, nghe tiếng bạn gọi mẹ, mình nghĩ bạn cũng mất mẹ như mình, cho nên mình rất đồng cảm với cảnh ngộ của bạn.
- Sau đó thì sao …- Ngân Hằng tò mò hỏi tiếp.
- Ở trường và ở xóm, mình đều bị lên án, bởi vì ai dám nói xấu ba mình, mình đều đánh nhau với kẻ đó. Cậu mình đành đưa mình và bà nội dời đi nơi khác sống, nơi không có ai biết mình là con của tội phạm – Minh Nhật bèn kể tiếp.
- Vậy sao giờ bạn lại trở về.
- Thời gian là liều thuốc làm cho người ta quên đi những điều xấu, nhưng những kỷ niệm đẹp không thể phai nhòa. Cho nên bà nội mình muốn dọn về lại ở đây. Ở đây bà có nhiều kỷ niệm với ông và ba mình.
- Mình nghĩ bây giờ hai bà cháu bạn sẽ có cuộc sống tốt hơn xưa. Hãy quên đi quá khứ đau buồn mà nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp phía trước. Cũng như mình còn có ba và Gia Bảo. Bạn còn có bà, ba, và cậu – Ngân Hằng nhẹ nhàng an ủi.
- Được sao? – Minh Nhật thở dài hỏi.
- Mình tin là được – Ngân hằng mĩm cười xác nhận – Bạn và bà nội bạn đều là những người tốt, người tốt nhất định sẽ được hạnh phúc.
- Còn bạn thì sao? Bạn cùng em trai bạn cũng là người tốt mà …
Ngân Hằng nghe Minh Nhật hỏi vậy thì sầm mặt xuống buồn bã, nhưng cô nhanh chóng mĩm cười nhìn Minh Nhật, đôi mắt sáng bừng niềm tin:
- Hiện tại chúng ta là những người bất hạnh. Nhưng bất hạnh chỉ đến với người không biết phấn đấu mà thôi. Cho nên Minh Nhật này, sau này chúng ta hãy cùng đấu tranh giành lấy hạnh phúc ình.
Minh Nhật nhìn Ngân Hằng tim cậu bỗng đập nhanh vì câu “chúng ta hãy cùng đấu tranh giành lấy hạnh phúc ình”. Đó giống như một lời hẹn, một lời hẹn cho tương lai.
Cả hai vào đến nhà đã nghe có tiếng nói chuyện thì thầm, Minh Nhật quay đầu hớn hở nói:
- Có lẽ cậu mình về.
Ngân Hằng cũng vui mừng nhịp chân chạy theo Minh Nhật, cô cũng tò mò về người cậu đã giang tay giúp đỡ đứa cháu cùng một người già mù lòa là người thế nào.
Cửa vừa mở Minh Nhật sững người nhìn người đó, còn Ngân Hằng thì chết lặng, cô bặm môi giận dữ lớn tiếng hỏi:
- Bà đến đây làm gì?
- Dì …dì …đến đón con và Gia Bảo về nhà – Bà Kim Lương ấp úng trả lời, giọng bà ta nhỏ nhẹ vô cùng, giống như một người dì hiền lành, luôn sợ hãi sự phẫn nộ của mấy đứa con riêng của chồng.
Ngân Hằng quá thừa biết bản tính giả tạo của bà ta, trước mắt người khác, bà ta luôn tỏ ra mình là người mẹ kế hiền lành nhẫn nhục, dù bị mấy đứa con chồng ức hiếp cũng cam chịu. Ngân Hằng cười mĩa mai nói:
- Bà thật sự nhớ hai chị em tôi như vậy sao, đến mức tìm đến tận nơi đón chị em tôi về. Tôi cứ nghĩ bà sẽ ăn mừng khi hai chị em tôi dọn ra khỏi nhà chứ. Mà tôi đã nghĩ người đến tìm hai chị em tôi phải là con gái bà mới đúng. Lần này Ngân Quỳnh không muốn đóng vai thiên sứ sau khi mà sự việc bại lộ, xem ra nó cũng là đứa biết xấu hổ.
Bà Kim Lương tái cả mặt khi nghe Ngân Hằng nói, bà cứ nghĩ cô sẽ như mọi lần, trước mặt người khác sẽ cúi đầu nín nhịn, giả vờ nhận lỗi, diễn tròn vai mẹ hiền con ngoan. Lửa trong người bà ta bốc lên đầy giận dữ khi nghe Ngân Hằng mĩa mai hai mẹ con bà, nhưng bà ta đến đây có mục đích nên phải nhẫn nhịn. Bà ta nuốt cục giận xuống, cố gắng tỏ ra hối lỗi:
- Dì biết là dì có lỗi rất nhiều với hai chị con, nhưng mà con cũng không nên bỏ nhà đi như thế. Khi con bỏ đi, dì mới giật mình nghĩ lại thấy mình quá sai lầm, quá nông nỗi. Dì thấy mình thật ích kỷ và ngu dốt. Khi hai chị em không có nhà, nhà mình trở nên vắng vẻ, vì không còn tiếng cười của Gia Bảo. Không còn đưa rước Gia Bảo, thời gian của dì bỗng trở nên thừa thãi, đến buồn chán. Dì thật sự ân hận, dì mong hai đứa trở về. Con cũng đừng hiểu lầm Ngân Quỳnh, nó không hề nói xấu con đâu. Tất cả là dì, dì đã nói dối con. Hôm đó dì thấy con vào trong tiệm bánh, dì đứng dưới cầu thang thấy con đưa sợi dây truyền vỏ ốc đó cho Ngân Quỳnh. Dì cố tình bảo Ngân Quỳnh đi để để nói dối.
