Số lần đọc/download: 754 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:16:24 +0700
Chương 10 (Phần 1)
Cửa phòng bật mở khiến Kyrian giật mình tỉnh giấc.
Tuy mơ mơ màng màng nhưng anh vẫn cảm nhận được người vừa vào phòng chính là Rosa, sao bà ấy lại đến vào giờ này. Trước giờ bà chưa từng làm thế.
Anh lăn người trên giường. “Có chuyện gì mà..”
Nói chưa hết câu thì một ánh sáng lóe lên, một chiếc lưới phóng ập xuống, giữ chặt anh, ghim chặt xuống giường. Một cơn sóng giận dữ trào lên khiến anh cứng đờ. Anh không muốn bị động thế này, nhất là giờ anh gần như đưa lưng cho người ta chém. Máu trong người anh dâng lên, cảm giác muốn giết người như khiến máu trong tim đông cứng lại.
Rồi anh trông thấy Rosa.
Bà đứng cạnh giường anh, trên mặt lấm tấm mồ hôi, trừng trừng nhìn anh bằng đôi mắt trống rỗng vô hồn, miệng cứ không ngừng lặp đi lặp lại câu nói bằng tiếng Tây Ban Nha "Debe matarle,debe matarle."
Phải giết chết hắn, phải giết chết hắn.
Bà vung con dao trong tay.
“Rosa,’ Kyrian cố nói một cách bình tĩnh. “Đặt con dao đó xuống đi.”
“Debe matarle..” Bà bước đến cạnh bên giường.
“Rosa, no haga esto. Đừng làm thế. Đỡ cháu dậy đi. Déjeme para arriba, por favor.”
Cả người bà rung lên, không ngừng co giật. Kyrian sợ rằng cứ tiếp tục thế thì bà sẽ bị đột quỵ hoặc bị nhồi máu cơ tim mất thôi. Cơ thể yếu đuối của bà sẽ không thể chịu nổi sự căng thẳng này.
“Desiderius nói rằng cậu là một người xấu, m’ijo. Cậu phải chết.” Kyrian cố tìm cách giải thoát bà khỏi mớ suy nghĩ điên rồ đó, đưa bà trở về với thực tại.
“Rosa, bà biết rõ cháu mà.”
Bà giơ cao con dao.
Bị vây trong tấm lưới Kyrian hoàn toàn tuyệt vọng, anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào lưỡi dao thép đang chờ đợi chẻ mình ra thành muôn ngàn mảnh. Anh muốn van xin bà, hoặc la to cho đến khi bà nghe được tiếng của anh, nhưng anh không dám, anh sợ rằng bà sẽ không thể chịu nổi sự căng thẳng này. Không cần có anh thì bà cũng đang phải chịu đựng đủ rồi. Thà anh chết còn hơn là tổn thương người phụ nữ này.
Điện thoại reo vang.
“Ta biết, Desiderius,” bà thì thầm bằng tiếng Tây Ban Nha. “Ta biết, hắn phải chết.” Bà đặt con dao trên ngực Kyrian, khống chế không cho anh cử động. Giờ thì đúng là không thể làm gì được cả. Cái lưới này đã trói chặt lấy anh. “Phải cắt hắn ra thành muôn ngàn mảnh.”
Kyrian căng thẳng chờ đợi lưỡi dao ấn xuống. Chỉ chệch có tí xíu.
“M’ijo,” bà thì thầm. Ánh mắt bà trở lại bình thường và rồi nó trợn tròn lại trong hốc mắt.
Bà ngã nhào xuống sàn.
Sợ rằng bà sẽ bị thương, anh hoảng loạn cố tìm cách thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại, anh cố chống chọi với cái lưới đang thít chặt bằng tất cả sức mạnh của mình. Nhưng tất cả đều vô ích. Đây là một trong số mấy cái lưới của Artemis, một khi đã chụp lên ai, kẻ đó sẽ bị trói buộc tuyệt đối.
Làm thế quái nào mà Rosa lại có thể cầm được tấm lưới này thế không biết? Ngay cả Desiderius cũng không thể đụng vào tấm lưới. Chỉ duy có các vị thần hay á thần mới có thể lấy thứ vũ khí bất tử này ra khỏi nơi an nghỉ thiêng liêng của nó, mà Artemis thì bảo vệ vũ khí của mình rất cẩn thận.
