"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: One Heart To Win
Dịch giả: Littlethornbird
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Stanley
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ẬU BẢO TÔI ĐI KHỎI chỉ để mình bị bắn thôi hả?” Degan hỏi cộc lốc khi xuất hiện phía sau họ.
Hunter cười lúc cúc. “Làm thế nào anh đoán ra được thế?”
Degan cũng không thích thú gì hơn Tiffany, anh ta hỏi thẳng nàng, “Giờ cô về nhà được chưa?”
Về với nhà của nàng, chắc chắn có, nhưng nàng vẫn còn năm mươi chín ngày đau khổ ở đây. Nàng đoán đối với họ, đây cũng chỉ là một ngày bình thường ở Nashart thôi. Nếu định ở lại thì nàng phải cố mà quen với chuyện đó. Không cách nào khác. Vậy mà hai người này tỏ ra quá lãnh đạm với cuộc ẩu đả nàng vừa chứng kiến.
Spoiler
Nàng cứng nhắc nói, “Tôi vẫn chưa đi ngay đâu. Tôi sẽ giả vờ coi đây là một thị trấn văn minh và vẫn ăn trưa ở đây.” Và nàng nói với Hunter. “Nếu anh nói rằng làm vậy là không an toàn thì tôi sẽ đi thẳng đến ga để mua vé tàu quay về nhà. Có an toàn không, anh Callahan?”
“Giờ thì có. Nhưng xin cô giúp chúng tôi một việc, đừng bao giờ bảo chúng tôi đi vào thị trấn vào thứ Bảy nữa.”
“Ôi tin tôi đi, tôi đã nhận ra rồi. Nhưng câu trả lời của anh chả có tí bảo đảm nào hết.” Nàng quày quả bước về phía quán ăn.
Anh bước ngay sau nàng. “Tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra với cô đâu, Đỏ, tôi thề đấy.”
Nàng nghe thấy giọng điệu tự tin của anh, và cả mong muốn chân thành bảo vệ nàng. Liệu con người Hunter có chút tính cách hào hiệp nào không? Điều đó mang lại cảm giác khá vững tâm—nếu nàng có ý định kết hôn với anh, nhưng nàng lại không. Vậy ngoài sự hài hước, đẹp trai không tưởng, can đảm, như nàng vừa chứng kiến, anh cũng rất tử tế nữa à? Nàng đã hy vọng khi giả mạo là Jennifer, nàng có thể phát hiện ra nhiều tính xấu hơn là tính tốt của anh. Tất nhiên, việc anh đang cố lừa dối nàng bằng cách ve vãn Jennifer cũng đã đủ tệ lắm rồi. Nhưng điều đó vẫn chưa được chứng minh.
Andrew Buffalo đang đứng đợi Tiffany bên ngoài quán ăn của Sal. Nàng giới thiệu cậu bé với hai người đi cùng. Cậu quá vui sướng khi được nhận việc nên chẳng hề thấy sợ hãi Degan gì cả. Trước đó Tiffany có chút lo lắng vì thấy quán ăn ở đây hơi quê mùa, nhưng nàng sửng sốt và hài lòng với cách trang trí bên trong quán. Những khăn trải bàn màu trắng có thêu hoa văn, thậm chí còn có một lọ hoa cúc nhỏ bày trên từng bàn ăn, mặc dù đó chỉ là lọ hoa chứ không hẳn là bình hoa. Phòng ăn cũng khá đông, nhưng vì đây là giờ ăn trưa mà ở đây thì chỉ có tất cả 10 bàn cho khách thôi.
Họ được dẫn đến cái bàn ăn duy nhất còn trống. Hunter phải dừng lại vài lần vì có nhiều người quen hỏi thăm sức khỏe của mẹ anh. Anh có lẽ cũng sẽ giới thiệu Tiffany với họ nếu nàng cũng dừng lại với anh. À nhưng cũng có thể không, vì nàng chỉ là một người hầu trong gia đình anh mà thôi. Nếu là nàng thì cũng sẽ không giới thiệu người hầu với bạn bè của mẹ nàng, nên Jennifer cần nhận thức điều đó, mặc dù Tiffany có thể cảm thấy giận dỗi. Nhưng Degan dẫn nàng đi thẳng đến bàn của họ, không cho nàng cơ hội để quyết định xem nên phản ứng theo vai nào. Nàng cần phải diễn vai của mình tốt hơn. Nàng đang cư xử và nói năng quá nhanh và không suy nghĩ trước sau, như là con người thật của nàng chứ không phải một cô quản gia.
Nhưng có những phản ứng không thể kiềm chế được. Phản ứng của nàng khi Hunter ngồi xuống là một trong số đó. Đây là một trong những bữa ăn tệ nhất của nàng, mà lẽ ra nó không đến mức đó. Hunter tra hỏi Andrew trong suốt bữa ăn. Nàng đã đoán là sẽ như thế nhưng cũng không thể cản anh, vì dù sao Andrew cũng sẽ ở trong nhà anh. Và ít nhất Hunter cũng khá thân thiện. Dù vậy Tiffany cũng chỉ nghe loáng thoáng thôi.