Bà ta cố gắng nhận lấy sai lầm của bản thân và cố cho Ngân Hằng thấy bà ta hối hận đến mức nào. Bà ta còn cố tình khóc để mong đổi lấy sự thương hại. Nhưng có một điều, trước mặt người lạ, bà ta tuyệt nhiên không nói đến chuyện đã đánh đập cô và làm Gia Bảo bị thương
Nhưng Ngân Hằng đã quá rõ bà ta, bụng dạ bà ta nghĩ gì, âm mưu ra sao, cô điều nhìn thấu, cái trò diễn kịch nước mắt cá sấu này của bà ta chẳng mảy may suy suyển được cô. Cô chỉ thương cho Ngân Quỳnh bị cô lạnh nhạt ở trên trường, cô nhớ gương mặt mếu máo đến tội nghiệp của Ngân Quỳnh trông đáng thương vô cùng, Ngân Quỳnh vừa năn nỉ cô trở về, còn luôn miệng hỏi thăm Gia Bảo thế nào, nhưng lúc đó chỉ nghĩ Ngân Quỳnh đang giả bộ tốt bụng trước mặt cô. Giờ hiểu ra cô thấy có lỗi với Ngân Hằng vô cùng, nhưng cũng thấy vui vì ít ra cô biết Ngân Quỳnh đối với cô là thật lòng.
Cô cười nhạt nói:
- Còn một người dì chưa nhắc đến đó.
Bà Kim Lương run lên khi thấy Ngân Hằng nhắc đến nỗi sợ hãi trong lòng bà. Thấy bà ta run sợ Ngân Hằng cảm thấy rất sảng khoái, cô nhếch môi nhớn mày hỏi.
- Bà làm sao trả lời với ba tôi khi ông gọi điện thoại vậy hả. Môt lần, hai lần nói dối, nhưng bà có thể nói dối được bao nhiêu lần mà khiến ba tôi không nghi ngờ bà nói xem.
Bà Kim Lương nuốt nước bọt cái ực, không ngờ lại bị cô vạch trần ra thế này. Bà ta nghẹn họng, nhưng cũng ráng khẩn cầu:
- Con nói đúng, ba con gọi điện thoại về tìm hai chị em mấy lần nhưng không gặp, ba con lo lắng lắm. Con đừng khiến ba con lo lắng được không, coi như dì cầu xin con.
- Tôi không về đâu, bà cứ về nhà đi, tôi sẽ tự gọi điện cho ba nói rõ mọi chuyện. Lần này tôi sẽ không nhân nhượng nữa, một là ba chọn tôi và Gia Bảo, hai là ba chọn bà. Nếu ba chọn bà, tôi và Gia Bảo khỏi mất công dọn đồ lần nữa. Bà về đi – Ngân hằng nhất quyết xua đuổi.
- Mày đứng có được nước làm tới, tao đã xuống nước năn nỉ mày đến vậy mà mày không thèm nể mặt tao chút nào. Mày với con ****** đúng toàn là thứ đàn bà ti tiện – Bà Kim Lương thấy không thể thuyết phục Ngân Hằng thì nổi giận lớn tiếng mắng ****.
- Tôi cảnh cáo bà, nếu bà còn xúc phạm mẹ tôi lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bà – Ngân Hằng trừng mắt nhìn bà Kim lương giận dữ đáp.
- Tao cứ mắng đó, mày dám làm gì tao – Bà Kim Lương ưỡng ngực hất mặt đáp, lần trước vì không ngờ Ngân Hằng sẽ phản kháng lại và Gia Bảo nằm chết ngất trên sàn nên bà mới để mặt cho cô đánh. Còn lần này thì cô đừng hòng, ít nhiều gì bà cũng lăn lộn với đời mấy chục năm, làm sao thua mọt con bé con như cô được.
Nói xong bà ta sấn tới Ngân Hằng định tá cô nhưng Minh Nhật đã kịp thời bước đến chắn ngang trước mặt Ngân Hằng, lúc nãy cậu vội vã dìu bà nội đang bất ngờ trước sự việc đi vào bên trong nhà, vừa quay ra kịp lúc giải cứu choNgân Hằng,cậu trừng mắt nhìn bà ta cảnh cáo. Thân người cậu tuy mảnh khảnh nhưng cao lớn, tuy không vạm vỡ nhưng rắn chắc vô cùng. Bà Kim Lương cái nhìn đe dọa của cậu làm khiếp sợ. Bà biết, bà sẽ không là đối thủ của hai người bọn họ nên tội dại gì phải chịu thiệt thân, bà nhanh chóng rút tay lại.
- Mày không về thì cứ việc ở lại đây đi, để rồi xem ong ấy chọn ai cho biết Tao đã thắng ******, tất nhiên tao cũng sẽ thắng mày. Lúc đó có hối hận thì cũng muộn rồi – Bà ta mĩm cười dè bĩu nói rồi nhanh cho1g bỏ đi ra ngoài.
- Không sao chứ? – Minh Nhật quay đầu lại họi Ngâ Hằng.
- Không sao, lo cho bà nội đi – Cô lắc đầu đáp.
Minh Nhật gật đầu, cậu biết lúc này cô rất cần sự yên tĩnh nên miễn cưỡng lui vào trong.
Chỉ còn Ngân Hằng ở lại với tâm trạng ngổng ngang. Phải! Bà ta đã từng có được ba cô một lần, biết đâu bà ta sẽ có dược ba cô lần nữa thì sao. Vậy thì lúc đó cô và Gia Bảo sẽ ra sao đây. Ngân hằng siết chặt tay nhớ lại:
“Nghe nói cháu đã xin cấp học bổng”
Chỉ cần cô đồng ý, cuộc sống trước mắt sẽ không thành vấn đề
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 23
Nơi Ấy Có Anh Nơi Ấy Có Anh - Granty