Và làm thế nào mà bọn Daimon có thể thoát ra được và kiểm soát được Rosa trong khi lẽ ra bây giờ bọn chúng còn đang ở trong hố đen. Trên đời này không có tên Daimon nào lại có được sức mạnh đó.
Cuối cùng thì chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây thế không biết.
Dù biết chỉ là vô ích Kyrian vẫn cố gắng chống lại cái lưới đang thít chặt. Mỗi phút trôi qua, quá khứ lại ùa về.
“Cảm thấy thế nào, chỉ huy?” Giọng nói chế giễu của Valerius dội lên từ quá khứ. “Giờ thì mày hoàn toàn nằm trong sự khống chế của tao. Hoàn toàn vô dụng. Không có khả năng chống trả.” Anh như vẫn còn trông thấy nụ cười tà ác trên gương mặt bọn người La Mã, vẫn còn cảm thấy sự đau đớn từ những vết thương bị tra tấn. “Ta đang chờ xem ngươi giẫy giụa, van xin ta thương xót mà cứu rỗi ngươi.”
Khung cảnh trước mắt Kyrian như mờ đi. Anh thấy không thể thở nổi. Anh sẽ không để bị trói nữa. Không bao giờ.
Anh dùng tất cả năng lực cố chống lại chiếc lưới.
Sau khi màn đêm buông xuống được khoảng một giờ, Nick dẫn đầu lao thẳng vào nhà, theo sau là Amanda và Talon.
“Rosa?” Nick la to, chạy vội vào bếp, kế đến là phòng khách, rồi cầu thang. “Kyrian?”
Không ai hồi đáp. Sự im lặng kỳ lạ dội lên trong tai Amanda khi họ chạy nháo nhào lên lầu, về phía phòng Kyrian. Nick nhảy ào vào phòng, bật mạnh cánh cửa khiến chăn màn trên giường bị thổi tốc lên. Căn phòng trống trơn.
Amanda bối rối đứng ở cửa ra vào quan sát mọi thứ. Tất cả đều bình thường ngoại trừ tấm ra giường.
Nhưng mà …
Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng. Một cái gì đó bên trong con người cô đang khuấy động những năng lực tiềm tàng, cho phép cô kết nối với Kyrian. Cô có thể cảm nhận được sự lo lắng của anh. Cả cơn giận dữ điên cuồng.
Talon bước đến bên giường, chửi thề khi nhấc tấm lưới bằng bạc lên. “Thật không thể tin được,” anh gầm gừ, nắm chặt nắm tay.
“Nó là cái gì vậy?” Amanda hỏi.
“Adikyton. Một trong số những tấm lưới của Artemis.
Amanda hoàn toàn không hiểu nổi rốt cuộc nó là cái gì nhưng nhìn nét mặt Talon, cô biết chuyện không có gì là tốt cả. Lẽ ra Kyrian phải nằm yên trên giường nhưng giờ thì anh hoàn toàn biến mất tắm. Càng lúc cô càng hoảng loạn. “Làm sao mà nó lại ở đây?”
“Không biết, nhưng nếu Kyrian bị tấm lưới này phủ lên, thì chắc rằng kẻ bủa lưới đã bắt anh ta đi mất rồi.” Talon cúi người lượm con dao trên sàn.
Sự hoảng loạn của Amanda càng lúc càng tăng, không thể kiểm soát được nữa rồi, năng lực của cô dâng lên mãnh liệt, cô không ngừng tìm kiếm Kyrian. Cô ghét cái cảm giác khả năng siêu nhiên trỗi dậy, chiếm lấy tâm trí cô, nhưng cô biết anh đã nói đúng. Cô cần phải biết. Nhắm mát lại, cô có thể cảm nhận được anh đang ở trong một chỗ vô trùng. Anh đang lo lắng nhưng cô không cảm thấy nguy hiểm. “Thử gọi điện thoại cho anh ấy lần nữa đi,” cô nói với Talon.
