Số lần đọc/download: 595 / 1
Cập nhật: 2020-05-25 14:40:05 +0700
Chương 22
-Ưm…_Đan Đan từ từ mở mắt, cô cảm thấy đầu mình đâu như búa bổ
-Dậy rồi à_Thiên Lâm lo lắng hỏi
-Cô cảm thấy thế nào?
-Không khỏe ở đâu?
-Có muốn ăn gì không?
-Uống nước nhé_Thiên Lâm hỏi tới tấp
-Này, anh đang hỏi cung tôi đấy à, muốn hỏi gì thì cũng từ từ đã chứ_Đan Đan khẽ gắt
-Tôi… tôi xin lỗi_Thiên Lâm áy náy
-Không sao, mà đây chẳng phải phòng cậu sao.Sao tôi lại ở…Người Đan Đan bỗng dưng run lên, cô nhớ lại chuyện lúc chiều, cô sợ hãi, mồ hôi cô túa ra, nước mắt cô chảy ra, lăn dài trên má.Thấy thế, Thiên Lâm vội ôm chầm lấy cô, cậu nhẹ nhàng vổ về cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cậu nói:
-Đừng khóc, có chuyện gì nói tôi nghe xem nào.
-Hức hức… tôi đã rất sợ…hức hức
-Thôi nào, đừng sợ nữa, mọi chuyện đã qua rồi
-Hức hức_Đan Đan vẫn cứ khóc nhưng giờ đây, trong giờ phút này cô cảm thấy an toàn, người cô bớt run hơn, cô cảm thấy bớt sợ hơn.
Cốc!cốc!cốc
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thiên Lâm và Đan Đan lúng túng tách nhau ra.Đan Đan quệt nhanh dòng nước mắt.Thiên Lâm nhanh chóng lấy lại phong thái của mình.
-Vào đi_Thiên Lâm điềm tĩnh nói
Quản gia Kiều mở cửa bước vào, sau khi đặt tô cháo gà thơm ngon, nóng hổi,chứa nhiều dinh dưỡng lên bàn(quảng cáo cho thương hiệu cháo gà mà quản gia Kiều nấu một tí),quản gia Kiều kính cẩn nói:
-Cậu chủ còn gì dặn dò
-Được rồi.Không còn việc gì nữa, bà có thể ra ngoài
-Vâng_quản gia Kiều cung kính bước ra ngoài
-Hj, cảm ơn nhé!
-Chuyện gì?_Thiên Lâm nhíu mày hỏi
-Cảm ơn vì đã làm tôi bớt sợ hơn, cảm ơn vì đã ở bên an ủi tôi lúc tôi không, cảm ơn vì….mà cậu đã đưa tôi ra khỏi đó hả?
-Ngoài tôi ra thì còn ai nửa_Thiên Lâm tự hào
-Thật không?_Đan Đan nghi ngờ nhìn Thiên Lâm
-Tất nhiên là thật rồi_Thiên lâm giãy nãy
-Được rồi, làm gì ghê vậy.Cảm ơn vì đã đưa tôi ra khỏi đó
-Thế chứ, cháo nằm ở trên bàn kìa, ăn đi_Thiên Lâm giục
-Thanks
9h30′:
-Được rồi, về đi dù sao thì cũng cảm ơn vì những việc đã làm cho tôi chiều hôm nay_Đan Đan nhẹ nhàng nói
-Không có gì, ngày mai cô có thể nghỉ ở nhà một ngày_Thiên Lâm nói
-Ừ, mà tôi được nghĩ thật chứ?_Đan Đan hỏi lại.Thiên Lâm gật đầu rồi cậu bước vào xe về nhà
Tối đó, cậu đã suy nghĩ rất nhiều.Liệu cậu có nên…………………….
-Bây giờ mới về à?_Tiểu Phong ngồi trên ghế sofa nghiêm giọng hỏi
-Ừ, tại gặp một chút rắc rối_Đan Đan áy náy
-Cậu có biết là mọi người đã rất lo lắng không hả?_Vy Vy chạy lại chỗ Đan Đan mắng
-Hì, tớ xin lỗi
-Sao cậu không bắt máy?_Tiểu Tuyết nhẹ nhàng hỏi
-Cậu có gọi cho tớ à, để tớ xem nào_Đan Đan nói rồi lôi điện thoại của mình ra xem thử
-Trời, 16 cuộc gọi nhỡ.OMG_Đan Đan kêu lên rồi khẽ liếc sang chỗ Tiểu Phong và Tiểu Tuyết nuốt nước bọt, cô cố mĩm cười, nụ cười vô cùng “tươi tắn”:
-Hì…hì..bạn của tớ..tớ không ngờ là mình lại về muộn đến thế, đã để các cậu lo lắng rồi….thành thật xin lỗi nhé!
-Còn cười được nữa à, về muộn thì cũng phải gọi điện báo cho bọn tớ một tiếng chứ_Tiểu Phong trách
-Ừ, tớ biết rồi, lần sau tớ sẽ rút kinh nghiệm_Đan Đan tỏ vẻ hối lỗi
-Thế thì tốt, thôi mọi người mệt rồi, đi ngủ thôi_Tiểu Tuyết khẽ nói.