Vì nàng phải cố hết sức để lờ đi một Hunter quá đẹp trai. Khá dễ khi nàng không nhìn thẳng vào anh, nhưng trong quán ăn này, ngồi đối diện anh, thì không còn dễ dàng nữa. Nàng biết vì sao lại thế. Vì anh luôn nhìn nàng ngay cả khi nói chuyện với Andrew. Nàng thấy bối rối. Và đỏ lựng mặt. Nàng những muốn nói anh đừng nhìn nàng nữa, nhưng cũng không muốn để anh biết đã làm nàng xao xuyến thế nào.
Và gần đây nàng mới phát hiện ra là nàng nói nhiều lên mỗi khi cảm thấy căng thẳng. Khi “cuộc phỏng vấn” gián đoạn một chút, nàng xen vào và nói, “Khi mới nhìn biển hiệu ở bên ngoài, tôi cứ nghĩ Sal tức là Sally, nhưng anh Degan đã nói rằng chỉ có đàn ông làm việc ở đây thôi.”
“Cô đoán đúng về tên quán ăn.” Khi mắt nàng mở to ngạc nhiên, Hunter cười, “Không, tên ông chủ không phải là Sally. Đó là vợ của Tom. Ông ấy là chủ quán. Đặt tên quán theo tên vợ và vẫn không thay đổi ngay cả khi bà ấy mất. Cả thị trấn tiếc thương cho mất mát của ông vì Sally là một phụ nữ rất tuyệt vời. Chúng tôi đã sợ Tom sẽ chuyển về miền Đông, nhưng Sarah Wilson đã đề nghị giúp đỡ ông. Bà ấy đẻ sòn sòn như gà mái mẹ, nên có đủ sữa để nuôi đứa con mới sinh của Tom.”
“Đến cả tôi còn chả hiểu ý của anh là gì,” Degan nói, “Chẳng biết cô Flemming đang nghĩ về cái gì nữa.”
“Xin lỗi,” Hunter nói, quay lại nhìn Tiffany. “Sally mất khi sinh đứa con của họ sau 2 năm đến đây.”
“Ở Nashart không có bác sỹ sao?” Tiffany hỏi.
“Có chứ, nhưng những người được học nghề đó khá là hiếm ở đây. Nếu tôi nhớ không nhầm thì chúng tôi có duy nhất một bác sỹ ở cách đây vài dặm. Nhưng ông ta thường xuyên phải đi thăm bệnh ở nơi khác xung quanh thị trấn, nên không phải lúc nào cũng có mặt khi cần cấp cứu. Những tai biến khi sinh nở, như Sally.”
Câu chuyện làm nàng nhận ra nàng đang biết đến một nguy cơ khác ở miền Tây, đặc biệt là cho phụ nữ. Có ai giúp mẹ nàng khi sinh bốn người con không? Rose thật dũng cảm, khi sinh con và biết trước sẽ phải tự vượt cạn và thậm chí có thể mất mạng!
Hunter nói đúng ngay từ đầu, câu chuyện thật buồn, nên Tiffany lảng sang chuyện khác. “Bà Sarah Wilson có bao nhiêu con mà anh lại ví bà ấy như—à mắn đẻ? Năm hay sáu?”
“Tính cả đứa cuối cùng là 12.”
“Thế mà bà ấy vẫn chưa cầm súng bắn chồng à?”
Hunter phá lên cười. Tiffany cười thầm, nhưng nàng không có ý đùa. Tội nghiệp người vợ đó!
“Cô không thích trẻ con sao?” anh tò mò.
“Tôi—tôi cũng không biết nữa. Tôi không thường chơi với trẻ con nhiều lắm.”
“Ừ, không, tôi đoán tôi đang quá tò mò, nhưng sau này cô muốn có mấy con?”
“Hơn mức trung bình nhiều.”
“Cô sẽ có những đứa con xinh xắn,” Hunter nhìn nàng ngưỡng mộ rồi cúi sát nàng thì thầm, “Cô muốn thử tạo em bé luôn không?” Nàng thở gấp. Anh lại cười phá lên. “Nhận ra một điều mỗi khi cô bị trêu chọc, Đỏ ạ. Cô nghiêm trọng hóa mọi vấn đề quá đấy, cho dù là một người miền Đông đi chăng nữa.”
Nàng quyết định nói thật với anh. “Tôi không như vậy đâu-không thường xuyên. Thực ra tôi khá điềm đạm đấy.”
“Vậy cô giấu nó ở đâu rồi?”
Nàng đỏ mặt. Anh có thể đang trêu chọc nàng, nhưng lúc này thì không. Nhưng rồi nàng không thể nói cho anh biết cuộc đời nàng đã thay đổi thế nào – khi chính anh là nguyên nhân làm nó thay đổi.