Anh nhìn cô vẻ khó chịu. “Tôi đã gọi mười hai lần rồi.”
“Vậy thì thử gọi thêm lần thứ mười ba đi.”
Biểu hiện của anh cho thấy anh không thích cái kiểu ra lệnh của cô chút nào. “Được rồi,” miễn cưỡng đồng ý. Cái quái gì thế không biết. Vô ích nhưng gọi thì gọi.” Taon lấy điện thoại khỏi túi bấm nút gọi lần nữa.
“Không có dấu hiệu đánh nhau,” Nick nhìn quanh căn phòng.
“Kyrian,” Talon hét toáng lên, nhìn Amanda vẻ kỳ dị. “Cậu đang ở cái chỗ quỷ nào thế?”
Amanda bước đến gần hơn, tim cô đập rộn trong lồng ngực khi cô nhận ra rằng mình đã đúng.
“Cứ ở yên đó cho khi bọn tôi đến,” Talon gác máy, nhìn sang Nick. “Anh ta ở trong bệnh viện. Rosa bị lên cơn đau tim.”
“Ôi trời ơi,” Nick thở hổn hển. “Bà ấy có làm sao không?”
“Không nói, trong bệnh viện người ta không cho nói điện thoại. Anh ta nói sẽ gặp chúng ta ở đó.”
Kyrian lo lắng đi tới đi lui trong phòng chờ. Giận dữ và sợ hãi đang bủa vây trong lòng anh. Anh muốn chém bay đầu tên Desiderius vì những gì gã đã làm. Bằng bất cứ giá nào, anh cũng sẽ buộc bọn Daimon phải trả giá.
“Cầu cho Rosa bình an,” anh cứ không ngừng tự nói với mình điều đó hàng triệu lần.
“Kyrian?”
Anh quay phắt người lại khi nghe tiếng Amanda. Một niềm vui không thể lý giải và cái cảm giác nhẹ nhõm dâng lên khi cô lao đến chỗ anh.
Anh tự nhiên kéo cô vào sát trong lòng, ôm chặt lấy cô mặc cho cô cố tìm cách thoát ra. Anh không thể tự khống chế được bản thân mình. Nhìn thấy cô còn sống khỏe mạnh và không bị chút tổn thương nào quả đúng là nhẹ nhõm như được giải thoát hoàn toàn. Giờ thì anh biết Desiderius có thể vào bất cứ nơi nào gã muốn, không còn nơi nào an toàn cho cô nữa. Desiderius có thể tiếp cận cô bất cứ lúc nào. Hoặc có thể lợi dụng bất cứ ai để giết chết cô.
Suy nghĩ đó khiến anh hoảng sợ, và đâu đó sâu thẳm trong đầu anh văng vẳng một giọng nói không ngừng cảnh báo, Desiderius cũng có thể lợi dụng cô chống lại anh.
Nếu có cơ hội…
Kyrian ôm trọn gương mặt cô trong tay, cúi đầu hôn cô thật lâu. Anh sẽ giết chết bọn Daimon, ngay khi Desiderius thoát ra khỏi lỗ đen bọn Daimon sẽ không có cơ hội sống sót. Đó là lần đầu tiên trong đời mình, anh thực sự cảm thấy sự hưng phấn muốn lấy đi mạng sống của một ai đó.
Anh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt khiển trách của Talon, anh biết chuyện gì đang nhào nặn trong cái đầu của tên Celt đó. Kẻ Săn Đêm không được có bất kỳ mối quan hệ tình cảm dây dưa nào. Đó là nguyên tắc đầu tiên và cũng là nguyên tắc tối quan trọng. Khi trái tim lên tiếng thì đầu óc sẽ trở nên mù mờ. Hơn ai hết, Kyrian là người hiểu rõ điều đó.
“Tớ muốn nhờ cậu đảm bảo an toàn cho Amanda,” Kyrian nói với Talon.
Talon nhíu mày. “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Desiderius dùng Rosa để bẫy tớ. Gã đã hoàn toàn khống chế bà ấy. Nếu gã có thể làm thế với Rosa, gã cũng có thể làm thế với bất kỳ người nào khác.”
