Books are immortal sons deifying their sires.

Plato

 
 
 
 
 
Tác giả: Lisa Jane Smith
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 116 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 383 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:28:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ự khổ sở lại trào lên trong người Elena, và cô liếc nhìn quanh bếp.
Cô không thể đối mặt với những câu hỏi lo lắng của dì cô hay sự hân hoan ngây thơ của Margaret ngay lúc này. Cô quyết định chớp nhoáng và trượt một cách im lặng về phía cửa sau ngay khi cửa trước đóng lại. Sau khi đóng cổng sau và đi qua khoảng sân, cô do dự. Cô không muốn đến chỗ bất cứ ai mà cô biết. Nhưng đi đâu để cô có thể ở một mình đây?
Câu trả lời đến gần như ngay tức khắc. Dĩ nhiên rồi. Cô sẽ đến thăm bố và mẹ.
Đó là một đường đi khá dài, gần như là đến bìa thị trấn, nhưng hơn ba năm qua Elena đã quen rồi. Cô băng ngang qua cầu Wickery và leo lên đồi, vượt qua cái nhà thờ đổ nát, và rồi sau đó đi xuống thung lũng nhỏ bên dưới.
Phần này của nghĩa địa được giữ gìn tốt; nó là phần cũ kỹ được công nhận là còn khá hoang sơ. Đây, cỏ được dọn dẹp gọn gàng, và những bó hoa nổi bật những sắc màu sáng chói. Elena ngồi xuống bên cạnh tấm bia bằng đá cẩm thạch lớn với chữ “Gilbert” được khắc ở phía trước.
“Chào mẹ. Chào bố,” cô thầm thì. Cô cúi người đặt bó hoa bóng nước màu tím mà cô đã hái trên đường xuống trước hàng chữ ghi. Rồi cô bắt chéo chân và ngồi xuống.
Cô hay đến đây sau tai nạn đó. Margaret chỉ từng bị đụng xe một lần; và cô bé không thật sự nhớ đến chuyện đó. Nhưng Elena thì nhớ. Giờ đây cô để tâm trí mình lướt qua những ký ức, và cổ họng cô như nghẹn lại, và nước mắt tuôn ra dễ dàng hơn. Cô vẫn còn nhớ họ rất nhiều. Mẹ, còn quá trẻ và xinh đẹp, và bố, với nụ cười đến nhíu cả mắt.
Cô thật may mắn khi có dì Judith, dĩ nhiên rồi. Không phải người dì nào cũng bỏ công việc của mình và chuyển về một thị trấn nhỏ để chăm sóc hai đứa cháu mồ côi. Và Robert, vị hôn phu của dì Judith, giống một người cha kế với Margaret hơn là một chú dượng.
Nhưng Elena vẫn nhớ bố mẹ mình. Đôi khi, ngay sau đám tang, cô hay ra ngoài này để nổi cơn thịnh nộ với họ, nổi giận với họ vì đã quá ngu ngốc khi để bị chết. Đó là khi cô không biết rõ về dì Judith lắm, và cảm thấy cô chẳng thuộc về nơi nào trên trái đất này cả.
Giờ đây cô thuộc về nơi nào? Cô tự hỏi. Câu trả lời dễ dàng là, nơi đây, ở Fell’s Church, nơi mà cô đã sống cả đời. Nhưng sau đó câu trả lời dễ dàng này lại có vẻ như sai. Ngay sau đó cô cảm thấy hẳn phải có thứ gì đó khác ngoài kia dành cho cô, nơi mà cô sẽ nhận thấy ngay lập tức và gọi là nhà.
Một cái bóng đổ lên người cô, và cô nhìn lên, giật mình hoảng hốt. Trong chốc lát, hai hình dáng đứng trước cô thật xa lạ, không quen thuộc, đe dọa một cách mơ hồ. Cô nhìn chằm chằm, đông cứng người lại.
“Elena,” hình dáng nhỏ hơn nói rối rít, tay chống hông, “đôi khi mình lo lắng cho cậu, thật đấy.”
Elena chớp mắt, và sau đó cười nhanh. Đó là Bonnie và Meredith. “Người ta phải làm gì để có chút riêng tư ở nơi này chứ?” cô nói khi họ đã ngồi xuống.
“Nói bọn tớ biến đi,” Meredith đề nghị, nhưng Elena chỉ nhún vai. Meredith và Bonnie đã hay ra đây tìm cô trong những tháng sau tai nạn. Bất chợt, cô cảm thấy vui vì điều đó, và biết ơn cả hai người họ. Nếu không có nơi nào khác, cô thuộc về những người bạn đã chăm sóc cho cô. Cô không quan tâm họ có biết cô đang khóc không, và cô nhận miếng khăn giấy nhàu nát mà Bonnie đưa cho cô và lau mắt mình. Ba người họ ngồi bên nhau trong im lặng như thế trong một lúc, ngắm làn gió thổi tung những cành của cây sồi chỗ cổng nghĩa trang.
Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh - Lisa Jane Smith