Nàng lại nhanh chóng chuyển chủ đề. “Ôi, thật mừng là Tom quyết định ở lại đây. Món gà ngon tuyệt.”
Đúng vậy, nhưng sốt kem mới chính là thứ làm nên điều đặc biệt. Nếu nàng chưa từng có kinh nghiệm đau thương với người làm bánh trong thị trấn thì đã hỏi Tom công thức rồi. Nhưng khi nàng nhìn quanh quán ăn, quan sát Tom chạy từ bàn này sang bàn kia để ghi món cho khách và thanh toán tiền, lúc này nàng mới nhận ra người làm bánh hay người chủ quán ăn không muốn chia sẻ công thức của họ, vì bí quyết nấu ăn tạo nguồn thu nhập cho họ. Nàng nhận ra cả 3 người đàn ông đều gọi bít tết, dù của Degan thì hơi khác, vì có kèm theo chút sốt đen. Nàng thấy anh ta cũng đã quen với những món ăn ngon như nàng. Nếu cứ nghĩ theo chiều ấy thì nàng sẽ khóc mất, vì nàng không nghĩ nàng có thể nấu bất cứ cái gì ngon được như thế này.
Bằng cách nào đó Hunter đọc được suy nghĩ của nàng! “Đừng lo, chúng tôi không bắt cô phải làm được những thứ ngon như thế này ngay từ đầu đâu. Cô sẽ cần làm quen với nó trước đã.”
Nàng khẽ mỉm cười với anh. Thật nhẹ nhõm khi nghe anh nói vậy. Rồi anh tiếp, “Tom đến từ Chicago. Đồ ăn của ông ấy có làm cô thấy nhớ nhà không?”
Có! Nàng đã thấy nhớ nhà ngay từ ngày đầu tiên rời New York. Nhưng nàng không nói ra. Thay vào đó nàng nói, “Sao ông Tom lại rời Chicago đến tận nơi xa lắc này ở miền Tây để mở quán ăn?” Hunter nhún vai. “Vì tiền, thiếu tiền là lý do để rất nhiều người chuyển đến đây. Tom không có đủ tiền để mở một quán ăn ở miền Đông. Còn ở đây thì gần như không mất gì cả, thực tế là chỉ cần một ít vật liệu xây dựng, mà cũng được ủng hộ đến một nửa rồi. Những người dân trong thị trấn quá vui mừng khi cuối cùng cũng có một quán ăn thật sự ở Nashart, nên đã chung sức dựng ngôi nhà chỉ trong một ngày.”
Họ đều sắp ăn xong. Nếu đứng lên sớm một chút thôi là họ đã đối diện với thảm họa ở ngay cửa. Điều tồi tệ nhất đã đến, một trong các anh em nàng đang bước vào quán. Tiffany sững người, tê liệt không biết làm thế nào. Nàng nên chạy trốn khỏi đây, nhưng không có cớ gì để làm vậy! Nàng được cho là không biết đó là Sam Warren đang đứng cạnh cửa quá với hai người trẻ hơn mà nàng không quen. Nàng có thể đã nhầm. Đã 6 năm kể từ lần cuối nàng gặp anh cả của mình. Anh có thể đã thay đổi rất nhiều sau từng ấy năm...
Nhưng khi nàng nhìn về phía người đàn ông đó, nàng biết đó chính là Sam. Khuôn mặt anh đã rắn rỏi hơn, thậm chí còn có râu, nhưng đó chính là anh nàng – với mái tóc vàng và đôi mắt xanh lá. Và, ôi Chúa ơi, mong muốn được ôm anh quặn lên đau đớn làm mắt nàng long lanh nước mắt!
Nàng nghe tiếng Degan nói với Hunter, “Tôi sẽ đánh lạc hướng anh ta trong khi cậu đưa cô ấy ra ngoài từ cửa sau.”
Vậy ra nàng không phải là người duy nhất nhìn thấy một người nhà Warren bước vào quán. Hunter đứng ngay lên sau Degan và đi vòng quanh bàn nắm lấy tay nàng, “Không muốn làm cô hoảng, nhưng một người nhà Warren vừa đi vào. Ba muốn họ biết chuyện. Cuối cùng, mục đích chính vẫn là muốn cho họ biết chúng tôi đã cướp được cô từ nhà họ. Nhưng ba tôi muốn tận hưởng thắng lợi một chút nữa, nên không thể để họ phát hiện ra sớm thế này được.”
“Tôi không muốn chuyện này xảy ra,” Tiffany thì thầm. “Tôi sẽ xấu hổ đến chết nếu phải giải thích cho họ về quyết định của tôi.”
Hunter đặt tay lên cổ và ôm nàng sát lại để che nàng ra khỏi tầm nhìn của Sam. Nàng không kháng cự. Nàng không muốn bị phát hiện. May mắn thay, nàng đi ra khỏi quán từ cửa sau mà không nghe thấy bất kỳ ai gọi tên mình – tên thật của nàng.
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey Chỉ Một Tình Yêu