Talon thở mạnh. “Thế mà cậu cứ thắc mắc là sao tớ thích sống một mình.”
Kyrian mặc kệ cái giọng nói đầy cảnh báo của anh ta và cả cái nhìn đầy ngụ ý của Talon đang hướng về Amanda.
Kyrian bắt gặp ánh mắt của Amanda, anh chỉ nhẹ nhàng vuốt lên đôi má cô. “Amanda, anh muốn em gọi cho chị gái em. Nói cô ấy phải dòm trước ngó sau, và tuyệt đối không được đi đâu một mình. Nhờ một trong các chị em nâng cao lưới bảo vệ cô ta khỏi Desiderius. Chúng ta không biết gã có thể làm được những gì nữa.”
Anh có thể cảm nhận được sự lo lắng và sợ hãi của cô. Anh có thể nghe thấy tiếng tim cô đang đập trong lồng ngực.
“Nghĩa là không phải gã chỉ có những quyền năng thông thường của bọn Daimon?” cô hỏi lại.
“Không. Bọn anh chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này.” Anh nhìn sang Talon. “Tớ đã nói chuyện với D’Alerian và anh ta nói Desiderius đang làm rối tung tiềm thức của con người, khiến họ trở nên yếu đuối hơn để tăng năng lực của gã.”
Lẽ ra D’Alerian có thể giúp đỡ, nhưng anh ta không dám đảm bảo an toàn tuyệt đối. Gọi Acheron và nói cho anh ta biết là tớ nghĩ chúng ta đang phải đối phó với một vị thần nào đó đó. Chắc rằng có một vị thần đang giúp đỡ Desiderius, nếu không thì không còn sự giải thích khả dĩ nào khác. Nếu chúng ta có thể khám phá ra đó là ai và tại sao lại làm thế thì mọi chuyện có thể sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Talon gật đầu. “Giờ cậu định làm gì?”
“Chỉ cố gắng hết sức để giải quyết mọi việc trong tối nay. Nếu có thể tìm được lỗ đen, tớ sẽ xông vào.”
Talon giận dữ nhìn anh. “Kyrian, cậu không phải là Were hunter, nếu vào đó, cậu sẽ không còn đường ra đâu. Cậu sẽ chết nếu làm chuyện đó, thậm chí tệ hơn nữa, có thể cậu sẽ bị hãm giữa hai thế giới vĩnh viễn. Để tớ gọi Kattalakis-“
“Đã nói với cậu là không được để cho một Were-Hunter đến gần gã. Càng lúc tớ càng tin đó là một quyết định sáng suốt đó. Nếu có được linh hồn của một Were Hunter thì cũng như đã có được sức mạnh của các vị thần. Chúng ta không thể mạo hiểm để chuyện đó xảy ra.” Anh nhìn Amanda, nhận thấy vẻ lo lắng hiện trên mặt cô. Không cần biết xảy ra chuyện gì, anh sẽ luôn bảo vệ cô. “Nguyên tắc thứ hai, chuyện gì cần làm là phải làm. Nếu tôi chết, cậu sẽ thay vị trí của tôi. Nhớ là đừng để thất bại đó.”
Talon gật đầu trong khi Amanda níu chặt tay Kyrian. “Kyrian,” cô thì thầm, “Em không muốn anh ở ngoài đó một mình.”
“Anh biết, Amanda. Nhưng gã quá mạnh và cũng nguy hiểm nữa, phải liều thôi. Gã gần như đã giết chết Rosa rồi.”
Kyrian không nhắc đến việc bà ấy cũng gần như sắp giết chết anh. Họ không cần phải biết chuyện đó.
Tạ ơn trời, D’Alerian đã cảm nhận được sự bất ổn trong tiềm thức của Rosa và anh ta đã xuất hiện vừa kịp lúc. Nếu không có sự can thiệp của một Dream Hunter, chắc Kyrian sẽ bị bẫy trên chính cái giường của mình.
Và bị buộc chặt trên giường mà không có Amanda bên cạnh là chuyện anh không muốn chút nào.
