There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Di
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:46:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Ngoại Truyện 3: Kí Ức Của Bách Bạch Hàn (2)
/g xin lỗi vì đã đăng chậm, mong độc giả tha thứ T.T
………………………………………………..
Sau 13 năm, tôi và Nhiển Di cuối cùng cũng gặp lại.Lần tôi và Nhiển Di gặp trong phòng, tôi đã hết sức ngạc nhiên. Nhìn người con gái phía trước mà tôi không ngừng mừng rở. Tôi cứ nghĩ rằng, chắc hẳn cô ấy đã biết về hôn ước của tôi và cô ấy nên đã trốn rồi tìm gặp tôi (t/g:==). Nhưng nhìn thái độ của cô ấy, tôi thấy lạ lắm. Đáng lẽ cô ấy phải vui mừng khi gặp tôi chứ nhỉ? Nhưng cô ấy lại tỏ vẻ như không nhớ tôi.
Cô ấy thân mật cùng Hoàn Trắc rồi còn bỏ tôi ở trường để đi cùng một đứa con trai. Còn tôi thì cô ấy lại lạnh lùng. Không lẽ chỉ vừa mới 13 năm mà cô ấy không còn nhớ tôi? Không thể như vậy được, tôi chắc chắn cô ấy còn nhớ tôi. Nhưng có lẽ ngại nên không nhận chồng chăng…?
Lúc đánh Nhiển Di, tôi chợt cảm thấy lòng đau như cắt. Người con gái mình yêu lại là người sắp làm vợ mình đi cùng đứa con trai khác thì làm sao tôi không nổi giận cho được. Nhìn cô ấy khóc, tôi lại muốn ôm chặt cô ấy vào lòng mà xin lỗi, nhưng tôi nghĩ đây cũng là bài học cho cô ấy.
Và rồi cô ấy tránh mặt tôi. Tôi xuất hiện chỗ nào, Nhiển Di tránh chỗ khác. Thậm chí còn kêu người khác gọi tôi dậy mặc dù đó là việc của cô ấy. Việc này lại càng làm tôi buồn hơn…
Sau khi kết thúc buổi tiệc, tôi cứ tưởng cô ấy đã về phòng vì mệt (t/g: bả có làm gì đâu mà mệt…) nên vào phòng cô ấy. Chỉ là muốn chúc cô ấy ngủ ngon (t/g: để làm lành cho dễ phải không:)). Nhưng ai ngờ ngủ mất tiêu, lúc này tôi lại nhớ đến hồi nhỏ.
………………………
Có lần ba mẹ Nhiển Di gửi cô ấy ở nhà tôi cả tuần vì có việc bận, mẹ đã chuẩn bị phòng cho cô ấy. Nhưng cô ấy lại nhất quyết không chịu ngủ ở phòng đó. Tối nào cũng lật đật chạy qua phòng tôi rồi lên giường, đắp mền, ôm tôi như ôm gấu bông rồi ngủ ngon lành. Nhiều lúc tôi cáu và hỏi tại sao lại không về phòng mình. Nhiển Di ngây thơ trả lời:“ Ngủ một mình buồn lắm, ngủ với anh Hàn vui hơn.”.
Buổi tối đầu tiên, khi tôi đang ngủ say thì Nhiển Di nằm cạnh bên tôi lại chọt vào người tôi và bắt tôi dậy.
“Gì vậy Nhiển Di, sao em còn chưa ngủ” tôi dụi mắt nhìn Nhiển Di.
“Em không ngủ được.” Nhiển Di nhìn tôi.
“Sao lại không ngủ được, em không buồn ngủ à?”
“Em không biết.Anh Hàn, mỗi khi em không ngủ được, mẹ lúc nào cũng hôn má em rồi ôm em để em dễ ngủ hơn. Anh Hàn làm giống mẹ em đi.” Nhiển Di ngồi dậy rồi kéo người tôi.
“Nhiển Di, anh bây giờ rất buồn ngủ. Em cho anh ngủ được không?”
“Không được. Anh làm giống mẹ em thì em mới ngủ được. Nếu không em phá anh suốt đêm.”
“Rồi rồi, nằm xuống đi.”
Nghe tôi bảo nằm xuống, Nhiển Di lập tức nằm. Tôi lại gần Nhiển Di rồi hôn vào má cô ấy sau đó ôm cô ấy ngủ tiếp.
“Anh Hàn, đêm nào anh cũng làm vậy nha. Làm vậy em mới ngủ được á.”
“Ừ” Tôi buồn ngủ quá trả lời đại.
Thế là tối nào tôi cũng phải hôn má rồi ôm Nhiển Di ngủ cho đến hết tuần ấy. Người cô ấy rất ấm, da thịt mềm mại nên ôm vào rất thoải mái. Lại còn được ngửi mùi thơm từ tóc và người của Nhiển Di. Thật sự rất thích.
Đến khi Nhiển Di được rước về tôi cũng không được buông tha…
Trước khi về nhà mình, cô ấy còn dặn tôi.
“Hàn, tối trước khi đi ngủ anh phải chạy qua nhà em, hôn má em rồi ôm em đến khi em ngủ rồi thì anh hãy về nha.”
“Nhiển Di, không phải có mẹ em rồi sao? Sao lại bắt anh tối khuya phải chạy qua?”
“Nhiển Di thích anh Hàn hôn hơn cơ.”
“…”
Nhưng cũng may, sau khi nghe mẹ giải thích xong. Nhiển Di cuối cùng cũng buông tha cho tôi…
…………………….
(Hiện tại). Bây giờ ôm cô ấy ngủ như lúc nhỏ, vẫn là mùi hương của tóc, vẫn là mùi hương từ người cô ấy. Mùi hương thật dễ chịu.
Nhiển Di tôi yêu em rất nhiều…
Bảo Bối Của Hàn Thiếu Gia Bảo Bối Của Hàn Thiếu Gia - Tiểu Di