Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Hiểu Nguyệt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 95 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 760 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 03:25:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
iểu Nguyệt tựa vào thành giường, dựa vào ánh sáng của ngọn nến, chăm chú đọc gió trăng tiểu thuyết.
“Tiểu thư, người còn chưa nghỉ ngơi sao? Bây giờ đã là giờ Hơi hai khắc rồi đó”, Hồng Trù đang chuẩn bị ngủ, nhưng thấy phòng của Hiểu Nguyệt vẫn còn ánh nến, tưởng nàng ngủ quên không tắt nến.
“Giờ tý (từ 11g đêm đến 1g sáng) mới ngủ”, Hiểu Nguyệt lật sang trang khác nói “Hồng Trù, ngươi ngủ trước đi”, vừa dứt câu lại lật sang trang tiếp theo.
“Tiểu thư đọc sách tốc độ thật nhanh”, Hồng Trù hâm mộ nhìn Hiểu Nguyệt lật sách không ngừng.
“Hoàn hảo”, Hiểu Nguyệt cũng không khiêm nhường mà tự nhận, đồng thời điều chỉnh lại tư thế, nghiêng người qua, như vậy ánh sáng có vẻ sáng hơn, “truyện này cũng không hay lắm, chẳng khác những truyện trước kia nhiều, xem riết không còn hứng thú”.
“Vậy sao Tiểu thư còn xem?” Hồng Trù mượn cơ hội thuyết giáo.
“Cuộc sống này thật sự rất nhàm chán”, Hiểu Nguyệt không chớp mắt, vừa đọc sách vừa nói “Người nhàm chán đương nhiên phải làm chuyện nhàm chán. Được rồi, ngươi ngủ sớm đi, đêm nay trời hơi lạnh”.
“Được rồi, vậy Tiểu thư cũng ngủ sớm một chút nha”, Hồng Trù vừa nói xong đã bắt đầu hắt xì hơi.
“Ừ”, Hiểu Nguyệt ngẩng đầu, thấy Hồng Trù chỉ mặc một lớp áo, liền cau mày “Quay về ngủ nhanh đi, ăn mặt ít như vậy còn ra đây làm gì, ngày mai mà có bệnh thì đứng có mà than trời trách đất đó”.
“Nô tì biết rồi”, mặc dù Hiểu Nguyệt nói nghe có vẻ nặng lời nhưng Hồng Trù biết là do nàng quan tâm chính mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, cười ha hả mà trả lời, sau đó bước ra ngoài đồng thời khép cửa lại.
Đỗ Hiểu Nguyệt vùi đầu đọc sách, cũng trở mình bốn năm lượt, cảm thấy không được thoải mái, tiện tay đấm đấm lưng, gật đầu lầm bầm “Ừ, tình tiết này bắt đầu hấp dẫn rồi đây”, thuận tay lật sang trang khác, trong đầu không ngừng suy nghĩ về tình tiết bên trong.
Không biết qua bao lâu, Hiểu Nguyệt cảm thấy ánh nến bị một bóng đen che khuất, đang đắm chìm trong sách, Hiểu Nguyệt không ngẩng đầu dậy, miễn cưỡng mở miệng: “Bảo bối, ngươi che mất ánh sáng rồi. Ta không phải nói ngươi ngủ trước rồi sao? Đừng thúc dục ta, còn có hai ba trang nữa thôi, ta xem xong rồi sẽ lập tức đi ngủ, nhất định sẽ thổi nến mà”. Thời điểm này đối với người ở cổ đại quả thật đã rất khuya, mà ở Chiêu Dương Cung, chỉ có Thanh Trúc và Hồng Trúc mới đến phòng của Hiểu Nguyệt vào giờ này, cho nên trong tiềm thức, Hiểu Nguyệt cho rằng bóng người trước mặt nhất định là một trong hai nàng.
“Bảo bối của Hoàng hậu là ai?”, bóng đen lạnh lùng lên tiếng.
Uh, nam nhân này thanh âm nghe cũng không tệ lắm, mặc dù hơi lạnh lùng nhưng lại trầm thấp có vài phần hấp dẫn, Hiểu Nguyệt lật sách, vừa đánh giá giọng nói vừa nghe được. Nhưng nhanh chóng cảm giác được có gì đó không đúng, thanh âm nam nhân! Trong Chiêu Dương cung làm gì có nam nhân? Chỉ có thái giám – mà thanh âm của thái giám hơi the thé, có chút nữ tính, còn thanh âm này vốn là giọng nói của một người đàn ông, có vẻ hơi quen thuộc, hình như… Hình như so với giọng của Hoàng thượng không khác bao nhiêu.
Nghĩ tới đây, Hiểu Nguyệt cả kinh, ngẩn đầu lên liến thấy một ánh mắt lạnh lùng, thoáng một tia cười cợt. “Hoàng…Hoàng thượng! Ngài tại sao nửa đêm lại đến cung của thần thiếp?”, Hiểu Nguyệt cũng không đứng dậy, tay cầm sách chỉ vào Đàm Văn Hạo hỏi.
“Cứ coi như là nửa đêm, chẳng lẽ Trẫm không được tới tẩm cung của Hoàng hậu sao?”, Đàm Văn Hạo thản nhiên hỏi ngược lại, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt ngẩn ra của Đỗ Hiểu Nguyệt, thấy rõ là nàng rất kinh ngạc nhưng không hề có một chút khủng hoảng.