“Nick,” ánh mắt anh rời khỏi Amanda, chuyển sang người cận vệ. “Bác sĩ báo tin gì thì gọi ngay cho tôi.” Anh định rời đi, nhưng Amanda đã kéo anh lại.
Không để anh kịp phản ứng, cô đã đặt lên môi anh một nụ hôn nồng cháy. Đôi môi cô mạnh mẽ phủ lấy môi anh trong khi chiếc lưỡi không ngừng khua khoắng trong khuôn miệng. Anh cảm nhận được bàn tay cô đang nắm chặt ve áo mình. Cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô, hạnh phúc như đốt cháy vết thương trên ngực. “Anh cẩn thận đó,” cô nghiêm giọng nói.
Anh dịu dàng nâng cằm cô đáp lời. “Anh sẽ cẩn thận.”
Amanda nhìn anh bước đi mà trong lòng nhốn nháo. “Talon, có chắc là anh không thể giúp anh ấy chứ?”
“Tin tôi đi, tôi cũng ghét cái quy định “không được giúp đỡ nhau” y như cô vậy. Nhưng nếu tôi cứ cố tìm cách giúp đỡ thì chỉ làm anh ấy yếu đi mà thôi.”
Nick đưa điện thoại của mình cho cô. “Gọi Tabitha đi, cảnh báo cô ấy.”
Amanda mới bấm số đầu tiên thì trong đầu nảy lên câu hỏi khác. “D’Alerian là ai vậy và làm sao mà anh ta có thể đi vào tiềm thức của người khác?”
“Anh ta là một Dream Hunter, chúng tôi đã từng kể cho cô nghe về bọn họ rồi nhớ không,” Talon trả lời.
Cô nhướng mày. “Vậy là các anh có thể tự chọn lựa để trở thành cái gì sao?”
Talon lắc đầu. “Dream Hunter khác hẳn. Đó là những vị thần thực sự, họ được sinh ra bởi những vị thần, không phải con người.”
“Thế còn Were Hunter? Họ từ đâu mà có.”
“Nửa người, nửa Apollites. Đó là những Apollited không bị ràng buộc vào định mệnh ngắn ngủi của Apollite. Họ là những kẻ tự cao ngạo mạn.”
Cô cố nuốt ực cái nỗi lo sợ đang trào lên trong lòng. Chuyện này nghe không hay chút nào. “Tôi cứ tưởng họ là người tốt.”
“Chỉ một số thôi, cũng có một số là sát thủ.”
“Có phải họ có quyền năng của các phù thủy nên có thể xuyên qua thời không không,” bao tử cô lại đánh thốc lên một cái khi nói những lời này.
“Và xuyên cả vào trong giấc mơ nữa,” Nick bổ sung thêm.
Amanda cười to bối rối. “Anh biết không, nếu không biết về tất cả những chuyện này, có lẽ tôi sẽ thấy hạnh phúc hơn nhiều.”
“Chính vì thế nên chúng tôi luôn tìm cách giữ kín tất cả những chuyện này,” Talon nói. “Tin tôi đi, con người sẽ không cách nào ngủ được nữa nếu như họ biết cái gì đang đợi bọn họ ở phía trước.”
Amanda gật đầu, tự hỏi không biết mình còn có thể ngon giấc được nữa không.
Cô bấm tiếp dãy số gọi Tabitha trong cơn hoảng loạn cùng cực. Giờ thì cô đã biết bọn họ đang phải đối đầu với chuyện gì, cô cũng muốn chị gái tránh xa khỏi mấy chuyện liên quan đến Chúa tể của những điều xấu xa, và giờ thì Kẻ Săn Đêm chính là hy vọng duy nhất.
Suốt đêm, Kyrian ngược xuôi khắp mọi ngả đường ở New Orleans nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu nào của bọn chúng. Desiderius vẫn còn đang ẩn nấp trong hố đen của gã và không có chút dấu vết nào của gã hay bất kỳ tên Daimon nào. Hoặc là năng lực của Kyrian vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hoặc là bọn Daimon đã tìm được cách thoát khỏi sự truy lùng của anh. Cho dù là gì đi nữa, Kyrian cũng không thể tìm ra được bọn chúng. Ngay cả các thiết bị điện tử cũng không hiệu quả gì.