Hiểu Nguyệt sửng sốt ba giây, rốt cục cũng lấy lại được suy nghĩ. Nhân tiện ngồi dậy, thuận tay đem sách nhét xuống nệm, rồi kéo chăn mền lên che đậy một đống sách gió trăng tiểu thuyết, giầy cũng không kịp mang, vội quỳ xuống hành lễ, miệng không ngừng lảm nhảm “Hoàng thượng giá lâm, thần thiếp chậm trễ tiếp đón, mong Hoàng thượng thứ tội”. Hiểu Nguyệt tự cảm thấy thật kỳ quái, sao Hoàng thượng tới mà không có ai thông báo một tiếng? Chưa kể, đại môn (cửa chính) của Chiêu Dương cung đã đóng, các cung nữ, thái giám cũng đã nghĩ ngơi, vậy hắn vào đây bằng cách nào?
Đàm Văn Hạo thấy Đỗ Hiểu Nguyệt vì quá kinh ngạc mà ngẩn ra, nhưng chớp mắt một cái động tác đã như nước chảy mây trôi, căn bản không hề thấy một chút bối rối, “Đứng lên đi”, Đàm Văn Hạo đưa tay đỡ nàng dậy, hắn cảm thấy tay nàng lạnh như băng, tựa hồ không có một chút độ ấm.
“Tạ ơn Hoàng thượng”, Đỗ Hiểu Nguyệt rất muốn đẩy tay hắn ra, nhưng ngại hắn là Boss của Hoàng cung, mình sau này còn phải sống trong địa bàn của hắn, ham ăn, ham ngủ, đành phải nén lại khó chịu, đồng thời lại thấy thật kỳ quái, sao Hoàng thượng tự nhiên đổi tính, nửa đêm chạy đến Chiêu Dương cung vẻ mặt lại rất ôn hòa?
Người đã đứng lên rồi mà hắn vẫn không buông tay, vẫn tiếp tục nắm tay của Hiểu Nguyệt, mà nàng lúc này không thể nhịn được nữa. Lúc này nằm trên giường, chỉ mặc một bộ đồ mỏng, bây giờ mất đi ổ chăn ấm áp, thật là lạnh quá. “Hoàng thượng…người có thể buông tay thiếp ra không? Để thiếp mặc y phục vào rồi cùng người trò chuyện, được không?”, Hiểu Nguyệt vừa rút tay về, trong giọng có vẻ bất mãn nói.
“Được”, Hiểu Nguyệt không ngờ Đàm Văn Hạo liền buông tay nàng ra. Hiểu Nguyệt vừa rút tay về liền lấy tay kia nhẹ nhàng vỗ vỗ, lau lau, nét mặt dường như rất khó chịu, giống như tay nàng vừa chạm phải một vật rất dơ bẩn. Sau khi Hiểu Nguyệt mặc áo khoác lên người rồi mới thấy khó khăn, chỉ có một nút thắt nho nhỏ mà nàng phải thắt đến ba lần mới xong, nàng cảm thấy thật thất bại. “Tức thật, cái loại áo khoác đầy dây nhợ này, mỗi lần mặc vào đều phải dốc toàn lực mà chiến đầu”, Hiểu Nguyệt lầm bầm nói, chợt nhớ tới trong phòng còn có người, vội vàng cúi đầu nhẹ giọng nói: “Xin Hoàng thượng chờ một chút, thần thiếp sẽ kêu Hồng Trù và Thanh Trúc tới hầu hạ Hoàng thượng”.
“Hoàng hậu”, Đàm Văn Hạo ngồi trên giường, vẻ mặt cao thâm khó lường nhìn nàng, “Hoàng hậu vốn là thê tử của Trẫm, thê tử hầu hạ trượng phu mới là đúng sao lại để người khác thay mình?”
Vợ của ngươi có cả đống, sao ngươi không đi tìm các nàng, không có việc gì tự nhiên tới đây làm gì? Ấm đầu à? Hiểu Nguyệt mắng chửi trong lòng, nhưng ngoài mặt thì rất ôn nhu, nghe lời: “Dạ vâng, vậy thần thiếp lập tức đi chuẩn bị trà nóng cho Hoàng thượng”, nói xong hành lễ xoay người đi, nhưng vì quần áo mặc không đúng cách, giày cũng mang không đúng, lại đi quá mau, chân phải dẫm chân trái liền thẳng tắp mà ngã xuống đất.
Hiểu Nguyệt trong lòng cả kinh, tay trái theo phản xạ liền chụp lấy cây nến trên bàn, nhưng nến lại quá nhỏ, không thể giúp nàng trụ vững thân thể, tay phải vội chụp vào cạnh bàn, đem trọng tâm tựa vào bên bàn, đứng thẳng trở lại, “Hô”, Hiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng phen này như chó ăn cứt, ngã quay lơ trên sàn rồi, “Hoàn hảo, mình phản ứng nhanh ghê, nếu không…Nhưng động tác hơi chậm thì phải, xem ra phải chăm chỉ vận động thân thể rồi”. Hiểu Nguyệt đem ngọn nến đã bị dập tắt để lên bàn, nhún vai xoay người đi, đột nhiên thấy Đàm Văn Hạo tròn mắt nhìn mình, trong lòng thầm than – tiêu, sao lại quên trong phòng còn có người chứ. Chẳng lẽ mình ở trong phòng một mình quen rồi cho nên quên mất sự tồn tại của người khác luôn?
Hoàng Hậu Lười Hoàng Hậu Lười - Hiểu Nguyệt